Editor: Hoa Trên Trấn
Đọc tại Wattpad: hoatrentran
Lý Vũ Trạch không có chú ý về phía cậu, không có thấy một vóc dáng người nhỏ bé, xinh xắn đang núp phía sau lưng lão Cát.
Chờ tổng tài vào thang máy xong, Giải Dật lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ phía sau lão Cát chạy ra.
“Cậu làm sao lá gan nhỏ như vậy? Giống như cậu học sinh không mang khăn quàng đỏ đụng phải thầy giáo vậy.” Lão Cát thấy mọi người đều lên lầu, vỗ vỗ lưng cậu, ý muốn bảo Giải Dật cùng lên lầu, lại phát hiện Giải Dật phía sau lưng áo ướt một mảng, “Phía sau lưng áo, làm sao ra mồ hôi nhiều như vậy. Tâm lí cũng kém quá.”
“Cậu không hiểu đâu.” Giải Dật vung vung tay, nhìn người người vào thang máy, muốn chờ ít người một chút rồi mới lên, “Muốn thế nào mới có thể không chạm mặt tổng tài, thanh thản ổn định tiếp tục công việc đây?”
Cậu vốn là muốn cho mình một cơ hội nữa, lần nữa làm lại từ đầu, có thể sinh hoạt tốt hơn, nhưng là bây giờ xem ra, cơ hội này lại quá mong manh như giày đi trên băng mỏng vậy.
Ngày hôm qua cậu đã coi tổng tài là vũ nam mà ngủ cùng, mà còn cho đối phương 250 đồng, cho hắn con số cũng “đẹp” phết nha, này là quá ngu, quá xui xẻo.
Cho đến một lúc nào đó, cậu chắc Lý Vũ Trạch sẽ gặp được cậu, hắn chắc sẽ tức điên lên mất. Lúc đó, chắc chắn cậu sẽ bị sa thải.
“Cậu nghĩ cái gì đâu? Tổng tài là người muốn thấy là có thể thấy? Cậu cũng không phải là lãnh đạo cấp cao, chỉ là một nhà thiết kế bình thường, đừng có tự hù dọa mình.” Lão Cát không nghĩ tới cậu lá gan nhỏ như vậy, y lấy từ trong túi bao thuốc ra, hỏi: “Làm một điếu cho khuây khỏa không?”
Giải Dật nhìn thấy thuốc lá, đầu càng đau. Ngày hôm qua cậu cùng người ta lăn giường. Giải Dật cũng mong người ta không có nghĩ rằng cậu đánh giá người ta phương diện kia không tốt nên cho ít tiền.
Thôi thì mong không gặp lại, tui cần nghề nghiệp sinh nhai!
Cũng may cậu không có viết nữ chính phải gánh vác cái này cái kia, phải trả tiền trả góp mua nhà... Nữ chính có nhà, mặc dù có cái là không phải ba mẹ thương yêu, có chị gái hay bắt nạt, thế nhưng tóm lại là có chỗ ở, nếu nghỉ việc thì vẫn còn có nhà.
Cậu bây giờ là tự an ủi mình, an ủi thật tốt chính mình, cậu quyết định là sẽ cố gắng không bị Lý Vũ Trạch phát hiện, bị phát hiện thì tìm công việc mới, không có nợ nần gì hết, làm cái gì cũng đều thoải mái.
Cậu cùng lão Cát chờ ít người mới đi thang máy lên lầu.
Bởi vì tiểu thuyết là cậu viết, cho nên đường đi, cấu tạo công ty cùng chỗ làm trước của cậu cũng tương tự nhau, ngay cả bàn làm việc cũng đều giống nhau như đúc, làm cho cậu có cảm giác quen thuộc.
Cậu vừa mới ngồi xuống, liền có vị đến tìm cậu, sắp xếp cho cậu công việc mới, “Gần nhất có lời hợp tác thiết kế giày chơi bóng, cậu coi chút.”
“Hợp tác? Cùng nghệ sĩ hợp tác?” Giải Dật cái này cũng biết này. Nữ chính lúc đầu là đang cùng hợp tác với một nghệ sĩ đang “hot” để thiết kế giày chơi bóng, thế nhưng lúc đang thiết kế đến một nửa, đùng cái thì biết mình mang thai, công việc chỉ có thể đành ngậm ngùi giao cho người khác.
Nữ chính quá khó khăn, mang thai ảnh hưởng công việc cùng cuộc sống, cuối cùng còn bị tra nam xem là bạch nguyệt quang thế thân, thảm đến mức lúc cậu viết tiểu thuyết cũng không nhịn được mà chửi “Má nó“.
Hiện tại, cậu không sinh con, có thể đem công việc này hoàn thành tốt.
Quản lí đem tư liệu về nghệ sĩ cho cậu, “Cậu tìm một chút tư liệu sống, làm khá hơn một chút, lần này hoa hồng không ít đâu, chỉ có điều...”
“Chỉ có điều làm sao?” Giải Dật nghe đến trích phần trăm nhiều thì vui lắm, nhưng khi nghe đến đoạn cuối thì chững lại chút.
“Chỉ có điều là khi công bố ra ngoài thì không nói là cậu thiết kế, công ty quyết định công bố nghệ sĩ tự mình thiết kế. Ngoài hắn ra thì cũng có một số nghệ sĩ cũng làm như thế rồi. Cậu cũng đừng có đâm đầu vào rắc rối, cái gì không nên nói thì đừng có nói.” Quản lí đem tư liệu cho cậu, “Giày như này là được rồi, cậu thêm màu vào, đem thiết kế vẽ lại đẹp một chút.”
Giải Dật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cậu cũng chỉ là nhà thiết kế nhỏ thôi, không có cách nào khác.
Chờ vị quản lí nghệ sĩ kia đi, Giải Dật mở máy vi tính lên, pha một tách cà phê, đang chuẩn bị làm việc, giờ cảm giác có nơi nào không đúng cho lắm.
Từ sáng sớm, nơi đó cũng có chút đau, mà nhịn một chút cũng không có ảnh hưởng tới bước đi, cậu không quan tâm. Nhưng mà... sao vừa nãy lại có cảm giác là cái gì đó chảy ra?!
Sáng sớm thì cậu cũng dậy, tự mình tắm rửa qua, chẳng lẽ là không có dọn dẹp sạch sẽ?
Lý Vũ Trạch ngày hôm qua quá mạnh mẽ, cũng không có làm bất kỳ biện pháp chuẩn bị hay bảo vệ nào, trực tiếp đã làm rồi, mà vào cũng không phải ít. Giải Dật suy cho cùng thì đây lần đâu tiên cùng nam làm, không có một tẹo kinh nghiệm nào, không biết làm như nào.
Giải Dật có lúng túng nhìn một bốn phía xung quanh, rồi cúi đầu nhìn quần của chính mình, chắc cũng không có bị thấm ra ngoài.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, cậu đi ra ngoài, đi vào nhà vệ sinh, kiểm tra một chút tình hình bên trong.
Nhưng cậu lại sợ bị đồng nghiệp tầng một nhìn thấy, cố ý chạy lên tầng hai. Cậu mở cửa, tiến vào phòng rửa tay, sau khi đi qua mấy phòng có người thì cậu thấy được phòng này khá trống.
“Đây là cái may mắn gì đây?” Giải Dật thở phào, mới đi tới cửa liền nghe thấy bên ngoài có thanh âm quen thuộc.
Là Lý Vũ Trạch!
Cậu đi ra ngoài bây giờ chắc chắn sẽ đụng mặt với Lý Vũ Trạch, cậu nhìn về phía sau, phòng riêng bên trong mấy vị kia cũng không có ra.
Cậu nhìn khắp phòng, tìm một chỗ tránh, cuối cùng tầm mắt đặt ở tít trong góc bên trong phòng, đoạn cuối cùng chỗ tiểu tiện, cùng mặt tường trung gian có một khoảng nhỏ, vừa vặn một người có thể ngồi xổm.
Cậu đi tới ngồi xổm xuống, tuy rằng mùi không dễ chịu gì cho cam, thế nhưng vị trí lớn, cậu cũng không tới nỗi phải đụng vào vật bẩn thỉu nào, chỉ cần Lý Vũ Trạch không đi đến tận cùng bên trong đến, liền không nhìn thấy cậu.
Cậu một bên cầu nguyện, một bên thò tay lấy dây đeo bảng tên cùng giấy tờ nhét vào sâu trong túi. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trái tim của cậu càng lúc đập nhanh, cảm tưởng như treo tới cuống họng.
“Không có việc gì.” Cậu tự an ủi chính mình, ngước lên thì thấy giày da Lý Vũ Trạch dừng ở trước mặt, hơi chếch phía trước.
Giải Dật: “... Nhiều chỗ như thế mà không chọn, cuối cùng lại chọn chỗ tít bên trong?” Cái này chẳng lẽ chính là “sự trùng hợp ngẫu nhiên” trong tiểu thuyết? Bởi vì hắn chính là nam chính, cậu là “nữ chính”, cho nên hai người hấp dẫn lẫn nhau?
Lý Vũ Trạch cúp điện thoại, một tay mở dây đeo, một tay khác mở ra dây khóa kéo. Hắn cúi đầu xuống, cùng với Giải Dật đang ngồi xổm trong góc đó, trùng hợp bốn mắt tròn nhìn nhau.
Sau khi cùng Lý Vũ Trạch bốn mắt nhìn nhau, Giải Dật theo bản năng hoảng loạn cúi đầu, sau đó (làm gì còn sao đó nữa) là mắt chạm phải tổng tài mười tám centimet.
Sở dĩ cậu biết “tổng tài nhỏ bé” như nào, là bởi vì chính cậu viết ra “tổng tài nhỏ bé” kia...
Lý Vũ Trạch thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm..., nghĩ đến đầu lưỡi mềm mại, hồng hồng của ai đó, trong người hắn lại có một luồng kích động, cảnh tượng đêm qua lướt qua trong tâm trí hắn, nhưng vừa nghĩ đến 250 đồng kia, hắn liền khó chịu chau mày lại, đồng thời lấy điện thoại di động ra, bấm gọi 110 (*), “Cậu là cái loại người thích nhìn trộm à?”
110: số điện thoại cảnh sát Trung Quốc:))