Không...
Đừng bắt tôi mặt cái đó!!!
Trước mặt ta là một cái váy công chúa màu hồng, sắc mặt ta hiện tại rất tệ, không hiểu Charles lại lên cơn điên gì mà khỏa thân chạy khắp nhà đã vậy còn vây quanh ta nói cái câu như lần đầu gặp nhau.
Còn Merta thì cằm trên tay chiếc váy đuổi theo ta quanh nhà.
Alice mau nhanh mặc đi, chiếc váy này dễ thương mà ~ Không thì ta không đưa thuốc giải cho Charles đâu.
Liên quan gì đến ta?
Không là không!!
Ta chạy khắp nhà với khuôn mặt kinh tởm dè chừng Merta bắt được.
Nào nào Alice, đừng bướng bỉnh nữa.
Ai bướng bỉnh hả??
Có chết cũng không mặc!!
Ta hét to khiến Charles giật mình chạy khỏi nhà.
....
Này Merta ngươi không đuổi theo Charles à?
Ôi không Charles!!!
Merta hoảng hồn hét lên đuổi theo phía sau Charles.
Ta đứng ở đằng sau nhìn đống khói trước mặt rồi cầm chiếc váy màu hồng lên giấu.
Giờ ta mới nhận ra chiếc váy maid sọc xanh của Alice vẫn là tốt nhất.
Khi ta giấu xong cũng là lúc Merta cùng Charles trở về, Merta thấy ta không mặc chiếc váy mà anh ta đưa thì mặt tối sầm lại, ta nhân cơ hội này kéo Charles ra ngoài.
À quên nói Charles đã mặc đồ rồi, ta không định để anh ta không mặc quần áo đi ra ngoài đường.
Sau vài giây chờ đợi Merta có vẻ đã ổn định lại cảm xúc rồi cùng cả hai đi đến buổi tiệc trong cung điện.
Trên đường đi xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ khiến ta có cảm giác như đang đi phiêu lưu.
Tỷ như...
Khi ta đang đi thì bỗng nhiên nhạc nổi lên khiến ta giật mình, được rồi ta không hiểu tại sao nhạc lại nổi lên nhưng chắc chắn đây là một phần của cái game này.
Đi được một đoạn thời gian thì con đường ta đang đi sụp xuống khiến rơi vào hố, Merta cùng Charles rơi phía sau ta.
Lần sau ta chắc chắn sẽ phòng bị những chuyện này.
Điều kỳ lạ là Merta cùng Charles có vẻ rất hứng thú với những chuyện xảy ra, ta thì thấy không thú vị chút nào...
Dưới hố thì lại có một cái bàn trên mặt bàn có một tờ giấy cùng một chiếc chìa khóa.
Ta nhìn mà cảm thấy kì lạ, bây giờ lại chơi giải đố à?
Merta cầm chiếc chìa khóa lên mở khóa cánh cửa phía trước rồi bước vào, Charles đi sau anh ta.
Chỉ có thế thôi sao?? Merta không cần đọc tờ giấy à? Mang theo nghi ngờ ta cầm tờ giấy lên nhìn trên giấy chỉ ghi hai chữ bằng tiếng anh.
''Warning Boss''
Theresa : ...
Ta lật đật chạy theo Merta cùng Charless, trong lòng thì cầu mong đừng có cái gì kỳ lạ nhảy ra.
Nhưng lời cầu nguyện của ta lại không đến được với chúa...
Chỉ đi được vài bước thì trước mắt ta xuất hiện con quái vật lần đầu khi đến đây mà ta đã bị nó đuổi theo, nhìn miệng nó chảy dãi thật khiến ta ghê tởm.
Cuối cùng ta lại một lần nữa xách váy lên chạy theo Mer và Charles, hai người họ thật quá đáng khi bỏ ta lại một mình và chạy đi.
'Không thể tin vào những người ở đây được'
Đó là những gì ta rút ra được khi bị bọn họ bỏ lại ở phía sau, dù sao ta vẫn có thể tự đi đến đó mà không cần họ.
Đơn giản thôi mà chỉ cần đi theo con đường dẫn đến lâu đài thôi.
Không gian dừng lại, trước mặt ta lại xuất hiện một cái bảng giống hệt như cái xuất hiện ở trong phòng tắm sự kiện 18+ vừa rồi.
Trên bảng chỉ ghi một câu hỏi và ba câu lự chọn, trên bảng ghi như thế này :
Lựa chọn con đường để đi tiếp.
A. Thẳng
B. Cong
Theresa : ...
Cái gì thế này? Thẳng và Cong sao lại giống như thuật ngữ chuyển giới thế?
Ngón tay ta run run chọn vào câu A.
Chữ trên bảng biến mất rồi hiện lên ba chữ 'Chúc may mắn' rồi biến mất.
Trong khi ta đang nghi ngờ tại sao lại có ba chữ đó thì mặt đất xung quanh bỗng nhiên chuyển động, những viên đá nhỏ nẩy lên dữ dội khiến ta có cảm giác đang có gì đó khủng bộ chạy về hướng này.
Phán đoán của ta quả nhiên không sai, bầu trời bỗng nhiên từ mà hồng chuyển thành màu đen, không khí xung quanh trở nên u ám hơn, sương mù hình thành vây quanh khắp nơi làm ta có cám giác mình đang chơi game kinh dị.
Tiếng động từ phía bên trái vang lên, ta cảnh giác hướng bên trái nhìn thì chỉ thấy...
Một thanh niên tóc đen từ trong sương mù bước ra trên người mặc một bộ đồ đen nhìn có vẻ khá giống quý tộc? Áo choàng đen khoác trên vai có một vài phần rách khiến người ta nghĩ chàng trai này là một lữ hành, trên tay cầm một thanh kiếm cũng màu đen nốt.
Nhìn người thanh niên trước mặt này khiến ta nhớ đến Maou, vị ma vương kia cũng mặc nguyên cây đen.
Anh ta có phải là boss không đấy? Khí thế trên người anh ta thật kinh khủng.
Ta cắn răng nhăn mặt, cảm giác quen thuộc từ người này truyền đến làm ta nhớ đến người đó nhưng ta lại không nhớ người đó là ai.
Người thanh niên trước mặt nhìn ta bằng ánh mắt không rõ biểu hiện gì rồi mở miệng ra nói, giọng nói tràn đầy sự lạnh giá vang lên trong không gian yên tĩnh.
Theresa... Không nghĩ đến ngươi lại quên ta nhanh như thế.
Nói xong anh ta thở dài một cái rồi dùng tay chạm vào thanh kiếm của mình.
Đôi đồng tử của Theresa co rút kịch liệt cuối cùng màu của đôi mắt không như cũ nữa mà trở thành màu đỏ quỷ dị.
Giọng nói này... Cùng khí chất đó sao ta lại có thể quên được chứ?
Kẻ thù duy nhất của ta.
Viros...