Edit + Beta: B a C h ấ m
~~~~~~~~~~~~~
【Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Ánh đèn màu trắng đột nhiên biến thành màu xanh lục.
Cùng với tiếng “Leng keng” vang lên, giọng nói hệ thống từ phía trên truyền vào trong tai các người chơi.
“Chúc mừng người chơi thành công tìm ra quỷ, ván trò chơi đến đây là kết thúc! Người chơi đóng vai quỷ không hoàn thành việc đào thải số lượng người chơi đã được đặt ra trước đó, trò chơi thất bại, bị cưỡng chế giữ lại bên trong trò chơi.”
“Chúc mừng người chơi Hứa Thuật thuận lợi thông qua nhiệm vụ, bởi vì trong trò chơi biểu hiện rất tốt, điểm tích lũy được khen thưởng, cộng thêm 20 điểm. Đạt được mảnh ghép đạo cụ *2, khen thưởng số tiền 63845 ¥.”
Sau khi giọng nói hệ thống kết thúc, năm thông đạo hình tròn xuất hiện phía sau các người chơi.
Số 8 kinh hỉ “ hoan hô “ một tiếng, xoay người liền xông vào.
Nhưng vào lúc này, số 4 bỗng nhiên tuyệt vọng rống lớn một tiếng, nắm tay thành quyền đấm về phía Hứa Thuật.
Tuy rằng hắn ta không phải người chơi lâu năm chân chính, nhưng cơ thể gắn chắc khiến áo sơ - mi căng chặt là thật.
Hứa Thuật đã sớm biết bản thân khẳng định đánh không lại hắn ta, tới một suy nghĩ muốn đánh trả đều không có, xoay người liền hướng trong thông đạo chạy lại.
Nhưng giây phút sắp bước vào thông đạo, cậu thấy Quý Xuyên ra tay.
Chỉ là một cú đá, liền đem số 4 bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất, sau một lúc lâu cũng không thể bò dậy.
Hứa Thuật sửng sốt một chút, thấy Quý Xuyên còn muốn đi qua đánh người, vội nói: “Đừng đánh nữa, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Coi chừng xảy ra việc ngoài ý muốn làm cho bọn họ cũng không được ra ngoài thì phải làm sao đây.
Quý Xuyên liếc mắt nhìn số 4 một cái, yên lặng xoay người đi lại thông đạo.
Sau một trận choáng váng, Hứa Thuật lại một lần về tới nhà Quý Xuyên.
Lần này là trở lại bên trong toilet, chính là nơi thông đạo lúc trước xuất hiện.
Cậu thử nhìn điểm tích lũy của mình một chút, cộng thêm ván trò chơi trước và ván lần này thì cậu đã có tận 65 điểm, có thể đổi được một số đạo cụ khá tốt.
Nhưng mà khoảng cách ván trò chơi sau còn có thời gian một tháng, có thể từ từ suy nghĩ đạo cụ nào cần thiết nhất để đổi.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của Quý Xuyên, rất mau cửa toilet đã bị đẩy ra, khuôn mặt lãnh đạm của anh xuất hiện ở cửa, nhìn Hứa Thuật nói: “Đi nấu cơm.”
Hứa Thuật: “......”
Cậu vừa rồi còn cảm thấy cậu cần phải cảm ơn Quý Xuyên nữa chứ.
Trong khi nấu cơm thì Hứa Thuật đem quá trình ván trò chơi hồi tưởng qua một lần, nghĩ thầm nhiệm vụ này thật ra cũng rất đơn giản, người chơi bị chọn làm quỷ thì quả thật có chút xui xẻo.
Muốn 1 người solo với nhiều người, hắn còn cần phải thiết lập bẫy rồi tạo ra lỗ hổng để cung cấp manh mối cho các người chơi khác.
Ở trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra phương pháp thích hợp thì không phải là truyện dễ dàng, số 4 có thể làm như thế đã là không tồi.
Nhưng mà...... Thời điểm trò chơi hoàn thành, hệ thống có nói một câu, số 4 không hoàn thành việc đào thải số lượng người chơi đã được đặt ra trước đó, cho nên trò chơi thất bại, bị giữ lại bên trong thế giới trò chơi.
Nói cách khác, mục tiêu nhiệm vụ của hắn hẳn là không phải đào thải tất cả người chơi, mà chỉ cần đạt tới một số lượng nhất định mà thôi.
Dựa theo độ khó khăn của trò chơi, chắc là tầm một nửa số lượng người chơi?
Hơn nữa số 4 còn có thể khống chế chế độ ăn uống của những người chơi khác, nếu lỗ hổng quy tắc lại bị che dấu khó phát hiện hơn, kết quả trò chơi sẽ hoàn toàn khác......
Cho dù như thế nào, tóm cái váy lại kết quả hiện tại đã là khá tốt.
Quan trọng là, độ khó khăn của trò chơi sau này chỉ sợ sẽ lần lượt tăng lên?
Hứa Thuật thở dài, trong lòng hoài niệm lại những ngày tháng yên bình ngồi ở trong nhà an ổn gõ chữ ấy.
Tuy rằng thoạt nhìn thì cậu thích ứng khá tốt, nhưng trên thực tế cho đến ngày hôm nay cậu vẫn cứ không muốn tin tưởng việc cậu đã “Xuyên không” vào bộ truyện của bản thân.
Thật hy vọng sáng mai tỉnh lại, có thể phát hiện mọi truyện hết thảy chẳng qua chỉ là một giấc mộng Nam Kha*.
*Chỉ những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay của con người ( Chấm: các nàng muốn tìm hiểu thêm thì có thể lên Google search)
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, Hứa Thuật tỉnh lại không những không trở lại thế giới thực, ngược lại còn thấy được một màn phi thực tế hơn ——
Quý Xuyên ngày thường đều mặc áo thun với quần tây, nay lại mặc một thân áo vest đen.
Anh vốn dĩ chính là một người đàn ông từ dung mạo đến dáng người đều hoàn mỹ đến nỗi làm người khác đỏ mắt, ngày thường mặc quần áo giản dị thôi cũng đã đủ đẹp, mà hôm nay lại mặc nguyên bộ vest đen làm ưu điểm của anh càng thêm nổi bật.
Hứa Thuật chép chép miệng, nói thầm.: “ Nếu như tôi lớn lên mà đẹp được như vậy thì thật tốt.”
Sẽ không đến mức vẫn còn độc thân đến nay.
Quý Xuyên không biết có phải hay không nghe thấy được, nghiêng đầu liếc cậu một cái, nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Hứa Thuật “ ồ “ lên một tiếng, có chút tò mò: “Đi đâu thế?”
Quý Xuyên không trả lời, lập tức hướng cửa đi lại.
Hứa Thuật thấy thế, vội nói: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài, cùng nhau đi nhé?”
Quý Xuyên cầm tay nắm cửa, dừng một chút: “Tùy cậu.”
Vì thế Hứa Thuật vội vàng cầm điện thoại đi theo.
Vừa đi, cậu một bên âm thầm suy đoán, rốt cuộc là việc gì làm cho Quý Xuyên mặc đồ lịch sự như thế?
Hẹn hò? Không có khả năng.
Đâu có người nào hẹn hò lại mang theo một cái bóng đèn, với lại tích cách của Quý Xuyên như vậy, con gái nhà ai có thể chán sống mà nhìn trúng anh ta?
Nếu như vậy...... Là đi phỏng vấn? Càng không có khả năng.
Hay là đi gặp bạn bè?
Cậu ở trong nhà Quý Xuyên lâu như vậy, cũng không gặp anh ta liên hệ với ai bao giờ cả, chiếc điện thoại của anh giống như mua về cho có mà thôi.
Chẳng lẽ —— là đi đám tang, hoặc là viếng mộ người nào đó?
Hứa Thuật nghĩ đến này, bỗng nhiên nhớ tới trong trò chơi, Quý Xuyên có nói mớ một câu.
“Tôi không có, tôi thật sự không có giết bọn họ......”
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
Bọn họ rốt cuộc là ai? Vì sao nằm mơ cũng nói những lời này, là có người vu oan cho Quý Xuyên giết người nào à?
Quý Xuyên sẽ không phải bị vào tù chứ?
Chuyện này thật sự làm người ta tò mò.
Hứa Thuật càng nghĩ càng muốn biết sự thật, đi theo phía sau Quý Xuyên liên tiếp há mồm muốn hỏi, nhưng mà lại nhịn xuống.
Lúc sau, cậu thấy Quý Xuyên đi vào một cửa hàng bán hoa.
Cô gái nhỏ đang bán hoa hiển nhiên là bị vẻ ngoài của tên này mê hoặc, mỗi lần nói chuyện đều đỏ mặt.
Quý Xuyên muốn mua một bó hoa cúc trắng.
Hứa Thuật ngẩn người, thầm nghĩ anh ta quả nhiên là muốn đi viếng mộ người nào đó à?
Quý Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Thuật sững sờ, liền nói một câu: “Là thầy của tôi.”
Hứa Thuật gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
Người thầy kia khẳng định không phải người bình thường, đối với Quý Xuyên mà nói hẳn là người tồn tại đặc biệt trong lòng anh ta, nếu không người lạnh nhạt như anh không có khả năng sẽ đi viếng mộ người khác.
Cô gái nhỏ kia rất mau đã gói xong một bó hoa cúc trắng, đỏ mặt nói: “Khách, khách nhân có thể thêm Wechat, về sau có yêu cầu gói hoa có thể trực tiếp nhắn tin đặt trước, chúng ta có thể giao hàng tận nhà.”
Quý Xuyên không nói chuyện, thanh toán xong liền đi.
Hứa Thuật cố ý nói: “Tôi thêm.”
Cô gái nhỏ xấu hổ mà không mất lễ phép mà cười gượng: “Ngại quá, tôi vừa mới mới ra nhớ số lượng bạn tốt đã đầy, không thêm thêm được nữa.”
Hứa Thuật: “......”
Đi ra khỏi cửa hàng bán hoa, cậu nhịn không được hỏi Quý Xuyên: “Tôi lớn lên xấu trai lắm à?”
Quý Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhíu mày nói: “Còn tốt.”
Hứa Thuật: “Còn tốt thì còn tốt, anh nhíu mày là có ý gì?”
Quý Xuyên quay đầu đi chỗ khác, cản một chiếc xe taxi lại.
Đích đến là một khu nghĩa trang khá lớn, vừa đi vào, liền thấy các bia mộ nằm chi chít nhau.
Chung quanh an tĩnh đến có chút dị dị, rõ ràng là mặt trời đã lên cao, ban ngày ban mặt, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo.
Hứa Thuật đi theo sau Quý Xuyên, dọc đường gặp bia mộ rất nhiều. Mỗi một bia mộ đều dán ảnh chụp người chết, có khóc có cười, cũng có rất nhiều khuôn mặt không có biểu tình gì cả.
Từ trẻ nhỏ đến người già, tuổi tác gì cũng đều có.
Hứa Thuật biết, nơi này mỗi một bia mộ, đều là một câu chuyện gia đình.
Có thể hay không có một ngày, cậu cũng được an táng ở nơi này, biến thành một ảnh chụp nho nhỏ?
Quý Xuyên ngừng lại.
Hứa Thuật nhất thời không chú ý, thiếu chút nữa dẫm lên gót giày của anh.
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Thuật một cái, tiếp theo khom lưng đem bó hoa đặt ở trước một bia mộ, lạy ba lần đối với bia mộ kia.
Hứa Thuật nhìn đến ảnh chụp được dán trên bia đá là một người đàn ông trung niên có gương mặt hiền từ.
Tên của ông ta là Diêu Vọng.
Trước bia mộ có khắc một đoạn tóm tắt cuộc đời của ông, Hứa Thuật đi theo Quý Xuyên cúng bái xong, liền đưa mặt sát vào nhìn thử mộ chút, thấy nội dung trên đại khái là nói thầy Diêu là thầy giáo chăm lo sinh hoạt ở “ Cô Nhi Viện Dương Quang* “ lúc còn sống vẫn luôn coi bọn nhỏ như những đứa con ruột của chính mình mà yêu thương ân cần quan tâm.
*Chấm: từ đầu truyện ta edit là “ Viện Phúc Lợi Dương Quang “, ta không biết bên Trung người ta thường gọi là gì, nhưng để từ được thuần việt hơn bắt đầu từ bây giờ ta sẽ edit thành “ Cô Nhi Viện Dương Quang “, thật ra nghĩa thì chẳng khác nhau mấy đâu nhưng để từ ngữ được thuần việt thì ta sẽ edit như vậy cho gần gũi hơn thôi!
Hứa Thuật coi như đã biết, đây là thầy giáo ở cô nhi viện mà Quý Xuyên ở trước kia.
Lúc này, cậu bỗng nhiên nghe thấy Quý Xuyên nói một câu.
“Thầy Diêu, cậu ta tên Hứa Thuật, là bạn của con.”
Nghe được lời này, Hứa Thuật không khỏi sửng sốt một chút.
Bạn à? Đây là chuyện khi nào thế? Quý Xuyên không tính toán muốn giết cậu nữa à?
Cậu có chút kinh ngạc nhìn về phía đối phương, ánh mắt lơ đãng mà thấy được vành tai của anh hơi đỏ lên.
“......” Thằng nhóc này còn biết ngại ngùng.
Trên đường trở về, Quý Xuyên cho xe ngừng ở một quán cơm, xuống xe mặt vô biểu tình mà hướng Hứa Thuật nói: “ Thầy của tôi lúc con còn sống vẫn luôn hy vọng tôi có thể kết bạn được, mượn cậu dùng một chút, không cần nghĩ nhiều.”
Hứa Thuật: “...... À ừ.”
“Ăn cơm đi,“ Quý Xuyên tạm dừng một chút, nói: “Tôi trả tiền.”
Hứa Thuật trong lòng thầm nghĩ: “Anh còn không phải là muốn mời tôi ăn cơm à, quanh co lòng vòng làm quần què gì?”
Cậu thậm chí đã đoán được vì sao.
Quả nhiên, hai người ngồi xuống lúc sau không lâu, Quý Xuyên liền đột nhiên nói một tiếng cảm ơn.
Hứa Thuật biết, anh ta cảm ơn cậu là bởi vì trong ván trò chơi hôm trước từng giúp đỡ anh ta.
Kỳ thật cũng chỉ là cho mượn điện thoại dùng một chút mà thôi.
Chỉ là đối với Quý Xuyên mà nói, việc này cực kỳ quan trọng.
Mà anh ta hiện tại còn chưa phát hiện chính mình hết sợ bóng tối, thẳng đến mười ngày sau, Hứa Thuật thật sự là không nhìn được nữa, nửa đêm rời giường lén đi ra ngoài vào phòng quản lý kéo cầu giao xuống.
Quý Xuyên trong bóng đêm sửng sốt đến hai phút.
Trong giây phút thấy Hứa Thuật cầm đèn pin đi vào cửa, trong lòng cậu bỗng nhiên toát ra một ý niệm: Anh vì sao lại cảm thấy bóng tối không còn đáng sợ nữa? Chẳng lẽ...... Là bởi vì người này ở bên cạnh anh à?
Đèn pin rọi lên trên người Quý Xuyên, Hứa Thuật mắt thấy đối phương đang nhìn chằm chằm chính mình rồi lộ một nụ cười ôn nhu.
Cậu lập tức rùng mình, nhảy dựng lùi ra sau ba bước: “Đại ca, anh bình tĩnh một chút! Là cúp điện, không phải do tôi tắt đèn đâu! Tôi ngày mai liền gọi điện thoại khiếu nại công ty điện lực!”
Cậu nói xong, “ bộp “ một tiếng đóng cửa phòng Quý Xuyên lại, xoay người liền chạy ra đem cầu giao điện kéo trở lại, tốc độ mau đến nỗi giống như đằng sau có con quỷ đuổi theo.
Nhưng mà Quý Xuyên cũng không có rượt theo.
Chỉ là mấy ngày sau, Hứa Thuật thường xuyên cảm giác cả người đều cảm thấy lạnh rung. Mỗi lúc này, cậu vừa quay đầu lại liền phát hiện Quý Xuyên đang nhìn chằm chằm chính mình.
...... Giống như đang ở cùng với con cá sấu ăn thịt người.
Hứa Thuật kinh hồn táng đảm hơn nửa tháng, lúc sau lại thấy Quý Xuyên không làm gì cậu, mới từ từ quen dần.
Rất mau, thời gian ván trò chơi thứ ba liền đến.
【 Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad và WordPess của Ba Chấm】
~~~~~~~~~~~~~~
15072020