Tịch Dao cố trở mình, cô muốn mở mắt tỉnh dậy nhưng thân thể lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi đau đớn, cô dần dần tỉnh giấc thì nghe thấy có một giọng nói dịu dàng quen thuộc, giọng nói ấy đang không ngừng gọi tên cô, giọng nói kia tuy rất quen thuộc nhưng đó không phải là giọng của Merity cũng không phải của bà Raery mà hình như là.... Cô mở mắt tỉnh dậy người mà cô nhìn thấy đầu tiên chính là người mẹ đã cách biệt gần nửa năm của mình, bà ấy nhìn thấy cô mở mắt vui mừng cho người đi gọi bác sĩ sau đó quay mặt nhìn cô với khuôn mặt ngấn lệ.
Tịch Dao là mẹ đây con, con còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không, đầu con thân thể con không sao chứ?
Tịch Dao cố ngồi dậy, mẹ cô lập tức đỡ cô, giọng cô khàn khàn.
Con... con cũng không biết nữa, con...
Bỗng lúc này có đoạn ký ức hiện lên trong trí nhớ của cô, nó khiến cho Tịch Dao nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cô nhớ được việc bản thân mình đã xuyên không về Ai Cập cổ đại, làm nữ quan ở đó rồi còn trở thành hoàng phi của Ai Cập cổ đại nữa. Tịch Dao có chút rối loạn cô không biết đây là mơ hay là thật, là quá khứ hay là tương lai, đầu cô như muốn nổ tung, lúc này cánh cửa phòng bệnh mở ra một nữ bác sĩ người Trung và một số y tá người Ai Cập đã tới, bác sĩ bước tới giường bệnh kiểm tra thân thể và trí nhớ của Tịch Dao tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ, bác sĩ sau khi chuẩn đoán cho cô xong, bà ấy cầm ảnh chụp MRI não của Tịch Dao, bắt đầu nói.
Dạ phu nhân như bà đã thấy, phần não của Dạ tiểu thư không chịu bất kỳ tổn thương nào cả, chẳng qua là thân thể bị bỏ đói và khát lâu khiến cho thân thể của cô ấy yếu đi, chỉ cần điều dưỡng phần ăn và luyện tập thích hợp sẽ khỏe lại ngay thôi.
Nghe bác sĩ nói như thế, mẹ cô hết sức vui mừng cầm điện thoại rời khỏi phòng bệnh gọi điện thoại báo tin cho cha của cô biết, sau khi đám y sĩ tiêm thuốc xong ra ngoài, bà ấy mới quay về bộ dạng nghiêm túc trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Tịch Dao, con hãy nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy tháng trước con đột nhiên mất tích ở giữa đoàn thám hiểm, ba con đã huy động cả một lực lượng để tìm con nhưng không thể nào tìm thấy, thế nào mấy ngày trước lại thấy con ngất xỉu trong một cơ quan bí mật trong lăng mộ Roumoter mà lại không có bất kỳ tổn thương nào, một người bình thường sao có thể không ăn không uống sống suốt mấy tháng chứ?
Tịch Dao vẫn còn đang bối rối về phần ký ức kia, cô lắc đầu nói trong sự mệt mỏi.
Mẹ, giờ đầu con đau lắm, con muốn nghỉ ngơi một lát có gì để sau nói được không ạ?
Dạ phu nhân lúc này cũng cảm thấy mình có phần hơi vội vàng khi hỏi thẳng như thế, bà đứng lên rót cho Tịch Dao ly nước ấm rồi cười nhẹ.
Ừ mẹ quên mất, con cứ nghĩ ngơi đi đã, chuyện này từ từ rồi tính, mẹ để điện thoại của con ở trên bàn có gì thì gọi cho điều dưỡng phòng bệnh và mẹ ngay biết không?
Tịch Dao cầm lý nước gật đầu cho mẹ mình an tâm.
Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm.
Ừm, thôi mẹ đi đây.
Nói rồi Dạ phu nhân quay người rời khỏi căn phòng, nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, cô mới bắt đầu thật sự quan tâm đến những khoảng ký ức mà cô vừa nhớ ra ấy, rốt cuộc cô đã trải qua những thứ gì trong mấy tháng qua, những ký ức ấy là nằm mơ hay là sự thật, nếu như là mơ tại sao lại có thể chân thật đến như vậy, nếu như là thật vậy... vậy phải làm sao? Nếu như là thật thì Merity anh ấy nhất định đang đợi cô, thậm chí với tính cách của anh ta sợ là sẽ lập ngược Ai Cập lên để tìm cô mất, rốt cuộc là như thế nào, đâu mới là sự thật, có thật là cô đã xuyên về cổ đại hay không? Một tá câu hỏi vì sao vẫn tiếp tục quanh quẩn trong đầu cô, Tịch Dao chịu không nổi nữa cô quyết định kê gối lên mà ngủ, mặc kệ có chuyện gì thì ngày mai hãy tính vậy, không ngờ chưa kịp chợt mắt một lát cô lại bị một giọng nói quen thuộc làm tỉnh giấc, giọng nói đó không phải là của cha cô cũng không phải là mẹ cô, mà lại là hắn chính là hắn - Merity, Tịch Dao nghe được hắn đang gọi mình, lời nói đó tuy chỉ có một nhưng lại cứ vang vãng trong đầu của cô.
Tịch Dao, nàng đang ở đâu, Tịch Dao! Tìm... tìm hết cho ta, nếu kẻ nào nói không tìm được ta bắt kẻ đó phải chôn thây nơi sa mạc.
●●●●●Hết Chương 28●●●●●