Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 43: Chương 43




“Ahhhh!” ngày tiếp theo tỉnh lại, nghĩ tới những lời tối hôm qua nói với cha, Xuân Phong dùng sức xoa xoa mặt mình, sau đó lại cắm đầu xuống, thanh âm buồn rầu từ từ truyền ra: “Ta đã nói cái gì, ta điên rồi sao!”

Nhanh chóng đứng dậy, sau khi Xuân Phong rửa mặt xong, liền cẩn thận quan sát phản ứng của cha, nhưng lại phát hiện cha không hề có phản ứng gì.

Sáng sớm trong lòng hắn rất sợ hãi, cho tới khi ăn xong bữa ăn sáng cha cũng không nói gì với hắn, vẫn bình thường giống như mọi khi.

“Là ta nằm mơ sao? Không phải chứ. » Xuân Phong nhớ rõ ràng, ngày hôm qua hắn quả thật đã nói thật với cha, hiện giờ phản ứng của cha…. Chẳng lẽ cha không phản đối ? tưởng tượng đến khả năng này, Xuân Phong liền không kiếm chế được sự điên cuồng trong lòng mình, hắn không tự giác bật cười.

« Ngươi cười ngây ngô cái gì ? » Thấy con trai ngẩn người cười ngây ngô, Vạn nương cũng không nghĩ nhiều, còn vỗ vỗ đầu con trai một chút.

Sờ sờ đầu mình, Xuân Phong hơi cười với nương mình, sau đó trực tiếp chạy đi, hắn chuẩn bị treo đầu dê bán thịt chó, mượn danh Bình biểu ca để đi tìm La đại ca.

« Nương, ta muốn tới nhà đại cô một chút. » Bỏ lại một câu, Xuân Phong liền chạy, sau khi hắn ra cửa quả thật đi tới nhà đại cô mình, sau đó kéo biểu ca mình đi nhà La Thông.

« Biểu ca, không phải ngươi còn có việc sao, ngươi đi trước đi, lát nữa lại đến đón ta. »

« Ngươi đây là dùng xong liền vứt bỏ sao ? » Tuy rằng không biết Xuân Phong sao lại đột nhiên coi trọng La Thông, nhưng Trương Đông Bình rất hiểu loại tâm tình này, hắn trêu chọc thì trêu chọc, nhưng vẫn khẳng khái rời đi.

Biểu ca của mình đi rồi, Xuân Phong mới nói với La Thông mục đích tới cửa hôm nay : « La đại ca, ta không có ý tứ khác ngươi đừng hiểu lầm, cái này cho ngươi. » Lấy bạc ra, Xuân Phong nhanh chóng giải thích : « Đây là ta cho ngươi mượn, ta cảm thấy ngươi nên xây phòng ở trước, như vậy người trong thôn sẽ không chê cười ngươi nữa. »

Xuân Phong không biết mình làm vậy có đúng hay không, nhưng hắn biết đau lòng là như thế nào. Từ sau khi phát hiện mình thích La đại ca, nhưng sau khi biết cha mẹ phản đối, hắn không hề có một ngày thoải mái.

Hôm qua tuy rằng hiểu lầm, hắn cũng nói rất nhiều lời trái lương tâm, nhưng hắn hiểu hắn không muốn những lời kia biến thành sự thật, nếu như vậy thì cố gắng thay đổi vậy.

Cố gắng làm cho La đại ca thích mình, cố gắng để cho cha mẹ thấy được sự thay đổi của La đại ca, cũng sẽ thay đổi thành kiến với La đại ca, tuy rằng hai việc này rất khó, nhưng vẫn chưa làm thử, phải thử thì mới cam tâm.

Nhìn thấy Xuân Phong mang bạc tới, La Thông hơi dở khóc dở cười, không ngờ lời nói của hắn hơn phân nửa Xuân Phong cũng không nghe vào, hắn nhận lấy bạc, liếc mắt nhìn bạc rồi lại liếc mắt nhìn Xuân Phong, sau đó nói : «Ngươi là đang lo lắng cho vợ và phòng ở của ta sao ? »

« Không phải, ta chỉ là…. »

« Những lời lúc trước ta nói với ngươi không phải là lời nói dối, lúc trước không phải nói với ngươi rồi sao, ta muốn xây phòng ở, cũng không phải là lừa ngươi. Lúc trước ta đã lên lò gạch ở trấn trên tìm nguyên liệu, đợi cho lò gạch làm xong thì có thể bắt đầu xây, hơn nữa bạc đã thanh toán xong, cài này thật sự không cần. » Sau khi đem bạc thả lại vào tay Xuân Phong, La Thông không đợi Xuân Phong lên tiếng, mà lại tiếp tục giải thích : « Xuân Phong, cảm ơn ngươi, ta biết tâm ý của ngươi, cũng biết ngươi là muốn tốt cho ta. Ta thành thật nói với ngươi, nếu ta thật sự cần bạc ta sẽ không khách khí với ngươi, ngươi yên tâm đi, ta còn có thể kiếm được. » Động vật còn biết xây nhà trước rồi mới tìm đôi, hắn sao lại không biết, hắn phải xây phòng xong trước, sau đó mới cưới Xuân Phong vào cửa được.

Cũng không biết có phải trong lòng nghĩ tới chuyện tốt đẹp hay không, La Thông cười rất ngọt, Xuân Phong bị hắn ảnh hưởng cũng cười theo, nụ cười này của hắn khiến La Thông thật bất ngờ liền giơ tay xoa mặt hắn.

« Xuân Phong, ngươi có lúm đồng tiền, tuy rằng chỉ có một bên nhưng cũng rất đáng yêu. »

« La đại ca, ngươi đừng đùa ta. » Hắn hơi lui ra sau một chút, hiện tại Xuân Phong thực rối rắm một vấn đề, La đại ca thích sờ mặt hắn bởi vì cho rằng hắn giống như những nam tử khác, hay là bởi vì…. Bởi vì cái kia nha.

La Thông cũng rất hiếu kỳ, rõ ràng hai người quen biết đã lâu, rõ ràng hắn cũng hiểu rõ Xuân Phong, nhưng vì sao mỗi lần gặp đều phát hiện Xuân Phong có một chỗ đáng yêu khác.

« Ha ~ » bên ngoài thì cười, La Thông sờ trên người mình, lập tức trong tay liền có một viên kẹo, sau đó nói với Xuân Phong : « Há mồm. »

Sau khi thành thật há mồm, Xuân Phong mới bắt đầu hoài nghi động tác này, nhưng rất nhanh hắn đã biết nguyên nhân, trong miệng ngọt ngào, La đại ca đút một viên kẹo cho hắn.

« Cho ngươi một viên kẹo, sau này sẽ nói nhiều lời dễ nghe với ta. »

« Ta vừa rồi nói gì dễ nghe sao ? » Xuân Phong nghi hoặc, hắn vừa mới nói lời gì hay sao ?

« Ừ, ngươi đừng quan tâm những cái này, cứ nghe theo ta là được. » La Thông thực vui vẻ, vui vẻ này cũng không liên quan với những lời nói của Xuân Phong, mà là bởi vì Xuân Phong tới nhà hắn, rất lâu rồi mới lại tới nhà hắn.

Hơn nữa thái độ của Xuân Phong cũng thay đổi, hắn đã giống như trước, không giống với bộ dạng lúc lễ mừng năm mới.

Sau khi lại lui tới với La Thông, Xuân Phong liền đem ruộng nước trong tay La Thông cho thuê, La Thông thì thu được khoản tiền cuối cùng từ Liễu cô nương, ngoài ra Liễu cô nương còn tặng hắn một lễ vật.

Nhìn thấy cái hộp trước mắt, cuối cùng La Thông cũng hiểu được điển cố lấy gùi bỏ ngọc, cái hộp trước mặt được làm bằng kim loại, bên ngoài hòm được sơn vàng, quanh hộp còn được khắc hoa văn phức tạp lại còn được khảm ngọc, rất là xinh đẹp.

« Nhưng mà thứ bên trong thật bình thường. » Cái hộp đẹp như vậy bên trong chỉ có một cái nhẫn bạc, đương nhiên cũng biết nguyên nhân Liễu cô nương tặng mình cái hộp này, hẳn là muốn mình đưa cho Xuân Phong.

« Nữ nhân này tâm tư thật tinh tế. » Nàng cũng chỉ vội vàng gặp qua mình và Xuân Phong, thế nhưng có thể đoán ra tâm tư của mình, La Thông quả thật rất bội phục.

La Thông thực thích cái hộp, nhưng chiếc nhẫn bên trong thì hắn không ưng, liền nghĩ để ngày khác chọn một cái hợp ý hơn, hơn nữa hắn tuy rằng đã sờ qua tay Xuân Phong, lại vẫn không biết độ dày ngón tay hắn như thế nào, ngày khác sẽ tìm cơ hội để ý.

Sau khi tới tháng ba, thời tiết ấm áp hơn, cha Xuân Phong ở trong sân bện lồng gà, nương đã đi nhà đại bá nương, Xuân Phong ngồi trên xích đu ở sân nhà, từ từ lẩm bẩm đọc trang giấy, biểu tình trên mặt rất phong phú.

« Xuân Phong, lại có thoại bản gì mới sao ? »

« Vâng ! » đơn giản trả lời một tiếng, Xuân Phong nhìn thoáng qua cha mình, sau đó nghiêng người đứng lên, cầm tất cả tranh đi đến bên người cha mình.

« Cha, ngươi ngừng một chút, xem cái này. » Lúc trước nói muốn cho cha thấy La đại ca không giống như trước kia, nhưng mà cha không có tiếp xúc nhiều với La đại ca, nếu cứ chờ như vậy, sợ là cha phải ba năm năm năm sau mới biết, mình không thể không làm gì được.

Vạn cha ngừng tay một chút, nhận lấy tranh trong tay con trai muốn mình xem, cũng đã rất lâu rồi, mình cũng không xem thoại bản.

« Cha, có phải xem rất hay hay không ? »

« Ta cũng vừa mới xem, cũng không hiểu ra sao, ngươi đừng tới đây cản trở ta, đi qua một bên đi. » Ban đầu Xuân Phong nghĩ cha mình nói mình đi sang một bên, là để mình không ngăn cản hắn xem tranh, nào biết hắn lại trả tranh về trong tay mình, sau đó tiếp tục bện đồ.

« …. Hừ ! » Không sao ! La đại ca còn có rất nhiều thứ ! « không xem thì quên đi, ta tự mình xem. » Xuân Phong nghĩ bức tranh trong tay đã xem xong rồi, hôm nay La đại ca hắn là sẽ mang tranh mới lại đây, cũng không biết La đại ca tự mình mang sang hay là biểu ca mang sang.

Lần đó sau khi hai người từ trấn trên trở về, cách vài ngày La Thông liền mang vài bức tranh tới đây, bên trên bức tranh còn viết chữ, chính là bản rời, sau đó cứ cách vài ngày La Thông lại tặng tới đây, hắn không đến được sẽ cho Trương Đông Bình mang tới đây, hiện tại Xuân Phong đang xem chính là truyện tây du kí.

« Đại sư huynh thật là lợi hại, yêu tinh gì cũng không sợ. » Như là cố ý nói cho cha mình nghe, Xuân Phong cố ý tăng lớn âm thanh khen ngợi, thấy bộ dạng quật cường của con trai, Vạn cha chỉ cười cười sau đó lại làm chuyện của mình.

Hôm trước con rể đến nhà, nói Xuân Hoa đã mang thai, đều đã qua tuổi trẻ, còn tưởng rằng vợ chồng bọn họ cũng chỉ có một nữ nhi, không nghĩ tới lại còn có may mắn này.

Mong chờ nữ nhi có thể sinh con trai, để hóa giải được thành kiến của mẹ chồng đối với nàng, Vạn cha chỉ mong nữ nhi thuận buồm xuôi gió hắn đã không mong gì hơn. Lúc này, nếu đại nữ nhi có thể sinh con trai, vậy hắn không cần lo lắng cho hai nữ nhi nữa, về phần Xuân Phong…. Hôn sự của Xuân Phong cứ thuận theo tự nhiên đi, mặc kệ hắn cùng người nào thành thân, hiện giờ mình cũng đã bốn mươi lăm, thân thể cũng không có bệnh tật gì, sống thêm hơn hai mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì, mình còn có thể nhìn Xuân Phong thêm hai mươi năm nữa.

Nếu tới lúc đó, con trai của Xuân Phong hẳn là đã hơn mười tuổi, hắn cũng đã có nơi nương tựa, mình cũng không cần quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.