Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 6: Chương 6: Rèn luyện đấu kĩ - Tổ hợp kĩ




Trước đây Tiêu Viêm từng tu luyện tới Đấu Giả, nhưng ngày đó hắn còn quá nhỏ chưa cần giao đấu với ai nên không chú ý tới tu luyện đấu kĩ, trong ba năm phế vật Tiêu Viêm càng không có tâm tình tu luyện đấu kĩ, đến hôm nay Tiêu Viêm mới nghĩ tới rèn luyện đấu kĩ.

Đổi lại một người khác có sư phụ dạy dỗ đàng hoàng sẽ không cần lo lắng về việc đấu kĩ, nhưng Tiêu Viêm lại có một vị sư phụ quá mạnh, Dược lão căn bản không có đấu kĩ phù hợp cho Tiêu Viêm ở giai đoạn yếu ớt, thế là Tiêu Viêm đành phải đến đấu kĩ đường của gia tộc.

Đấu kĩ đường, Tiêu Viêm cũng không xa lạ gì, sống mười mấy năm trong gia tộc hắn đã đi trên con đường này vô số lần.

Nhưng hôm nay, một đường đi tới, Tiêu Viêm bỗng cảm giác tâm tình có chút khác lạ, những người khác hào hứng tới đấu kĩ đường quyết tâm lựa được đấu kĩ cao cấp nhất, còn hắn, lại chỉ đến để xem có đấu kĩ cấp thấp nào phù hợp với bản thân hay không.

Đây, là tâm tính trưởng thành, Tiêu Viêm đã hiểu cao cấp nhất chưa hẳn đã là tốt nhất, chỉ có phù hợp nhất mới là tốt nhất.

Đương nhiên nếu bắt gặp phải đồ cao cấp Tiêu Viêm cũng sẽ không chê, nói gì thì nói tất cả đều có thể quy ra tiền được a, không sử dụng được có thể đem bán a.

Tiêu Viêm mỉm cười tiêu sái tự nói:

-Chẳng lẽ ta già rồi sao.

Bỗng nhiên, Tiêu Mị từ phía xa trông thấy Tiêu Viêm liền chạy lại chào hỏi:

-Tiêu Viêm biểu ca, đã lâu không gặp.

Đối với lời chào của Tiêu Mị, Tiêu Viêm chỉ đáp trả qua loa:

-Ừ, đã lâu không gặp.

Sau đó, Tiêu Viêm tiếp tục đi ngang qua Tiêu Mị như chưa có chuyện gì, trải qua quãng thời gian phế vật Tiêu Viêm đã hiểu hai từ “lòng người” là như thế nào.

Đó là trong ba năm hắn trở thành phế vật, Tiêu Mị mặc dù không tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng nàng thân là biểu muội cũng dần lạnh nhạt với hắn, nếu không phải hơn mười ngày trước hắn có chiến tích đánh bại Gia Liệt Áo đoán chừng hôm nay Tiêu Mị cũng sẽ không chào hỏi.

Hoạn nạn gặp chân tình, chân tình Tiêu Viêm cảm nhận được chỉ đến từ Tiêu Chiến và Huân Nhi, cho nên ngoài hai người này ra, Tiêu Viêm không có hứng thú với bất kì ai khác.

Tiêu Mị bị Tiêu Viêm “bỏ qua”, nhưng nàng không trách Tiêu Viêm hờ hững, nàng chỉ khẽ cắn môi một cái rồi bỏ đi.

Lại đi thêm một đoạn nữa, bên tai Tiêu Viêm bỗng vang lên nhiều tiếng hò reo khiến hắn hơi thắc mắc:

-Hửm, đấu kĩ đường không phải nơi ai cũng có thể đến, sao hôm nay lại đông quá a. Mà thôi, không liên quan đến ta, vào chọn mấy cái đấu kĩ rồi về tu luyện tiếp.

Chưa bước quá mười bước, Tiêu Viêm bỗng nghe được cái tên Tiêu Huân Nhi, qua đó hắn biết Huân Nhi đang đấu với Tiêu Ninh trên huấn luyện trường phía tây nằm bên cạnh đấu kĩ đường, đây cũng là lí do tại sao hôm nay người đến lại đông như vậy.

Mà có liên quan tới Huân Nhi, chính là liên quan tới Tiêu Viêm, hắn không chút do dự cất bước chuyển hướng sang huấn luyện trường.

Nhìn Huân Nhi trên đài đấu với Tiêu Ninh bát đoạn đấu khí, Tiêu Viêm khẽ lắc đầu:

-Chậc, đấu với người yếu hơn có tác dụng gì đâu chứ, không thể hiểu nổi nữ nhân nghĩ gì trong đầu.

Lời nói của Tiêu Viêm là buột miệng nói ra không hề che giấu khiến rất nhiều người ở bên cạnh quay lại nhìn hắn, trong đầu bọn họ không khỏi nổi lên câu nói “ngươi cũng có tư cách phát ngôn người yếu hơn, cả hai người trên đài đều mạnh hơn ngươi nhiều a”.

Bất quá, tất cả chỉ dừng lại ở suy nghĩ, trong số bọn họ có rất ít người đạt tới thất đoạn đấu khí, mà hơn mười ngày trước Tiêu Viêm đã đánh bại được lục đoạn đấu khí nha.

Riêng hai người trong cuộc phát hiện ra Tiêu Viêm thì hơi khựng lại, Huân Nhi khựng lại để quay về phía Tiêu Viêm gửi cho hắn một nụ cười thanh thoát động lòng người, còn Tiêu Ninh là do khó chịu với câu nói của Tiêu Viêm, dám nói hắn yếu.

Nhưng Tiêu Ninh không hổ là bát đoạn đấu khí, tính ra cũng là một người ưu tú, Tiêu Ninh nắm bắt cơ hội cực kì tốt tung ra một chưởng, mặc dù thời gian quá ngắn không đủ xúc thế thi triển đấu kĩ nhưng đánh lén như thế vẫn rất khó đề phòng.

Tiêu Viêm vội vàng la lên:

-Huân Nhi, cẩn thận.

Huân Nhi không cần Tiêu Viêm nhắc nhở đã cảm nhận được kình phong phía sau khẽ nhíu mày, cái này… là phá đám thiếu nữ hoài xuân nha, nàng lập tức nhón chân điểm lên sàn đấu nhảy ra sau lưng Tiêu Ninh, lại đạp mấy cái trên không hóa giải kình lực từ Tiêu Ninh.

Đồng thời, đôi bàn tay thon gọn của Huân Nhi hơi toát lên kim sắc quang mang chưởng về phía Tiêu Ninh.

Còn Tiêu Ninh trước đó do đánh lén cần phải nhanh nên không có chút phòng bị nào ăn trọn một chưởng, may mắn Huân Nhi nương tay triệt tiêu lực đạo nên Tiêu Ninh không bị thương, nhưng tất cả đã nói rõ Tiêu Ninh thua rồi.

Tiêu Ninh quay người lại, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ ái mộ nói:

-Huân Nhi biểu muội thật mạnh, không hổ là người trẻ tuổi mạnh nhất Tiêu gia.

Xét về bối phận Huân Nhi nhỏ hơn Tiêu Ninh một chút, nàng giữ lễ phép tối thiểu nói:

-Tiêu Ninh biểu ca khiêm tốn rồi. Bất quá… cái danh người trẻ tuổi mạnh nhất Tiêu gia, không phải ta.

Ý tứ, người mạnh nhất, là Tiêu Viêm ca ca đấy, ba năm trước Tiêu Viêm ca ca đã là đấu giả rồi.

Lời này khiến Tiêu Ninh mặt mày xám xịt, hắn rất ái mộ Huân Nhi, trong khi Huân Nhi lại tỏ ra ái mộ Tiêu Viêm trước chốn đông người, nhất là Tiêu Viêm của hiện tại chỉ là một cái phế vật, bảo hắn làm sao không tức cho được.

Bất quá Huân Nhi không để ý thái độ của Tiêu Ninh đạp nhẹ xuống đài, vị trí tiếp đất xảo diệu lại ngay bên cạnh Tiêu Viêm, nàng nở nụ cười pha chút giận dỗi nói:

-Tiêu Viêm ca ca vừa nói không hiểu nữ nhân nghĩ gì phải không?

Tiêu Viêm đánh trống lảng:

-Nga, ta có nói sao? Thôi,về việc chính đi, muội đánh với Tiêu Ninh làm gì thế?

Huân Nhi ghé sát vào tai Lâm Phong nói nhỏ:

-Bởi vì hắn dám nói Tiêu Viêm ca ca ăn may mới thắng được Gia Liệt Áo, Huân Nhi không chịu được nên khiêu chiến cho hả giận.

Nghe vậy trong mắt Tiêu Viêm nhiều hơn một vòng nhu hòa, hắn xoa đầu Huân Nhi cười cười:

-Cô bé ngốc, người khác nói gì mặc kệ họ, ta không quan tâm. Phải rồi, ta muốn đến đấu kĩ đường xem một chút, nếu rảnh thì đi cùng ta luôn đi.

Huân Nhi gật đầu đáp ứng ngay:

-Nga, đã lâu rồi mới được cùng Tiêu Viêm ca ca bàn chuyện tu luyện, Huân Nhi sao có thể bỏ qua được.

Trông thấy hai người tình tứ, Tiêu Ninh rốt cuộc không chịu nổi nữa đứng ra nói:

-Tiêu Viêm biểu đệ, vừa rồi biểu đệ nói ta là ‘‘người yếu’’ nhỉ, không biết biểu đệ mạnh đến mức nào rồi?

Ngửi được mùi thuốc súng, Tiêu Viêm chậm rãi nói:

-Thứ nhất, ta nói ngươi yếu là yếu hơn Huân Nhi, không phải yếu hơn ta, điều này đã được chứng thực rồi. Thứ hai, hỏi thực lực của người khác là chuyện rất không lịch sự, ta không muốn trả lời.

Cả hai câu Tiêu Viêm nói đều chiếm hết đạo lí, Tiêu Ninh đành phải khích tướng bằng cách khác:

-Ha hả, không muốn trả lời hay không dám trả lời, có lẽ Tiêu Viêm biểu đệ sợ bị người khác lật mặt ăn may a.

Lần này Tiêu Viêm đương nhiên không trúng kế khích tướng, tam đoạn đấu lục đoạn với tứ đoạn đấu bát đoạn khác biệt rất lớn, hắn không có ngu.

Tiêu Viêm nhún vai nói:

-Nghĩ sao tùy ngươi, còn bây giờ ta phải đi đấu kĩ đường, không rảnh bồi tiếp, mời tránh đường.

Nói xong Lâm Phong cường thế nắm tay Huân Nhi bước đi, người xung quanh không muốn nhường đường cũng phải nhường đường, nói gì thì nói, Huân Nhi đã là cửu đoạn đấu khí rồi.

Ở phía sau, ánh mắt Tiêu Ninh lóe lên hàn mang:

-Hừ, đợi đến lễ trưởng thành, đánh cho ngươi tàn phế xem còn dám ở bên cạnh Huân Nhi không.

………………..

Quá trình lựa chọn đấu kĩ không quá rườm rà, rất nhanh Tiêu Viêm đã chọn được mấy bộ đấu kĩ phù hợp, lại đi dạo cùng Huân Nhi một vòng liền âm thầm lên núi tu luyện, rèn luyện đấu kĩ mà ở trong phòng chẳng khác nào tự đập phá đồ đạc a.

-Xuy Hỏa Chưởng, oanh.

-Toái Thạch Quyền, bang.

-Nhất Dương Chỉ, phốc.

Liên tục ba loại đấu kĩ, một chưởng, một quyền, một chỉ không ngừng được Tiêu Viêm thi triển ra ngoài, chỉ tội cho một gốc cổ thụ ở đó phải làm bia tập cho Tiêu Viêm trên thân càng ngày càng xuất hiện nhiều lỗ thủng.

-Răng rắc… răng rắc….

Rốt cuộc, sau mấy chục lượt thử chiêu, gốc cổ thụ không chịu nổi ngã gục.

Tiêu Viêm thở phì phò kết luận:

-Quyền nối tiếp chưởng, chỉ nối tiếp quyền, ba chiêu liên xuất, uy lực tăng lên đáng kể a.

Giọng của Dược lão trong nhẫn truyền ra:

-Đương nhiên, uy lực của chưởng không cao nhưng lại có tác dụng tạo ra kình lực căn bản sẽ kích phát được thế mạnh oanh phá của quyền, còn quyền đánh trúng sẽ phá vỡ cấu trúc lại lần nữa tăng thêm sức mạnh xuyên thấu của chỉ, tổ hợp ba chiêu khá thông minh đấy, nhưng vẫn cần luyện tập nhiều hơn giảm bớt thời gian tụ lực lại.

-Nhân tiện, chỗ vi sư có một môn đấu kĩ khác gọi là Bát Cực Băng, đẳng cấp Huyền giai cao cấp, bất quá cơ thể ngươi vẫn quá yếu không học được, từ ngày mai ngoại trừ ngâm dược dịch ra vi sư sẽ huấn luyện thể chất cho ngươi, thời gian tới sẽ rất bận rộn a.

Nghe vậy Tiêu Viêm gãi đầu nói:

-Lão sư, cho ta thêm ba ngày được không, Tuyết Hoa sắp thành thục rồi.

Dược lão ngao ngán nói:

-Ba ngày thì ba ngày, aizzz, tuổi trẻ a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.