Có thể nói An An đang sống cuộc sống trong mơ, là tiểu thư nhà giàu, có cha mẹ xinh đẹp, gia thế hiểm hách. Nghe đâu gia đình bên mẹ của cô thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời nhất bên Nga, còn cha cô là CEO của tập đoàn đa quốc gia top 10 Nhật Bản (nhưng sao 2 người họ rảnh rỗi quá vậy? Thấy ở nhà hoài à). Vì cha mẹ đều con một nên hiện nay tên đầy đủ của An An là một sự kết hợp khó đọc và khó viết: Kimu-ra Gorchakov Anastasia. Hầu như các nhân vật trong anime này đều là nhà giàu hoặc thuộc dòng dõi quý phái của nước nào đó, trừ nam chính ‘tiểu thụ’ ra. Cái mô típ chuyện tình ‘lọ lem’ quen thuộc ấy mà.
An An cũng dần quen với lối sống ở đây rồi nhưng cô thật sự rất nhớ quê hương của mình, nhớ mấy đứa bạn thân, nhớ các món ăn lề đường,… nhớ nhiều thứ lắm. Cô muốn qua Việt Nam thăm quê nhà nhưng nhớ lời dặn của bà tác giả, cô lại không dám đi, haizz. Kể từ ngày xuyên qua đây, tần suất thở dài của An An ngày càng tăng, để giải khuây cô quyết định đi dạo một chút trong vườn cây phía sau nhà. Nhớ lại lần đầu tiên khi An An đi thám hiểm toàn bộ khu nhà, cô bị lạc mới ghê chứ, cuối cùng may mắn gặp được bác làm vườn dắt cô về.
Nhà ở thôi mà, có cần phải xây khoa trương đến như vậy không? Gian nhà chính xây như tòa lâu đài phương Tây, gian nhà cho khách như biệt thự 5 sao, dãy nhà cho người làm ở thì có hơn mấy chục phòng, còn khuôn viên thì rộng vài hecta. Ngay sau đó An An đã phải gấp rút làm một tấm bản đồ để đề phòng lần sau không bị lạc nữa, bởi vì cô vốn là một đứa mù đường hạng nặng.
“Anna, bé cưng!” – Rồi, gọi như thế này chỉ có mẹ xinh đẹp của cô thôi.
An An quay đầu lại thấy mẹ xinh đẹp đang vẫy gọi mình, a, cơ hội để cô trải nghiệm cảm giác ‘nhào vào vòng tay yêu thương của cha mẹ’ đây mà. Nói là làm An An chạy nhào tới ôm lấy bà, mẹ xinh đẹp cũng rất bất ngờ, lần đầu tiên bà được con gái chủ động như vậy. Kể từ khi con gái mất trí nhớ, bà thấy con gái trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, tính tình cũng ngoan hiền hơn trước và đặc biệt rất hiểu chuyện. Không biết có phải kỳ quái không khi bà thấy rằng mình thích cô con gái hiện tại hơn cô con gái trước đây rất nhiều. Ngay cả chồng của bà cũng thấy vậy, trước đây con gái bị bà chiều hư rất tùy hứng điêu ngoa, đến khi bà phát hiện thì đã thành tính không sửa được. Có lẽ ông trời cho bà cơ hội thứ hai, đem đến cho bà đứa con gái hoàn hảo mà bà luôn hi vọng, bởi vì con gái bây giờ của bà thật không có gì chê được. Tuy nhiên có vẻ như con gái của bà hơi bị dư ký một chút thì phải, hồi nãy mà bà không đứng vững chắc có lẽ đã bị con bé đè ngất rồi. Ôi, lát nữa phải dặn đầu bếp làm thực đơn thanh đạm, nhiều rau một chút mới được.
Mẹ xinh đẹp vừa ôm An An vừa vuốt tóc cô, nói “Ngày mai là khai giảng rồi, hôm nay mẹ con mình đi mua chút đồ chuẩn bị cho năm học mới nha.” – kèm theo một nụ hôn lên trán của An An.
Được ~ đương nhiên là quá được, đây là lần đầu tiên An An được đi ra ngoài đấy, cô muốn xem Nhật Bản trong thế giới song song có khác biệt so với Nhật Bản ở thế giới thật không. An An gật đầu lia lịa, rồi đi theo mẹ vào nhà chuẩn bị cho chuyến đi mua sắm.
Trung tâm mua sắm dành cho giới nhà giàu thật sự rất là hoành tráng nha, mà giá cả cũng tỷ lệ thuận với mức độ hoành tráng thì phải. Thứ đồ rẻ nhất ở đây cũng phải giá trên mười mấy ngàn yên, chỉ là bộ văn phòng phẩm thôi mà hết 15 ngàn yên*, nạm vàng hay sao vậy trời? Tiếc đứt ruột luôn, ra cửa hàng 100 yên mua thiếu gì, tiền dư kia để cô mua manga không phải tốt hơn sao??? An An rất muốn nói như vậy với mẹ xinh đẹp nhưng thấy bà mua sắm hào hứng vậy cho nên cô không dám mở lời.
*1 yên quy đổi ra cỡ chừng 183 đồng VN (cập nhật tháng 12/2015)
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Sau khi mua sắm xong, mẹ xinh đẹp dẫn An An đang rỉ máu thầm trong lòng đi ăn ở nhà hàng trên tầng thượng của trung tâm. Vừa mở menu ra, An An đã muốn phun nước miếng, có ly nước trái cây thôi mà bằng tiền ăn nguyên một tuần của cô ở thế giới cũ. Hu hu, cô vẫn chưa quen được cách xài tiền của người giàu mà. Vì thế mà trong bữa ăn ngay cả một cọng hành An An cũng không bỏ lại, vét sạch dĩa thức ăn mới thôi. Đến giữa bữa thì An An có nhu cầu cần giải quyết nên xin phép rời bàn, cô theo sự hướng dẫn của nhân viên thì tìm thấy toa lét nằm ở góc khuất của nhà hàng, gần cửa thoát hiểm. Toa lét nam, nữ riêng nhưng sảnh rửa tay lại là chung và cũng khá lớn nên khi An An vừa từ trong toa lét đi ra thì đã được coi phim miễn phí.
Một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau cuồng nhiệt ngay tại hành lanh rửa tay của một nhà hang sang trọng giữa thanh thiên bạch nhật. À không phải, xin đính chính lại là cô gái kia đang cuồng nhiệt cưỡng hôn cậu trai đó mới đúng. Hình như vẫn không phát hiện thấy An An nên cô gái kia vẫn tiếp tục hành vi ‘cường bạo’ của mình, thậm chí còn kích động nắm cổ áo người ta mà giật mạnh ra, nút áo văng tứ tung. Thật là kích thích nha!
“Cốp” – “Á!” – Đây là tiếng la của An An, cô ôm trán của mình vẻ mặt không thể tin nổi. Không phải xui vậy chứ? Nút áo mạ bạc văng trúng mặt cô rồi, chị gái gì đó ơi, sao mà bạo lực thế?... Ý, sao hai người kia lại nhìn cô đắm đuối vậy?
Biểu cảm của cô gái kia nhìn An An thật là phong phú, đầu tiên là đỏ rồi biến xanh, sau đó là trắng nhách chỉ kịp nói ‘xin lỗi!’ rồi quay đầu chạy mất. Bỏ lại An An với cậu trai mới bị ‘cường bạo’ kia đứng bốn mắt nhìn nhau trào máu họng, à không, không có trào máu mà chỉ hơi có chút kì kì. Nhưng mà vẻ mặt của cậu trai kia nhìn cô hoàn toàn không có tí cảm xúc nào, không lẽ bị hun đến ngu luôn rồi sao??? Đèn ở hành lang hơi mờ nhưng vẫn tạm nhìn được mặt mày cậu ta đi, có vẻ sáng sủa đẹp trai, tuổi thì chắc chỉ khoảng mười mấy thôi. Như vậy có thể là nụ hôn đầu rồi, tội nghiệp, bị con gái cưỡng hôn vậy chắc shock lắm.
An An từ từ đi lại gần cậu ta, trên tay cầm cái nút áo bị văng ra hồi nãy đưa lại cho khổ chủ. Rồi vỗ vỗ vai cậu ta, ra dáng chị cả mà an ủi, cô quên mất là hình dáng của mình hiện nay là một đứa trẻ 11 tuổi. Thậm chí cô chỉ đứng tới ngang vai cậu ta thôi vậy mà lời nói như bà cô già.
“Thôi, đừng buồn, dù sao chuyện cũng đã lỡ rồi nếu không thích thì quên nó đi. Còn nếu thích thì mau mau đuổi theo cô gái đó đi!... Không đuổi theo à, vậy thôi, thế cậu có cần áo thay không? Tôi ra ngoài nói với nhân viên đem đồ cho cậu thay ha?”
An An nói hết nước miếng mà cậu trai kia trên mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, không lẽ cậu ta bị ngu thật rồi sao? An An đang tính chạy ra ngoài tìm người giúp thì cậu trai kia mở miệng nói “Hành vi cư xử thật lỗ mãng, xưng hô không có thứ tự trên dưới, mau về tập lại đi” – xong rồi quay lưng bỏ đi. Để An An đang hóa đá từ từ nghiền ngẫm từng chữ cậu ta vừa mới nói. Một phút sau trong hành lang nhà vệ sinh vang ra rất nhiều câu tiếng Việt ‘đậu xanh rau má’ quen thuộc.