Cô gái mắt nâu có vòng hào quang trên đầu không ai khác chính là hồn ma nữ tác giả, người đã cho An An xuyên không. Bây giờ cô đang đứng ở nơi mà mọi người vẫn thường hay gọi là ‘Thiên Đàng’ để dõi theo An An từng bước một. Hồn ma nữ tác giả đang đứng suy ngẫm thì bỗng nghe tiếng rống của một người rất quen vang lên.
“Amano Yuri!” – Tên họ đầy đủ của hồn ma nữ tác giả vang vọng khắp phòng, Yuri giật mình quay sang hướng phát ra giọng nói đó. Là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu bạc, anh ta một bộ vest trắng từ trên xuống dưới và phía sau lưng là một đôi cánh rất lớn.
“A… Alex?!” – Yuri thấy Alex mang vẻ mặt cực kỳ giận dữ đi tới gần thì ngay lập tức quay lưng co giò chạy, Alex nhìn thấu ý đồ bỏ trốn của Yuri nên giang cánh bay thẳng đến chặn đầu cô lại.
“Cô tính chạy đi đâu?” – Alex nắm chặt lấy cánh tay của Yuri, quyết không để cô bỏ chạy trốn tội như mấy lần trước nữa.
“À thì… đâu cũng được, miễn không bị anh bắt là tốt rồi!” – Yuri nuốt nước miếng, thành thật trả lời. Nói dối là vô ích vì mấy tên thiên thần này có khả năng nhận biết khi nào ‘dân thường’ như cô nói dối, thẳng thắng sẽ được khoan hồng. Đấy là kinh nghiệm xương máu của Yuri sau mấy lần liên tiếp bị tên Alex hung bạo này tóm cổ, tra khảo. Chặc, cái con nhóc Aster kia chắc lại bán đứng cô nữa rồi, nếu hôm nay toàn mạng thoát khỏi đây nhất định phải tìm nó tính sổ mới được.
“Cô…” – Câu trả lời của Yuri chả khác gì đổ dầu vào lửa, Alex vừa nghe xong thì giận tím mặt. Với kinh nghiệm mấy ngàn năm làm thiên thần canh giữ cổng Thiên Đàng, nhìn qua biết bao nhiêu loại người, không một ai có thể khơi dậy cảm xúc trong lòng anh. Vậy mà con nhóc oan hồn này mới tới có vài tháng đã khiến cho rất nhiều cảm xúc trong anh bộc phát, đặc biệt là cơn giận dữ, có tần số xuất hiện nhiều nhất đấy.
“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Cô vẫn chưa phải là thần dân chính thức của thiên đường nên cô không được phép đặt chân vào trong thành, vậy mà sao cô vẫn cứ vi phạm hoài vậy? Muốn xuống địa ngục rồi sao?” – Cô nhóc này vẫn chưa bỏ hết oán niệm nên không được chấp nhận vào Thiên Đàng. Ngay từ lần đầu gặp cô ta ở cổng Thiên Đàng, anh đã nói rất rõ rồi, vậy mà cô ta cứ như gió thổi qua tai. Có cơ hội là trốn ngay vào trong thành, đặc biệt luôn mò tới phòng gương Nhân Gian, vốn là cấm địa, chỉ để dõi theo một đứa con nít nào đó. Nếu là oan hồn khác thì anh đã thẳng tay tống xuống địa ngục rồi, nhưng không hiểu sao cứ nhìn thấy đôi mắt hổ phách đó là anh lại không nỡ xuống tay.
“Oa, Alex đại nhân tha mạng aaa. Tôi hứa lần sau sẽ không để bị phát hiện nữa đâu.” – Yuri chấp hai tay trước mặt cầu xin Alex khoan hồng, cô biết Alex sẽ không thật sự đẩy cô xuống địa ngục đâu. Ai cũng nói anh ta rất lạnh lùng, làm việc rất nguyên tắc không kiêng nể ai, nhưng Yuri biết Alex chính là tsudere một trăm phần trăm.
"Còn có lần sau nữa à? Hôm nay cô chết chắc rồi!" – Alex như núi lửa phun trào nắm cổ áo Yuri lôi đi xử phạt. Yuri lúc này chỉ có một suy nghĩ 'A, cảm giác này... thật là hoài niệm nha!'
--- ----Ngày đầu tiên sau khi chết---- ----
“Oa, thì ra Thiên Đàng cõi trên chính là như vầy. Thật là đẹp nha! Á, mình đang đi trên mây nè! Ồ, sao bên đó xếp hàng đông vậy? Cổng chính bự quá trời quá đất luôn không đi, mà chen nhau vô cái cổng hậu nhỏ xíu kia là thế nào?” – Yuri nhìn hàng người chen chúc ở cổng nhỏ rồi nhìn sang cổng lớn rộng mở thậm chí còn không có người đứng canh kia. Nhìn cũng đủ biết chắc chắn là có kết giới gì đó bảo vệ rồi, nếu Thiên Đàng là có thiệt vậy thì pháp thuật cũng ngoại lệ, muốn sờ thử cái kết giới pháp thuật đó quá! Nghĩ là làm, Yuri hướng tới cổng lớn, nhưng còn hơn chục mét nữa mới tới cổng thì bỗng nhiên có một trường lực vô hình đẩy cô ra. Lực đó mạnh đến nỗi khiến cho cô té lăn lông lốc vài vòng trên nền mây mới chịu dừng lại.
“Woa, what the…? Không ngờ kết giới lại xa thế vậy! Ui, ui ui, cái lưng của tôi, tại sao chết rồi mà vẫn cảm thấy đau vầy nè? Hức!” – Yuri lòm còm bò dậy thì thấy lúc này ở cổng chính có một người đàn ông đứng ở đó, phía sau anh ta chính là một đôi cánh màu trắng rất lớn đang dang rộng ra. Yuri trố mắt nhìn, đây chính là thiên thần đó sao, hàng thiệt chính gốc không phải cosplay đó sao? Ôi mẹ ơi, anh ta còn đẹp hơn mấy thằng bị trục xuất vì quá đẹp trai mà báo đăng hồi trước nữa. Nhìn đôi cánh khổng lồ đó kìa, thật muốn sờ thử quá đi, còn có vài cộng lông vũ đang rơi nữa, giống như tuyết vậy!
“Oan hồn to gan, ai cho phép cô đặt chân vào cổng chính của Thiên Đàng như vậy hà?” – Anh thiên thần đẹp trai mặc vest trắng siêu ngầu kia không nói tiếng Nhật nhưng Yuri lại nghe hiểu hết.
“Nhưng mà từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng làm điều gì xấu hết, còn rất chăm đi chùa cầu phúc nữa. Tại sao lại không được vào Thiên Đàng chứ? Không lẽ mấy người kì thị người theo Phật Giáo?” – Yuri thử trả lời bằng tiếng Nhật, chắc trên đây có pháp thuật đồng hóa ngôn ngữ giống trong Doraemon, ngôn ngữ nào cũng hiểu.
“Oan hồn kia, cô đang nói nhảm gì vậy? Trên người cô còn đầy oán niệm như vậy thì làm sao có thể bước chân vào Thiên Đàng. Thiên thần đỡ đầu của cô không phải đã giải thích hết rồi sao?” – Anh thiên thần kia vẻ mặt ngày càng đen, âm lượng trong giọng nói ngày càng lớn, còn Yuri vẻ mặt ngày càng ngu đi sau khi nghe câu hỏi của anh ta.
“Thiên thần đỡ đầu là gì?” – Yuri nhăn mũi hỏi lại, hồi nào giờ chỉ có nghe mẹ đỡ đầu với thiên thần hộ mệnh à, chứ chưa nghe thiên thần đỡ đầu bao giờ. Yuri vừa kết thúc câu hỏi thì ngay trong nháy mắt anh thiên thần đẹp trai kia đã ở ngay trước mắt cô, một tay đặt lên đầu của cô.
“Aster!” –Yuri nghe anh thiên thần rống lên một cái tên, không đầy 2 giây sau thì có một tiếng ‘Phịch!’ rất lớn vang lên. Yuri đưa mắt tới chỗ phát ra tiếng kêu đó thì thấy một cô bé chừng 7-8 tuổi, tóc đỏ mặc váy trắng nằm bẹp ở đó, trên lưng là một đôi cánh nhỏ xinh giống như Cupid vậy.
“Dạ, Aster xin diện kiến Đại thiên thần Alex Đệ Tam ạ!” – Cô bé Aster vội vàng đứng dậy, hai tay nắm hai góc váy xòe ra, đầu cúi gập cung kính nhún chào nam thiên thần tên Alex kia.
“Tại sao oan hồn này thuộc diện coi quản của cô có thể tới được đây, khi mà trong đầu lại không có chút kiến thức gì về nơi này hết vậy?” – Alex thô bạo đẩy Yuri về phía Aster, Yuri bị bất ngờ nên vướng chân té xuống nền mây thêm lần nữa. Tuy không đau nhưng bị đối xử như vậy khiến cho Yuri cảm thấy có chút ‘nóng mặt’. Ngay lập tức điểm số của Alex trong lòng Yuri bị trừ hết 10 điểm trên thang điểm 100, người gì mà thô bạo, nói năng to tiếng thế. Aster vội chạy tới đỡ Yuri dậy, miệng không ngừng xin lỗi.
“Đại thiên thần tha tội ạ, Aster lần đầu đảm nhận chức vụ này, do chưa quen với công việc nên mới xảy ra việc này. Aster thề sẽ không có lần sau, mong Đại thiên thần khoan hồng!”
… Một khoảng không im lặng đến đáng sợ trôi qua, Yuri nhìn Aster cúi gằm mặt nhận lỗi đang ngày càng run rẩy một cách dữ dội rồi nhìn tới Alex, thấy anh ta cũng đang nhìn cô. Ánh mắt màu bạc đó thật sự rất lạnh, nếu là người khác thì đã vội dời ánh mắt đi rồi nhưng cô lại không thể làm được. Cả hai cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, cho tới khi…
“Lần đầu cũng như lần cuối. Mau dẫn oan hồn này đi đi!” – Alex phất tay bảo Aster dẫn Yuri đi, còn anh thì quay lưng chuẩn bị bay về vị trí canh giữ của mình thì nghe Yuri hét to lên.
“Tên của tôi là Yuri chứ không phải là oan hồn này, oan hồn nọ đâu nhá! Nhớ cho kĩ đấy anh thiên thần đẹp trai mà nóng tính kia ơi!” – Yuri thấy Alex khựng lại thì ngay lập tức hối Aster đang đứng hình vì câu nói vừa nãy của cô chạy gấp. Miệng không ngừng cười haha.