Edit + Beta: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~~~
[ Quyển 2 ] - Tám căn phòng.
_
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Hứa Thuật đứng ở ngoài cửa phòng, mắt nhìn Quý Xuyên mặt vô biểu tình đóng sầm cửa.
Sau một tiếng “Phanh”, cậu hoàn toàn bị nhốt ở bên ngoài.
......Làm như cậu muốn ở bên cạnh tên sát nhân cuồng giết người kia chứ.
Nhưng mà, Hứa Thuật bây giờ cũng không biết nên đi đâu, nên liền ngồi ở cầu thang tự hỏi nhân sinh.
Sau một lúc lâu, cậu mới nghĩ thông suốt chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì cậu căn bản không phải người của thế giới này!
Những người khác sau khi hoàn thành trò chơi thì đều có thể ai về nhà nấy, nhưng cậu lại không có chỗ để đi.
Làm tác giả, đương nhiên cũng chỉ có thể đi theo vai chính thôi.
Trên thế giới còn có việc gì thảm hại hơn việc này nữa à?
Hay là cậu nên đi thuê một phòng trọ nhỉ.
Sau khi truyền tống ra ngoài, quy tắc của tròn chơi thiên đường liền truyền vào não của Hứa Thuật, đồng thời còn bonus cho cậu thêm một câu: Bởi vì người chơi Hứa Thuật không có tài khoản ngân hàng, nên tiền thưởng đã đổi thành tiền mặt để vào trong ba lô của người chơi.
Cho nên hiện tại trong tay cậu có hơn 1 vạn, đi thuê một phòng trọ chắc là đủ.
Nói làm liền làm, cậu lập tức đứng dậy đi xuống lầu. Vừa đi vừa hồi tưởng qua quy tắc trò chơi.
Trừ những quy tắc cậu đã biết trước đó, trò chơi này còn có những quy tắc ngầm khác nữa, chính là không thể ở thế giới thực công kích người chơi khác, nếu không lúc công kích giết chết đối phương, người động thủ kia cũng sẽ ngay lập tức tử vong.
Hứa Thuật cho rằng, đây là nguyên nhân duy nhất mà cậu có thể bình yên tồn tại từ trong nhà Quý Xuyên đi ra.
Mặt khác, ở bên trong trò chơi, nếu có NPC tặng đồ vật cho người chơi, bất luận đó có phải đạo cụ hay không, thì đều có thể mang về thế giới thực.
Trừ những việc đó ra, thì cũng không có gì đặc biệt.
Còn cái gọi là ba lô của người chơi, là thứ giống với không gian, ngày thường nhìn không thấy cũng sờ không được, chỉ có sau khi người chơi tử vong thì mới rơi ra —— cũng giống như mấy game đang thịnh hành ngày nay, mỗi lúc bị quái hay người chơi khác giết chết thì đều bị rơi ra trang bị.
Đạo cụ mảnh ghép cũng có thể đặt trong ba lô, chờ đến khi tìm đủ số lượng là có thể ghép lại thành một loại đạo cụ.
Cửa hàng đổi điểm tích lũy cũng là thứ tồn tại trong vô hình, đương nhiên người chơi nếu có yêu cầu thì sẽ tự động xuất hiện. Bất quá chỉ có thể ở hiện thực tiến hành đổi đồ, còn lúc tiến vào trò chơi thì không được.
Hứa Thuật đi xuống lầu, nhìn kỹ hoàn cảnh chung quanh, trực tiếp đi lại phòng bảo vệ.
Thông thường bảo vệ đều sẽ tương đối rõ ràng bên trong khu có còn phòng khuê hay không.
Cậu không tính toán khuê phòng ở quá xa, dù sao ở chỗ này Quý Xuyên cũng không thể giết cậu được, không bằng tìm một chỗ ở gần đây.
Chủ yếu do nơi này là một tòa khu chung cư cũ, thoạt nhìn thì tiền thuê nhà tương đối vừa sức.
Quả nhiên, sau khi dò hỏi, bảo vệ cửa một hơi liền nói ra còn ba căn phòng chưa ai khuê.
Nhưng mà lúc chuẩn bị giao tiền ra, Hứa Thuật mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng —— Cậu không có chứng minh thư.
Quý Xuyên mới vừa tắm rửa xong, liền nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
Anh bọc khăn tắm đi qua kéo cửa ra, xuyên thấu qua khe cửa nhỏ nhìn thấy Hứa Thuật, lại “ bộp “ một tiếng đóng cửa lại.
Bị cửa đập vào mũi Hứa Thuật, ho khan hai tiếng, cách một cánh cửa nói:
“Này người anh em, dáng người của anh rất chuẩn rất đẹp, chắc chắn là một người tốt! Mong anh thu lưu tôi!”
...... Không chỉ không mở cửa, thậm chí bên trong còn truyền ra tiếng nhạc.
Hứa Thuật thở dài một tiếng, dựa vào cạnh cửa nghĩ nghĩ.
Thật sự không được, hay cậu bắt một chiếc xe. Nếu may mắn nói không chừng có thể tìm được một nơi để ở.
Nhưng mà nếu xui xẻo, chắc không đến nổi phải ngủ ở gầm cầu.
Cậu nghĩ đến đó, liền cất bước đi đến cầu thang. Mà ngay đúng lúc này, cánh cửa phía sau “ răng rắc” một tiếng mở ra.
Quý Xuyên đã mặc xong quần áo, xụ mặt nói:
“Cần đóng tiền nhà.”
Hứa Thuật sửng sốt một chút, ngay sau đó đáp râm rấp:
“Được được được!”
Lúc này cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, khi bước vào căn phòng này thứ để trả không chỉ có là tiền thuê nhà —— còn phải phụ trách giặt quần áo nấu cơm, cực kỳ giống một nô lệ bị địa chủ áp bách.
Tuy rằng như thế, nhưng tóm cái váy lại là vẫn có chỗ để ở.
Phòng Quý Xuyên ở cũng không lớn lắm, một phòng ngủ một sảnh, Hứa Thuật cũng chỉ có thể ngủ trên sô pha ở phòng khách.
Ban đêm cậu mơ mơ màng màng xoay người thì không cẩn thận ngã xuống đất, bỗng nhiên tỉnh giấc, lại thấy trong phòng Quý Xuyên vẫn còn đèn sáng.
Cậu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã là hai giờ sáng rồi.
Khuya như vậy vẫn còn thức à?
Hứa Thuật trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng chần chờ một giây sau lại lựa chọn làm lơ.
Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nói không chừng người ta thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng ở trong phòng làm chuyện cấm trẻ vị thành niên thì sao? Cậu đi qua phá, chẳng phải là việc cực kỳ ngu ngục à.
Chính là, sáng sớm hôm sau Hứa Thuật tỉnh lại, còn mơ hồ có thể thấy ánh sáng của đèn trong phòng ngủ.
...... Làm việc kia thì cũng không cần thời gian lâu như vậy?
Lúc này, cậu bỗng nhiên nhớ tới một thời điểm ở trong trò chơi, buổi sáng sau khi Chu Phù chết, cậu cũng thấy trong phòng Quý Xuyên vẫn còn mở đèn.
Chẳng lẽ —— tên Quý Xuyên tâm lý biến thái vặn vẹo kia lại bị bệnh sợ bóng tối?!
Hứa Thuật nghĩ tới loại khả năng này, không khỏi cười “ hắc hắc “ hai tiếng.
Ý cười trên mặt còn chưa kịp thu hồi, cánh cửa trước mặt đã bị người mở ra.
Quý Xuyên nhìn cậu, hỏi:
“Cười cái gì, trộm tiền của tôi à?”
Hứa Thuật: “......Anh bị hội chứng sợ bóng tối* à?”
*có tên khoa học là Nyctophopia, là bệnh phổ biến xuất hiện thường xuyên ở trẻ em với mức độ khác nhau. Hội chứng này cũng xuất hiện ở người lớn...
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Nhưng anh cũng không phủ nhận.
Một lát sau, Quý Xuyên xoay người đi nhà vệ sinh, trong miệng nói:
“Đi tới nhà ga Sasaki mua hai bánh bao nhân thịt đi.”
Hứa Thuật nghĩ thầm, người này có tật xấu gì thế, ăn cơm sáng còn phải ngồi xe buýt đi mua?
Lúc cậu ra cửa nhìn đến bảng lộ trình, càng muốn đi đường quyền với Quý Xuyên —— nhà ga Sasaki, cách nơi này gần mười trạm dừng chân.
Đồ bệnh tâm thần!!!
Người này khẳng định là bởi vì câu nói vừa rồi trả thù cậu!
Chờ Hứa Thuật vất vả mua đồ trở về, lại phát hiện Quý Xuyên mới vừa ăn xong cơm hộp, đang ngồi ở trên sô pha xem TV.
Nhìn thấy cậu trở về, Quý Xuyên nhàn nhạt nói một câu:
“Quá chậm.”
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Hứa Thuật tức giận, duỗi tay lấy bánh bao nhân thịt nhét vào trong miệng, nghĩ nó là Quý Xuyên, hung tợn mà nhai:
“Vậy anh còn kêu tôi đi xe buýt để mua!”
Ngày ngày cứ bị bóc lột sức lao động, nhoáng cái liền qua một tháng.
Trò chơi thiên đường, thời gian nghỉ ngơi chỉ có 30 ngày.
Sáng sớm hôm nay, Hứa Thuật còn đang đánh răng, liền từ trong gương nhìn thấy sau lưng chính mình bỗng nhiên xuất hiện một cái thông đạo hình tròn.
Thông đạo này khác với thông đạo sau hoàn thành trò chơi, thông đạo tiến vào trò chơi chỉ tồn tại hết năm phút đồng hồ, quá hạn không vào thì lập tức sẽ chết.
Hứa Thuật nhanh súc miệng, rồi chạy đến phòng khách lấy chiếc điện thoại mới mua, sau đó quay đầu đi vào thông đạo.
Sau một ít thời gian choáng váng đầu, cậu lại phát hiện bản thân đang đứng ở một căn phòng kín.
Nơi này chỉ có một mình cậu.
Trước mặt hình như là cửa, kín tới mặt đất, một tia sáng cũng không lọt vào được.
Tường của toàn bộ phòng đều làm bằng xi - măng, giống như một căn phòng mới vừa xây xong chưa tới bước trang trí.
Bên phải là một chiếc giường đơn sơ cứng cáp, bên trái có một bộ bàn ghế gỗ, và phía trên là một căn phòng nho nhỏ, vừa thấy liền biết là nhà vệ sinh.
Ngoài ra, chỉ có một chiếc đồng hồ tròn treo trên mép giường.
Bốn phía đều không có cửa sổ, ánh sáng duy nhất là phát ra từ bóng đèn dây tóc trên đỉnh đầu.
Nơi này, thật sự là đơn sơ đến dọa người.
Hứa Thuật đang cố mở cửa nhìn xem bên ngoài, liền nghe thấy được giọng nói của hệ thống.
“Hoan nghênh các vị người chơi tiến vào trò chơi 【 thiên đường 】, lần này có 8 người tham gia, mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra con quỷ đang ẩn giấu trong các người chơi.Nhiệm vụ lần này không có thời hạn.”
Hứa Thuật lập tức bắt được trọng điểm —— nhiệm vụ miêu tả, chưa nói có bao nhiêu con quỷ.
Nhưng mà đây mới là lần đầu tiên cậu chính thức làm nhiệm vụ, khó khăn sẽ không quá cao, cứ tạm coi chỉ có một con thôi.
Đương nhiên, cũng sẽ suy xét tính khả năng có hơn một con quỷ.
Cậu âm thầm ghi nhớ trong lòng, đi lại cửa, vừa muốn đi mở ra, lại bỗng nhiên thấy một tấm giấy xuất hiện ở trên cửa.
Trên đó viết một vài dòng, cậu vội xé xuống đi đến nơi có ánh đèn, rồi đọc.
“Quy tắc trò chơi: 8 người chơi được đặt trong các căn phòng có đánh giấu từ 1 đến 8, ở hội trường bên ngoài cửa mỗi buổi sáng đúng 8 giờ sẽ đổi mới đồ dùng và thức ăn cho mọi người.”
“Từ 8 giờ sáng, mỗi người chơi thay phiên nhau theo số phòng, được hoạt động tự do ở bên ngoài hội trường.Giới hạn thời gian cho từng người là 1 tiếng rưỡi, ra sớm hoặc về trễ, sẽ chết.”
“Mỗi đêm, từ 8 đến 9 giờ, các người chơi cần phải đi vào hội trường tiến hành giao lưu, nếu có người đoán ra thân phận của quỷ hồn, cũng có thể hướng hệ thống tố giác.
Nếu tố giác thành công, nhiệm vụ sẽ kết thúc. Nếu thất bại, người tố giác ngay lập tức bị mạt sát.
Chú ý: Trong thời gian này, tất cả các cửa phòng đều không có cách nào mở ra.”
Nội dung của tờ giấy khá nhiều, Hứa Thuật sau khi xem xong, ngay lập tức đi kiểm tra cánh cửa, kiểm tra một hồi mới thấy một con số tầm 2 cm, đó là số ——6.
Chắc là không có sai, phòng cậu đang ở là căn phòng số 6.
Đồng hồ treo tường hiện tại vừa vặn chạy tới 8 giờ, vậy bây giờ chỉ có người chơi ở phòng số 1 mới có thể đi ra ngoài?
Dưới tình huống như vậy, bất cứ ai chắc cũng đều sẽ lập tức đi đến hội trường nhìn một cái mới đúng.
Hứa Thuật nghĩ thế, liền đem lỗ tai dán vào cánh cửa cẩn thận nghe ngóng, nhưng cũng không nghe được cái éo gì cả.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Cậu lại thử gõ gõ vào cửa, ngoài trừ tiếng cậu gõ cửa thì cũng không còn âm thanh nào nữa.
Hai bên tường cũng giống nhau, lẽ ra hai bên phòng ít nhất có một phòng là có người đi lại? Nhưng bất luận cậu gõ như thế nào, cũng chưa nghe được đối phương đáp lại.
Có lẽ tường nơi này đặc biệt dày, hoàn toàn không cho người chơi giao lưu với nhau.
Nói cách khác, tám người chơi, chỉ có một tiếng để gặp mặt giao lưu là buổi tối từ 8 đến 9 giờ.
Mà mỗi người trong một ngày tổng cộng chỉ có thể đi ra ngoài hoạt động được 2 tiếng rưỡi, tới ăn cơm cũng chỉ có một ngày một bữa mà thôi.
Hứa Thuật nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, việc ăn cơm này tạm thời còn ổn, hiện tại việc lo lắng nhất chính là đồ dùng ở hội trường.
Nếu chỉ là đồ ăn, thì quy tắc sẽ nói thẳng là đồ ăn, nhưng nó lại viết là “Đồ dùng“.
Thế thì ngoại trừ đồ ăn ở bên ngoài, khẳng định còn có thứ gì khác nữa, nói không chừng là vũ khí linh tinh.
Nói như vậy, chẳng phải người đầu tiên được ra ngoài là có lợi nhất sao?
Coi như người chơi đó không lấy, thì con quỷ ẩn bên trong bọn họ cũng sẽ lấy. Bởi vì nó cần tạo khó khăn cho những người chơi để tiện cho nó giết người.
Dù sao thời gian hoạt động cũng khá rời rạc, ai cũng không biết người khác cầm đi cái gì, quỷ cũng không cần lo lắng mình bại lộ.
Nói như vậy, cậu là số 6 thì hơi phiền phức rồi —— nói không chừng tới cơm cũng không được ăn.
Trừ phi ở trong phòng có thể tùy thời nhìn được tình huống bên ngoài...... Nhưng mà không có chuyện tốt như vậy.
Hứa Thuật thử mở cánh cửa, quả nhiên dù dùng hết sức lực cửa cũng không mở ra được.
Thẳng đến 3 giờ rưỡi chiều, cửa sắt dày nặng kia bỗng nhiên phát ra tiếng “ cùm cụp “, tự động chậm rãi mở ra.
Hứa Thuật vội vàng mở cửa, ngay sau đó đã bị ánh sáng bên ngoài làm cho nheo mắt lại.
Chờ cậu thích ứng ánh sáng sau mới thấy, trong hội trường ngoài trừ hơn mười bóng đèn huỳnh quang phía trên đầu, thì chỉ có một bàn đá tròn lớn ở trung tâm, được xếp chỗ ngồi xung quanh.
Trên bàn đá, chỉ có hai hộp cơm.
Hứa Thuật chớp chớp mắt nhìn lại —— không sai, chỉ có hai.
Cậu là số 6, phía sau còn có hai người chơi chưa tới lượt, nhưng nơi này chỉ còn lại hai hộp.
Hơn nữa, ngoài trừ chúng, thì cũng không còn những thứ khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì có tiểu khả ái hỏi vì sao tác giả lại xuyên vào một pháo hôi nhưng trên người lại không có thân phận, tôi sẽ giải thích một chút, kỳ thật đó chỉ là suy đoán của bản thân cậu ta mà thôi, cũng không phải nguyên nhân chân chính.
Nguyên nhân là, mỗi nhân vật đều quay quanh vai chính mà tồn tại, mỗi điểm quan trọng khi miêu tả đối tượng đều làm nổi bật vai chính, nhưng mà không có nhắc lại những người đó tạm thời hay là vĩnh viễn sẽ biến mất, chỉ có khi bọn hắn lại lần nữa xuất hiện ở bên cạnh vai chính khi đó có thể gọi là vẫn còn “Sống“.
Cho nên khi tác giả xuyên vào trong sách, muốn xuyên vào một người sống đang trong trạng thái tồn tại mà nói, nhất định phải là một nhân vật ở cạnh vai chính nhưng lại không có nhiều đất diễn, nếu không người này căn bản sẽ không tồn tại!
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
~~~~~~~~~~~~~~~~~
30052020