Xuyên Về Làm Tấm

Chương 7: Chương 7: Lễ hội




Tết Nguyên đán đầu tiên của Tấm ở thời đại này diễn ra khá buồn tẻ. Một phần vì cô vẫn chưa thoát khỏi nỗi ám ảnh, một phần vì nhà Tấm cũng không giàu có gì.

Sau lễ Thượng tiên - lễ dựng cây nêu của Nhà vua tại điện Thái Hòa, quan trên mới ban bố lệnh cho dân chúng được phép dựng cây nêu trong nhà mình. Tấm và Cám được mẹ giao cho đi chọn. Hai chị em ra bờ sông chỗ thường thả trâu, định bụng chặt một cành khiêm tốn mang về. Ở thời đại này, cây nêu là biểu tượng cho sự uy quyền, nhà nào có quyền thế nhất là nhà đó có cây nêu cao nhất. Nhà Tấm nghèo, đến đất ruộng cũng không có, không xứng để trưng một cây nêu cao.

Ra đến bờ sông, không hiểu sao hai chị em lại gặp anh Khoai đứng đó. Trên tay anh là một cành tre vừa phải, đã được chặt cành phụ, nhẵn nhụi cong cong đẹp mắt. Anh có vẻ ngại ngùng, đã lâu rồi anh chưa gặp Tấm, có tạo cơ hội tình cờ thì cô cũng nương theo người trong thôn tránh đi đường khác. Anh rất hoang mang, đã gom hết can đảm tìm Cám nhờ giúp mới được lần gặp này.

Cám cười lém lỉnh, nói vài câu vu vơ đã cầm cành nêu chạy đi biệt dạng. Giữa vùng hoang vắng, cơn ác mộng quẩn quanh và chàng trai mình quý trọng luân phiên choán trước mặt làm Tấm muốn ngạt thở. Cô cố kìm con mắt nóng rực đã chực tràn nước, thật không biết làm sao đứng vo gấu áo. Từ buổi mất đi sự trong trắng, Tấm trốn chạy anh Khoai nhiều lần, cũng khổ sở dằn vặt không chịu nổi, cũng từng tự biện hộ cho mình. Nhưng tấm thân không trọn vẹn này khác nào biển cả ngăn cách. Làm sao cô dám đến với anh mà dấu giếm! Làm sao cô dám nói với anh ở cái thời đại mà trinh tiết được lập đền thờ này! Cô biết mình hèn nhát. Nhưng cô có quyền tránh đi. Không phải sao?

- Tấm, em chờ anh một chút - anh Khoai khó khăn mở lời - Em dạo này có được khỏe không.

“Em không khỏe chút nào” - Trong lòng gào thét nhưng ngoài miệng Tấm lại mỉm cười lễ độ - Em khỏe anh ạ.

Trong mắt Khoai tràn đầy vẻ bối rối cùng không tin. Có nửa tháng chưa tiếp xúc Tấm đã gầy đi một vòng. Con ngươi màu nâu ánh nước buồn bã, miệng cười đấy, nhưng như tự giễu, như thương thân. Nói ổn - đến người chất phác như anh cũng không tin được.

- Nếu có chuyện gì, em có thể tin anh - Khoai nhìn Tấm thâm tình - Anh chỉ có hai bàn tay trắng, không cha, không mẹ, nhưng anh có trái tim, có đầu óc, có sức lực, em hãy tin anh.

Lời này buộc Tấm phải ngẩng lên nhìn Khoai. Người con trai này thế mà dám tỏ tình cùng cô. Nếu là tháng trước hẳn cô sẽ sung sướng nhận lời. Còn bây giờ chỉ là nỗi chua xót. Cô lại mỉm cười nhìn thẳng anh:

- Cảm ơn anh, em quả thực vẫn ổn. Em xin phép ra về kẻo Dì mong - Nói rồi Tấm đành đoạn quay lưng.

Giá như Khoai can đảm thêm chút nữa, xoay Tấm lại, sẽ thấy nước mắt cô như chuỗi trân châu, giọt giọt rớt xuống mặt cỏ. Tấm vẫn bước xa đi, nhưng thực tế cô như đi trên tầng bông, bước bước đều chông chênh khổ sở. Cô lần đầu tiên biết thế nào là yêu, cũng là lần đầu tiên dứt tình. Đau là khó tránh khỏi.

... .........

Thêm sự việc anh Khoai ngỏ ý càng làm Tấm như lạc vào sương mù, ngỡ như thời gian không gian đều là hư vô. Cô máy móc ăn, máy móc làm việc, máy móc ngủ, ngủ xong sẽ dậy đúng giờ, tựa như mọi việc vẫn hoàn hảo mà hồn vía đã thất lạc. Dì và Cám không phải không nhận ra, chỉ là ở nhà nông nghèo khó, tâm tình nữ nhi chẳng bằng miếng ăn, tết nhất vẫn đi làm như thường, chẳng có ngoại lệ.

Mùng 5 tết, Vua tổ chức lễ Tịch điền - Vua đích thân cày ruộng và cầu cho mùa màng tươi tốt bội thu.

Mùng 6 tết, Vua tham gia cùng dân gian vui tết, địa điểm năm nay là làng Tấm. Nhận được tin quan trên báo xuống, cả nàng nô nức diện quần áo đẹp ra đình. Tấm đã định sẵn không đi, nhưng quan trên lại lệnh ai không đi sẽ phạt nặng cả nhà. Vua xa giá, là vinh dự cũng là lễ nghĩa. Cả làng phải chỉnh tề đón vua.

Tấm đành mặc một bộ tươm tất nhất thường dùng để lên chùa, lặng lẽ cúi đầu theo chân mẹ con Cám. Lòng cô cứ xôn xao khó hiểu, tim thoảng khi đập nhanh khi chững lại. Tấm linh cảm sẽ có chuyện xấu xảy ra. Cô hoảng hốt nghĩ trong đầu, cái người đàn ông cưỡng bức cô liệu có thể xuất hiện trong hội làng hay không? Xem cái cách người hô, kẻ ứng đi theo hắn hôm trước hẳn sẽ là quan to. Vua xa giá hắn có thể đi theo không, gặp lại Tấm hắn có thể nhận ra không? Cô sợ hãi nghĩ đến lời người tóc trắng nọ “sẽ còn tìm cô“.

Không, Tấm không thể gặp lại hắn, cô phải tránh đi. Nhưng còn lệnh vua, lệnh quan không thể không theo. Tấm suy nghĩ mãi, cô lựa lúc mẹ con Cám mải chuyện trò tách ra một góc lao mạnh vào thân cây to ven đường. Mọi người không ai chú ý, tưởng Tấm đi đường không cẩn thận, vội hỏi han rồi suýt xoa tiếc nuối đưa cô vào nhà dân gần đó nghỉ. Dì còn trấn an cô rằng sẽ báo quan việc đáng tiếc này.

Tấm gật đầu vâng dạ, tim vẫn đập như ngựa phi, chút nữa, cô chỉ cần va mạnh hơn chút nữa, có phải cô sẽ lại xuyên không trở về với thời đại của mình hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.