Xuyên Vào Truyện Sinh Tử Sinh Tể Tể

Chương 5: Chương 5




Editor: Hoa Trên Trấn

Đọc tại wattpad: hoatrentran

Ok, cậu không thể tự mình làm mạnh được, hơn nữa chuyện này bắt tay vào làm còn rất xấu hổ. Tuy rằng trong phòng tắm chỉ có một mình cậu, cửa thì khóa lại. Thế nhưng, ngoài kia, cậu nghe thấy tiếng nấu ăn, tiếng chị gái và tiếng ba nói chuyện. Cậu thật sự là không có cách nào chuyên tâm xử lý chuyện này.

Giải Dật chỉ có thể mở vòi bông sen, rửa ráy đơn giản, cái kia cũng thuận theo tự nhiên đi.

Cậu dùng lực mạnh, vỗ một cái trên vách tường gạch sứ trắng trong buồng tắm, “Tại sao mình lại viết cái đó của nam chính dài thế cơ chứ!”

Nếu như cậu có cơ hội làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ chỉ viết nam chính tầm năm, sáu centimet thôi. Có như vậy cậu không có bị đau và trong bụng không có chứa nhiều như vậy.

Giải Dật tắm xong, cảm giác đau nhức trên thân thể giảm đi không ít, chỉ có hơi không khỏe.

Bụng lúc thì lúc đau, lúc lại không đau. Cậu nghĩ rằng, có lẽ ngủ một giấc ngày mai sẽ tốt hơn, “vật kia” (là sperm đó:V đọc tại wattpad_hoatrentran) có thể hay không hấp thu? Chắc không thể cả đời ở bên trong bụng.

Cậu lau tóc từ buồng tắm đi ra, bắt gặp trước mặt (đọc tại wattpad:hoatrentran) là chị, chị ghét bỏ, liếc cậu một cái.

“Mày làm mặt đất ẩm ướt như vậy, tao làm sao đi vào rửa tay. Nhanh lên, lau khô cho tao.” Chị gái chỉ vào bên trong, thấy cậu thân đứng im, định muốn vặt lỗ tai của cậu.

Giải Dật tránh tay chị, “Em đi tắm, phòng chị không phải có phòng rửa tay? Tại sao chị muốn dùng cái này? Cố ý tìm em gây lộn à?”

“Mày lại dám cãi á?” Chị gái thân thủ muốn đánh cậu, Giải Dật lại trước một bước, hỏi: “Còn muốn túi hay không?”

Chị gái nghe nói như thế, lập tức đem tay đánh cậu đổi thành động tác đòi tiền, “Em trai tốt, đưa trực tiếp cũng tốt rồi.”

“Muốn á, không cho đấy.” Giải Dật lách qua người chị, một bước xông vào trong phòng của mình, khóa cửa lại.

Phòng của cậu lúc còn sống với phòng của nữ chính cậu viết giống nhau, đều cực kỳ nhỏ, chỉ có thể đặt được một cái giường cá nhân, cùng một cái bàn sách nhỏ, cửa sổ cũng nhỏ nốt.

Cậu lúc trước là vì muốn kiểu nữ chính lọ lem nên mới viết như vậy.

Chỉ có điều (đọc tại wattpad nhé) mẹ của nàng là mẹ ruột, chị gái cũng là chị ruột.

Ba mẹ thương yêu chị gái hơn, đem trong nhà tất cả điều kiện tốt cho chị gái. Nữ chính là người bị ghét trong nhà, chỉ là công cụ, có lương là phải đem nộp lên ba mẹ, ba mẹ lại đưa cho chị gái, cung cấp cho chị, cho chị mua đủ các kiểu thể loại quần áo hàng hiệu.

Chị gái sở dĩ đang đi học, là bởi vì nàng vì thi lên đại học, học lại ba năm.

Mà nữ chính bản chất thông minh, dưới điều kiện không có mấy nhưng vẫn thi đậu được mấy trường đại học, nhưng ba mẹ vẫn yêu chị gái.

(Thôi nào làm người cho xứng chút đi, đừng reup nữa, tôi đã đau cả đeet để edit đó. Đọc tại wattpad: hoatrentran nhé các bạn iu:3♡)

Sau đó cậu cũng vì để cho nội dung vở kịch có thể tranh luận, viết nữ chính thành một “thánh mẫu“. Bị người trong nhà bắt nạt như vậy, cuối cùng sau khi thành phu nhân hào môb, đem tiền nam chính ra trợ giúp nhà mẹ đẻ.

Giải Dật co quắp ở trên giường vỗ vỗ gáy của cậu, “ Ôi trời đất ơi, đúng là tự làm tự chịu, sớm biết thế viết luôn nữ chính thành người gặp người thích, vạn người mê không? Rồi cả người cực kỳ may mắn nữa, mua vé xổ số có thể trúng số độc đắc, sau đó mở công ty trở thành đại ca trong giới, bao dưỡng một đống tiểu thịt tươi, đi lên đỉnh cao đời người...”

Giải Dật nghĩ đến tiểu thịt tươi, cậu uống một ngụm nước, sau đó cậu đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng lên. “Ớ, thế là mình cong à?”

Cậu nãy ngồi xuống mạnh quá, chợt eo run, có cái chỗ nào đó cũng đau muốn chết, cậu liền co quắp trở về trên giường.

Không chỉ có người đau, đầu cũng có toả nhiệt một chút, cậu nghe ngoài cửa chị gái kêu ca(wattpad_hoatrentran)cáo trạng với ba mẹ. Âm thanh ồn ào. Lỗ tai cậu ong ong rất buồn bực, đến nỗi cơm cũng không muốn ăn, đeo tai nghe lên, mở nhạc êm dịu ra ngủ.

Cậu có giấc mơ vô cùng kì, trong mơ kia là quán bar, cậu đứng ở phía trước cửa sổ, Lý Vũ Trạch đứng ở sau lưng cậu, hai người bọn họ đều không mặc quần áo.(đọc tại wattpad: hoatrentran)

Sau đó thấy thủy tinh bên trong cửa sổ phản chiếu lại, hình ảnh Lý Vũ Trạch dùng ngón tay thon dài nắm chân của cậu, mà chính cậu cũng vô cùng chủ động nâng chân lên...

Sáng sớm ngày thứ hai Giải Dật tỉnh lại, sờ sờ ga trải giường, không biết nói gì.

“Trên thế giới trai đẹp hàng ngàn, hàng vạn, hàng tỉ... Tại sao lại nhất thiết mơ ở cùng hắn? Tính cách của hắn có bao nhiêu gay go cậu cũng không phải không biết.” Giải Dật xoa mặt mạnh, “Tôi tại sao lại viết ra cái thứ quỷ này thế trời ơi!”

Cậu lăn xuống giường, thay đổi ga trải giường, giương mắt xem thời gian, là tám giờ rưỡi. Quen làm nghề tự do, cậu lúc này có cảm giác nguy hiểm khi đi làm bị muộn rồi, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ công ty.

Ngồi xe buýt chắc chắn phải đến muộn, đón (wattpad_hoatrentran) xe mất mười đồng. Đến muộn muốn là sẽ mất nút hai trăm đồng chuyên cần, cậu quyết lựa chọn đón xe.

Kết quả, bởi vì người nữ chính xui xẻo, làm cho cậu cũng xui, chiếc xe này cách vị trí công ty còn có mấy trăm mét thì xe bị chết máy, câun chỉ có thể lôi cái thân thể uể oải chạy hướng về phía công ty.

Trong quá trình chạy, cậu gặp được một chiếc xe rất quen thuộc, cậu sửng sốt khiến mình té lộn mèo một cái, mông đáp xuống đất, cái mông cảm giác cũng bị nứt ra rồi.

Giải Dật mắng nhỏ một tiếng, vỗ đất trên quần áo, lồm cồm bò dậy, lại cảm giác một chiếc xe từ phía trước quay xe lại, dừng ở trước mặt của cậu.

Cửa xe bị mở ra, đầu tiên cậu nhìn thấy chính là một đôi giày da màu đen, giày này làm sao nhìn quen mắt thế cơ nhỉ? Giải Dật ngẩng đầu, quả nhiên đối mặt với cặp mắt lạnh của Lý Vũ Trạch.

“Cậu thế nào mà bám dai như đỉa thế?” Âm thanh Lý Vũ Trạch mang theo một chút thiếu kiên nhẫn.

Giải Dật tất nhiên không thể nói là mình đi làm được, hắn lo lắng vỗ vỗ đất trên quần, nhìn trái nhìn phải nghĩ cũng ra cái cớ. Quay người tưởng chạy trốn được thì thôi xong, kết quả cổ áo phía sau bị tay Lý Vũ Trạch tóm chăt.

“Là ai phái tới? Mục đích của cậu là cái gì? Cậu không nói rõ ràng, ngày hôm nay cậ không được rời đi.” Âm điệu Lý Vũ Trạch mang theo ý ra lệnh, khiến Giải Dật theo bản năng hai chân phát run.

Cậu siết hai tay, tay lung tung trong túi mò ra tiền, dĩ nhiên cậu lại lấy hai trăm năm mươi đồng ra, hắn đầu óc vừa kéo, liền đem tiền nhét vào trong tay Lý Vũ Trạch, “Tôi chỉ là muốn hỏi anh một chút, không biết anh có tiếp thêm hay không? Tôi lại nghĩ tới một lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.