Tần Lam hỏi Giai Ngâm
- Em thích Hà tổng từ lúc em còn nhỏ à?
Phong Giai Ngâm gật đầu một cái, rất khẳng định, rất thích, rất thích.
- Vậy em biết anh Vĩnh của em thích ăn gì, thích màu gì, thích nghe nhạc gì hay không?
Phong Giai Ngâm chần chừ một chút, hiển nhiên là cô không biết.
- Cái đó, anh Vĩnh không phải thích màu đen sao, ăn...thì ăn ở nhà hàng sang trọng, món nào cũng được....Cái đó, thật ra cũng không quan trọng không phải sao, khi nào em là bạn gái anh Vĩnh, em sẽ bắt đầu tìm hiểu.
- Vậy em có biết anh Vĩnh của em thường làm gì khi buồn không?
- Anh Vĩnh làm gì có chuyện buồn chứ, trên đời này làm gì có ai dám làm trái ý ảnh.
Tần Lam lắc đầu, quả nhiên là yêu kiểu sùng bái thần tượng.
- Vậy em có biết anh Vĩnh của em cần một người bạn gái như thế nào để làm bạn đời của anh ấy hay không.
- Tất nhiên là một người có xuất thân cao quý, xứng với anh ấy.
Chỉ có cô mới xứng với anh Vĩnh thôi.
- Vậy theo em anh ấy nên chọn những tiểu thư danh môn làm bạn đời?
Tuy rằng Phong Giai Ngâm xuất thân không thấp nhưng cũng không phải độc tôn ở Bắc Thành, Phong gia chuyên về y và si mê y, cho nên trong giới y học họ có tiếng nói quan trọng.
Nhưng trong giới thượng lưu Bắc Thành thì không là gì.
Câu này Tần Lam hỏi cũng là để đánh đố Phong Giai Ngâm, cho cô biết, nếu dựa vào xuất thân, cô và An Hân tuy không bằng Giai Ngâm nhưng nếu đem xuất thân ra làm thước đo, thì bản thân Phong Giai Ngâm cũng chẳng là gì.
- Cũng không phải, xuất thân chỉ là một yếu tố thôi, người đó phải thân thiết với anh Vĩnh, rất yêu và rất hiểu anh Vĩnh nữa.
- Em ngay cả sở thích của Hà tổng còn không biết, nói gì đến “rất hiểu” anh ta.
Phong Giai Ngâm bị Tần Lam dồn ép, đang muốn kháng cự thì Tần Lam đã lên tiếng trước.
- Để chị kể cho em nghe một câu chuyện.
Rồi cô bắt đầu kể.
- Có một đứa bé, mẹ cậu ấy, vì muốn gả chồng giàu, không tiếc mọi thủ đoạn câu dẫn cha cậu ấy, đến cuối cùng bà có thai, bước chân được vào danh môn nhưng lại không có được danh phận mà bà ấy muốn, họ cho bà ấy vào nhà nhưng không cưới, cậu bé được sinh ra mà chẳng ai chào đón, mẹ cậu ấy chết đi sau đó trong thù hận, cậu ấy lớn lên theo sự lạnh lẽo và chán ghét của cha và ông nội. Chẳng ngờ không lâu sau cha cậu cũng qua đời, cậu trở thành người thừa kế chính thống duy nhất. Để cạnh tranh với các chi họ khác muốn bước lên nắm quyền trong gia tộc, ông nội cậu đã huấn luyện cậu trở thành người thừa kế, khi đó cậu bé mới bảy tuổi đã phải chịu sự giáo dục rất nghiêm khắc, cậu được dạy phải không từ thủ đoạn để đạt mục đích, cậu được dạy phải kiểm soát tất cả trong lòng bàn tay mình, cậu cũng được dạy không yêu, không giận, càng không được cho người khác phát hiện nhược điểm của mình.
Tần Lam ngừng một chút, Phong Giai Ngâm như loáng thoáng hiểu ra cậu bé kia là ai cho nên cô cũng im lặng, một phần là để nghe tiếp câu chuyện, phần còn lại là để tiêu hóa thông tin vừa nghe, hóa ra quá khứ của anh Vĩnh bi thảm đến vậy, cô nghe mà thấy đau lòng.
- Cậu bé lớn lên đúng theo sự kì vọng của ông nội, anh ta thâu tóm mọi quyền hành trong gia tộc, kiểm soát mọi thứ xung quanh mình và có thể tùy tâm sở dục làm điều mình muốn, hiện tại, đến cả ông nội cũng không thể kiểm soát được anh ta nữa. Anh cứ tưởng mình không biết yêu, nghĩ rằng mọi phụ nữ đều giống như mẹ anh, ham muốn hư vinh, đến với anh vì tiền, cho đến khi anh ta gặp một người con gái, cô ấy lương thiện, luôn giúp đỡ người khác mà không cần đền đáp, cô ấy có trái tim ấm áp biết nghĩ cho người khác, cô ấy cũng có một gia đình thương yêu và lo lắng cho nhau, cô ấy có rất nhiều thứ mà anh luôn khao khát nhưng không thể có.
Phong Giai Ngâm hiểu “người con gái thiện lương” mà Tần Lam nói là An Hân, cô thấy không phục, đổi lại là cô, cô cũng có thể cho anh Vĩnh hạnh phúc gia đình chứ.
Tần Lam không để ý Phong Giai Ngâm biểu hiện, cô lại tiếp tục nói.
- Hà Vĩnh thích nhất là ăn mì tự kéo sợi, vì trước đây mỗi năm, vào dịp sinh nhật, bà nội của anh đều tự làm cho anh một bát mì, cho đến khi bà mất. Hà Vĩnh thích màu hổ phách, nếu em để ý sẽ thấy, anh ấy hay mặc đồ đen nhưng nút áo, phụ kiện, đồng hồ và hoa văn trên viết đều có màu hổ phách. Hà Vĩnh thích nhạc thính phòng, thích nhất là “Bốn Mùa” của Vivaldi.
- Anh ấy thích mẫu người con gái đơn giản, khác hoàn toàn với mẹ mình, người đó không nên có tâm cơ, cư xử đúng mực, không có ý hại người và quan trọng nhất là không đến với anh ấy vì tiền.
Phong Giai Ngâm sững sờ một chút, cô thì sao? Cô có thể thay đổi bản thân để phù hợp với anh Vĩnh kia mà, cô tuy có chút đanh đá, nhưng cô không yêu anh Vĩnh vì tiền, cô thật lòng thích anh ấy mà, cô cũng đâu muốn hại ai, cô cũng rất thiện lương mà, bất quá sau này cô sẽ không ức hiếp ai nữa.
Cô rất yêu anh Vĩnh, chắc chắn cô sẽ trở thành mẫu người lý tưởng để anh Vĩnh kết hôn chứ không phải Tần Lam hay An Hân kia.
Nghĩ vậy, Phong Giai Ngâm hạ quyết tâm thay đổi bản thân, cô cũng không ngồi lâu với Tần Lam mà cáo từ trở về.
Tần Lam nhìn theo bóng Phong Giai Ngâm, nghĩ rằng có lẽ con bé vẫn chưa từ bỏ, ngược lại càng khiến nó quyết tâm theo đuổi Hà Vĩnh.
Còn một mình Tần Lam ngồi ngắm phố phường tấp nập, cô còn chưa biết tương lai mình sẽ như thế nào? Hà Vĩnh là phải rời xa, cô biết sau khi mình đến, thái độ anh ta đối với “Tần Lam” có thay đổi, hiện tại anh ta còn không có ý định bỏ cô nữa. Nhưng đó lại là thứ Tần Lam không muốn, cũng không có khả năng kéo dài tình trạng này, cô muốn rời đi nhanh một chút. Trước khi mình bắt đầu yêu Hà Vĩnh.
Nếu bỏ đi cô sẽ phải rời một cách triệt để, không để Hà Vĩnh tìm thấy, điều này cũng có nghĩa là cô phải bỏ hết mọi thứ ở hiện tại.
Nó sẽ hơi khác với kế hoạch ban đầu của cô, cô vốn định là giống như trong truyện, Hà Vĩnh bỏ cô, cô sẽ tự mình mở công ty rồi sống tốt cuộc sống của mình.
Nhưng thay đổi trong tính cách của Tần Lam đã khiến thái độ của Hà Vĩnh thay đổi, nếu anh ta không bỏ cô cô sẽ không thể có tự do, còn ở lại đây có nghĩa là sẽ còn dây dưa với Hà Vĩnh.
Tần Lam bắt đầu lên kế hoạch cho sự ra đi của mình.
==========©©©©©=========
Hôm nay có một bạn đọc mới, đọc xong rồi vote cho tất cả các chương khiến Tứ thấy khích lệ lắm.
Có thêm động lực để viết.
Tần Lam sắp rời xa Hà đại boss rồi