Sự kiên quyết của Tấm làm Khoai vừa cảm phục, vừa bất lực không biết làm sao.
Không lay chuyển được cô, anh lẳng lặng thu lại tâm tư, sẽ theo dõi, sẽ chăm
sóc, nhưng tuyệt sẽ không nhắc lại làm cô khó xử. Anh bố trí cạm bẫy
xung quanh hang đá, lại kiếm thêm thật nhiều củi để Tấm sởi ấm và xua
đuổi thú dữ. Bản thân anh vội vã xuống núi về làng.
Điều này
Khoai cũng không muốn, nhưng mọi việc xảy ra quá gấp gáp, anh chưa thu
xếp được gì. Việc anh tự dưng biến mất, không khéo lại mang tới phiền
toái không đáng có.
Khoai về đến làng, nhanh chóng đem chút tiền tiết kiệm được đổi thêm gạo, thức ăn khô, nhắn nhủ bà con kề cận mình
sẽ đi săn dài ngày trên núi.
Xóm giềng không ít người biết tâm
tư của Khoai, cho là anh đau lòng muốn tránh đi một thời gian, tỏ ra rất an ủi, còn cho anh thêm vài đồ ăn vặt trồng được.
Khoai chỉ mất ít canh giờ là có thể lên lại hang động. Thể lực anh vốn tốt, quen đi
đường rừng núi, không mất công dắt thêm một người, tốc độ thật đáng kinh ngạc. Đứng trước cửa hang, thấy Tấm đã đang làm đồ ăn, nhịp tim ồn ào
mới chịu dịu dần lại.
Khoai cười nói khỏa lấp, bày ra những thứ
mình mang, số cũng đủ dùng cho hai người trong nửa tháng. Lại nói về
thôn nhỏ kia, anh đã từng xuống rồi, khung cảnh thanh bình, con người
hồn hậu, rất thích hợp với Tấm. Chỉ là thời điểm xuất hiện không nên quá sớm.
…………………
Điện chính của cung Khôn Thái là điện Cao
Minh Trung Chính – Là nơi ở của Hoàng Quý phi, vị trí đắc địa nằm ngay
sau lưng điện Càn Thành. Điện mang vẻ thâm nghiêm đặc trưng, lại được
mềm hóa bởi khí âm của phụ nữ.
Lúc này trong điện đang diễn ra
buổi Lễ nhạc. Vua ngồi nơi ghế chính, Hoàng quý phi dịu dàng ngồi bên
cạnh, chốc chốc sẽ nghiêng đầu nói nhỏ, nụ cười như hoa lan, e ấp vừa
đủ, thật khiến các nàng phi tần nhìn mà ghen tị.
Vốn đã tưởng Vua sủng ái An tần đến thế, chẳng còn đặt Hoàng quý phi vào mắt nữa, nào
ngờ An tần không may hương tẫn thân vong, đến di thể Vua cũng không ngó
ngàng. Có người nói là An tần bị mắc ôn dịch, không thể mang về cung, có người lại bảo An tần ngã tan xương nát thịt không thể đưa về.
Nhưng phiên bản nào cũng làm lòng người cảm khái. Yêu thương của nam nhân vốn đã như áng mây qua trời, sủng ái của Vua còn phù phiếm hơn.
Lại
nhìn Bát giai mỹ nhân nơi kia, vốn là em gái An tần, là em khác mẹ. Chị
vừa mất, đã nhanh chân vào cung, được Vua nhìn trúng phong làm Mỹ nhân.
Dù sao cũng đã là một bước lên mây, thật khiến người chị chưa ấm mồ nơi
thôn quê chạnh lòng. Vả lại, Mỹ nhân cũng thật khó gần, cặp mắt sắc bén
không nhả ra chút cảm tình, cái miệng cong cong vốn rất gợi cười lại
luôn mím lại lạnh nhạt. Chúng phi tần thật không hiểu sao nhà Vua lại để ý đến nàng ta.
Mặc bên tai rất ồn ào, Cám ngồi đó như mất hồn.
Bên dưới vẻ sắc lạnh mà chúng phi tần gán ghép cho cô là một nỗi chênh
vênh cùng cực. Cám còn nhớ rõ ngày chị về, cũng đã thấy chị trúng độc bỏ mình, nào có cái gì là trèo cau, là ôn dịch. Trong lúc đau lòng lại bị
bắt đưa về đây, bị quản giáo, bị mắng nhiếc, rồi tình cờ gặp Vua - người anh rể trong thâm tâm - lại vô lý được đặc phong làm Mỹ nhân sống nhung lụa trong một viện.
Cám như đi từ cơn mơ này sang cơn mơ khác,
bối rối, bấn loạn, đành mang bộ mặt này để tự bảo vệ mình. Phi tần khác
đâm thọt, cô sẽ không quan tâm, nhưng là mắng cô tranh của chị, làm chị
chết không nhắm mắt thì cô không chịu nổi.
Cô thật không muốn
cái gì mà cung vàng đệm gấm, lòng cũng đã có người thương nơi quê, chỉ
ước làm sao chắp được đôi cánh bay về với thôn làng mình.
- Mỹ nhân thấy vậy có được không?
Tiếng Vua đột ngột xoáy vào miền suy tư làm Cám sực tỉnh. Cô vội vàng hướng về phía ngài làm ra vẻ biết lỗi.
- Xin thứ cho thiếp đã xao nhãng.
- Nàng ấy, thật giống con trẻ ham vui - Vua nhẹ giọng trách mắng, ánh mắt cưng chiều thật khiến Cám nổi da gà. Không biết vì cớ gì, ngoài lễ vua
tôi, Cám luôn có một nỗi sợ đặc biệt với nhà Vua, mặc dù ngài cũng chưa
nói nặng cô bao giờ.
- Là ta đường đột rồi, nghe nói Mỹ nhân xuất thân từ dân gian - Hoàng quý phi mềm mại tiếp lời - hẳn em rất giỏi dệt vải thêu thùa, sắp tới lễ thượng thọ Hoàng thái hậu, chúng nữ muốn tỏ
lòng hiếu thảo tự tay dệt lụa kính dâng ngài, chẳng hay em có nguyện ý.
- Nhưng thiếp quả là không biết dệt vải.
- Em thật hay nói đùa - Hoàng quý phi che miệng cười duyên - Như vậy đi,
em đừng khiêm tốn nữa, không thì chúng nữ cũng không có cách nào báo
công cùng hoàng thượng.
Lời này tuy là nhún nhường nhưng thật đã
dồn Cám vào đường cùng, không tuân theo là không xong. Liếc nhìn vẻ mong chờ của Vua, Cám cắn răng gật đầu.
Chỉ là việc giải trí nơi cung cấm, không làm được, chả lẽ lại giết cô.