(phần này sẽ giải thích cho mọi người biết vì sao Thiên Dương lại có thai, và cái thai đó là của ai, việc này xảy ra trước khi nữ 9 xuyên vào truyện nên ta sẽ giữ xưng hô là Nguyệt Linh. Xin nói rằng là mọi yếu tố trong truyện đều là ta chém, sẽ rất là vô lý nên đừng có ai thắc mắc tại sao thế này thế kia nhé. Truyện mà, thật quá thì sẽ không có hay, đúng ko nào? (^.^)
Tiếng nhạc sàn vang lên sôi động, ồn ào, làm khuấy động cả một bầu không khí nơi đây, từng ánh đèn màu lần lượt chiếu rọi lên những cơ thể nóng bỏng của các cô gái, chàng trai đang nhảy trên sàn, tiếng cười nói, chào mời ầm ĩ vang lên một cách đầy náo nhiệt, khiến cho mọi người không khỏi hưng phấn, bùng cháy lên ngọn lửa nhiệt tình khi mà vừa mới đặt chân vào nơi đây - quán bar Destiny, quán bar đứng đầu và có thế lực nhất thành phố C này, cũng là nơi chứa đầy sự cám dỗ và dụ hoặc nhất.
Thế nhưng trái ngược lại với không khí huyên náo của nơi sàn nhảy với những cô gái đầy nhiệt tình như lửa, thì tại quầy rượu của quán cách không xa chỗ đó, lại xuất hiện một cô gái đang ngồi uống rượu.
Phải nói đúng thiệt rằng, dường như cô gái này không biết say là gì cả, uống rượu mà cứ tưởng chừng như là đang uống nước lã vậy, hết một ly rồi lại tới một ly, không cách nào ngừng lại được.
Thân hình cô ma mị đầy dụ hoặc, ánh mắt tím câu nhân như mê hoặc lòng người, mái tóc nâu bồng bềnh càng tô điểm thêm khuôn mặt điểm qua một ít phấn son của cô, khiến cho cô như tiên mà cũng như yêu, xinh đẹp không bút pháp nào tả nổi, không nghi ngờ đây chính là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ cần tùy ý đưa mắt nhìn người khác cũng khiến cho họ thất hồn lạc phách.
Hơi men rượu bốc nồng lên khiến cho Nguyệt Linh phải che lấy miệng mình mà ho sặc sục, khi cơn ho vừa ngừng thì cô không khỏi một hồi mỉm cười chua xót khi mà nghĩ lại những chuyện mà mình đã trải qua vừa rồi, cũng như trong khoảng thời gian dần qua.
Ha ha ha Dật Thiên Phàm, anh đúng là kẻ ngốc mà, bị cô ta xỏ mũi mà lại không biết gì cả, à mà không chỉ anh đâu, mà còn là tất cả mọi người trong Nhan gia nữa, các người nghĩ cô ta là bạch liên hoa, là nữ nhân yếu đuối cần bảo hộ sao, tôi phi a~ căn bản tất cả đều chỉ là lừa dối thôi, các người đúng là ngốc mà.
Theo từng tràng cười điên dại đó, dòng lệ từ hai đôi tử mâu ấy không khỏi rơi xuống, một giọt, hai giọt rồi lại ba giọt…. đau a~, rất là đau a~, nhưng mà tại sao lại đau nhỉ? Tại sao nơi trái tim đang đập lại đau đến như vậy, đau đến mức tê tâm liệt phế luôn a~
Nốc từng ly rượu nồng độ cao, Nguyệt Linh cô không biết rốt cuộc là bản thân mình đã làm gì sai mà lại khiến cho mọi người chán ghét đến như vậy, tất cả những điều cô nói về Nguyệt Hoa là sự thật, mà cớ sao họ lại nghĩ rằng là tất cả đều là do cô bịa đặt ra nhằm vu oan cho Nguyệt Hoa chứ? Cô cần sao?
Không, tất nhiên là cô không cần, vì cô biết bản thân mình chỉ là một đứa con nuôi do Nhan gia nhặt về nhằm cứu vớt mối hôn sự với Dật gia, là một công cụ cho cuộc hôn nhân đầy lợi ích này, họ nuôi dạy cô tốt, cho cô tất cả thứ vật chất mà người khác phải ao ước, nhưng cớ vì sao thứ cô cần họ lại không cho được, một chút tình yêu thương có được gọi là quá đáng không đây? Ai đó hãy trả lời cho cô biết đi?
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại vào thời điểm mười lăm năm về trước, thì cô tình nguyện vào đêm hôm đó, cho dù có chết, cũng sẽ không tình nguyện vì muốn bồi dưỡng tình cảm với chị mình mà đi sang phòng cô ta, để rồi từ đó vô tình biết được câu chuyện mà Nhan gia giấu cô, có như vậy thì dù sau này, có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đau khổ với thân phận con nuôi này của mình.
17 năm sống chung với nhau, tương đương 204 tháng, tương đương 6205 ngày và tương đương với 148 920 giờ , bằng đó thời gian … vẫn là chưa đủ để họ hiểu con người cô hay sao? mà lại đi nghĩ cô là người đi rêu rao, bêu xấu thanh danh chị mình, lại nghĩ cô là người tham lam, ích kỉ, vô lý ghen tuôn vì nhìn thấy chị mình tiếp xúc với hôn phu của mình, là một nữ nhân dâm đãng, phóng túng thân mình, nga~ lòng tin của cái được gọi là tình thân vốn dĩ là ít ỏi như vậy hay sao ta?
Cũng giống như chiều nay vậy, cô chỉ muốn cảnh báo cho Dật Hiên Phàm để cẩn thận con người này thôi, thế mà vì sao anh ta lại tát cô vậy, lúc mà cô ngẩng mặt thì thấy Nguyệt Hoa đang khóc lóc kể lể với anh ta rằng là Nguyệt Linh cô vu khống cho cô ta, khiến cho ánh mắt anh ta nhìn cô mà cô cứ tưởng như là đang nhìn kẻ thù vậy, lạnh lẽo và không có một chút độ ấm nào, đã vậy còn lên tiếng sỉ nhục danh dự cô nữa.
Rõ ràng là cô chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi mà, rõ ràng là cô chỉ nói lên sự thật thôi mà và rõ ràng ….là…. cô cũng… là… vị hôn thê của anh mà, thế sao không chịu lắng nghe cô nói, mà lại đi bênh vực người ngoài.
Dật Hiên Phàm, tôi nói này, hình như là từ trước cho tới giờ, chưa từng, dù chỉ là một lần anh xem tôi là vị hôn thê của anh có đúng không nào? Ha ha ha thật đúng là một câu chuyện buồn cười mà.
Khóc một hồi lâu xong thì Nguyệt Linh mới loạng choạng đứng dậy trả tiền rượu, bước từng bước chầm chậm về hướng thang máy của quán bar Destiny, nếu như họ đã nói vậy thì đêm nay cô sẽ phóng túng bản thân mình một bữa, để không hổ những cái xú danh mà cô đã được ban tặng từ người chị nào kia của mình.
Destiny là một quán bar khá là nổi tiếng ở thành phố C, chỉ có những ai thuộc diện là kẻ lắm tiền, đức cao trọng vọng thì mới có hội bước vào nơi đây, đồng thời nó cũng là nơi đồi trụy, hỗn loạn nhất vì ở đây hắc bạch lưỡng đạo đều có cả, ngoại trừ giết người ra thì tất cả hành vi khác như mua bán ma túy, thuốc phiện, vũ khí… thậm chí là tình một đêm đều có thể thực hiện tại đây mà không bị pháp luật trừng phạt, chỉ cần là người tình ta nguyện.
Đó cũng chính là lý do vì sao mà quán bar này có diện tích và quy mô khá là rộng lớn, nhằm đáp ứng tất cả mọi dịch vụ mà mọi người muốn làm, muốn hưởng lạc thì sẽ vào khu A- nơi bố trí nên thơ, lãng mạn, cung cấp đầy các thiết bị cho các cặp muốn tăng tình thú, đương nhiên nếu như không có bạn tình thì Destiny cũng sẵn sàng cung ứng người luôn, đảm bảo đều là hàng cực phẩm.
Muốn giao dịch ngầm thì vào khu B- với các thiết bị an ninh, và sự bảo mật tuyệt đối danh tính không dễ gì bị lộ ra đối với phái bạch đạo, thậm chí là chỉ cần ngươi có đủ tiền thì Destiny cũng sẽ bảo đảm an toàn cho ngươi nếu như có xung đột với bang phái kia trong quá trình giao dịch, còn khu C chính là khu xã giao, nơi quán bar được thiết kế một cách hoàn hảo, dễ kích thích tinh thần hưng phấn của những người khi vào đây xả stress, tận hưởng một đêm náo nhiệt.
Và cuối cùng chính là khu D là khu tùy chọn dịch vụ, nơi đây sẽ là nơi thực hiện theo yêu cầu của khách hàng, nếu như họ muốn thực hiện loại dịch vụ gì mà không thuộc phạm vi của ba khu trên thì phải nói với nhân viên nơi đây trước 12 tiếng đồng hồ, để họ có thời gian chuẩn bị mọi thứ và rồi khách hàng chỉ cần đúng giờ hẹn là tới đó và hưởng thụ dịch vụ thôi.
(thỏ: *nội tâm kêu gào* 419, ta muốn đi 419 cơ, cho ta một suất đi khu A đê.)
Cho đến tận bây giờ, cũng không một ai biết ai là lão bản đứng sau một quán bar có quy mô như thế này, cũng không biết người đó có thân phận như thế nào, mà có thể khiến cho hắc bạch lưỡng đạo đều nghe lời, không dám động đến, chỉ biết rằng hình như đã từng có một bang phái hắc đạo lớn ở thành phố C này đi gây sự với Destiny, không những thế còn làm tay trong cung cấp bằng chứng cho bạch đạo để mà hợp sức lật đổ đi quán bar này, sự kiện này đã từng làm rình rang khắp cả thành phố C một thời gian, thế nhưng chỉ trong một tuần sau đó, quán bar Destiny vẫn hoạt động bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, còn về phần bang phái ấy thì không ai biết điều gì đã đến với họ, rồi tất cả đều từ từ theo thời gian mà chìm vào quên lãng của tất cả mọi người.
(thỏ: địa phủ báo danh chứ còn đâu nữa, ai biểu chọc vào ổ kiến lửa chi. (=.=lll)
_” Cám ơn.”
Tiếp lấy chìa khóa từ tay cô tiếp tân, Nguyệt Linh dần đi lên phòng của mình, không biết có phải là do tác dụng của rượu hay không mà bây giờ cô cảm thấy rất chóng mặt, hoa mắt hết cả lên. Nhanh chóng bước ra khỏi cửa thang máy, cô từ từ lần mò đi tìm phòng của mình, số phòng, số phòng nào là 999 nhỉ?
Nguyệt Linh dáo dác nhìn xung quanh, cố gắng duy trì một tia lý trí cuối cùng của mình để mà tìm lấy căn phòng đó, nhưng mà mỗi bước chân đi, lại rất loạng choạng, nghiêng ngã như muốn té xuống vậy, hảo mệt nga~
--0---- ------ ------ --------
Rì rào rì rào,
Tiếng nước chảy từ vòi sen chảy xuống liên tục không ngừng lên thân mình tráng kiện, hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc của các vị thần, màu tóc đen như mực, đôi mắt nhắm hờ chịu đựng từng cơn nước lạnh từ vòi sen xối xuống người mình, giữa tháng 11 với thời điểm nửa đêm như thế này, thì nước lạnh này chẳng khác gì là nước ở biển Bắc cực vậy, nhưng mà người nam nhân đó vẫn kiên trì chịu đựng.
Chết tiệt!
Nam nhân đó không khỏi đấm vào tường, nguyền rủa một tiếng ở trong lòng, rốt cuộc thì đây là loại dược gì mà lại bá đạo đến như vậy, không thể giải bằng nước lạnh, cũng không thể phối dược mà giải, chẳng lẽ thực sự là phải hoan ai với nữ nhân mới giải được hay sao?
Nghĩ đến đó, ánh mắt hắn không khỏi rét lạnh thêm mấy phần, bình sinh hắn ghét nhất là những nữ nhân đầy tâm cơ muốn leo lên giường hắn mà đối với hắn hạ dược như vậy, thật đáng khinh thường, mà một phần cũng là trách hắn quá sơ suất, không đề phòng mà uống nhầm phải ly nước có dược, cũng may là khi thấy thân mình hơi bất thường hắn đã nhanh chóng rời đi khỏi nơi đó, đồng thời cũng giao cho thuộc hạ truy tìm thủ phạm, giờ này chắc cũng ước chừng là ả ta đã bị chết rồi cũng nên.
Quấn hờ lấy một tấm khăn, nam nhân đó bước ra khỏi phòng tắm mà ngồi lên giường lau khô mái tóc của mình, đôi mắt đen nheo lại như đang suy nghĩ gì đó, nhất định là phải có thuốc giải dược này chứ, vạn vật sinh ra đều có thứ khắc nó, dược này cũng không ngoại lệ nhưng tiếc rằng là hắn không có thành phần viên thuốc đó chứ nếu không thì mọi việc đã dễ dàng xử lý rồi.
Đang suy nghĩ thất thần, thì cánh cửa phòng dần mở ra và bước vào đó chính là một nữ nhân, thấy vậy thì sát ý trong mắt người nam nhân này ẩn ẩn hiện lên, là ả sao, sao ả đến đây được?
Dường như không cảm nhận được sát ý của người trong phòng, hoặc cũng có nhẽ là do tác dụng của cồn nên Nguyệt Linh không cách nào phát hiện ra được sát ý của nam nhân này, mà cứ ngỡ rằng đây là nhân viên do Destiny sắp xếp cho cô, nên cô vẫn cư xử như nơi không người, tháo bỏ đôi giày cao gót của mình ra và ung dung lướt qua người nam nhân nào đó mà bước vào phòng tắm, thầm nghĩ trước mắt phải tắm rửa thật sạch sẽ rồi mới tiếp tục việc cần làm.
Tiếng nước dần vang lên,và sau tấm kính của nhà tắm, bóng dáng nữ nhân yểu điệu thoắt ẩn thoắt hiện lên như đang muốn trêu ngươi ánh mắt của người nhìn, chỉ muốn ngay lập tức phá vỡ tấm kính đó để mà ngắm thỏa thích..
Eo nhỏ, tay chân thon dài xinh đẹp, thật không biết cảm xúc khi chạm vào là như thế nào, có mềm mại hay không đây?
Mềm mại?!!! hắn đây là đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ là tinh trùng lên não hay sao mà lại nghĩ điều đó chứ? Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho hắn không khỏi nhíu mày, thông thường vào giờ này sẽ là không có ai gọi đến chứ, bởi vì ai quen biết hắn cũng đều biết hắn không thích người khác làm phiền mình, nhất là vào lúc nửa đêm như thế này, mặc dù là khó chịu nhưng hắn vẫn là nhắc máy lên nghe:
_”Boss, đã bắt được người hạ dược, là nhị tiểu thư của tập đoàn S, ngài muốn xử lý ra sao?”
Bên kia đường dây, giọng nói của thuộc hạ hắn vang lên báo cáo tình hình truyền qua khiến cho hắn ngẩn ra một, hai giây, ánh mắt lóe lên một tia hồ nghi, nhưng rất nhanh sau đó là trấn định lại, ra lệnh phân phó thủ hạ của mình:
_”Xử lý ả cho tốt, nhưng đừng để chết, rồi sau đó hãy đem ả giao cho chủ tịch tập đoàn S, bảo hắn hãy quản lý con gái mình cho tốt, đồng thời hãy gây lũng đoạn kinh tế tài chính tập đoàn S, khiến cho nó phải từng bước sụp đổ.”
Giọng hắn từ từ mà đều đều dần vang lên trong căn phòng đem tối tĩnh mịch, thanh âm thoạt nghe ôn nhu tựa thủy, khiến ai nấy dường như là cũng muốn đắm chìm mãi trong giọng nói ngọt ngào, êm ấm ấy nhưng mấy ai biết ẩn chứa trong đó lại chính là sự băng lãnh, lạnh lùng, thủ đoạn ra tay đều không hề chừa cho kẻ khác đường sống, tàn nhẫn, tuyệt tình, đầy sát phạt, đều là những từ mà mọi người trong tổ chức nghĩ ra để hình dung boss của Destiny.
_”Vâng.”
Thủ hạ hắn lên tiếng nhận mệnh lệnh rồi lặng lẽ cúp máy, dường như là họ đã khá quen với cách hành xử này của boss mình rồi nên không hề có nửa điểm kinh ngạc khi nhận mệnh.
Hạ điện thoại xuống, nam nhân đó khẽ trầm ngâm mà suy nghĩ một lúc về thân phận của người con gái hồi nãy, chắc không chừng là đi nhầm phòng đi. Nghĩ thấy vậy, hắn liền tiến bước ra khỏi cửa nhặt chiếc chìa khóa hồi nãy cô gái kia vô ý làm rớt, coi bảng số phòng trên đó.
Khi coi xong, thì hắn không biết bản thân mình là nên khóc hay nên cười nữa đây, rõ ràng là bảng số chính là 666 mà cô gái đó lại coi thành 999 và hiện tại chính là đi lộn đến phòng của hắn, nên biết rằng 999 là một căn phòng đặc biệt được thiết kế dành riêng cho hắn nhằm giải quyết các vấn đề trong bang, vậy mà giờ đây, không biết từ lúc nào đã được cô gái ấy trưng dụng, sử dụng một cách thoải mái, thật là hết biết.
Nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn thầm nghĩ sẽ gọi người lên để đưa cô gái ấy về phòng thì từ đằng sau hắn, một đôi vòng tay mềm mại ôm chầm lấy hắn, mùi hương sữa tắm hoa Lavender nhẹ nhàng, thoang thoảng bao quanh lấy chóp mũi hắn, khiến hắn dường như có chút say mê, đắm chìm, tựa như đang lạc lối vào một biển hoa màu tím xinh đẹp mang tên … Lavender.
_”Chúng ta… bắt đầu được chưa?”
Thanh âm nhu nhu , ngọt ngào vang lên đánh thức hắn rời khỏi mộng ảo kia quay về với hiện thực, hắn cúi xuống nhìn xuống đôi bàn tay không ngừng sờ loạn trước ngực hắn, như muốn châm lên ngòi dục hỏa của nam nhân, thú thực thì kể từ khi giây khắc thấy thân hình cô gái này đang tắm thì dục vọng của hắn đã tăng lên đáng kể rồi, nhưng hắn vẫn là cố kiềm chế, vậy mà giờ đây lại bị nha đầu này châm lửa, muốn đốt cháy hắn hay sao?
Nguyệt Linh cảm nhận người nam nhân trước mắt mình hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn thì trong lòng cũng là một phen lo lắng, không biết kế tiếp nên làm sao, dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên của cô mà. Cô dần dần di chuyển người mình lên đằng trước, mặt đối mặt với người nam nhân đó và chủ động dâng lên đôi môi mình.
Có chút trúc trắc, có chút vụng về, còn có một chút gì đó gọi là non nớt nhưng không hiểu sao lại khiến cho huyết dịch trong người hắn sôi trào, dường như khó chịu trước nụ hôn vụng về này của cô nên hắn liền biến bị động thành chủ động, dùng hai tay nâng đằng sau ót của cô, cạy mở hàm răng cô ra và tham lam mút lấy từng vị ngọt ngào trong đó.
_”Ngô,. .. khó chịu.”
_” đồ ngốc, không ai dạy em cách hôn làm sao hay sao?”
Cảm nhận được hô hấp của cô dần cạn kiệt, hắn liền buông cô ra nhưng mà vẫn còn có một chút luyến tiếc cho nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi,bàn tay thuận thế vỗ về sau lưng cô nhẹ nhàng giúp cô nhuận khí.
Nghe thấy lời nói của hắn, Nguyệt Linh liền ngẩng đầu lên nhìn tên hung thủ nào đó vừa gây ra chuyện, mà còn dùng giọng điệu giống như oán trách cô tại sao không thỏa mãn hắn, tử mâu ngập nước, mông lung như sương mù, lóng lánh như vì sao đêm khiến cho tâm hắn bất chợt nổi lên ý trêu chọc cô.
Hắn tà tứ cúi đầu sát xuống gần cổ cô, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô, rồi nhẹ nhàng, từ từ liếm nhẹ sau cổ cô khiến cô nổi từng trận da gà, muốn bỏ trốn nhưng không kịp vì hắn đã giam cầm cô trong vòng tay mình.
_” chúng ta đã có thể bắt đầu được chưa?”
Gắng chịu đựng từng cơn da gà nổi lên, cô thì thào, nhỏ giọng hỏi hắn, thầm hy vong sự tình này sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nghe cô hỏi như vậy, hắn chợt ngừng động tác của mình lại, đôi mắt đen láy tựa hố đen vũ trụ sâu thẳm khẽ nheo lại, trong đầu nhanh chóng móc xích, nối các sự kiện xảy ra nãy giờ lại với nhau, thì thoáng thoáng hiểu được từ “ bắt đầu” của cô có nghĩa gì.
Thì ra cô lại xem hắn giống như là một ngưu lang của nơi đây. Thật đáng giận. Thế là dục vọng vừa mới được châm lên lại cứ như không phanh mà tụt xuống, khí tức lạnh lẽo lan tràn khắp nơi.
Hắn đứng thẳng người dậy, muốn đẩy Nguyệt Linh ra, nhưng không ngờ cô lại cố gắng nhào vô người hắn, ôm lấy hắn, khiến cho hắn trở tay không kịp, thành ra là bị mất thăng bằng, rồi cả hai cùng nhau ngã xuống giường với tư thế cực kì là ám muội, nữ trên, nam hạ. (=.=ll)
Nguyệt Linh vụng về tiếp tục đặt lên môi hắn một nụ hôn, đôi tay nhỏ bé cũng không ngừng sờ loạn lên vòm ngực tinh tráng của ai kia.
_”Chết tiệt, cô gái, em đừng có trách tôi.”
Dường như không chịu đựng được sự khiêu khích của cô, cộng thêm dược lực của thuốc bắt đầu phát tác, hắn lật ngược cô xuống giường, đổi lại tư thế cho hắn nằm ở trên. Đôi mắt hoa đào nhiễm tình dục, mê ly mà mông lung, dưới ánh đèn tờ mờ trong phòng càng làm tăng thêm cho người nam nhân này mấy phần ma mị, xinh đẹp, khiến cho Nguyệt Linh cô, mặc dù là không thấy rõ dung mạo của người nam nhân trước mắt này, nhưng ánh mắt ấy lại khiến cho cô mê muội, trầm luân vào đó, không lối quay về, khắc cốt ghi tâm một ánh mắt đa tình, tùy ý luân chuyển cũng chính là cướp đi tâm người khác.
Hắn cúi người xuống hôn cô, chiếc lưỡi như chơi đùa, như rượt đuổi trong khoang miệng ấy, vẽ phác họa nên đôi môi anh đào đỏ mọng, khi cảm nhận cô dần thiếu hơi thở thì hắn mới ngừng lại, thì thầm nhỏ vào tai cô:
_”Tôi cho em lựa chọn cuối cùng, tiếp tục hoặc là ngừng lại, bởi lẽ nếu tiếp tục thì kể từ nay em chỉ là của riêng một mình tôi. Tôi sẽ không để ý đến quá khứ của em đã từng có bao nhiêu người nam nhân, nhưng đã là người của tôi thì kể từ bây giờ thậm chí là sau này, tuyệt nhiên sẽ không đến những nơi trăng hoa như thế này nữa. Nếu làm trái lời, tôi không chắc là em sẽ gánh nổi hậu quả của tôi đâu.”
Giọng nói hắn nhẹ nhàng nhưng lời lẽ lại là thập phần bá đạo, đầy tính chiếm hữu, chắc có lẽ là vì ảnh hưởng của lối giáo dục từ nhỏ nên hắn chỉ muốn xảy ra quan hệ với người được cho là vợ mình, là người mà hắn yêu nhất đời, đó cũng chính là lý do vì sao cho tới bây giờ, hắn, đến một người bạn tình cũng chưa có, vẫn còn là một xử nam.
Nếu như hôm nay xảy ra quan hệ với cô gái này thì dựa theo tính hắn thì hắn sẽ cho cô một danh phận, cùng những điều mà cô muốn, về phần tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng sau, nhưng cũng sẽ không tới mức là lạnh nhạt với cô, vẫn đối với cô quan tâm, ôn nhu nên có của một người chồng, mặc dù là do tác dụng của dược lực nhưng hắn cũng không muốn phủi sạch mọi quan hệ, xem như chưa có chuyện gì xảy ra, điều đó hắn làm không được.
Nhưng… tại một góc nào đó trong tâm, hắn vẫn luôn muốn cùng cô xảy ra quan hệ, vì… hắn sắp không chịu nỗi nữa a~, cô gái, em có thể nào quyết định nhanh lên một chút được hay không?
Nguyệt Linh khẽ nở một nụ cười yếu ớt, không hiểu sao cô lại cảm thấy tên này có chút phiền toái nhỉ, nhưng cũng khiến cô ấm lòng vì lời lẽ bá đạo, đáng yêu của hắn, nhưng mà… đến nước này còn có thể quay đầu nữa sao, cô… thực sự đã mất hết lòng tin vào cuộc sống này rồi, vậy nên chỉ hôm nay thôi, xin hãy cho cô được buông thả được một lần đi.
Nguyệt Linh ngướng người lên chạm vào bạc môi lạnh lẽo ấy như là đang trả lời thay cho câu hỏi của hắn, ánh mắt hắn lóe lên một tia vui vẻ mà ngay cả chính bản thân mình cũng không phát hiện ra. Từng kiện quần áo của hai người cứ theo nụ hôn ấy mà từ từ rút đi,dần để lộ ra một thân hình cường tráng, khỏe mạnh của nam nhân đối lập với thân hình mảnh mai, mảnh khảnh của nữ nhân, hình ảnh này dù nhìn sao cũng thấy có chút hài hòa.
Rời khỏi nụ hôn với Nguyệt Linh, hắn từ từ hôn xuống phía dưới, đi tới đâu cũng đặt lại đó một dấu hôn đỏ chói mắt như là một hình thức đánh dấu chủ quyền của mình, rồi sau đó dừng lại tại một bên ngực há mồm mà ngậm lấy, phát lên từng âm thanh chụt chụt khiến Nguyệt Linh cô nghe mà không khỏi đỏ mặt, đôi tay cũng không hề rảnh rỗi mà khẽ xoa nắn một bên ngực còn lại của Nguyệt Linh, thích thú nắn nó theo nhiều hình dạng khác nhau, khiến nó từ từ trở nên cứng rắn.
Trêu chọc thỏa thích xong, hắn mới chậm rãi mà lần mò, trượt tới giữa hai chân cô, hơi thô lỗ tách hai đùi ngọc ra, rồi dùng ngón tay mình chạm vào hoa huyệt, học theo động tác khi quan hệ rút ra rồi đâm vào nơi mềm mại nữ tính ấy.
Sự đụng chạm ấy khiến cho Nguyệt Linh nặng nề mà thở dốc, xúc cảm lạ lẫm, khoái cảm trào dâng cứ như từng cơn sóng triều mà đánh úp vào tinh thần của cô, khiến cô không kiềm chế được mình mà phát ra thanh âm rên rỉ, nhè nhẹ chọc cho nam nhân nào đó thêm hưng phấn.
_”Thoải mái sao?”
_”Ân, có..một chút… Cảm giác này…thực lạ lẫm..a..a..”
_”Một chút nữa sẽ còn thoải mái hơn nữa.”
Hắn cười nhẹ nói với cô, thanh âm khàn khàn vì tình dục trong đem tối chẳng khác gì là một liều thuốc kích thích khiến người khác mê say.
Dù biết cô không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn muốn chuẩn bị cho cô thật tốt để mà thừa nhận mình, cảm nhận không sai biệt lắm, hắn mới bắt đầu từ từ tiến vào bên trong cô.
Cảm giác đau đớn như bị xé rách ra làm hai nửa, khiến cho Nguyệt Linh đau đớn mà hét lên, đôi mắt lấp lánh hai, ba giọt lệ rơi vì đau, nhìn biểu hiện của cô khiến cho hắn không khỏi phải hồ nghi, liền liếc nhìn xuống nơi hai người kết hợp thì thấy từ nơi hạ thân, có một vài giọt máu đang chảy ra tượng trưng cho biểu tượng của xử nữ đã bị phá.
_”Em là lần đầu tiên?”
Không nói tức là ngầm thừa nhận, hắn khẽ rủa thầm một tiếng.
_”Sao không nói cho tôi biết?”
_”Nói.. anh sẽ tin sao?”
Cô thấp giọng nói với hắn, cảm giác từ nơi hạ thân vẫn khiến cho cô thật là khó chịu, đau đến độ không chịu nổi, hóa ra từ con gái biến thành phụ nữ là phải trải qua đau đớn giống như thế này hay sao?
Nghe thấy cô nói vậy, không hiểu sao hắn lại thấy tâm hơi đau, thầm nghĩ cô vẫn thường hay không tin tưởng người khác vậy hay sao, khẽ hôn lên đôi mắt đang nhập nhòe lệ, hắn thấp giọng nỉ non bên tai cô.
_”Ngoan, tin tưởng tôi, sẽ không đau nữa đâu, ráng chịu một chút đi.”
Vừa nói hắn vừa dùng tay mình xoa nắn khắp người cô, hòng tạo cho cô khoái cảm để giảm bớt đi sự đau đớn, được hồi lâu sau,thấy chân mày cô dần dãn ra, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm mà bắt đầu luận động, âm thanh tràn đầy ái muội cứ như thế mà vang lên trong phòng, đêm… vẫn còn dài, vẫn là cứ từ từ mà tận hưởng thôi.
-- - --- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Quán bar Destiny, quán bar của định mệnh,nơi khởi đầu của những cuộc gặp gỡ bất ngờ, nơi mà để cho chúng ta tìm thấy được một nửa còn lại của mình.
Hai con người, đến từ hai thế giới khác nhau, cứ ngỡ là không bao giờ gặp mặt nhau, nhưng tại Destiny, họ lại tìm thấy được nhau giữa mênh mông biển người,dù là thể xác hay tâm hồn thì tại một đêm này hai người họ cũng đã gắn kết với nhau, cùng với nhau hòa làm một thể.
Một đêm này, sắc xuân nồng tình mật ý mấy ai có thể hiểu.
Một đêm này, tơ duyên vô tình ràng buộc có mấy ai hay
Nhưng ngày mai rồi sẽ ra sao đây?
Không ai biết cả, chỉ biết rằng, ngay tại giây phút này, tại thời điểm này, hãy cứ tận tình mà buông thả với nhau đi, hãy trao cho nhau những gì mà mình quý trọng nhất, để rồi từ đó không phải hối hận trong tương lai. Bởi lẽ từng giây, từng phút trôi qua đều là những khoảng thời gian quý báu nhất mà định mệnh đã dành ra cho chúng ta, như là một món quà tặng, hãy làm đúng theo câu nói :” Một Khắc Xuân Tiêu Đáng Ngàn Vàng.”
--- ------ ------ ------ --- --- ------ ---------
Tiểu kịch trường nho nhỏ 1:
Nam: _”nhìn em trông rất là quen thuộc, tựa như hai chúng ta đã từng quen nhau vậy?”
Nữ: _”thật xin lỗi, chắc là anh nhận nhầm người rồi, vì trong trí nhớ của tôi chưa từng gặp qua anh.”
Nam : “….” Chắc là vậy.
Thật lâu về sau
Nam:_” bây giờ thì anh có thể chắc chắn rằng anh quen em, hơn nữa hai chúng ta còn xảy ra quan hệ xác thịt với nhau nữa.” *cười*
Mỗ nữ lạnh nhạt nhìn, nhàn nhạt hỏi:_” bằng chứng?”
Mỗ nam chỉ vào phiên bản nhỏ giống mình đến 80%:_” đây này.”
Nữ *nhìn nhìn*:_”không quen.” *quay lưng đi*
Nam:”…” đây không phải con em hay sao? (o.olll)
Bảo bảo: “…”, sư thật chứng mình hùm dữ không ăn thịt con nhưng không có nói là hùm dữ không thể vứt bỏ con nha. ( T o T )
Tiểu kịch trường 2:
Nam: _” bà xã à, con cũng có rồi, em lấy anh được chưa?”
Nữ: _”chưa.”
Nam: _” em mà không lấy anh thì anh đem con đi luôn, không cho em gặp mặt nữa đó nha.” *cười*
Nữ: *nghĩ nghĩ* _” cứ tự nhiên. Đỡ tốn.”
Nam: _” anh đổi ý rồi, anh tặng miễn phí bản thân cho em, em thu nhận anh nha.”
Nữ: _” tốn tiền.” *quay lưng đi*
Nam: _’’….’’ Anh làm nuôi em mà.*khóc ròng*
Bảo bảo: hùm dữ đã tốt hơn , không vứt bỏ nữa mà sẵn sàng bán luôn. (=.=lll)
Tiểu kịch trường 3:
Bảo bảo:_” mẹ ơi, chú thường hay đeo bám mẹ á, chú bảo là mẹ mà không thu nhận chú ấy là chú ấy hồng hạnh vượt tường, đi kiếm người khác.”
Nữ:_” con bảo với hắn là khoan đi đã.”
Mỗ nam đang nghe lén, lòng âm thầm vui vẻ vì vợ yêu để ý đến mình.
Nữ: * Đưa tấm card cho bảo bảo* _” nói với hắn là hãy đến tiệm của mẹ ủng hộ cho mẹ, đừng đi tiệm khác, là người quen thì phải ủng hộ cho nhau.”
Nam * hộc máu --> ngất xỉu*
Bảo bảo: nhan sắc của chú ấy mà còn cần phải dùng tiền để kiếm nữ nhân khác hay sao? (o.o???)