Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12

Tuy đáp ứng Bộc Dương Tuyên Cầu trở về nhưng vì phải đợi Bộc Dương Tuyên Mộ tới đón nên Bộc Dương Tuyên Cầu cùng Tạ Đông Quân ở lại trên núi sinh hoạt vài ngày. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhân dịp này hảo hảo thảo nghiệm cuộc sống mấy năm qua của Tạ Đông Quân như thế nà

Buổi sáng sau khi rời giường sẽ tới một dòng suối nhỏ gần đó lấy nước. Căn phòng này tuy hẹp lại sơ sài nhưng bên trong có bố trí một phòng bếp nhỏ. Bên ngoài bếp có hai đống củi kho do Tạ Đông Quân nhặt từ trên núi về.

Trong bếp có gạo, cũng có cả thịt. Tạ Đông Quân nói vào những ngày cố định sẽ có thợ săn thú lên núi. Hắn cùng bọn họ có giao hẹn, thợ săn khi lên  núi sẽ mang theo gạo và một số lương thực có thể để lâu, Tạ Đông Quân sẽ bỏ tiền mua những thứ đó và có thể mua thêm con thú do bọn họ săn được.

Xung quanh nhà cũng có vườn cây nhỏ. Tạ Đông Quân đã không còn trồng hoa nữa, thay vào đó là mấy luống rau xanh và dược thảo. Xem ra đều bản thân tự cung tứ cấp.

Vốn tưởng Tạ Đông Quân đã bị cuộc sống sung sướng dưỡng quen rồi, sẽ không thể thích ứng được một cuộc sống tự lập. Nhưng hiện tại xem ra khả năng thích ứng môi trường của Tạ Đông Quân là kinh người. Cho dù tại nơi rừng sâu núi cao này cũng có những điều kiện để sống sót nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không thể không thừa nhận mình rất ngạc nhiên.

Cũng may trong thời gian sống trong quân đội, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng học được một số món ăn đơn giản. Y dùng thịt khô nấu để cháo làm bữa sáng. Sau khi nấu cháo xong, múc một chén còn nóng hôi hổi, Bộc Dương Tuyên Cầu bưng cháo vào nhà, đánh thức Tạ Đông Quân hãy còn đang ngủ say.

–  Nên dậy thôi. Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.

–  Ưm ….

Bị lay tỉnh, Tạ Đông Quân dụi dụi đôi mắt nhập nhèm tỉnh dậy, rồi giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Có lẽ đã sang giờ Tý.

Lại nữa rồi! Từ khi hắn sống một mình, vất vả lắm mới tập thói quen rơi giường từ giờ Thìn. Nhưng sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu tới đây, vì mỗi đêm đều bị y lăn qua lăn lại khiến Tạ Đông Quân sức  cùng lực kiệt, buổi sáng đều không dậy nổi. Chỉ có một mình Bộc Dương Tuyên Cầu là tinh thần sảng khoái, sáng sớm rời giường luyện võ và còn tranh luôn việc chuẩn bị bữa sáng.

Bất đắc dĩ nhìn ánh sáng bên ngoài cửa, rồi lại nhìn về phía Bộc Dương Tuyên Cầu với vẻ mặt hớn hở, Tạ Đông Quân tức giận mà không thể phát tiết.

–  Ngươi đúng là cái thứ hoang *** vô đạo! Bắt đầu từ đêm nay ngươi ngủ trên cây bên ngoài cho ta! – Tạ Đông Quân giả làm một bộ hung ác, nhưng giọng nói của hắn nghe khàn khàn, căn bản không có chút ngoan độc nào.

–  Ngươi thật sự nhẫn tâm để ta ngủ bên ngoài sao? Buổi tối rất lạnh… – tuy giọng điệu nghe có vẻ đáng thương nhưng xem diễn cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu là biết ngắn y tuyệt không sợ nha!

Vốn Tạ Đông Quân còn có thể dùng cái cớ thân thể không khỏe để né tránh nhưng vào một hôm, không biết Bộc Dương Tuyên Cầu lôi từ trong góc phòng nào đấy ra giải dược mà Hồ công công đưa cho Tạ Đông Quân năm đó. Sau khi hỏi cho ra công dụng của loại thuốc này thì Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức nghiêm khắc bức Tạ Đông Quân phải uống cho hết.

Tuy Tạ Đông Quân không nói vì sao dược này lại có thể kìm giảm bệnh tim của mình; nhưng cũng vì hắn im lặng mà Bộc Dương Tuyên Cầu có thể đoán được phần nào. Chỉ biết sau đó, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn dùng vẻ mặt âm trầm đáng sợ đi sắc thuốc rồi bắt Tạ Đông Quân uống hết thuốc.

Chứng kiến vẻ mặt kia của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cũng không dám không nghe lời. Bởi vì bộ dáng y thoạt nhìn như muốn ngay tức khắc trở về lăng mộ của hoàng thất Đại Hạo, đem thi thể của Bộc Dương Ngự Thiên ra mà xé, mà quất.

Còn một nguyên nhân khác đó là rõ ràng có thuốc giải nhưng Tạ Đông Quân vẫn cứ mặc kệ thân thể bệnh tật của mình trong nhiều năm. Chuyện ngược đãi bản thân của hắn thực sự đã chọc giận Bộc Dương Tuyên Cầu.

Vì không cho Bộc Dương Tuyên Cầu làm ra chuyện động trời kia, một phần cũng vì muốn lấy lòng mặt rồng giận dữ Bộc Dương Tuyên Cầu mà mấy ngày nay Tạ Đông Quân đều không chống cự lại y. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhân cơ hội, lòng tham không đáy, sau khi Tạ Đông Quân chữa khỏi bệnh liền không kiêng nể gì, mỗi đêm đều làm tới mức khiến sáng hôm sau Tạ Đông Quân không xuống giường được.

Dù có cảm thấy áy náy nhưng tới mức độ này thì Tạ Đông Quân cũng không nhịn được nữa mà phát điên. Lập tức, Bộc Dương Tuyên Cầu giả bộ làm ngươi vô tội.

–  Bởi vì ta rất nhớ ngươi! Đi lâu như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao?

Ngồi xổm bên giường, Bộc Dương Tuyên Cầu giống như con chó lớn, ra sức cọ cọ người Tạ Đông Quân. Hành động phạm quy kia đương nhiên làm cho tâm Tạ Đông Quân mềm nhũn.

–  Nhưng mà ngươi cũng không thể mỗi đềm đều làm như vậy! Đối với thân thể nhất định không tốt … Cũng không ngẫm lại, ta đã có tuổi, còn bị gây sức ép như vậy…

–  Được, được, được, ta sẽ chú ý. Nào,, mau uống bát cháo này đi, đừng để đói bụng! – giống như là nói nhại lại cho có lệ, Bộc Dương Tuyên Cầu liền thúc giục Tạ Đông Quân  nhanh chóng ăn bát cháo thịt mình vừa mới nấu.

Tạ Đông Quân oán hận như vậy đương nhiên là vì tuổi tác của mình. Tuy linh hồn hắn đã ba muôi bốn tuổi nhưng thân thể này của hắn mới chỉ có hai mươi bốn mà thôi. Vả lại, khuôn mặt Tạ Đông Quân như búp bê, dù nhìn thế nào cũng không nghĩ đã hai mươi bốn tuổi nha!

Tạ Đông Quân nhận chén cháo, húp được hai miếng liền buông. Hắn vốn không có cảm giác thèm ăn vào sáng sớm.

–  Không ăn nữa, no rồi.

Nhưng hàng mày Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức nhăn lại, bắt đầu giống một mụ già lải nhải:

–  Ngươi ăn như vậy sao có thể chịu được? Ngươi chính là vì không chịu ăn cơm nên mới gầy thành như vậy? Trước kia, ta tốn bao nhiêu tâm tư mới vất vả chăm ngươi có chút da chút thịt. Nhìn ngươi hiện tại đi, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương!

–  Ngươi nói khoa trương! – trong bụng đã có chút đồ ăn, Tạ Đông Quân đánh cái ngáp, lại cảm thấy buồn ngủ.

Bộc Dương Tuyên Cầu bất lực, giúp Tạ Đông Quân đắp chăn cẩn thận rồi để yên cho hắn ngủ say.

Mình thật đúng là càng ngày càng sa đọa. Trước khi lâm vào cơn say ngủ, Tạ Đông Quân thầm nghĩ như vậy!

Thật vất vả tạo dựng thói quen độc lập khi sống một mình, nhưng vì sự xuất hiện của Bộc Dương Tuyên Cầu mà biến mất vô tung vô ảnh. Thay đổi như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt?

Mấy ngày tiếp theo, trong căn nhà nhỏ trên núi lại có một vị khách tới viếng thăm.

Người đến chính là Bộc Dương Tuyên Mộ chiến thắng trở về và đặc biệt tới đây để đón Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu.

Khoảng cách thời gian từ lúc Bộc Dương Tuyên Mộ cùng quân đội rời đi cùng lắm chỉ mới hai tuần, Bộc Dương Tuyên Mộ đã mang tin chiến thắng trở về hồi báo với Bộc Dương Tuyên Cầu. Quân đội Đại Hạo luôn luôn nổi tiếng bởi tốc chiến tốc thắng, lần này cũng không ngoại lệ.

Bộc Dương Tuyên Mộ đã sớm nhận lệnh chuẩn bị một xe ngựa tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân. Ngay sau đó, mọi người lên đường cùng đoàn quân trở về.

Cầm bọc y phục nhỏ, Tạ Đông Quân lưu luyến nhìn căn nhà nhỏ. Dù nói gì thì hắn cũng đã sống ở nơi này nhiều năm, nói không có cảm tình là gạt người.

Quay nhìn lần cuối căn nhà gỗ nhỏ, Tạ Đông Quân được Bộc Dương Tuyên Cầu nâng lên xe ngựa.

Không biết từ khi nào Tạ Đông Quân đã trị được chứng bệnh say xe ngựa, cho dù ngồi trên xe có xóc nảy thì tinh thần hắn vẫn rất ổn. Thỉnh thoảng, hắn lén nhìn ngoài cửa sổ thấy Bộc Dương Tuyên Mộ đang cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của mình.

Danh hào Trấn Bắc vương Bộc Dương Tuyên Mộ thì Tạ Đông Quân đã nghe nhiều lần nhưng chưa có lần nào tận mắt nhìn qua hắn. tuy Bộc Dương Tuyên Mộ là thất ca Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng thoạt nhìn không có vẻ thường xuyên gặp gỡ cho lắm.

Hơn nữa, thoạt nhìn bộ dáng Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có giống… Nói như thế, Tạ Đông Quân cũng chưa một lần được nhìn qua dung mạo của Cẩn vương điện hạ nha!

–  Ngươi làm gì mà nhìn thất ca vậy? Đừng nói với ta là ngươi xem trúng hắn!

Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi bên bị vắng vẻ liền mất hứng ôm chầm lấy thắt lưng Tạ Đông Quân. Cằm y cọ cọ hõm vai Tạ Đông Quân, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. Hiện tại, bọn hắn đang trong thời kỳ “tiểu biệt thắng tân hôn”, trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu không dung thêm một người nào; cho dù ngươi kia là Bộc Dương Tuyên Mộ cũng như vậy!

–  Chưa từng thấy qua Thất ca ngươi, xem nhiều một chút cũng không được? – Tạ Đông Quân vừa bực mình vừa buồn cười, dùng tay đầy đầu Bộc Dương Tuyên Cầu ra.

–  Cũng không được! Ngươi chỉ có thể nhìn ta thôi! – Bộc Dương Tuyên Cầu xấu tính nói. Thừa dịp Tạ Đông Quân không chú ý liền trừng mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ đang đi bên ngoài.

Cái tên kia làm gì mà cứ luẩn quẩn bên cạnh bọn hắn hả? Lực chú ý của Tạ Đông Quân đều bị hắn hút hết rồi!

Bên ngoài, Bộc Dương Tuyên Mộ đang chuyên tâm cưỡi ngựa đột nhiên đánh cái rùng mình; không hiểu sao đáy lòng dâng một trận ác hàn.

Khi gần tiếp cận lãnh thổ Đại Hạo, xe ngựa chở Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân ngay trong đêm đội quân dừng chân nghỉ ngơi liền bí mật xuất phát về hoàng cung.

Sáng sớm. Xe ngựa lộc cộc dừng trước Tĩnh Tâm điện; hai người từ trên xe bước xuống.

Tuy rằng nơi này đã nhiều năm không có người ở, nhưng trước khi trở về, Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm sai người sửa sang, dọn dẹp lại.

Đứng trước Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân đột nhiên có cảm giác bồi hồi, vừa lạ vừa quen.

–  Đi thôi?

Tạ Đông Quân quay đầu, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Lập tức, hắn vươn tay tới.

–  Ừm!

Tạ Đông Quân nở nụ cười thật tươi, cánh tay vươn ra nắm chặt lấy tay Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi hai người cùng nhau hướng đi đên Tĩnh Tâm điện.

Thuận theo trí nhớ lối đi trong điện, Tạ Đông Quân kinh ngạc phát hiện cảnh trí nơi đây so với những gì trong trí nhớ của hắn không có một chút thay đổi.

–  Ta đặc biệt dặn dò người ta bảo trì nguyên dạng; bởi vì ta không muốn ngươi sau khi trở về có cảm giác xa lạ.

Như biết được suy nghĩ trong lòng Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận giải thích cho hắn hiểu.

Từ cửa, đại điện rồi tới sân. Năm đó, nhánh cây mà tiểu Tuyên Cầu đã dùng qua vẫn còn cắm trong đất; những khóm hoa do Tạ Đông Quân cẩn thận nuôi cấy, chăm sóc vẫn còn tươi tốt, nở hoa.

Hai người đi tới căn phòng của Tạ Đông Quân trước kia. Tạ Đông Quân vừa bước vào cửa liền chú ý tới đôi giầy được đặt trước giường. Đó là đôi giầy mà năm đó do hắn rời đi quá vội vàng nên quên không đi vào.

Tuy vẫn có người quét tước, sửa sang nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu không cho phép nên cũng không một ai dám động vào cặp giày kia; hiện giờ trên mặt nó đã phủ kín một tầng bụi dày.

Tạ Đông Quân trầm mặc hồi lâu nhìn đôi giày kia, rồi mới đi qua, cầm đôi giày lên phủi hết lớp bụi đất và xỏ vào chân mình.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn động tác của hắn, rồi chú ý tới đôi môi hắn đang vặn vẹo, giống như cười lại giống như khóc. Tạ Đông Quân đi giầy xong, khi ngẩng đầu lên nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu thì gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Bộc Dương Tuyên Cầu tiến về phía trước, một bước, hai bước.. rồi nhanh chóng ôm chặt lấy Tạ Đông Quân.

–  Cuối cùng ngươi cũng trở lại … – giọng nói cực lực run rẩy, trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu mang theo âm nghẹn ngào.

Tạ Đông Quân vừa khóc vừa cười, đồng thời cũng đưa tay ôm lại y:

–  Ừm, ta xin lỗi. Ta đã trở về!

Hai người cứ đứng vậy ôm chặt lấy nhau, lúc này sự im lặng còn đáng giá gấp ngàn lần những lời nói.

Được một lúc, Bộc Dương Tuyên Cầu lên tiếng đánh vỡ trầm mặc:

–  Này, Đông Quân…

–  Hửm?

–  Đã lâu rồi chúng ta không ở trong này…

–  …….

Tạ Đông Quân không cần nghe xong lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói đã biết y muốn làm gì; bởi hắn cảm giác được có thứ đang cạ cạ dưới bụng mình. Bầu không khí cảm động vốn đang tốt lành, nháy mắt biến mất không còn xót lại chút gì.

Tiếp đó, Tạ Đông Quân trên trán nổi lên một tầng gân xanh, tiếp đó….

Trong một buổi sáng sớm tốt đẹp đó, một tiếng gầm giận dữ kinh hồn thoát ra như muốn thổi bay nóc nhà, dọa chết đám chim chóc sống gần đó.

–  Bộc Dương Tuyên Cầu! Ngươi là đồ hôn quân hoang *** vô đạo!!!

Mặc dù trong thời kỳ “tiểu biệt thắng tân hôn” nhưng dù gì thì Bộc Dương Tuyên Mộ cũng vừa mới vì y mà đánh hạ một quốc gia; Bộc Dương Tuyên Cầu tất nhiên phải có nhiều chuyện để lo tính. Chẳng những phải làm yên dân, lại càng phải khiến cho quốc gia quy hàng kia thực sự trở thành một bộ phận của Đại Hạo. Vì thế, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu đều thực hiện hết trách nhiệm, dậy sớm để vào triều lo chuyện công chuyện nước.

Vấn đề là, cả ngày Bộc Dương Tuyên Cầu bận rộn như thế nhưng buổi tối vẫn còn có thể lực làm Tạ Đông Quân hơn nửa đêm vẫn chưa chịu buông tha. Lần nào cũng khiến Tạ Đông Quân mỗi ngày đều phải nằm tới giữa trưa mới có thể xuống giường.

Mà đợi tới lúc Tạ Đông Quân có thể đứng lên thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm đi ra ngoài lo công chuyện. Dưới sự chiếu cố tận lực của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân có thể nói nhàn nhã đến không tưởng.

Cả ngày, chuyện có thể làm là vui chơi giải trí phát ngán ngẩn cả người; hơn nữa Bộc Dương Tuyên Cầu còn không cho hắn làm bất cứ cái gì. Có lẽ vì thấy Tạ Đông Quân ở trên núi khổ sở lâu như thế, hiện tại y muốn một lần nữa đem hắn dưỡng thành cái dạng được chiều chuộng giống trước kia.

Thậm chí, Bộc Dương Tuyên Cầu còn phái tiểu nha hoàn tên Duyên Duyên tới hầu hạ Tạ Đông Quân. Nói là hầu hạ nghe cho hay chứ Tạ Đông Quân nghi ngờ nha đầu kia là do Bộc Dương Tuyên Cầu phái tới giám thị mình.

Chỉ cần Tạ Đông Quân sớ tay sớ chân lấy gì đó hơi nặng nhọc so với việc lấy đũa là y như rằng Duyên Duyên liền dùng đôi mắt to tròn, ực đầy nước mà nhìn hắn, làm cho hắn lập tức buông mấy thứ đang nằm trong tay mình ra.

Thế nên, hiện tại Tạ Đông Quân đành phải ngồi ở chòi nghỉ mát, ngẩn người nhìn lá cây đang rơi lả tả kia.

–  Xem ngươi có vẻ rất nhàm chán!

Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tạ Đông Quân sợ tới mức nhảy dựng lên. Quay đầu lại thì hắn thấy đó là Bộc Dương Tuyên Mộ.

–  A, nô tài tham kiến vương gia! – Tạ Đông Quân nhanh chóng quỳ an, nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Mộ ngăn cản.

–  Đừng, đừng, đừng, ngươi đừng có quỳ ta, ta nhận không nổi. Nếu hoàng thượng thấy được, ta biết tính sao?

Phát biểu của Bộc Dương Tuyên Mộ như một lời vui đùa hoặc giả là một lời châm chọc, nói móc khiến Tạ Đông Quân kinh nghi, bất an. Vì không biết người này tớ có ý đồ gì nên hắn đành trầm mặc không nói, cúi đầu chờ đợi.

Đại khái cảm giác được sự đề phòng của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Mộ nhanh chóng điều chỉnh ngữ khí.

–  Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì với ngươi đâu. Ta chỉ là tới nhìn ngươi mà thôi.

–  Nhìn nô tài? – Tạ Đông Quân nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi.

Hắn có cái gì đẹp hả?

Bộc Dương Tuyên Mộ đặt mông ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ mát, không e dè nhìn thẳng vào Tạ Đông Quân xem xét.

Dọc đường đi vì ánh mắt đáng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu nên Bộc Dương Tuyên Mộ không dám nhìn tới hai người bọn họ; ngay cả việc tới gần cũng không dám. Thế nên, hắn vẫn chưa có cơ hội rảnh rỗi để xem qua bộ dáng của Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Tuyên Mộ luôn cảm thấy tò mò với diện mạo của Tạ Đông Quân, nhất là sau khi xem qua bức họa.

Đồng thời, hắn còn tò mò không biết rốt cuộc Tạ Đông Quân là dạng người gì; dù sao thì hắn chính là người đã thu phục một tiểu Bộc Dương Tuyên Cầu khó tính! Việc này đối với người trong nhà Bộc Dương luôn lấy kỳ lạ! Trước đó, đám công chúa được đưa tới nhưng vẫn không thể thay đổi phong thái kỳ quặc của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Có điều, đúng như những gì được nghe kể, thị nhân này quả nhiên là rất đẹp. Tuy bề ngoài so với người trong bức họa có hơi thay đổi một chút nhưng đôi mắt cùng tư thái linh động kia thì giống hệt.

Khó trách tên Tuyên Cầu kia vì một thị nhân mà hóa điên như thế…

–  Nô tài … cũng chỉ là một nô tài, thực sự không đáng để vương gia tự mình di giá đến…

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cứ chăm chăm nhìn mình, toàn thân Tạ Đông Quân sợ hãi, nhịn không được mở miệng đánh vỡ sự im lặng.

–  Không , tin tưởng ta, ngươi đáng giá để ta đi một chuyến tới đây. – Bộc Dương Tuyên Mộ cười lộ cả hàm răng trắng bóng, cười đến mức khiến Tạ Đông Quân nổi da gà.

Tuy người trước mặt đây giống như không có ác ý nhưng không hiểu sao nụ cười của hắn ta giống như có hàm ý khác.

Bộc Dương Tuyên Mộ hình như còn muốn nói cái gì đó nhưng hắn ngưng bặt sau khi lộ ra một bộ dáng kinh hoảng.

–  Chuyện kia … Ta nghĩ là chúng ta còn nhiều chuyện lắm, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ tìm tới ngươi nói chuyện phiếm. – vừa nói hết được một câu, Bộc Dương Tuyên Mộ sớm đã bước đi không thấy người đâu nữa. Tạ Đông Quân chỉ biết đứng tại chỗ, há miệng kinh ngạc.

Chạy trốn nhanh như thế, là gặp quỷ sao?

Đối với Bộc Dương Tuyên Mộ mà nói, gặp quỷ cũng không có gì khác biệt; bởi vì ngay sau đó xuất hiện trước mắt Tạ Đông Quân chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thấy y liền nhanh chóng tiến tới đón.

–  Sao hôm nay trở lại sớm vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về Tĩnh Tâm điện trước khi mặt trời lặn làm Tạ Đông Quân  rất ngạc nhiên.

–  Trở về sớm một chút cùng ngươi không tốt sao? Không phải ngày nào ngươi cũng hô nhàm chán hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào chòi nghỉ mát, ngồi xuống rồi một phen kéo thân mình gầy yếu của Tạ Đông Quân đặt lên trên đùi mình.

–  Ngươi cũng biết ta nhàm chán thì để cho ta làm chút chuyện đi! Đừng cho Duyên Duyên mỗi lần đều lấy nước mắt áp chế ta! – Tạ Đông Quân vừa nói vừa né trốn nụ hôn và móng vuốt sói của Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Đừng có làm loạn … Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!

Bàn tay làm việc xấu bị giãy ra, vì không ăn được đậu hũ nên Bộc Dương Tuyên Cầu đành không cam lòng nói:

–  Vậy, cho ngươi tiếp vị trí tổng quản của Hồ công công nhé?

Vốn Bộc Dương Tuyên Cầu tính toán để Tạ Đông Quân ngồi vào vị trí thái giám cao nhất, đến lúc đó sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền toái. Ngoài ý muốn, Tạ Đông Quân lại từ chối:

–  Ta không cần! Ta không có năng lực, ta chỉ cần làm một thị nhân là tốt rồi!

Đề nghị bị bác bỏ một cách dứt khoát khiến Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.

–  Nếu không, ngươi muốn làm cái gì?

–  Ngoại trừ việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của ngươi giống như trước đây thì hãy để ta dọn dẹp thư phòng và cầm đèn cho ngươi có được không? – Tạ Đông Quân trưng vẻ mặt chờ mong, tươi cười nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Tại sao lại cứ thích đeo nhiều công việc lên người thế hả? – tùy rằng những việc này đều làm ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu nên y cũng không phản đối. Nhưng y thắc mắc sao Tạ Đông Quân lại thích làm nhiều việc như vậy? Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự rất thắc mắc.

–  Đương nhiên không phải làm không công nha! Ta hy vọng ngươi có thể tăng lương cho ta! – những lời mặt dày mày dạn thế này nhưng Tạ Đông Quân nói ra mặt không đỏ khí không suyễn. Song Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng mù mờ, không hiểu.

–  Tăng lương? Tại sao? Ngươi muốn cái gì, nói cho ta biết, ta mua cho ngươi là được rồi.

–  Không phải ta muốn mua đồ, ta chỉ muốn để dành thôi.

–  Để dành làm cái gì?

–  Ngươi đừng có quản. Trước tiên nói xem ngươi có đồng ý với ta hay không thôi! – Tạ Đông Quân ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu làm nũng. Thấy bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu làm sao có thể không đồng ý cho được?

–  Được thì được thôi. Nếu ngươi muốn có nhiều tiền thì chẳng phải làm tổng quản sẽ tốt hơn sao?

Tạ Đông Quân nhăn mũi, làm một bộ chán ghét.

–  Cây to đón gió. Ta mới không cần làm tổng quản đao to búa lớn. Ta chỉ muốn làm một thị nhân nho nhỏ đã thỏa mãn rồi.

–  Ngươi yêu cầu chỉ có vậy, ta còn có thể nói không được sao?

–  Ta biết là ngươi đối với tốt nhất mà!

Được sự cho phép của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân hoan hô ầm trời, hớn hở ôm Bộc Dương Tuyên Cầu mà hôn lấy hôn để. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng vui vẻ hưởng thụ nụ hôn của mỹ nhân.

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý rồi nhưng y không nói cho Tạ Đông Quân biết rằng, chức vị thị nhân đối với bọn hắn cũng không hề nhỏ, nó gần bằng chức tổng quản béo bở đó nha!

Xem ra, từ trước tới nay Tạ Đông Quân không hề có khái niệm là địa vị của mình trong cung cao thế nào; lại còn tự cho rằng mình đã ẩn giấu thực sự rất tốt nữa.

Vả lại, tuy Tạ Đông Quân nói sợ cây to đón gió nhưng hắn căn bản không biết bản thân mình trong hoàng cung này nổi danh ra sao. Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu và Duyên Duyên cố ý giấu diếm không nói thì chỉ cần vào cung ba ngày thì mọi lời đồn đãi liền tiến vào trong tai hắn rồi.

–  Nếu ta đã đáp ứng ngươi rồi thì ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn để dành tiền không?

Nghe Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi, Tạ Đông Quân trầm mặc một hồi rồi né tránh khỏi cái ôm của y, nhảy xuống ngồi đối diện trên chân y, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

–  Ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng cho ta.

–  Yêu cầu của ngươi đúng là nhiều nha… Là cái gì?

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu nói lời trêu ghẹo nhưng bởi diễn cảm của Tạ Đông Quân rất nghiêm túc nên khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu dần thu hồi nụ cười trên mặt, nội tâm bắt đầu bất an, không yên.

–  Chờ khi ta già, nếu ngươi đã không còn yêu ta nữa thì ta muốn ra cung!

Nghe lời Tạ Đông Quân nói, Bộc Dương Tuyên Cầu mím chặt môi, đôi mắt ánh lên tia nhìn đáng sợ, cả người đồng thời tản ra hơi thở nguy hiểm. Duyên Duyên đứng một bên tuy sợ hãi nhưng cũng không dám tự tiện tiến lên nửa bước.

–  …. Ngươi nói, đây là có ý gì?

Tuy là miễn cưỡng nhưng trên mặt Tạ Đông Quân vẫn triển khai nụ cười, tựa hồ như muốn hạ giảm đi thứ không khí nặng nề này. Song Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn cười không nổi, hắn chăm chăm nhìn Tạ Đông Quân, không tự giác siết chặt cái chén trên tay.

–  Ý đúng như lời ta nói. Chờ tới khi ta già đi, nếu không còn được ngươi sủng ái, ta nếu ở lại trong cung cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ thêm chọc giận ngươi mà thôi. Không bằng thả ra cung, ta còn có thể tranh thủ sớm một chút để xây dựng cuộc sống của mình một lần nữa…  Chẳng hạn như mở một cửa hàng nhỏ trong thành, thế nên bây giờ ta muốn để dành bạc. Đến lúc đó, nếu ngươi rảnh thì cũng có thể đến ngồi chơi một lát.

Tuy ngữ khí như là trò chuyện vui vẻ nhưng ẩn ý trong lời nói dĩ nhiên có vụ xa cách. Tạ Đông Quân nói có vẻ thoải mái, song kỳ thực trong lòng đang chảy máu.

Sau khi trở về không bao lâu, Tạ Đông Quân đã phát hiện ra nhiều chuyện. Trong cung có rất nhiều khuôn mặt mới, nhất là nhóm phi tân ăn mặc, trang điểm xinh đẹp rồi cả những vụ lục đục mâu thuẫn giữa bọn họ với nhau trong hậu cung.

Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng đế, nên đương nhiên hậu cung có rất nhiều phi tần. Tuy đây là chuyện không thể tránh khỏi nhưng Tạ Đông Quân vẫn cảm thấy thực sự rất khó sống.

Hắn biết đó không phải là ý của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng hắn cũng biết những phi tần kia là vì chúng đại thần ép bức y phải thỏa hiệp.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn từng suy nghĩ ích kỷ, hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà không nạp phi lập hậu. Trước kia, hắn ủng hộ Bộc Dương Tuyên Cầu không làm hoàng đế, kỳ thực cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy. Bởi một khi làm hoàng đế thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể không làm; hậu cung không thể không người, và ngôi vị hoàng hậu không thể không có chính là một trong số đó.

Tạ Đông Quân không có tham vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà gạt bỏ mọi dị nghị, hắn cũng không hy vọng vì mình mà khiến Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành hôn quân trong mắt người đời; còn bản thân hắn là tội nhân thiên cổ mị quân hủy quốc.

Chuyện Tạ Đông Quân chính là Tạ Mãn đã bị mọi người biết hết, mà tin tức Tạ Đông Quân theo Bộc Dương Tuyên Cầu hồi cung, thậm chí là trở về sống trong Tĩnh Tâm điện cũng đã sớm truyền khắp, làm mưa làm gió trong hoàng cung.

Tất cả mọi người đều xem hắn như một kẻ không biết xấu hổ, sau khi tiêu xài hết vàng bạc châu báu trộm được lại vác mặt trở về nhờ vả Bộc Dương Tuyên Cầu, người đã bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo.

Hắn mới ở chưa được mấy ngày mà đã có vài vị tần phi quý nhân thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu đi vắng liền chạy đến Tĩnh Tâm điện. Nói là đến nhìn hắn nhưng mục đích ngầm chính là tới nhục mạ, châm chọc Tạ Đông Quân.

Điều này làm cho Duyên Duyên tức gần chết. Có lần nàng định tìm Bộc Dương Tuyên Cầu về để trừng phạt đám phi tần kia nhưng đều bị Tạ Đông Quân ngăn cản. Tạ Đông Quân thậm chí còn yêu cầu Duyên Duyên không được tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tạ Đông Quân có thể hiểu được suy nghĩ của đám nữ nhân này. Dù sao thì các nàng vất vả lắm mới được tuyển vào cung, bỗng dưng lại nhảy ra một người là hắn. Nếu các nàng từ này về sau không có được sự chú ý của Bộc Dương Tuyên Cầu thì chẳng phải sống cô đơn, quạnh quẽ trong hậu trong trong suốt quãng đời còn lại sao?

Nhưng mà mỗi lần nhìn nhóm tần phi xinh đẹp kia, Tạ Đông Quân lại không ngăn nổi suy nghĩ: Bản thân mình cùng lắm chỉ là một nam nhân, không bao lâu nữa tuổi già sắc cũng giảm, còn có thể được Bộc Dương Tuyên Cầu sủng ái bao lâu đây?

Ý nghĩ này xuất hiện khiến Tạ Đông Quân nhịn không được mà cười nhạo chính mình. Tới chỗ này đã mười mấy năm, tư tưởng của mình chẳng lẽ cũng bị nhuộm thành giống bọn họ rồi sao? Có lẽ nên giống với người hiện đại xem tình cảm là thứ monrh manh, nếu Bộc Dương Tuyên Cầu thay lòng đổi dạ thì cũng đừng thương y nữa. Như vậy, hắn có thể dễ dàng rời đi rồi!

Nhưng mà ý nghĩ này của Tạ Đông Quân đã chọc giận Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Chúng ta đã đi tới bước này, ngươi còn có thể vọng tưởng muốn rời xa ta sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu siết chặt tay, chiếc chén phát ra tiếng động ken két báo sắp có điềm xấu.

–  Có thể đúng là ta không muốn rời khỏi ngươi, nhưng thế sự khó liệu … – Tạ Đông Quân nói còn chưa xong đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu kích động đánh gãy.

–  Không có cái gì là không thể lo liệu! Ta đây, suốt cuộc đời sẽ không buông ngươi ra; ngươi hãy bỏ cái suy nghĩ muốn ra khỏi cung đi!

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu kích động quá mức, Tạ Đông Quân cũng không muốn phản bác y; hắn hạ giọng, cố gắng làm yên lòng, thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu:

–  Ta là nam nhân, cho dù trẻ cũng không còn được nhiều năm. Đến lúc đó làm sao so sánh được với đám phi tần tuổi trẻ, xinh đẹp nơi hậu cung của ngươi? Ngươi là hoàng đế, vài năm nữa nhất định sẽ phải lập hoàng hậu … Thực xin lỗi, ta thực sự không thể trơ mắt nhìn chuyện này diễn ra được. Thế nên, nếu một khắc này tới, ngươi vẫn nên đáp ứng để cho ta đi thôi…

Giọng nói Tạ Đông Quân vẫn không hề lạc điệu khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phải gầm lên giận dữ, cắt ngang lời hắn:

–  Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Ta sẽ không lập hậu, cũng tuyệt đối không buông tha ngươi!

Theo tiếng gầm giận dữ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tay y dùng sức một chút khiến cái chén liền bị bóp nát. Những mảnh nhỏ của chén ngọc găm vào lòng bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu lại như không phát giác, chỉ khăng khăng bóp chặt tay lại, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.

–  Tay ngươi!

Thấy cái chén bị vỡ, Tạ Đông Quân cực kỳ hoảng sợ chạy tới muốn mở bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra để y đừng tiếp tục dùng lực khiến mảnh vỡ đâm vào càng sâu.

Nhưng hắn còn chưa kịp bắt được tay Bộc Dương Tuyên Cầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhanh chóng nắm được thắt lưng Tạ Đông Quân, đem mặt mình chôn trước ngực hắn rồi ôm chặt lấy không chịu buông.

–  Coi như là ta van cầu có được không? Đừng rời khỏi ta một lần nữa … Ta chịu đủ rồi, ta thật sự phát điên rồi… Nếu lại không thấy ngươi nữa, ta nhất định sẽ điên mất…

Giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu nghe như tiếng khóc khiến Tạ Đông Quân đau lòng, nhịn không được rơi nước mắt. Lực đạo của Bộc Dương Tuyên Cầu khá lớn, Tạ Đông Quân có thể cảm giác được cảm giác thô cứng của những mảnh nhỏ găm trong tay y đang cạ vào lưng mình.

–  Tay ngươi … còn có mảnh vỡ đâm vào, phải gắp ra mới được…

Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn làm ngơ, tiếp tục ôm chặt Tạ Đông Quân không chịu buông ra.

–  Ngoan, buông ra nào, có được không? Trước tiên phải băng bó tay ngươi mới được… – tuy đau lòng tới mức khó thở nhưng Tạ Đông Quân vẫn nhẹ giọng dỗ dành Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Không muốn! Chỉ cần ta buông tay ra, ngươi nhất định muốn rời đi… Ta không bao giờ … thả ngươi ra nữa… Nếu ta cứ ôm ngươi thế này thì ngươi có muốn bỏ chạy cũng không được…

–  Nhưng mà tay ngươi … Không thể cứ để mặc vậy được! Ngươi trước tiên cứ buông ra được không? – cảm giác được chỗ quần áo mà tay Bộc Dương Tuyên Cầu áp lên càng ngày càng ướt, Tạ Đông Quân nóng lòng vô cùng.

–  Không bao giờ… rời khỏi ta nữa … Tại sao ngươi biết rõ là ta yêu ngươi nhưng trong tâm vẫn muốn rời ta… Rõ ràng là ngươi đã nói sẽ không rời xa ta nữa…

–  Ta không đi, ta đáp ứng ngươi là không đi nữa, còn chưa được sao? Mau buông tay để ta nhìn xem! – lòng nóng như có lửa đốt thì Tạ Đông Quân còn quản được cái gì. Sau khi đồng ý với Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn vội vàng kéo tay y ra, cẩn thận xem xét.

Có được hứa hẹn, Bộc Dương Tuyên Cầu mới thả lỏng lực, đưa cánh tay đang không ngừng đổ máu cho Tạ Đông Quân nhìn. Nhưng biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu còn có chút hoảng hốt, có lẽ là vì bóng ma khi nãy đã quấy phá tâm tư y.

Bộc Dương Tuyên Cầu hình như không nhớ rõ mình đã nói cái gì, y chỉ biết là bản thân đã chứng kiến vô vàn ảo ảnh.

Y thấy một căn phòng trống rỗng, một đôi giầy không ai đi cùng tiếng mưa to bên ngoài.

Một nửa mảnh vỡ chiếc chén ngọc đều găm vào tay Bộc Dương Tuyên Cầu, máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng, rất nhanh đã nhiễm đỏ tay áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Duyên Duyên! Nhanh đi mời ngự y lại đây! Nhanh!!!

–  A, Dạ! – Duyên Duyên đứng một bên bị dọa sơ, khi nghe mệnh lệnh của Tạ Đông Quân mới bừng tỉnh, vội vàng chạy đi.

Tạ Đông Quân ngồi xổm trên mặt đất nhìn vết thương của Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu đi, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống.

–  Ngươi đúng là đồ đần .. Tội gì mà lại như vậy?

Bộc Dương Tuyên Cầu đã muốn khôi phục thần trí, y cười cười, làm bộ không để ý.

–  Nếu làm vậy có thể giữ ngươi lại, cho dù có muốn ta chém một bàn tay cũng được!

Chính vì Bộc Dương Tuyên Cầu nói quá mực nhẹ nhàng, dễ dàng lại càng khiến Tạ Đông Quân kinh hãi.

Người trước mặt hắn đây, thật sự điên rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.