Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ

Chương 5: Chương 5




Ngày thứ hai, Vạn Xuân Phong còn chưa ra cửa kêu Lâm Tử, Lâm Tử đã tự mình tới cửa.

“Nương, chúng ta đi chơi.”

“Biết rồi, đừng tới bờ sông.” Thấy con trai mừng rỡ chạy đi, Vạn nương vẫn nhanh chóng dặn dò một câu.

Nếu là mùa đông hay là mùa hè nàng cũng không lo lắng con đi bờ sông. Mùa hè nước sông vừa nhiều vừa xiết con trai cũng không dám đi, vào mùa đông nước sông khô cạn không ít, dòng sông cũng nhỏ nên không cần lo lắng, nhưng mà hiện tại nước sông không nhiều không ít còn có không ít cá ở bờ sông, sợ nhất lúc này con trai chạy ra bờ sông. Tuy rằng sẽ không bị nước cuốn đi, nhưng sẽ khiến cho quần áo ướt đẫm sẽ dễ dàng bị cảm lạnh.

Lúc cùng Lâm Tử ra cửa, Vạn Xuân Phong còn lo lắng đi đâu tìm tổ ong, không nghĩ tới đi tới chuồng heo nhà bọn họ, liền phát hiện ở đó có một tổ. Tổ ong kia nhìn qua to hơn nắm tay bình thường một chút, bên trên cũng không có ong vò vẽ, trong lòng Vạn Xuân Phong có thất vọng nho nhỏ, tổ ong như vậy chơi không vui.

“Lâm Tử, ở đó có một tổ ong, ngươi đi chọc xuống ta liền mang ngươi đi chơi với bọn Thạch Đầu, chúng ta đi lên núi.” Đưa gậy trúc trong tay cho Lâm Tử, Vạn Xuân Phong ở ven đường tìm một chỗ ngồi xuống, tùy tay hái cỏ dại tết thành vòng hoa.

Vạn Xuân Phong ngồi xuống liền nghĩ tới ngày ấy bà nội đến nhà khóc lóc om sòm, hại cha tức giận, hắn cân nhắc phải làm như thế nào để Lâm Tử ăn cái gì khiến bà nội đau lòng, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra đã nghe thấy Lâm Tử thét chói tai!

“Ahhhh! Chạy mau, chạy mau, thiệt nhiều ong!” Lâm Tử kêu sợ hãi làm cho Vạn Xuân Phong vừa ngồi xuống nhanh chóng phục hồi tinh thần, thế nhưng nhìn thấy Lâm Tử đã chạy đi, Vạn Xuân Phong cũng không chạy đi mà lập tức ôm đầu nằm úp sấp trên mặt đất, đợi cho không có tiếng ong vang lên bên tai mới đứng dậy, nhưng lúc này hắn ngoại trừ nghe thấy tiếng khóc xa xa của Lâm Tử thì không còn nghe thấy cái gì khác.

“Lâm Tử? Ngươi….. ha ha ha ha, ngươi sao lại ngốc như vậy, ngươi nhảy vào trong hố, ngươi là muốn chờ ong tới đốt ngươi muốn chạy mà không chạy được sao.” Cái hố này là lúc mùa đông dùng để cất khoai lang, Vạn Xuân Phong nhìn thấy Lâm Tử ôm đầu khóc cười không ngừng được, hắn cảm thấy Lâm Tử quá ngu ngốc.

Đã nhiều ngày ở trong lòng cân nhắc chuyện này lúc này lại vô tình giải quyết được, Vạn Xuân Phong cười to xong cả người liền thoải mái, kéo Lâm Tử lên xong liền cùng người này đi về nhà, trăm triệu lần không nghĩ tới cách một ngày lại xảy ra chuyện.

Bà biết Lâm Tử đi chọc tổ ong liền bị ngã, sau đó còn không xuống giường được, Vạn Xuân Phong đầu tiên là chạy tới bên người nương mình, sau đó túm lấy quần áo của nương vẻ mặt toàn là tâm sự.

“Làm sao vậy? con ta thật sự là đứa nhỏ hiếu thuận, ngươi yên tâm đi, bà không có việc gì, bình thường thân thể nàng tốt như vậy, chỉ bị thương nhẹ an dưỡng vài ngày là tốt rồi đừng lo lắng.” nghĩ đứa nhỏ này lo lắng người bị ngã, trong lòng Vạn nương cũng thực an ủi, nàng biết bình thường mẹ chồng mình đối với con trai không tốt, nhưng con trai cũng không ghi hận, tính tình như vậy sau này lớn lên mới đáng tin cậy.

Nàng cũng không muốn nuôi ra một đứa con bất hiếu.

Tâm tư mình nương không hiểu, Vạn Xuân Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào, ngày đó hắn mang theo Lâm Tử đi ra ngoài tâm tư quả thật không tốt lành, tuy rằng Lâm Tử quả thật quá ngu ngốc, nhưng hắn cũng chỉ muốn ong vò vẽ đốt Lâm Tử, nhưng mà không nghĩ tới bởi vì Lâm Tử bị đốt bà sẽ đi trút giận cho hắn, nên mới bị ngã.

Thời điểm hai huynh đệ Vạn gia ở riêng, Vạn nương không có nghe qua trượng phu nói gia sản chia cho hai huynh đệ, mà là đem toàn bộ cho anh cả, sau đó mẹ chồng vẫn luôn sống với anh cả. Vợ anh cả là người nhẫn nhục chịu đựng, sau khi sinh được hai đứa con trai địa vị trong nhà cũng không được nâng lên, không ngừng phải hầu hạ mẹ chồng, sau khi con dâu vào cửa cũng không hề có tôn nghiêm của mẹ chồng, ngay cả con dâu cũng phải hầu hạ.

Bác gái cả vừa chăm sóc người nhà vừa làm việc, thân thể dần dần không tốt. Ngày xưa thân thể Vạn bà coi như không tồi, cũng không cần chăm sóc cũng rất tốt, nhưng hôm nay phòng dột gặp mưa rơi suốt đêm, Vạn bà bị ngã bác gái cả lại bị bệnh, chuyện chăm sóc này liền rơi xuống người mẹ của Lâm Tử.

Nương của Lâm Tử là người thôn bên cạnh, từ khi gả đến Vạn gia cũng chưa từng chịu khổ qua, hiện giờ đột nhiên phải chăm sóc một nhà già trẻ trong lòng liền không thoải mái.

“Cha, ta không phải không muốn chăm sóc bà, nhưng mà nhiều năm như vậy bà đều được người trong nhà chăm sóc, hiện giờ có phải nên nhường cho nhị thúc chăm sóc một chút không? Bà đã lớn tuổi như vậy, cũng không biết còn bao nhiêu ngày, nói như thế nào cũng phải nhường một nhà nhị thúc tẫn hiếu mới phải, nếu không sau này nhị thúc lại oán chúng ta, chúng ta sẽ không thể nói lại.” người già lớn tuổi, sẽ gặp rất nhiều chuyện không tiện cũng có những thói quen không tốt, tính tình Vạn bà cũng không tốt, sau khi hầu hạ vài ngày, cháu dâu Lí thị trong nhà liền mặc kệ, nàng còn chưa bao giờ hầu hạ mẹ chồng, hầu hạ bà nội tính là cái gì!

“Bà bị ốm không phải còn có thím sao? Bà không phải có một người con dâu?” kéo kéo vạt áo chồng, lí thị muốn chồng phối hợp, nhưng cháu trai lớn Vạn gia lại là người thành thật, nghe vợ nói như vậy liền nhíu mày, hắn hơi bất mãn nói: “Như vậy không tốt lắm, thời điểm ở riêng cha phải dưỡng lão cho bà.”

Không muốn người trong thôn chọc cột sống, Vạn Đại Quân mặc kệ, nhưng sau khi vợ hung hăng nhéo hắn, vẻ mặt không vui sau đó hắn liền do dự, cũng không mở miệng nữa.

Lời nói của con trai, con trai cả nhà họ Vạn Vạn Thường Tùng đương nhiên hiểu được, nhưng hắn cũng hy vọng mẹ già có thể đi nhà đệ đệ, dù sao mấy ngày nay trong nhà rất loạn.

Người một nhà cũng không mở miệng, hiển nhiên là chờ người đứng đầu gia đình mở miệng, sau khi hắn nghĩ một lúc, vẫn lựa chọn đưa mẹ già đến nhà đệ đệ, liền cố ý nói: “Chúng ta nói thế nào cũng không được, vẫn là coi mẹ nghĩ như thế nào đã, con dâu, người đi hỏi bà có đồng ý sang nhà nhị thúc không.”

Tính tình mẹ mình Vương Thường Tùng rất rõ ràng, từ trước đến này mẹ luôn thiên vị mình, sau đó nhà em trai không hề có một nam tử, mẹ càng thiên vị mình đến tận trời, bọn họ chỉ cần hỏi ra khỏi miệng, mẹ hắn nhất định sẽ không gây phiền phức cho nhà hắn, đương nhiên sẽ đồng ý đi nhà em trai.

Có thể nói không ai hiểu mẹ bằng con, Vạn bà trả lời làm cho cả nhà vui mừng, nàng đồng ý đi nhà em trai.

Lí thị vui mừng hoan hỉ ra khỏi phòng Vạn bà, Vạn bà không thể xoay người, nhưng nàng vẫn hơi hơi đem mặt xoay vào bên trong, yên lặng rơi nước mắt.

Sáng sớm ngày tiếp theo, một nhà anh trai vui mừng chuẩn bị đồ cho Vạn bà, cũng không nghĩ Vạn bà đồng ý đi nhà em trai, nhưng nhà em trai lại không đồng ý.

Ngươi đi nhà Vạn Xuân Phong báo tin là Lí thị, lúc này Vạn nương liền tức giận, Lí thị cũng không tiếp tục ầm ĩ, lập tức trở về cáo trạng với trong nhà.

“Thím thật là quá đáng, nàng cũng là con dâu, nhiều năm qua nàng cũng không làm tròn bổn phận dâu con? Nàng…..”

“Ta không làm tròn bổn phận con dâu? Chẳng nhẽ ngươi làm tròn sao? Toàn bộ thôn này ai mà chẳng biết ngươi sai bảo mẹ chồng như sai bảo nha hoàn?” không cho người ta bao nhiêu thời gian, Lí thị vừa đi khỏi, Vạn nương cũng tự mình tới. Quả nhiên, nàng vừa vào cửa, liền nghe Lí thị đang nói dối.

Vạn nương đến Vạn gia nhiều năm như vậy, tuy rằng nàng cùng mẹ chồng quan hệ không tốt, nhưng chị dâu cũng không tồi, vài năm trong nhà khó khăn nhất, chị dâu cũng trộm giúp đỡ cho nhà mình, nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Vẻ mặt Vạn nương rất là không tốt, tuy rằng nàng không chuẩn bị tới đây cãi nhau, nhưng cũng muốn nói rõ ràng, còn muốn nói đạo lý với bọn họ, nhưng hôm nay nàng cũng không đè được cơn tức trong lòng, cảm thấy ầm ĩ một trận cũng không sai.

“Thím, ngươi có ý gì? Hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của bà, có liên quan gì đến ta? Bà muốn tới ở nhà con trai nhỏ mình, ngươi làm con dâu còn dám ngăn cản sao?” đỉnh đầu bị chụp xuống cái mũ bất hiếu, Lí thị cũng không sợ người thím này, một nữ nhân không có một đứa con trai để dựa vào, có thể làm được gì.

Vẻ mặt đều là khinh thường, Lí thị căn bản không muốn nhiều lời với thím, Vạn nương cũng nở nụ cười, tức giận đến nở nụ cười, nàng ép lại cơn tức trong ngực từ từ nói: “Lúc ở riêng khế ước ta vẫn còn giữ, bên trên giấy trắng mực đen còn viết rõ ràng, mẹ là nhà đại ca phải nuôi, hiện giờ đại ca là muốn nuốt lời sao?”

Lúc trước ở riêng, tài sản trong nhà toàn bộ đều cho đại ca, chồng minh chỉ có một gian nhà tranh sắp đổ, về phần đất đai thì mơ tưởng đi, chỉ cho bọn họ một miếng đất hoang, vẫn là chồng mình tự khai khẩn ra.

“Thời điểm cha chồng còn sống, rõ ràng nói khi hai huynh đệ ở riêng sẽ phân chia đều, nhưng cuối cùng là phân như thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Nhiều năm như vậy, mẹ chồng đều ở cùng đại ca đại tẩu, nhưng ngày thường chúng ta có không hiếu kính nàng không? Không nói ngày lễ ngày tết, ngày thường cũng đưa không ít đồ ăn cùng đồ dùng tới đây, các ngươi đi hỏi toàn bộ người trong thôn xem, ai có thể nói chúng ta không tốt với mẹ? chúng ta bất hiếu? hôm nay ta tới đây cũng không phải cãi nhau với các ngươi, ta cũng chỉ muốn nói với các ngươi, mẹ chồng bị bệnh, nên chăm sóc ta sẽ chăm sóc, về phần những cái khác, đừng mơ tưởng.” mẹ chồng bị bệnh, nên bỏ tiền nàng liền đồng ý, nếu muốn đưa người vào trong nhà thì đừng mơ! Nguyệt nhi của nàng sắp xuất giá, nếu mẹ chồng bị làm sao, sẽ ảnh hưởng tới con gái, xem ra phải thúc đẩy việc hôn nhân của Nguyệt nhi mới được.

Cũng không nhiều lời với mấy người này, nói xong Vạn nương liền đi.

Vốn muốn đưa người đi, một nhà Vạn lão đại cũng hơi chột dạ, nhưng mà bọn họ nghĩ nhà lão nhị sẽ không phản kháng, hiện giờ lại thật khó xử.

“Hừ! nhị thúc là người đứng đầu gia đình, thím nói cái gì cũng không quan trọng, chờ nhị thúc trở về rồi nói sau.” Lí thị vẫn không cam lòng, đã nghĩ nhanh chóng tiễn bước người đi, nàng một ngày cũng không muốn hầu hạ người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.