Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 45: Chương 45




Sau khi vào tháng ba, thời tiết xem như hoàn toàn ấm lên, mấy ngày nay Vạn Xuân Phong không hề nhàn rỗi, đã vào mùa cấy mạ, thường thường có rất nhiều tá điền đến nhà, chính hắn cũng muốn ra cửa thôn xem xét tình hình ruộng nước nhà mình, đợi cho đến tháng tư mạ non được cấy vào ruộng, lúc đó mới thoải mái một chút.

Tới tháng tư, thời gian liền trôi rất nhanh, đảo mắt đã tới sinh nhật Xuân Phong, ngày này cha mẹ hắn đều dậy rất sớm, bận rộn từ lúc sáng sớm đến giữa trưa, thậm chí hai tỷ tỷ cũng đã trở lại.

Hiện giờ đại tỷ Xuân Phong đã có bầu năm tháng, lúc trở về trượng phu cũng cùng đi, lần này nhị tỷ mang theo cả nhà, Vạn gia lập tức liền náo nhiệt.

“Cậu, hắn lấy đồ của ta.” Trực tiếp đặt mông ngay tại chỗ mà bắt đầu khóc, nhìn thấy Thùy Lai lên tiếng cáo trạng! nữ nhi nhà nhị tỷ là đứa nhỏ nhất trong nhà, lúc trước sinh được hai đứa con trai, sau đó mới sinh được một nữ nhi ngược lại được cả nhà yêu thương, cho nên tính tình rất ngang bướng.

Xuân Phong bị mấy đứa nhỏ làm cho đau đầu, hắn từ trong tay cháu ngoại trai cầm lấy rối gỗ, đứng ở trước mặt cháu gái quơ quơ, thế nhưng không đưa cho người ta, mà là nói với người ta: “Đây là ta cho ca ca, là của ca ca, là ngươi lấy đồ của ca ca ngươi biết không? Của ngươi ở….”

“Hu hu…. Nương! Nương!” lời Xuân Phong còn chưa dứt, tiểu nha đầu đã khóc rống lên, Xuân Phong là đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất trong nhà, cũng không có kinh nghiệm dỗ con nít, lập tức không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể mang theo cháu ngoại trai chạy trước, còn phần dỗ thì giao cho nương nàng đi.

Sau khi Xuân Phong trực tiếp trốn vào phòng mình, thấy cháu ngoại trai cũng không vui, để cho người ta ngồi trên ghế, lấy một viên kẹo cho người ta, sau đó lại từ trong hộp gỗ của mình lấy ra một xấp giấy.

“Đừng để ý tới muội muội đang tức giận nữa, cậu kể chuyện cho ngươi nghe.” Xuân Phong cầm trong tay chính là mấy bức tranh chữ mà La Thông mấy ngày nay cho hắn, nói là tranh chữ kỳ thật là thoại bản, chẳng qua là không đóng thành sách thôi.

Vừa kể chuyện cho cháu trai nghe, Xuân Phong cũng nhớ tới một chuyện nhỏ cả tháng trước, hắn nhớ rõ ngày đó hắn tới nhà La đại ca, La đại ca hỏi sinh nhật của hắn, nhưng hôm nay mình khẳng định không thể ra cửa, cũng không biết hắn có thể đến hay không.

Không khỏi liếc mắt nhìn cửa sổ, Xuân Phong cảm thấy tim mình đập đột nhiên hơi mau. Ngày ấy sau khi bọn họ xuống núi, La đại ca nói với hắn về nhà mở cửa sổ ra, sau khi hắn phát hiện cái sọt nhỏ kia xong, ngày thứ hai còn chạy tới sau nhà nhìn. Ở giữa cửa sổ phòng hắn được gắn một cái đinh, cái sọt kia được móc ở bên trên, nghĩ tới lúc trước mình chỉ nhìn thấy biểu ca không thấy La đại ca, khẳng định là La đại ca đi tới sau nhà làm cái này.

Từ đó về sau, số lần biểu ca tới mang đồ cho mình càng ít, mỗi lần đều là La đại ca trực tiếp bỏ vào cái sọt kia cho mình, mình vừa mở cửa sổ ra là thấy.

“La đại ca hẳn là cũng phát hiện cha mẹ không thích hắn.” Nghĩ tới tình huống trong nhà, ngọt ngào trong lòng liền biến thành áp lực vô hình, Xuân Phong không biết mình còn cố gắng được bao lâu, mới có thể cho cha mẹ phát hiện, mới có thể cho cha mẹ hiểu được, La đại ca thật sự không giống với trước kia, hiện tại hắn là người tốt.

“Cậu nói cái gì? La đại ca là ai? Là yêu quái sao ? yêu quái không phải đã bị đại sư huynh đánh chạy rồi sao ? » cháu ngoại trai nghiêm trang đưa ra nghi vấn, Xuân Phong hơi ngượng ngùng, sau khi lung tung ứng phó cho qua, trong lòng hơi tức giận mình ! hắn nghĩ, những gì trong lòng không thể để người thứ hai biết, lát nữa hắn phải cẩn thận một chút, đừng để tỷ tỷ phát hiện cái gì.

Sinh nhật con trai hai nữ nhi cũng đã trở lại, Van nương chuẩn bị cơm chiều đương nhiên là rất phong phú, hơn nữa còn kêu đại bá nương qua rất sớm.

Đường ca Xuân Phong vài ngày trước đã xa nhà, hiện giờ chỉ có một mình đại bá nương ở nhà, trong nhà nếu có đồ ăn ngon gì, Vạn nương sẽ chia cho chị dâu một phần. Hôm nay xem như là ngày cả nhà đoàn tụ, nàng đương nhiên là muốn kêu người qua ăn cơm.

« Haiz, thịt lợn rừng chính là món ăn vui mừng, ăn không hết còn có thể mang chiên lên, nhưng lại là món ăn mới mẻ ở thôn quê. » Nhị nữ nhi mang theo một ít thịt lợn rừng về, nói là nó chạy vào thôn bị người trong thôn làm thịt, nhà bọn họ mua không ít trở về.

Nhìn thấy chắc là khoảng hai mươi cân thịt heo, Vạn nương nghĩ cũng nên cho nhà đại cô một ít, người chị kia từ khi nàng đến Vạn gia cũng chăm sóc trong nhà không ít.

« Xuân Phong, ngươi đi một chuyến đi, đưa một ít thịt lợn rừng qua nhà đại cô, đi nhanh đừng trì hoãn, lập tức về ăn cơm. »

Xuân Phong đang lo không có cớ ra cửa, hiện giờ nương nói như vậy sao lại không muốn đi, nhanh chóng cầm thịt heo ra cửa.

Thấy bộ dạng con trai vui vẻ, trong lòng Vạn nương thở dài, nàng nghĩ không cần nhìn bóng dáng của con trai cũng biết hắn sẽ không thành thật trở về đúng hẹn, chắc chắn sẽ trì hoãn.

Phòng ở nhà La Thông sau khi bị sụp, liền chỉ còn lại hai cái phòng tranh, nếu hắn không ngồi ngốc ở trong phòng, thì người đi ngang qua hắn đều biết. Lúc thấy Xuân Phong, La Thông lập tức vẫy tay với người ta, bộ dáng còn muốn nói chuyện, Xuân Phong chỉ chỉ nhà đại cô, liền nhanh chóng chạy về phía nhà đại cô.

Không ngoài ý muốn, lúc Xuân Phong đi ra, là đi cùng với biểu ca, hơn nữa lúc bọn họ ra cửa còn gặp Lí lão tam mới từ trấn trên trở về.

« Ôi, hai người khi nào thông đồng cùng một chỗ vậy ? Trương Đông Bình, ngươi không sợ La Thông ăn ngươi sao ? » La Thông cùng Trương Đông Bình có ân oán cũ Lí lão tam cũng biết, nhưng hiện tại hai người hòa thuận Lí lão tam cũng biết, nhưng hắn không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng lại thích nói làm cho bọn họ không thoải mái.

Trương Đông Bình cùng Lí lão tam là anh em bà con ruột, mẫu thân hai người là cùng một mẹ sinh ra, lẽ ra quan hệ phải gần gũi hơn Xuân Phong, vì cha Xuân Phong cũng chỉ là đường đệ của nương Trương Đông Bình mà thôi, nhưng rõ ràng trong mắt Trương Đông Bình, đệ đệ Xuân Phong này còn quan trọng hơn Lí lão tam.

« Ngươi rảnh đi quản chúng ta, thì tự mà đi quản mình đi, ta nghe nói nhị ca ngươi muốn nghị hôn với khuê nữ Vương gia, vậy sính lễ khẳng định là không ít. Tửu lâu nhà ngươi không phải là không còn rồi sao ? sau này thu vào sẽ thiếu đi, muốn để sính lễ cho ngươi chắc là phải mất nhiều năm ? Haiz, ta nhớ rõ ngươi nhỏ hơn nhị ca ngươi một tuổi, như vậy thì càng tốt nha, sau này con trai của ca ngươi đi mua dầu mà ngươi còn chưa thành thân. » Trương Đông Bình cũng không phải là người dễ ức hiếp, nếu không cũng không thể làm cho người nhà không biết làm sao, hôn sự của hắn gặp khó khăn, ai cũng không chịu cúi đầu, hiện giờ gặp phải Lí lão tam đương nhiên cũng sẽ không chịu thiệt.

« Hừ ! chuyện của nhà ta cũng không liên quan tới ngươi, ngươi vẫn nên tự quản mình đi ! ngươi mỗi ngày đều ở cùng tiểu ca nhi, cẩn thận dì cưới hắn cho ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi phải làm gì bây giờ ! »

« Ngươi quản cái rắm, cút ! » Trương Đông Bình nâng tay, Lí lão tam nhanh chóng chạy đi, hai người xem như cùng nhau lớn lên, cũng đánh nhau không ít, nhưng mỗi lần người khóc hu hu lúc nào cũng là Lí lão tam.

Thấy bộ dạng Lí lão tam như vậy Xuân Phong rất là vui vẻ, hắn vui sướng khi người gặp họa nói : « Xứng đáng ! biểu ca, ta phát hiện Lí lão tam kỳ thật là một tên yếu như sên, đánh nhau cũng không thắng ngươi, cái nhau cũng không thắng ngươi. »

« Ngươi đừng nịnh ta, ta yểm trợ cho ngươi cũng không phải hoàn toàn là vì ngươi, nhanh đi đi. » Miệng Trương Đông Bình cậy mạnh, nhưng kỳ thật hắn biết hắn đồng ý yểm trợ cho Xuân Phong, cũng là do cảm thấy La Thông đã thật sự thay đổi, hắn cảm thấy La Thông hiện tại có thể lấy Xuân Phong.

Cũng thường lui tới cùng nhau, sau khi Xuân Phong tới nhà La Thông, Trương Đông Bình liền đi, hôm nay là sinh nhật của Xuân Phong, hắn nên rời đi nhanh hơn.

« La đại ca. »

« Xuân Phong, sinh nhật vui vẻ ! ta có đồ cho ngươi . » nhà La Thông bình thường không có người đến, sau khi hắn kéo người vào trong phòng, liền đóng cửa lại. Sau khi Xuân Phong đi vào, buông rổ, đem miếng thịt giấu bên trong lấy ra.

« La đại ca, đây là thịt nhị tỷ ta mang về, là thịt lợn rừng, xào ăn hay hầm ăn cũng rất ngon, rất thơm. » Thịt trong tay Xuân Phong bị hắn dùng lá khoai sọ bao lại, trộm giấu đi, hắn đi ra một chuyến, khẳng định sẽ mang đi cho La đại ca.

Lúc Xuân Phong nói chuyện vẫn là nhịn cười, hắn biết mình đã đoán đúng, ngày ấy La đại ca hỏi sinh nhật của mình, tất nhiên là muốn tặng quà cho mình.

Quà tặng La Thông đã chuẩn bị tốt một thời gian, nhưng hắn một mực do dự mình có nên tặng hay không, thứ này nếu tặng ra sẽ không còn đường hối hận, bọn họ sẽ chọc thủng tầng mờ ám này.

« Xuân Phong. » Trong lòng La Thông hơi hồi hộp, hắn không biết việc làm mấy ngày nay, có ảnh hưởng nhiều đến Xuân Phong không, không biết vị trí của mình ở trong lòng Xuân Phong có quan trọng hơn ban đầu hay không.

Lấy ra đồ vật đã chuẩn bị tốt từ lâu, La Thông cũng không mở ra hay là đưa qua cho người ta nhận, mà là trực tiếp kéo tay Xuân Phong qua, đem lễ vật đặt vào trong tay người này.

« La đại ca, là cho ta sao ? cái hộp thật đẹp. » Xuân Phong cũng đã tự mình tưởng tượng là mình sẽ nhận được cái gì đó, nhưng hắn không hề nghĩ tới mình lại nhận được một vật quý trọng như vậy, không nói đến đồ vật bên trong, cái hộp này giá trị cũng rất xa xỉ, chắc chắn tốn rất nhiều bạc.

« Mau mở ra nhìn xem. » La Thông vẫn khẽ mỉm cười với người này, nhưng chỉ có hắn biết, hiện tại trái tim của hắn sắp nhảy ra ngoài, đối với chuyện tỏ tình này, đời này hắn cũng chưa bao giờ làm, cũng không biết cách của hắn có đúng hay không.

« Vâng. » từ từ mở hộp ra, Xuân Phong nghĩ bên trong khẳng định là một thứ cực kỳ quý trọng, hắn đang lo phải từ chối lễ vật này như thế nào, nhưng khi nhìn vào hộp hắn liền ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng xác nhận : « La đại ca, đây là…. Ngươi có biết đây là cái gì không ? »

« Đương nhiên biết. » Hồi hộp trong lòng cũng không giảm bớt, hắn nhìn phản ứng của Xuân Phong, trong lòng La Thông lo lắng.

« Vì sao ? » Thường cho hắn kẹo, còn cho hắn chuyện xưa, chăm sóc hắn mọi mặt, còn có cái này…. Đồ vật này ? cái này không thể tùy ý tặng cho người khác.

« Hả, là vì cái gì, ngươi không biết sao ? ta đang theo đuổi ngươi đó. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.