Sáng sớm hôm sau tướng quân Pozd và Qrwe (Nguyên là đội trưởng đội cận vệ hoàng cung) đi tới doanh trại chiêu mộ những binh sĩ đáng tin và tài giỏi nhất.
Chiều hôm đó đoàn binh sĩ đã được điểm danh đầy đủ, bọn họ được điều tới một doanh trại riêng nơi mà Merity và Pozd sẽ đích thân hạ lệnh và được thông báo mọi tình hình lớn nhỏ trong cung, lần này Merity tìm những 100 tân binh mới nhập ngũ, không gia thế gì hết chỉ là những người bình thường, rồi bỏ ra thời gian để huấn luyện cho họ những kỹ năng của một gián điệp cần phải có bao gồm: thu thập thông tin, quan sát nhạy bén, tùy cơ ứng biến...v...v.
Merity muốn đào tạo và huấn luyện những binh sĩ này trở thành những ám vệ riêng biệt của anh, họ chỉ nhận lệnh từ đúng 3 người Merity, Pozd và Qrwe ngoài ra bất kỳ một ai khác cũng không có thể sai khiến được họ, những người này thường sẽ đi thu thập thông tin báo cáo về, một số còn lại sẽ ở hoàng cung và chờ các nhiệm vụ tiếp theo.
Khi Merity cùng Pozd và Qrwe đi kiểm tra các binh sĩ mật vụ này, anh bỗng phát hiện Awr có trong nhóm binh sĩ, thấy pharaoh Awr liền cúi thấp mặt xuống không dám đối diện với Merity, Merity cau mày anh biết Awr vẫn còn tự oán hận bản thân mình, việc Awr gia nhập binh đoàn này cũng rất tốt, như thế sẽ khiến anh ta nhanh chóng vui vẻ trở lại và cảm thấy bản thân không còn vô dụng nữa, Merity gật đầu rồi vỗ vai anh ta như một hành động khích lệ tinh thần, tướng quân Pozd thở dài vỗ vai anh nói nhỏ.
“Cố gắng lên nào, chàng trai.”
Qrwe bước qua anh, hai người nhìn nhau gật đầu, có lẽ họ giống Merity đang cố gắng vùi đầu vào làm việc để quên đi thất bại của bản thân mình.
Binh đoàn này kể từ khi được lập ra tới giờ đã được 1 tuần, các binh sĩ đã được dạy dỗ các kỹ năng cơ bản nhất về mật vụ, Merity cũng đã chính thức đặt tên cho binh đoàn này một cái tên là MSPYE và cũng nhân lúc này Merity liền ra mật lệnh đầu tiên cho binh đoàn MSPYE này của mình, như đã nói ở trên Merity sẽ chọn ra 30 thành viên có tài năng nhất đi thám thính và thu thập thông tin về các đất nước đã và đang có ý định tấn công hoặc nhâm nhe Ai Cập.
Sau khi nghe Pozd đọc xong những binh sĩ có tên trong nhiệm vụ lần này, Awr cảm thấy vô cùng chán nản bởi anh hoàn toàn không có tên trong danh sách đó, có lẽ thời gian này khiến anh bị bào mòn thể lực và tâm trí quá nhiều, khiến anh không đủ khả năng để được chọn, thì bỗng lúc này đại tướng quân Pozd lại lên tiếng.
“Ngoài ra còn có Awr, Awr anh được giao nhiệm vụ đội trưởng chỉ huy những mật vụ tới Assyria thám thính tình hình, Awr anh có nhận mệnh lệnh này không?”
Awr kinh ngạc, anh không hề tin vào tai của mình hỏi lại thêm một lần nữa.
“Bẩm chỉ huy, tôi có thể tham gia sao?”
Pozd liền tỏ ra cau mày đáp lại.
“Chẳng lẽ anh không nghe rõ những gì tôi vừa mới nói sao?”
Awr liền đứng nghiêm chỉnh thẳng lưng hô to.
“Bẩm chỉ huy, tôi nghe rất rõ.”
Pozd liền cười trộm trong lòng, thật ra anh và Merity khi chốt danh sách đã cố tình để Awr vào chỗ cuối cùng để anh ta mừng hụt rồi lại báo tin vui cho anh, Awr là người có thành tích tốt nhất trong tất cả những binh sĩ ở đây, Pozd thầm tự biết cận vệ thân cận của hoàng phi đương nhiên phải khác người, chỉ là anh không dám nhắc tới hai chữ “Hoàng phi” ấy.
“Tất cả các ngươi đã nghe rõ hết rồi phải không? Tốt giờ các ngươi hãy đi nghỉ ngơi và chuẩn bị giấy thông hành và hành lý đi, sáng sớm ngày mai chính thức xuất phát, những người còn lại tiếp tục quay lại huấn luyện, nghe rõ hết chưa?”
Đám binh sĩ lập tức hô to giọng vang cả vách đá (binh đoàn này lập trại ở một khu đá hẻo lánh để tránh bị thám thính).
“Rõ, thưa chỉ huy!”
- ---------
Lúc này tại hoàng cung Ai Cập có một nam nhân cưỡi lạc đà đi tới trước hoàng cung, binh sĩ lập tức chặn hắn ta lại kiểm tra xem hắn là ai, nam nhân kia mặc một bộ đồ màu trắng bằng vải thô bình thường, đầu đội mũ để chống nắng, hắn lục lọi từ trong rương hành lý ra một lá thư đưa cho mấy tên binh sĩ đang chặn mình lại kia.
“Nhị vị đại ca, tôi không vào bên trong chỉ đưa thư mà thôi, đây là thư của một vị tiểu thư xinh đẹp gửi cho hoàng đế của các vị a.”
Nghe tên nam nhân kia nói thế, hai tên binh sĩ cầm lấy lá thư rồi phủi phủi cánh tay ý chỉ tên đưa thư kia hãy nhanh đi đi, thấy thế nam nhân đưa thư lập tức leo lên lưng lạc đà rời đi, hai tên binh sĩ kia cầm trên tay lá thư tiếp tục đứng dưới cổng canh gác rồi cùng nhau tán chuyện.
“Ta đoán đây là thư tình viết tay của một tiểu thư nào đó ở vùng khác gửi đến cho pharaoh, còn ngươi thì sao?”
Tên lính đứng dựa lưng vào tường cười to.
“Haha ta cũng nghĩ như vậy, nói tóm lại nữ nhân mê pharaoh rất là nhiều, làm sao có thể đếm hết được, mà hoàng phi mới chết chưa được tròn nửa năm mấy nữ nhân này đúng là không có tâm ý gì hết, pharaoh mà biết ai gửi lá thư này chắc chém đầu người đó luôn quá haha.”
Tên lính bên cạnh đang cầm lá thư, nghe tên kia nói thế liền đáp.
“Ừ ngươi nói phải, pharaoh đã đủ mệt mỏi rồi sao có thể vì những thứ nhỏ nhặt này mà mệt mỏi hơn nữa kia chứ, nói tóm lại là nên vứt đi thì hơn.”
Dứt lời tên binh sĩ kia liền cầm lá thư tới chỗ một ngọn đuốc ở trước cổng thành rồi một mồi lửa mà thiêu rụi bức thư mà không biết rằng bên trong bức thư đó là những lời nhắn nhủ của Tịch Dao dành cho Merity, trong thời gian 1 tuần này nàng cũng đang cố gắng gửi thư cho hắn vì nàng đã tìm được một ông già biết chữ tượng hình Ai Cập, khó khăn lắm mới nhờ được ông ấy viết ra lá thư kia vậy mà...Haizzz đúng là công dã tràng.
- ----Hết Chương 52-------