Xuyên Vào Hố Văn Trò Chơi Vô Hạn

Chương 12: Chương 12: Tám Căn Phòng 3




Edit + Beta: B a C h ấ m

~~~~~~~~~~~~~

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Tám người cầm theo tấm giấy vẽ sơ lược bố trí căn phòng của mình, vây xung quanh bàn tròn, nhìn bức họa của lẫn nhau, tâm tình phức tạp mà lâm vào trầm mặc.

Giống nhau, tất cả đều giống nhau!

Một lát sau, số 3 là người đàn ông đầu trọc mở miệng nói: “Hiện tại làm sao bây giờ? Không thể cứ đứng chờ như vậy hoài.”

Tầm mắt hắn hướng nhìn số 4, ánh mắt mấy người chơi khác cũng vô tình cố ý nhìn lướt qua, hiển nhiên đều đem người có kinh nghiệm so với bọn họ phong phú hơn rất nhiều trở thành người được tin cậy nhiều nhất.

Nhưng số 4 không nói chuyện, một mình ngồi ở bên kia cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này, tên mập số 8 “ chậc “một tiếng, lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng anh cũng khá lợi hại chứ, còn không biết xấu hổ đứng ra dẫn đầu, kết quả rắm đều không phóng ra được!”

Thấy không ai phản ứng, hắn lại tăng lớn âm lượng, nói: “Theo tôi thấy, đồ vật khẳng định là số 1 đã lấy đi! Số 2 còn có chứng cứ, cho nên cô ta tuyệt đối không có nói dối!”

Số 4 chậm chạp nói: “Một khi đã như vậy, anh đi mà tố giác hắn.”

Số 8 nhìn về phía hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Mày đừng cho là ông ngu đần nhé. Nếu tao tố giác số 1, hắn thật là quỷ, chúng mày liền chẳng làm con mẹ gì liền xong ván trò chơi. Nhưng coi chừng là không phải, người chết cũng chỉ có mình tao mà thôi, còn thuận tiện giúp chúng mày bài trừ đi một hiềm nghi đúng không?”

“Mày nếu không phải là người ngu đần thì câm miệng lại.” Thanh niên số 5 lạnh như băng mà nói: “Mọi người đều buồn rầu suy nghĩ manh mối để tìm ra con quỷ kia, còn mày thì cái miệng bá bá không ngừng! Tao cảnh cáo mày, lại mẹ nó chuyện vô nghĩa, ngày mai liền coi như phần cơm hộp tính phần mày, tao liền ăn hộ mày!”

“Mày, mày dám......”

“Mày xem coi tao có dám không?”

Hứa Thuật bất đắc dĩ ra tiếng nói: “Mọi người trước đừng có gấp, lúc này mới là ngày đầu tiên, tin tức hữu dụng còn quá ít, không ra kết luận cũng là chuyện rất bình thường. Trò này lại không giống trò chơi ma sói còn có thể tùy tiện loại một người có hiềm nghi ra ngoài.”

Ở trò chơi ma sói, người bị mọi người bỏ phiếu cho dù bất luận có phải sói hay không đều phải chết, nhưng mà những người bỏ phiếu sẽ chẳng bị chừng phạt gì cả, cho nên có người sẽ lợi dụng quy tắc này để loại bỏ những người hiềm nghi.

Nhưng quy tắc nơi này không giống nhau, nếu tố giác sai, người tố giác kia sẽ chết.

Số 2 ho khan nói: “Đúng, đúng vậy, mọi người đừng để bị lừa, coi chừng con quỷ kia muốn xem chúng ta chia rẽ thì sao?”

Số 8 hừ một tiếng, biểu tình vẫn khó chịu như cũ: “Mấy người nói chuyện dễ nghe thật, người đói cả ngày không ăn được một hạt cơm lại không phải mấy người!”

Lần này không ai quan tâm hắn nói, hắn một mình rầm rì vài câu cũng an tĩnh lại.

Tám người ở trong bầu không khí trầm mình, từng người suy tư.

Hứa Thuật nghĩ thầm, phía trước số 1 nói hắn ra tới thời điểm bên ngoài chỉ có tám hộp cơm nhưng không có nước, mà số 2 lại nói cô ta ra tới thì cơm thiếu hai hộp, nên chỉ lấy đi duy nhất một chai nước, nhưng không lấy cơm, nói cách khác lúc ấy bên ngoài chỉ có năm hộp cơm.

Rồi sau đó các người chơi khác xác định đều đã biết thiếu một hộp cơm.

Cho nên, chỉ có số 1 và số 2 theo như lời nói mâu thuẫn trước sau.

Nhưng mà xem lại, số 2 lấy ra tờ giấy viết quy tắc kia coi như chứng cứ, còn số 1 lại cái gì cũng không có.

Đương nhiên, chứng cứ của số 2 cũng coi như không chắc chắn như núi. Bởi vì thật sự có thuốc đặt ở đó cô ta cũng có thể tự mình giấu đi, quay ra lại nói cho mọi người cô ta căn bản không thấy.

Quan trọng là, nếu số 2 đang nói dối, so với cô ta người ra trước là số 1 khẳng định có thể nhìn thấy trên bàn tròn có thuốc mới đúng chứ?

Nhưng hắn chỉ nói nơi đó có tám hộp cơm mà thôi.

Mặt khác, nếu số 1 là quỷ, thế nên hắn cần dấu diếm thân phận của bản thân, sẽ cố gắng nói ra chuyện tương đương sự thật, đem hiềm nghi đẩy cho người khác.

Nếu như vậy, đổi lại là Hứa Thuật, cậu khẳng định sẽ nói: “Tôi là số 1, thời điểm tôi ra bên ngoài có tám chai nước cùng tám hộp cơm, còn có thêm một ít thuốc.”

Cho nên, cách nói của hai người này hoàn toàn tương phản nhau, trong đó nhất định có một người là quỷ.

Hứa Thuật tin tưởng, ở đây đa số mọi người cũng đều nghĩ như vậy.

Nhưng kết luận này càng rõ ràng, cậu liền càng cảm thấy kỳ quái.

Cậu thật sự không quá tin tưởng ván trò chơi này sẽ dễ dàng như vậy.

Rốt cuộc còn có tin tức mấu chốt gì còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ......

Hứa Thuật ngước mắt lên, đảo qua trên mặt của bảy người chơi còn lại —— có phải có người đang che giấu điều gì đó?

Hay là thật sự không chỉ có một con quỷ? Số 1 cùng số 2 thật ra là cùng một giuộc, đang cố ý quấy nhiễu phán đoán của bọn họ?

Vẫn phải nói lại, quỷ hồn căn bản không có hạn chế thời gian ra vào cửa? Nó có thể tùy thời đi ra ngoài lấy đi đồ vật nơi đó, hoặc là lại đem đồ vật đã lấy đi để lại chỗ cũ?

Nói thì nói vậy thôi, có quá nhiều khả năng có thể xảy ra, nhưng tất cả đều thiếu bằng chứng.

Hứa Thuật duỗi tay nhéo nhéo chính giữa hai lông mày, lấy ra di động nhìn thoáng qua: thời gian đã là 20:52.

Chỉ còn tám phút liền có thể trở về phòng, hôm nay chắc là không ra kết luận được rồi.

Lúc này, số 4 mở miệng nói: “Xem ra không tìm ra được manh mối gì nữa rồi. Tôi có một đề nghị, mọi người chắc là đều mang theo di động nhỉ? Không bằng như vậy đi, ngày mai, giây phút chúng ta từ khi ra khỏi cửa liền bắt đầu quay video, vậy khẳng định không ai có thể động tay động chân.”

“Tôi không đem...... Tôi đang nằm viện, chưa kịp cầm di động đã chạy vào đây luôn rồi.” Số 2 nói.

Số 3 cũng nói: “Tôi lúc ấy đang trong giờ họp, điện thoại thì ở trong tay thư ký.”

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

Lúc sau không có người khác lên tiếng, số 4 nói: “Không sao, thoạt nhìn chỉ có hai người không mang, như vậy nếu lại mất đi đồ vật...... Người bị hiềm nghi chính là hai người. Đương nhiên, số 2 sẽ có hiềm nghi nhiều nhất.”

Mọi người gật đầu, sôi nổi tỏ vẻ đồng ý.

“Đúng rồi, lại nói...... Cậu là số 7 à?” Số 5 đột nhiên hướng Quý Xuyên hỏi, “Cậu hình như từ đầu tới cuối chưa nói qua một câu, không biết cậu có ý kiến gì không?”

Quý Xuyên quay đầu nhìn hắn một cái, trầm mặc không nói.

Hứa Thuật rất rõ ràng, đây là bởi vì anh ta đối với người này không có bất luận hứng thú gì cả.

Số 8 lúc này cười khẽ một tiếng: “Người này không phải là một tên câm hoặc là một kẻ điếc chứ? Xem biểu tình này rất giống nha.”

Chính xác, Quý Xuyên ngày thường đều là một bộ dáng âm u tối tăm, thoạt nhìn là người hướng nội quái gở.

Nhưng anh một khi nổi giận lên......

Hứa Thuật đỡ trán, trơ mắt nhìn “ Xuyên biến thái “ dần dần tươi cười.

Không biết khi nào, anh ta lấy ra cây lưỡi hái, trực tiếp hướng số 8 đi qua.

Càng tới gần, anh ta càng cười đến vui vẻ.

Hứa Thuật: “......”

Còn tận hai phút nữa mới mở cửa, do cái miệng lanh chanh, tự cầu phúc đi thanh niên.

Không ai có thể đoán được Quý Xuyên một lời không hợp liền cầm vũ khí giết người, bao gồm cả bản thân số 8.

Hắn rõ ràng thấy Quý Xuyên cầm lưỡi hái hướng hắn đi qua, lại mơ hồ không cảm thấy nguy hiểm, còn ngồi ở chỗ đó bất động như núi, thậm chí rất có tâm tình mà cười nhạo nói: “Lấy lưỡi hái ra làm gì? Muốn hù dọa ai hả? Nơi này không có lúa cho mày cắt đâu!”

Thẳng đến khi Quý Xuyên đem lưỡi hái hướng về phía cổ của hắn, hắn rốt cuộc mới biết, người này căn bản không phải tới hù dọa.

Hắn hoảng sợ mà kêu to lên, thời gian tránh né đều không có, chỉ kịp duỗi tay chắn phía trước yết hầu lại.

Trên bàn tay to béo lập tức đỏ một mảnh.

Quý Xuyên “ chậc “ một tiếng, hiển nhiên rất không vừa lòng kết quả này. Vì thế tay trái nắm lại thành quyền, “Bộp” một tiếng nện ở trên hốc mắt của tên mập mạp, trong lúc đối phương định tránh né lại lần nữa đem lưỡi hái bổ tới!

“Xẹt xẹt” một tiếng, trên cánh tay trái của tên mập nhiều thêm một miệng vết thương.

Không thể không nói, người này tuy rằng béo, nhưng động tác còn khá linh hoạt, nếu không một dao này chắc là sẽ dừng ở trên đầu hắn.

Hứa Thuật có chút nhìn không được, muốn định đi khuyên, nhưng rốt cuộc cậu lại không làm.

Những người khác xem ngây người, chỉ có số 3 đứng lên, bộ dáng giống như muốn nói gì đó.

Mà lúc này số 5 lại kéo số 3 một phen, hướng hắn lắc lắc đầu.

Số 3 hơi do dự một chút, lại chậm rãi ngồi xuống.

Giờ phút này Hứa Thuật mới hiểu được, vì cái gì cậu cảm thấy ánh mắt của số 5 có hơi làm người khác không thoải mái.

Bởi vì người này là một người khá ích kỷ và khôn khéo, trong ánh mắt lập loè như đang tính kế.

Quý Xuyên động thủ giết chết số 8, gần nhất chứng minh Quý Xuyên không phải quỷ —— vì chưa kích hoạt cấm kỵ nên quỷ không thể giết người.

Thứ hai, nếu số 8 đã chết, người bị hiềm nghi liền giảm xuống một người.

Rốt cuộc từ tình huống hiện tại, đầu óc số 8 không quá thông minh, đối với tất cả mọi người mà nói, hắn cho dù còn sống thì khả năng cao là sẽ chả cống hiến được con mẹ gì cả.

Một bên khác, tên mập phản ứng lại, vội lấy ra vũ khí muốn phản kích, nhưng chưa đến năm giây đã bị Quý Xuyên đá xuống đất.

Trên người hắn lại thêm một miệng vết thương, lần này là ở trước ngực, thiếu chút nữa đã bị cắt trúng yết hầu.

Hắn dùng hết toàn lực bò dậy chạy trốn, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng ho khan của số 2, cùng với tiếng bước chân của Quý Xuyên càng ngày càng gần.

Rất mau, Quý Xuyên từ sau lưng đá vào cẳng chân của hắn, khiến cho hắn “ bụp “ một tiếng ngã về phía trước.

Hắn bắt đầu xin tha, khàn cả giọng cầu xin Quý Xuyên buông tha hắn.

Nhưng Quý Xuyên chỉ cười một tiếng, một chân đạp ở trên ngực của tên mập, đem lưỡi hái dính đầy máu tươi, hướng yết hầu của hắn định cắt đi.

Hứa Thuật cuối cùng vẫn không quá nhẫn tâm, mở miệng nói: “9 giờ! Mọi người mau trở về phòng, nếu không sẽ bị hệ thống trực tiếp mạt sát!”

Quý Xuyên động tác tạm dừng một chút.

Anh quay đầu nhìn về phía Hứa Thuật, chậm rãi chớp hai đôi mắt, bỗng nhiên thu hồi lưỡi hái, ngồi dậy đi tới.

Hứa Thuật cúi đầu nhìn di động —— còn tận hai mươi giây.

Quý Xuyên trong quá trình đi tới, nụ cười tươi rối dần dần phai nhạt, thoạt nhìn giống như anh ta không có ý định giết cậu.

Cậu trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười gượng nói: “Ngại quá, tôi nhìn lầm rồi, còn hơn mười giây nữa mới mở cửa.”

Quý Xuyên không có dừng lại, vẫn hướng cậu đi tới.

Hứa Thuật đứng lên, lui lại phía sau mấy bước, cùng anh ta bảo trì ở một khoảng cách an toàn.

Quý Xuyên thấy thế dừng bước chân, khẽ nhíu mày nói: “Cậu lại đây.”

Hứa Thuật: “...... Tôi sẽ không.”

“Bộp” một tiếng, bốn phía cửa sắt cùng nhau mở ra.

Hứa Thuật xoay người liền chạy hướng phòng số 6, vừa mở cửa đi vào vừa hô lớn: “Hiện tại còn không rõ ràng lắm cấm kỵ là gì, nếu ngày mai mọi người phát hiện đồ vật không bị thiếu, trăm nghìn lần đừng nổi lên lòng tham lam mà đem giấu đi!”

Nói xong câu đó cậu liền đóng cửa lại.

Mà ở lúc sau khi đóng cửa cậu mới phát hiện, trong phòng, đèn đã bị tắt đi.

Căn phòng này bị đóng kín đến từng khe hở, tối đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón.

Hứa Thuật dựa vào cửa ngẩn người, mới móc di động ra soi sáng.

Cậu sớm biết rằng trong phòng không có công tắc đèn, cho nên sẽ không đi tìm, chỉ dựa vào ánh sáng màn hình mỏng manh đi vào buồng vệ sinh, sau đó liền chạy nhanh lên giường.

Tắt đi di động, chung quanh một lần nữa lâm vào trong bóng tối. Bóng đen dầy đặc làm người ta phảng phất như đang ở hư vô, giống như thân thể của bản thân đều đã biến mất, chỉ còn lại ý thức.

Loại cảm giác này khiến người có chút áp lực.

Hứa Thuật thở ra một hơi, nhắm mắt lại trở mình, trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên bộ dáng của Quý Xuyên —— anh ta bị bệnh sợ bóng tối? Sẽ không có vấn đề gì chứ?

【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】

~~~~~~~~~~~

04072020

Ta đã come back rồi đây:3, trường ta đã bắt đầu cho nghỉ hè, nên truyện sẽ được đăng thường xuyên hơn nha:vv

À đúng rồi, từ đây về sau ta sẽ chú tâm edit bộ này hơn những bộ khác, à mà các nàng đã đọc bộ truyện mới trên WordPress chưa? ₍₍ ◝( ゚∀ ゚)◟ ⁾⁾

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.