Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 8: Chương 8: Kiếm tiền




Mặc dù quá trình luyện dược đầy mưu lợi, nhưng ngay lần đầu đã luyện chế thành công Tôi Thể Dịch vẫn khiến Tiêu Viêm có chút hưng phấn, Tiêu Viêm cầm lấy lọ Tôi Thể Dịch, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một vòng tự hào hỏi Dược lão:

-Lão sư, ta có thể coi là nhập môn Luyện Dược Sư hay chưa?

Nhìn thành quả đầu tiên của đệ tử, Dược lão một mặt mộng bức không biết nên trả lời thế nào, một tên nhóc ngũ đoạn đấu khí ngay cả mồi lửa còn không đánh ra được cũng dám tự xưng là Luyện Dược Sư?

Đây chẳng khác nào một câu chuyện cười, nói ra chắc chắn sẽ bị người cười cho thối mũi.

Thế nhưng Dược lão cười không nổi a, việc Tiêu Viêm luyện được Tôi Thể Dịch đã đủ đại biểu cho thân phận Luyện Dược Sư nhập môn rồi.

Đấy là chưa kể đến ý nghĩ của Tiêu Viêm về Hóa Khí Hoa trong mắt Dược lão chính là một phát kiến có thể chấn động cả giới luyện dược, đừng nhìn Hóa Khí Hoa có đẳng cấp rất thấp liền coi thường nó.

Bởi vì trên Đấu Khí Đại Lục số lượng dược vật với khả năng tương tự Hóa Khí Hoa có nhiều lắm, việc Hóa Khí Hoa làm được sẽ có thứ cao cấp hơn làm được, với tầm nhìn xa hơn Dược lão gọi cách làm này là lấy dược luyện dược, từ đó mở ra một cánh cổng mới cho giới luyện dược.

Một khi phương pháp “lấy dược luyện dược” được truyền ra ngoài khẳng định Luyện Dược Sư nhất phẩm sẽ đầy đường, nhị phẩm cũng không thiếu, thậm chí qua thời gian dài nghiên cứu những Luyện Dược Sư cao cấp cũng có thể áp dụng được.

Dần dần giới luyện dược sẽ phát triển tới một độ cao khó ai có thể ngờ tới.

Mà người đầu tiên nghĩ ra là ai? Là Tiêu Viêm a, nếu Tiêu Viêm không xứng đáng được gọi là Luyện Dược Sư sẽ chẳng ai xứng đáng nữa.

Cuối cùng, Dược lão đành phải nói:

-Đừng vội lên mặt, con đường một Luyện Dược Sư phải đi rất dài.

Ý tứ, ngươi đã nhập môn rồi, nhưng không nên vì thế mà kiêu ngạo.

Lần này không bị Dược lão làm cụt hứng, Tiêu Viêm cười cười vâng dạ:

-Đệ tử thụ giáo.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Viêm một người ra khỏi Tiêu gia tiến vào phường thị.

Lại qua một phen giả vờ mua mua bán bán, Tiêu Viêm lẻn vào một con hẻm không người khoác lên một bộ áo choàng do Dược lão đặc chế che đi dung mạo rồi mới đi bán Tôi Thể Dịch, Tiêu Viêm muốn làm mọi chuyện trong bí mật.

Đây không phải nói Tôi Thể Dịch quá trân quý, trên thực tế Tôi Thể Dịch chỉ là một loại dược dịch đẳng cấp thấp nhất được các gia tộc sử dụng rộng rãi để bồi dưỡng tộc nhân trung tâm, thỉnh thoảng vẫn có người đem Tôi Thể Dịch ra bán kiếm chút tiền.

Nhưng Tôi Thể Dịch do Tiêu Viêm luyện bằng phương pháp “lấy dược luyện dược” có dược lực mạnh hơn Tôi Thể Dịch bình thường gấp rưỡi, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Rất nhanh, Tiêu Viêm đã bán được lọ Tôi Thể Dịch với cái giá một nghìn kim tệ.

Sau đó Tiêu Viêm vẫn giữ thân phận “áo choàng” đi mua thêm một phần tài liệu luyện chế Trúc Cơ Linh Dịch rồi tìm đại một khách điếm tiến hành bước thứ hai trong kế hoạch.

Đó là… để Dược lão luyện Trúc Cơ Linh Dịch đem bán, dù sao tay nghề của Tiêu Viêm quá kém không dám tự mình luyện chế loại linh dịch cao cấp như Trúc Cơ Linh Dịch, chẳng may thất bại là đi tong một nghìn kim tệ, Tiêu Viêm không có nhiều tiền để hoang phí.

Mà Tiêu Viêm cũng không muốn mỗi lần cần Trúc Cơ Linh Dịch lại phải đi bán Tôi Thể Dịch, bán nhiều lần sẽ bị người chú ý ngay, tốt nhất cứ làm một vố kiếm tiền mua hẳn một lượng lớn tài liệu luyện chế Trúc Cơ Linh Dịch để dành xài dần.

Lần này không cần diễn cho Tiêu Viêm học tập nên Dược lão ra tay luyện chế Trúc Cơ Linh Dịch vô cùng nhanh chóng, khoảng ba mươi phút sau trong tay Tiêu Viêm đã nhiều hơn hai lọ Trúc Cơ Linh Dịch, trong đó có một lọ bị pha loãng năm lần để đem bán.

Lọ còn lại, không cần nói cũng biết là tám thành Trúc Cơ Linh Dịch nguyên chất để bản thân Tiêu Viêm sử dụng rồi.

Xong xuôi hết thảy, Tiêu Viêm không vội đem đi bán ngay tránh bị người dò xét hành tung, dù sao với tám thành Trúc Cơ Linh Dịch nguyên chất đủ để tu luyện thêm gần một tháng.

Gần một tháng sau, Tiêu Viêm đột phá lên được lục đoạn đấu khí, cũng là lúc hết Trúc Cơ Linh Dịch liền khoác bộ áo choàng khác đi tới phòng đấu giá Đặc Nhĩ Thước, phòng đấu giá lớn nhất ở Ô Thản Thành thuộc quyền quản lí của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc – gia tộc giàu có nhất Gia Mã Đế Quốc.

Đến trước cửa phòng đấu giá, với bộ dạng khả nghi Tiêu Viêm lập tức bị vài người hộ vệ chặn đường hỏi thăm:

-Trước khi vào trong, mời các hạ tháo mũ khăn choàng xuống cho chúng ta kiểm tra.

Đương nhiên Tiêu Viêm sẽ không tháo mũ khăn choàng xuống, Tiêu Viêm nhờ Dược lão tản ra khí thế của tông sư còn bản thân thì giả giọng ồm ồm nói:

-Làm càn.

Chỉ bằng hai từ, cộng thêm khí thế tông sư Tiêu Viêm đã dọa cho đám hộ vệ tái mét mặt mũi, cả đám ríu rít mở miệng tạ lỗi:

-Tiền bối bớt giận, mời tiền bối.

Nghe vậy Tiêu Viêm khoát tay “hừ” một cái bước qua đám hộ vệ đi vào.

Đợi bóng lưng Tiêu Viêm khuất hẳn, một người hộ vệ lau mồ hôi trán nói:

-Vừa rồi thật đáng sợ, đứng trước người kia ta có cảm giác hắn là một tồn tại chí cao vô thượng không thể đụng tới.

Một hộ vệ khác đưa ra suy đoán:

-Có lẽ người ta là Đại Đấu Sư, hoặc thậm chí là Đấu Linh cường giả, cũng may chúng ta không làm quá mức, nếu không hậu quả khó lường a.

-Thôi, trở về làm việc đi, mọi chuyện cứ để chấp sự giải quyết, chúng ta không nên bàn tán nhiều.

……………..

Có lẽ nhờ sự kiện bên ngoài mà vừa bước vào phòng đấu giá Tiêu Viêm đã được Cốc Ni đại sư – một Luyện Dược Sư nhị phẩm, và là người giám định cao cấp nhất của phòng đấu giá Đặc Nhĩ Thước đi ra tiếp đón nồng hậu.

Cốc Ni ôm quyền nói:

-Cốc Ni ra mắt tiên sinh.

Tiêu Viêm được Dược lão chỉ đạo cách ứng xử khẽ gật đầu lấy ra lọ Trúc Cơ Linh Dịch đưa cho Cốc Ni nói:

-Không cần đa lễ, lão phu hôm nay tới đây chỉ muốn bán một vật, ngươi là một gã nhị phẩm Luyện Dược Sư thì tự mình xem đi.

Bị hành động lẫn lời nói của Tiêu Viêm làm cho giật mình, Cốc Ni thầm nghĩ:

-Người này dám nói chuyện với mình như vậy, chẳng lẽ hắn là tam phẩm Luyện Dược Sư?

Bất quá Cốc Ni không dám hỏi, càng không dám chậm trễ tiếp nhận lọ Trúc Cơ Linh Dịch.

Cốc Ni mở nắp lọ, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi ngửi, ba giây sau Cốc Ni lắp bắp thốt lên:

-Tiên… tiên sinh, Cốc Ni kiến thức nông cạn không biết đây là dịch dược gì, nhưng có phải hiệu quả của nó là thúc đẩy tốc độ tu luyện đấu khí mà không có tác dụng phụ phải không?

Tiêu Viêm xác nhận:

-Ngươi đoán không sai, đây là dược dịch độc quyền của ta, Trúc Cơ Linh Dịch. Ngươi cho một cái giá đi.

Mặc dù đã có đoán trước, nhưng nghe chính xác câu trả lời vẫn khiến Cốc Ni lộ vẻ không thể tin nổi.

Phải biết ở giai đoạn đầu tu luyện kinh mạch của con người rất yếu ớt, nếu không muốn chết thảm do kinh mạch quá tải thì phải tu luyện một cách từ từ, nói cách khác phương pháp đẩy nhanh tốc độ tu luyện hầu như chưa từng xuất hiện qua.

Hiện tại, cứ thế đột nhiên mọc ra một cái phương pháp rồi?

Cốc Ni vội vàng nói:

-Tiên sinh, giá cả của lọ Trúc Cơ Linh Dịch này có lẽ rơi vào khoảng ba vạn kim tệ, bất quá vừa hay phòng đấu giá đang có một buổi đấu giá kín, nếu cho Trúc Cơ Linh Dịch vào đấu giá sẽ có một cái giá cao hơn, không biết ý tiên sinh thế nào?

Tiêu Viêm ngẫm nghĩ một chút trả lời:

-Cũng tốt, dẫn đường đi.

Ý tứ, ta cũng muốn tham gia đấu giá.

Một lát sau, Tiêu Viêm được Cốc Ni an bài ở một chỗ sang trọng khiến rất nhiều người tò mò không biết Tiêu Viêm là ai lại có thể nửa đường chiếm chỗ tốt, nhưng nhờ vỏ bọc ngụy trang vô cùng cẩn thận nên không ai đoán ra được thân phận thật sự của Tiêu Viêm.

Ngồi xuống ghế, Tiêu Viêm nhìn lên đài đấu giá tặc lưỡi:

-Chậc, lời đồn quả không sai, nữ nhân kia, quá yêu nghiệt.

Nữ nhân Tiêu Viêm nhắc đến là Nhã Phi, thủ tịch đấu giá sư của phòng đấu giá Đặc Nhĩ Thước, nàng rất nổi tiếng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của Ô Thản Thành không người không biết, thậm chí có rất nhiều người nguyện ý bán cả gia sản để có được nàng.

Đáng tiếc, Nhã Phi căn bản không để ý tới gia sản người khác, nói không quá chứ nàng là người giàu nhất cái Ô Thản Thành này a, cho nên đến bây giờ nàng vẫn độc thân.

Dược lão truyền âm cho Tiêu Viêm trêu chọc:

-Sao, thích rồi hả?

Tiêu Viêm nhún vai:

-Lão sư đừng nói bậy, trong lòng ta chỉ có một mình Huân Nhi thôi.

Ngoài ra Tiêu Viêm còn thấy Tiêu Chiến và hai tộc trưởng của hai đại gia tộc khác là Gia Liệt Đoàn Tất và Áo Ba Mạt đều có mặt, không biết hội đấu giá này có cái gì tốt hấp dẫn cả ba nhà đây.

Đúng lúc này, Nhã Phi cầm lên một cái bình ngọc, nàng nhẹ nhàng phát ra từng âm thanh vũ mị:

-Chắc hẳn các vị đều không xa lạ gì với dịch dược rồi, nhưng trong tay ta là một loại dịch dược lần đầu tiên xuất hiện tại phòng đấu giá, Trúc Cơ Linh Dịch. Tác dụng của Trúc Cơ Linh Dịch là giúp cho những ai dưới đấu giả gia tăng tốc độ tu luyện mà không có tác dụng phụ.

-Các vị có thể yên tâm những lời của Nhã Phi hoàn toàn là sự thật đã được Cốc Ni đại sư kiểm chứng, cơ hội này không nên bỏ qua a. Lời nhảm Nhã Phi không nói nhiều nữa, giá khởi điểm của Trúc Cơ Linh Dịch là tám nghìn kim tệ, mời các vị ra giá.

Nghe Nhã Phi nói Cốc Ni đã kiểm chứng qua, không có ai thắc mắc gì nữa liên tục ra giá, cái giá của Trúc Cơ Linh Dịch từ tám nghìn đã tăng tới bốn vạn kim tệ.

Chỉ hơi bất ngờ một chút, người mua được Trúc Cơ Linh Dịch lại là Tiêu Chiến, điều này khiến Tiêu Viêm cực kì xúc động, Tiêu Viêm biết đây là Tiêu Chiến không tiếc chịu bị gia tộc áp bách để bỏ ra cái giá lớn mua về cho hắn phục dụng.

Tiêu Viêm thầm thề sẽ đền đáp lại gấp trăm gấp ngàn lần những gì phụ thân bỏ ra cho hắn.

Qua thêm vài lượt đấu giá nữa, Tiêu Viêm rốt cuộc cũng biết tam đại gia tộc tới hội đấu giá nhắm tới cái gì, đó là một cuốn Huyền giai cao cấp công pháp Thanh Phong Quyết.

Đừng nhìn đây chỉ là Huyền giai cao cấp thua xa Địa giai hay Thiên giai, nhưng ở Ô Thản Thành nó đã là một món công pháp thuộc hàng đỉnh phong rồi.

Phong Thanh Quyết cuối cùng rơi vào tay Gia Liệt gia tộc với cái giá năm mươi lăm vạn kim tệ.

Đấu giá hội kết thúc, người người ra về, riêng Tiêu Viêm quay lại Giám Bảo Thất nhận tiền bán Trúc Cơ Linh Dịch.

Đợi một lúc, một âm thanh kiều mị vang lên bên tai Tiêu Viêm, phối hợp với một cỗ hương thơm thổi đến khiến trái tim Tiêu Viêm không tự chủ được thoáng đập mạnh hơn một chút.

Người lên tiếng, hiển nhiên là Nhã Phi:

-Tiên sinh có phải hay không là lần đầu tiên đến Ô Thản Thành?

Tiếp xúc gần gũi, Tiêu Viêm lần nữa thầm than ‘‘yêu nghiệt’’, nhưng phải công nhận rằng Nhã Phi rất xinh đẹp.

Từ khuôn mặt cân đối, ánh mắt thu thủy, cánh tay thon dài trắng noãn, đến cặp đùi dài thướt tha, vòng eo lại như thủy xà uốn lượn, phối hợp với bộ ngực đầy đặn, tất cả tạo thành một vưu vật của tạo hóa, không nam nhân nào không thích.

Cũng may định lực của Tiêu Viêm sau ba năm phế vật đã hơn xa lứa tuổi, rất nhanh Tiêu Viêm đã chấn chỉnh lại được tâm tình nói:

-Lão phu còn có việc gấp, không rảnh chơi đùa với tiểu hài tử.

Bị xem thành ‘‘tiểu hài tử’’, Nhã Phi có chút không phục, nhưng nghe Cốc Ni giới thiệu nàng không dám tiếp tục dò xét nữa lấy ra hai tấm thẻ, một tấm lục sắc một tấm thủy tinh đưa cho Tiêu Viêm:

-Lão tiên sinh, sau khi khấu trừ hai phần trăm thuế thì tiền đều ở chỗ này. Còn tấm thủy tinh tạp gọi là quý tân tạp chuyên dành cho khách quý của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, có thẻ này ở bất kì đấu giá trường nào thuộc Mễ Đặc Nhĩ gia tộc tiên sinh đều được nhận đãi ngộ khách quý.

Mục đích của Tiêu Viêm là tiền, trông thấy hai tấm thẻ Tiêu Viêm không nghĩ nhiều đưa tay ra đón nhận, nhưng Tiêu Viêm lập tức nghĩ ‘‘không ổn’’ rụt tay lại, cánh tay của hắn… chưa được ngụy trang qua vẫn rất thon dài đại biểu cho tuổi trẻ.

Sau đó Tiêu Viêm cấp tốc rời khỏi phòng đấu giá.

Động tác của Tiêu Viêm rất nhanh, đáng tiếc lại không qua mắt được Nhã Phi, ánh mắt Nhã Phi lóe lên một chút gian xảo khẽ nói:

-Có chút ý tứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.