Lão thương gia vừa lên tiếng chớp mắt phía xa xuất hiện một đám binh lính tính dẫn đầu là một tên đội trưởng to cao, ông ta lập tức ra lệnh bắt nàng cùng với những nô lệ kia. Adead lập tức ngăn cản.
“Dừng tay, bọn ta có làm gì sai đâu, tại sao lại bắt bọn ta?”
Tên đội trưởng lính canh nhìn Adead sau đó cao giọng nói.
“Không làm gì, các ngươi thả nô lệ chính là phạm luật, không nói nhiều nữa dẫn đi.”
Nàng nghe lời hắn nói, cảm thấy vô cùng phi lý đáp lại.
“Ta đã mua bọn họ vì sao không có quyền thả tự do cho bọn họ kia chứ?”
Tên đội trưởng giở giọng bố láo, tỏ ra bản thân đúng lớn tiếng nói.
“Hừ ngươi không biết à, đây là lệnh do pharaoh ban hành, chỉ có những người trong triều đình mới được quyền thả tự do hợp pháp cho bọn chúng, ngươi không xin lệnh của quan chức đã tự ý thả người, chính là phạm tội.”
Ngay lúc này đám người xung quanh bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người ở đây đều biết đây chính là bẫy, thật ra tên buôn nô lệ này chính là vị quan cai quản vùng này, ông ta chuyên môn dùng những tên nô lệ của mình đem ra bán để lừa dối khách qua đường, sau khi đưa tiền xong bất luận có những người mua có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ bị gán cho cái tội danh thả nô lệ, để hắn bắt những tên nô lệ của mình lại và bắt người mua nô lệ nộp cho hắn thêm mấy ngàn ure, những người dân ở đây họ đều biết nhưng không ai dám hó hé một lời, Tịch Dao nhìn những người nô lệ kia rồi thẳng thắn nói với tên đội trưởng.
“Vậy xin hỏi làm thế nào mới có thể thả tự do cho bọn họ?”
Tên đội trưởng vẫn tỏ ra hách dịch, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường người khác.
“Hừ người đã làm trái luật đầu tiên sẽ bị phạt 1000 ure, còn nếu ngươi muốn thả tự do cho bọn chúng thì cứ mỗi tên thêm 1000 ure là được.”
Tất cả những người dân ở đây đều biết những lời gã nói đều là giả nhưng không ai dám nói 1 câu, bởi vì họ sợ bản thân cũng sẽ bị bắt, họ thà ích kỷ còn hơn để liên lụy bản thân chỉ vì một người không quen biết, nhưng ngay khoảnh khắc ấy một người thanh niên trong đám nô lệ đó đã đứng lên mặt mày anh đầy những vết trầy xước máu me, anh lấy hết sức lớn giọng nói.
“Tiểu thư xin cô đừng tin lời hắn, bọn tôi đều là nô lệ của tên quan chủ tức là cái người đang giả dạng tên buôn nô lệ nãy giờ, hắn lúc nào cũng dùng bọn tôi ra để lừa tiền những người từ phương xa đến mà thôi, cô không cần phải mua văn bản thả tự do cho chúng tôi đâu bởi vì... hắn sẽ không bao giờ viết.”
Dứt lời anh ta thở hổn hển, tên thương gia nổi cơn tức giận lại quen tay lão tính dùng roi đánh lên người của chàng thanh niên đó, roi vừa giơ lên giữa chừng thì lão ta bị một cánh tay nắm chặt phần cổ tay lại, lực siết chặt đến mức xương cổ tay của lão ta gần như bị vỡ, hắn đau đớn quay người lại nhìn kẻ nào đã dám đả thương lão thì mới nhận ra được là nàng - Tịch Dao. Lão quát đám lính của mình kêu chúng bắt nàng lại, nhưng đám bọn chúng lập tức dừng bước khi thấy trên tay Reave đang cầm đưa lên cho bọn chúng xem chính là văn án nữ quan của hoàng cung, lúc nãy lão quan đã không còn biết trời đất trên dưới gì nữa, lão chỉ biết bản thân mình đang cực kỳ tức tức giận quát to.
“Không cần để ý đến những thứ đó lập tức bắt con nhỏ đó lại cho ta!!!”
Lão quan chủ chưa kịp nói hết câu thì cảm thấy có một người nào đó đưa dao kề cổ mình, lão ta ớn lạnh quay lại nhìn người đó, lão hoảng hốt run cầm cập lắp ba lắp bắp nói.
“Ngài... ngài đội trưởng, cơn gi...ó... gió nào thổi ngài tới đây...ạ?”
Tịch Dao và tỳ nữ của mình ngạc nhiên khi nhìn thấy người thanh niên tay cầm đao kề cổ tên quan chủ đó, anh ta tên là Qrwe đội trưởng đội cấm quân của hoàng cung, anh là một mỹ nam thật sự, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, mặc quân phục tay cầm đao trông lạnh lùng nhưng lại không sắc lại như Merity, anh ấy tỏ ra rất ấm áp và hòa đồng với mọi người, Qrwe trước đây vốn là bạn tốt của Tịch Dao khi nàng còn làm tỳ nữ, nhưng giờ là cận vệ trung thành nhất đối với nàng. Qrwe nhìn nàng cười nhẹ sau đó lạnh lùng nói.
“Vì sao ta lại ở đây ư, ta tới đây là để hộ tống hoàng phi về nhà người thân.”
- -----------------------------------
Lưu ý Lớn: Tất cả những trận chiến, câu chuyện trong bộ này toàn đều là giả mong các bạn đừng tưởng thật và sự suy sụp của các đất nước và triều đại trong truyện cũng sẽ khác hoàn toàn so với lịch sử.