Edit: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~~
“Cái này đúng thật là quá đáng.”
Hứa Thuật tắt báo thức đi.
Khó trách hai người kia lại khẳng định người chết đêm nay sẽ là Quý Xuyên, thì ra là dùng cách này.
Quý Xuyên trước đây không lâu đã làm cho ông chủ nhà bầm giập, trước mắt thì bây giờ người có khả năng cao gặp nguy hiểm chính là anh ta, vì hai người kia muốn cho chắc ăn hơn, nên đã đặt luôn báo thức trong phòng của anh ta.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung nghĩ cách tìm ra cấm kỵ là gì, nên rất ít người sẽ chú ý đến kim trên đồng hồ báo thức, nếu Quý Xuyên không phát hiện ra, thì đợi đến 12 giờ đên, lúc quỷ hồn đi tới,đồng hồ báo thức này sẽ đúng giờ vang lên.
Ai biết con quỷ kia có thể bởi vì nghe được tiếng động mà chạy qua giết anh ta hay không?
Đúng là tử đạo hữu bất tử bần đạo*.
*tử đạo hữu bất tử bần đạo: có thể hiểu sương sương là sống chết của đồng đội ( bạn bè) không quan trọng, miễn sau bản thân mình sống sót là được.
Hứa Thuật định để đồng hồ báo thức để xuống chỗ cũ, Quý Xuyên lại cầm lấy, một lần nữa cài lại báo thức, rồi cầm nó xoay người đem đi.
Hứa Thuật đi tới cửa, mắt thấy anh ta vào phòng của Lương Lương, một lát sau đi ra, đem đồng hồ báo thức đặt lại trên tủ đầu giường.
...... Cái tên này lại đi đem tráo đồng hồ.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm 】
Vì để tiện tìm manh mối, phòng của mọi người đều không khóa lại. Không thể không nói, cái này cũng tiện làm chuyện xấu nữa.
Hứa Thuật ho hai tiếng, nói:
“Tôi vừa rồi nghe đã nghe qua chuyện của Tiêu Mỹ, đại khái cũng đoán được cấm kỵ của ván trò chơi này là gì, anh muốn biết không?”
Ánh mắt Quý Xuyên hơi lóe sáng, trầm giọng nói:
“Sủa.”
Hứa Thuật cười:
“Muốn biết à? Vậy là được rồi, chúng ta làm giao dịch đi?”
Con ngươi sâu thẳm của Quý Xuyên xẹt qua một tia sát ý.
Hứa Thuật nhanh chóng nói:
“Rất đơn giản, chỉ cần anh bảo đảm về sau tuyệt đối không giết tôi, tôi sẽ nói cho anh. Đừng cho là tôi không biết nhé, anh hiện tại đang nghĩ sau khi tìm ra cấm kỵ, không có gì ngăn cản nữa anh liền giết tôi chứ giề?”
“Ừ.”
Anh ta thừa nhận rất thoải mái.
“......”
Hứa Thuật: “Nói đi, anh có đồng ý hay không?”
Ánh mắt Quý Xuyên sắc bén nhìn chằm chằm mặt cậu, hiển nhiên anh không thích giao dịch với người khác.
Một hồi lâu, mới chậm rãi nói:
“Trong ván trò chơi này tôi sẽ không giết cậu.”
“Tôi nói chính là về sau, bao gồm tất cả những ván trò chơi về sau nữa!”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước.” Quý Xuyên dứt lời, xoay người liền đi.
Hứa Thuật có hơi nóng nảy, nhiệm vụ tân thủ này quá đơn giản, Quý Xuyên sẽ rất mau tự mình tìm ra cấm kỵ, đến lúc đó sợ là xác của cậu đã nguội lạnh!
Một ván thì tính một ván đi.
Cậu vội vàng chạy về phía trước hai bước, cản đường đi của Quý Xuyên:
“Từ từ, một ván thì một ván!”
Quý Xuyên ngừng lại.
Hứa Thuật quay đầu lại nhìn xem cửa phòng đang khép hờ, tiến lên khóa trái cửa lại, hạ giọng nói:
“Nếu tôi đoán không sai, thì cấm kỵ là ' Thất hứa '. Tuy rằng đây chỉ là suy đoán, nhưng mà tôi cảm thấy có khả năng rất cao, tầm 8/10.”
Hiện tại, nếu như đêm nay người chết có thật là Tiêu Mỹ hay không.
Nếu giả thiết là này là chính xác, thì Tiêu Mỹ đã kích hoạt nó, đêm nay chắc chắn người chết là cô ta.
Quý Xuyên nghe xong lúc lâu không trả lời, anh ta hơi nghĩ một lát, rồi lấy từ trong túi ra một tấm giấy, đưa cho Hứa Thuật.
Đây là một tấm giấy được gấp lại làm hai, thoạt nhìn hình như là xé ra từ trong cuốn notebook.
Hứa Thuật lập tức nghĩ ra, tấm giấy này chắc hẳn là do Quý Xuyên xé ra từ trong cuốn nhật ký của ông chủ nhà.
Cậu vội nhận lấy, lập tức nhìn vào, không khỏi kinh ngạc nói:
“Đây là do ông chủ nhà viết?!”
Trên tờ giấy, có một vài chữ bé bé lớn lớn thường xuyên lặp lại —— “Tiện nhân”, “Kỹ nữ“.
Chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn có thể biết người viết đã dùng sức rất lớn, có vài chỗ thậm chí bị rách, trong lúc viết người đó chắc chắn rất tức giận.
Mà những từ ngữ này, thông thường đều là dùng để nhục mạ nữ giới.
Hơn nữa, dựa manh mối trước đó, rất dễ dàng để đoán ra, người vợ của ông chủ nhà đã làm việc gì có lỗi đối với hắn ta.
Đại khái có thể chuyện này có liên quan đến lời hứa của bọn họ, cho nên bây giờ các người chơi chỉ cần không thất hứa là được rồi.
Nhưng mà...... Có một vài chỗ không thể giải thích được.
Chỗ không thể giải thích được, chính là vợ ông chủ nhà vì thất hứa cho nên ông chủ nhà mới ra tay giết chết cô ta, quỷ hồn khẳng định là vợ ông chủ nhà.
Nhưng bản thân cô ta là bởi vì thất hứa nên mới bị giết, nhưng cô ta lại đi giết chết những người thất hứa giống cô ta sao?
Nhưng nghĩ thế nào đi nữa, hẳn là người bị phản bội là ông chủ nhà nên mới đi giết những người thất hứa khác chứ?
Hơn nữa, một đôi vợ chồng nếu bị rạn nứt, thì vì lý do gì ông chủ nhà lại phải đi giúp đỡ vợ mình hố những người khác?
Cho nên, một là cấm kỵ không phải chuyện này, hai là ông chủ nhà mới là quỷ.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Hứa Thuật có khuynh hướng nghiêng về giả thiết thứ hai —— còn về suy đoán cấm kỵ thì cậu tin chắc chắn 8/10 là đúng.
Đêm nay người chết chắc chắn là Tiêu Mỹ, nhưng cũng không thể hoàn toàn xác định cô ta bởi vì lý do này mà chết.
Cho nên dưới tình huống như vậy, việc tiếp theo cậu nên làm là tiếp tục đi tìm manh mối, thì có thể giả thiết của cậu càng chắc chắn hơn.
Cậu vừa nghĩ đến đây, nhìn về phía Quý Xuyên nói:
“Tóm lại, chúng ta hiện tại vẫn là nên đi tìm manh mối tiếp đi, để tránh xuất hiện việc ngoài ý muốn.”
Quý Xuyên gật gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
Hứa Thuật thấy anh ta trực tiếp đi xuống lâu, không khỏi mờ ám, xem ra lần bọn họ là đều có chung một suy nghĩ.
Ở lầu hai, tất cả đều là phòng dành cho khách, chắc là do thường xuyên có khách ở lại, nên cũng thường xuyên quét dọn, cho nên khả năng tìm ra manh mối là không được cao lắm.
Cho nên manh mối quan trọng đương nhiên sẽ không để ở trong phòng của khách.
Phòng của ông chủ nhà đã tìm hết, kế tiếp chính là phòng bếp cùng thư phòng.
Trong hai nơi này, nơi có khả năng cao là có manh mối cất giấu là ——
Quý Xuyên đi vào phòng bếp.
Trong ngôi nhà này có một căn bếp không được lớn lắm, trong đó một bên tường là được đặt một chiếc tủ lớn để đựng chén bát, một mặt khác thì để vài đồ linh tinh như tủ lạnh, lò nướng, lò vi sóng, bla bla...
Ở giữa phòng được đặt một quầy bếp lớn, kế bên là chỗ để bếp từ. Góc tường có để một mẻ rau củ, toàn bộ phòng bếp được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề, không có đồ vật đặt lung tung, thoạt nhìn rất thoải mái.
Nguyên nhân chính là như thế, trang trí của phòng này chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhìn được tất cả mọi thứ, căn bản không có nơi nào để giấu đồ cả.
Nhưng Hứa Thuật cũng chọn đi tới phòng bếp trước.
Ngoài trừ cậu nghi ngờ căn bếp này ra, thì còn có một nguyên nhân nữa là Lương Lương với Cao Trọng đều ở thư phòng.
Thêm chuyện lúc nãy, Tiêu Mỹ từ trong phòng ông chủ nhà đi ra, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm, có thể là không cạy được mồm của hắn ta.
Chuyện này càng xác minh thêm suy đoán của Hứa Thuật là chính xác.
Cậu không nhìn nữa, liền lập tức đi vào phòng bếp.
Vừa vào cửa thì thấy Quý Xuyên đang nhìn chằm chằm tủ đựng chén bát, Hứa Thuật bỗng nhiên muốn thử anh ta một chút, liền mở miệng nói:
“Trong phòng bếp ít đồ vật như vậy,có thể không có manh mối, hay là đi tìm trong đại sảnh nhé?”
Quý Xuyên liếc cậu một cái, chỉ nói một chữ:
“Dọn.”
“...... Tôi lại không phải osin.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cậu đã vén tay áo lên.
Đến đây liền rất rõ ràng, Quý Xuyên với cậu đều có chung một suy nghĩ.
Bởi vì ngày hôm qua ngoại trừ phòng ngủ của ông chủ nhà, bọn họ cơ hồ đã tìm hết căn nhà này rồi. Hơn nữa, hai nhóm kia cũng đều đã tìm qua một lần.
Nhưng tới giờ cũng chưa tìm được manh mối, cũng chỉ có thể nói, trong ngôi nhà này chắc chắn có tầng hầm.
Giống như những căn biệt thự hay đại loại thường thấy như thế, đều có tầng hầm.
Sở dĩ không nghĩ đến giả thiết có mật thất, là bởi vì bọn họ mỗi căn phòng đều đã đi qua không chỉ một lần, nếu căn phòng nào có diện tích nhỏ hơn những phòng khác, hẳn là đã sớm phát hiện.
Đương nhiên, cái này cũng chỉ là suy đoán có độ tin cậy khá cao, rốt cuộc có hay không thì cần phải xem thử đã.
Hai người bắt đầu dọn đồ, bất quá sức lực của Quý Xuyên rõ ràng so với trạch nam như cậu thì mạnh hơn rất nhiều, cậu vừa mới dọn xong một ngăn tủ thì Quý Xuyên đã dọn tới ngăn thứ ba rồi.
Ngay sau đó, Quý Xuyên dừng lại, nhìn Hứa Thuật nói:
“Đem cửa đóng lại.”
Hứa Thuật nghe vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó phát hiện, phía dưới ngăn tủ thứ ba mà Quý Xuyên đang dọn, thì thấy có bốn khối gạch màu, màu sắc của khối gạch này so với những khối gạch khác trong phòng có chút khác biệt.
Kiểu nhắc nhở này cũng quá rõ ràng rồi, đúng thật là nhiệm vụ tân thủ.
Nhưng mà, nơi này cũng không khó tìm cho lắm, chỉ là tốn khá nhiều sức lực để đập mấy cục gạch này, để thấy được chỗ trống bên trong.
Trong thời gian vài giây Hứa Thuật để quan sát, Quý Xuyên đã tự mình đi qua đóng lại.
Tên này khẳng định đã ghi thù.
Hứa Thuật yên lặng ghi nhớ điều này, hỏi:
“Mấy tấm gạch men này khác với mấy tấm gạch khác, thử tìm búa đập ra xem?”
Quý Xuyên nhìn chung quanh một vòng, xoay người bế lò vi sóng lên, giơ lên cao đến đỉnh đầu, nhắm ngay mấy tấm gạch kia đập “Bộp” một tiếng.
...... Đúng là đơn giản thô bạo.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Nếu thật đây là mặt đất, thì lần này có lẽ sẽ chỉ làm cho gạch men xuất hiện vết nứt, nhưng mấy tấm gạch này hiển nhiên không bị gì cả.
Lò vi sóng giây tiếp theo lại bị nện xuống, hai tấm gạch chính giữa thế nhưng tất cả đều “Lạch cạch” một tiếng vỡ thành vài miếng nhỏ.
Từ trong những mảnh nhỏ, lộ ra một tấm gỗ.
Sau đó Quý Xuyên bẻ những mảnh gạch còn dư lại, bên ngoài lại nghe tiếng Lương Lương đang hô to.
“Hai người ở bên trong làm gì thế?Làm cái gì mà phát ra động tĩnh lớn như thế? Có phải phát hiện ra manh mối hay không? Vì cái gì khóa cửa lại? Mau mở cửa ra!”
Ngay sau đó chính là tiếng động chốt cửa bị vặn ra điên cuồng.
“Nếu không mở cửa, tôi sẽ phá cửa ra!”
Quý Xuyên phủi tay, sắc mặt bình tĩnh mà xoay người rút cây dao được đặt trên giá, hướng cửa đi đến.
Hứa Thuật đỡ trán:
“Dù sao trong chốc lát chúng ta sau khi rời khỏi đây, bọn họ cũng sẽ phát hiện ra cái tầng hầm này, hiện tại khóa cửa kỳ thật cũng không có tác dụng gì, không bằng cho bọn họ vào đi được.”
Quý Xuyên quay đầu lại nhìn cậu, cây dao trong tay kia phát ra ánh sáng đến chói mắt:
“ Cậu muốn chết à.”
Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.
Hứa Thuật:
“...... Không muốn, ngài muốn làm gì thì làm đừng để ý đến tôi.”
“Cậu xuống đi, tôi sẽ ngăn cản bọn họ lại.”
Quý Xuyên nói xong, tạm dừng hai giây, lại nói:
“Tôi sẽ không giết bọn họ.”
Không biết vì cái gì, anh ta bỗng nhiên đối với việc giết những người khác thì đã không còn hứng thú.
Bây giờ, người duy nhất anh muốn giết...... chính là người đang lắc lư trước mắt anh ta đây này.
Hứa Thuật đột nhiên thấy khóe miệng của Quý Xuyên cong lên, một cảm giác lạnh lẽo tức khắc lan khắp lưng của cậu. Cậu vội vàng nói:
“Tôi đi xuống đây!”
Nói xong, cậu nhanh chóng nhìn tấm ván gỗ mặt trên mặt đất.
Tấm ván gỗ này hình vuông, bốn góc đều bị đống đinh. Nhìn giống như đã bị đống được một thời gian dài,nên đã hơi bị lỏng, căn bản không cần cạy cái đinh ra hoặc là dùng búa đập xuống.
Hứa Thuật nhặt lên cái lò vi sóng đã bị biến dạng kia, tập theo Quý Xuyên lấy nó nện xuống, nó liền lập tức tạo ra một cái lỗ lớn, nguyên cái lò vi sóng cũng cmn lọt vào trong đó.
Ánh sáng của phòng bếp cũng đủ chiếu sáng đường vào hầm, Hứa Thuật cũng có thể thấy được rõ ràng một đoạn cầu thang.
Nhưng trên người cậu không có dụng cụ dùng để chiếu sáng, phía dưới tối tăm như thế, đi xuống cũng vô dụng.
Cậu quay đầu lại hỏi:
“Trên người của anh có điện thoại không?”
Cậu nhớ rõ, tuy rằng điện thoại ở trong trò chơi không thể dùng để để xem thông tin, nhưng mà có thể mang theo.
Quý Xuyên nhíu mày, duỗi tay sờ soạng trong túi một chút, tiếp theo xoay người mở cửa phòng bếp ra.
Lương Lương đang định tông cửa vào, nhưng không nghĩ tới cửa vừa lúc liền mở ta, hắn thu thế không kịp, cả người liền bay thẳng vào trong.
Quý Xuyên yên lặng đưa một chân ra.
“Bộp” tiếng trầm vang, Lương Lương ôm đầu choáng váng, tới máu mũi cũng đều chảy ra.
Hắn lau máu mũi, một bên chống thân thể bò dậy, một bên mắng:
“Hai người con mẹ nó có phải có......”
Từ “Bệnh” còn chưa kịp thốt ra, đã thấy một cây dao đã dán trên cổ hắn.
Quý Xuyên ngồi xổm nửa người trước mặt hắn, vươn tay trái,nở một nụ cười tươi sáng lạn mà nói:
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Tác giả có lời muốn nói: Vì phòng ngừa có tiểu khả ái xem không hiểu cốt truyện, tôi sẽ giải thích một chút vì sau lại kết luận cấm kỵ là thất hứa, và nguyên nhân vì sao người chơi khác kích hoạt nó.
Ngày đầu tiên, Chu Phù rõ ràng đã đồng ý đứng đợi ở cửa chờ Tiêu Mỹ ra, nhưng đang đợi thì lại bị ông chủ nhà gọi đi giúp dọn cái bàn, cho nên cô ta đã thất hứa với Tiêu Mỹ.
Còn Tiêu Mỹ này, là trong quá trình đỡ ông chủ nhà xuống lầu, hắn ta có nói đùa một câu với Tiêu Mỹ là phải cẩn thận đỡ hắn, đừng để hắn ta ngã xuống, cái chân sẽ đau thêm.
Tiêu Mỹ thuận miệng đồng ý, ngay sau đó ông chủ nhà lại bị ngã xuống, cô ta cũng không giữ chặt được hắn ta, liền không giữ được lời hứa của mình.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
~~~~~~~~~
24042029