mẹ xinh đẹp ‘gọi hồn’ về An An mới biết từ nãy tới giờ một hột cơm cô cũng chưa ăn, chỉ ngồi đó thẩn thờ. Quả nhiên chuyện xảy ra hồi trưa để lại ‘ấn tượng’ quá mạnh trong lòng cô. Vốn nghĩ mình là một cô gái của thế kỷ 21 hiện đại, tuổi đời cũng không ít, chỉ một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước thì có là gì đâu, xoay qua xoay lại là quên mất thôi. Nhưng hiện tại sự thật chứng minh tất cả, cô không quên được nụ hôn đó dù chỉ 1 giây, thậm chí những hình ảnh đó cứ liên tục replay không ngừng nghỉ trong đầu cô. Sự ấm áp và trơn mềm của đôi môi đó,… An An buông đũa, hai tay ôm lấy mặt rồi thở dài, liên tục rên rĩ.
“Tại sao? Tại sao? Sao có thể là cậu ta chứ? Mình đúng là thích tự ngược mà.” – Tim đập nhanh, luôn hồi hộp khi ở cạnh nhau, bất cứ khi nào rảnh cũng đều dõi mắt theo người đó, cảm thấy vủi vẻ như một đứa ngốc khi được khen ngợi, mất ăn mất ngủ chỉ vì một nụ hôn nhỏ nhoi, vâng vâng… Tất cả những điều đó đều là dấu hiệu cho thấy cô thật sự thích cậu ta mất rồi, thích một nhân vật 2D không có thật. Ở thế giới này vốn không có happy ending cho cô, dù có yêu say đắm mãnh liệt đến thế nào đi chăng nữa thì kết cuộc cũng đã định sẵn là chia ly. Đã biết trước kết quả nhưng tại sao cô vẫn không ngăn được tình cảm của mình, để cho nó nảy mầm mất tiêu rồi.
“Con gái à, con ổn chứ? Đừng làm mẹ sợ mà!” – Mẹ xinh đẹp nhìn thấy An An cư xử kỳ lạ thì rất hoảng, bà vội vàng xích lại gần, một tay quàng qua ôm lấy vai của An An rồi vỗ nhè nhẹ ý muốn an ủi cô. An An ngước mặt lên nhìn bà, cô ở đây đã gần nửa năm, đã thật sự coi người phụ nữ trước mặt này như mẹ ruột của mình vậy. Vì vậy ngập ngừng từng chữ An An thổ lộ lòng mình, bởi vì thật sự bây giờ cô rất cần có người để chia sẻ vấn đề và xin ý kiến giải quyết.
“Mẹ… mẹ à, nếu như… không giả sử là mẹ yê… thích, là thích một người nào đó nhưng mẹ biết rõ hai người vốn không thể hạnh phúc bên nhau được. Thì lúc đó mẹ sẽ làm gì? Có phải là nên cắt đứt tình cảm đó ngay không? Tại nếu yêu nhiều quá thì khi chia ly sẽ rất đau khổ, đau ngắn hơn đau dài mà?... Con … con là nghe người ta nói như vậy đó.”
Nỗi đau chia ly đó, An An đã từng được nếm thử, lúc ông bà bỏ cô mà đi thú thật là khi đó cô đã rất muốn đi theo ông bà. Thậm chí bây giờ nhớ lại ngực cô vẫn còn rất đau, vì vậy mà cô cố gắng kìm chế tình cảm của mình ở đây. Tạo cho mình một bức tường thật cao và thật dày, cố gắng không thật sự yêu mến ai hết.
Mẹ xinh đẹp hơi ngẩn người, hôm nay con gái của bà sao lại hỏi câu này? ‘Không thể bên nhau’ là ý gì? Không lẽ thằng nhóc kia có vấn đề, gia thế thua kém hay là mắc bệnh nan y, nếu là cái đầu tiên còn chấp nhận được chứ cái sau thì không ổn chút nào. Nhưng con gái của bà nhìn có vẻ rất nghiêm túc, con bé thật sự thích thằng nhóc đó lắm sao? Thật là khó xử. Thở dài, bà đưa tay vuốt tóc của An An rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Bé cưng nè, đôi khi hạnh phúc không nhất thiết phải là bên nhau trọn đời đâu. Hạnh phúc chính là ngày ngày được vui vẻ ở bên người mình yêu, nó có thể ngắn nhưng quan trọng là lúc đó con đã sống hết mình. Để rồi sau này mỗi khi nhìn lại con đều cảm thấy không có hối hận, không có tiếc nuối gì chỉ có… hạnh phúc thôi.” – Nói xong bà còn âu yếm lấy tay điểm nhẹ lên mũi của An An một cái. Cũng may hôm nay ông chồng đáng ghét kia không có ở nhà, nếu ông ấy có ở đây thì chắc chắn hỏng bét hết.
“Hạnh phúc… sống vui vẻ, hết mình từng ngày… không tiếc nuối, không hối hận.” – An An lẩm bẩm lại từng lời mà mẹ xinh đẹp nói. Cô biết, biết là bức tường cao lớn được dựng nên để ngăn cách những cảm xúc thật của cô với bên ngoài ở thế giới này thật ra đã sụp đổ từ rất, rất lâu rồi. Chỉ là cô không muốn thừa nhận rằng mình thật sự rất hạnh phúc ở thế giới này, hạnh phúc đến nỗi cô đang dần quên đi thế giới thật đầy cô đơn đang chờ cô trở về kia. An An nhìn sang cánh tay đang ôm lấy vai cô của mẹ xinh đẹp, nhìn thật lâu rồi mới từ từ đưa tay mình ra nắm lấy tay của bà, siết chặt. Từ giờ tới lúc trở về ‘nhà’, cô sẽ tạo thật thật nhiều kỉ niệm đẹp, giống như lời mẹ nói, những hồi ức mà khi nhìn lại sẽ không có hối tiếc chỉ có hạnh phúc.
“Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ nhiều lắm! Còn nữa… con yêu mẹ nhất!” – An An cười thật tươi, ôm lấy mẹ xinh đẹp có chút làm nũng mà nói. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô nói tiếng ‘yêu mẹ’ này đó.
Mẹ xinh đẹp kể từ khi con gái mình mất trí đã không còn được nghe câu ‘con yêu mẹ’ nữa, mặc dù bà nhiều lần ra ‘ám chỉ’ nhưng con gái vẫn trơ ra không chịu nói. Vốn đã sớm bỏ cuộc, bà cũng không quá câu nệ chuyện câu chữ, lời nói, qua hành động bà cũng biết là con gái rất yêu quý bà. Nhưng bây giờ được chính tai nghe lại nên bà không khỏi xúc động, trong mắt đã ngấn nước, nhẹ nhàng ôm lấy con gái bảo bối của mình.
“Mẹ cũng rất yêu con, bé cưng à!”