Mọi người ăn tết có vui vẻ không, hôm nay mình trở lại rồi nè! ^0^
Hai ngày trước khi bí cảnh mở ra, đoàn người cuối cùng cũng tới được đích đến.
Thị trấn phụ cận đã tụ đầy người, Tạ An liên tục hỏi thăm ba khách điếm, toàn bộ đều ngập đầy khách.
" Công tử, làm sao bây giờ?"
Tạ Uẩn bất đắc dĩ nói: " Thôi, chúng ta đến phụ cận xem thử, dù sao cũng phải tìm một chỗ để dàn xếp cho đám nhỏ."
" Uy, tiểu tử, các ngươi tới đây để làm gì?"
Tạ Uẩn sửng sốt, phát hiện vị Võ Sư kia là đang hỏi hắn, vội hành lễ nói: " Kiến quá tiền bối, vãn bối mang theo vợ con đến Vân Châu nương nhờ họ hàng, vừa vặn đến được đây."
" Được rồi, không còn chuyện của ngươi nữa, cút nhanh đi, đừng ở đây chướng mắt."
" Vâng." Tạ Uẩn cung kính đáp, vội mang theo vợ con cùng nhau rời đi.
Tình huống như vậy, dọc đường bọn họ đã gặp rất nhiều lần, chìa khóa bí cảnh Thanh Phủ chỉ có một trăm lẻ tám cái, nhưng người muốn đạt được cơ duyên thì rất rất nhiều, không có chìa khóa thì phải làm sao?
Cướp đoạt chứ sao.
Bọn họ đã từng nhìn thấy, một đám người gần đó chỉ vì hoài nghi một đám người khác có chìa khóa liền giết đám kia không còn một mảnh, nếu không nhờ có thủ đoạn bố trí trận pháp cao minh của Cảnh Nhiên khiến cho không ai có thể phát hiện ra tung tích của bọn họ, e là lại phải đại chiến một hồi.
Người cướp bóc phần lớn đều là cường giả Võ Sư, thậm chí bị cướp bóc cũng là Võ Sư.
Bí cảnh Thanh Phủ chỉ người có tu vi dưới Võ Tướng mới có thể tiến vào, vì đạt được cơ duyên, vì tấn chức Võ Tướng, nhiều kẻ bát tinh cửu tinh Võ Sư khắp nơi giết người cướp của như muốn điên rồi.
Đương nhiên, những chuyện này bọn họ sẽ làm thật sạch sẽ, giết người nhất định sẽ diệt khẩu, tuyệt đối sẽ không làm hỏng thanh danh của mình. Nếu không phải đám người Tạ Uẩn từng tận mắt nhìn thấy hiện trường cướp bóc, lại gặp nhiều thi thể chết với nguyên nhân không rõ, e là cũng không nghĩ đến chuyện này. Những Võ Sư ngày thường cao cao tại thượng, thế mà cũng sẽ có lúc điên cuồng đến thế.
Có điều, chuyện này có lẽ cũng do tầm mắt của những tiểu nhân vật như bọn họ quá hạn hẹp, càng hướng đến Vân Châu, cao thủ càng nhiều, vừa rồi mấy khách điếm mà Tạ An dò hỏi kia, đều có Võ Tướng trấn thủ, những người này chắc đã có chìa khóa, lần này đến đây có lẽ cũng vì bảo hộ đệ tử trong tộc đi rèn luyện.
Người như vậy, không ai có can đảm trêu chọc, mấy kẻ cướp bóc kia chỉ dám tìm những kẻ có thực lực yếu kém xuống tay để cướp chìa khóa.
Bí cảnh Thanh Phủ chưa mở ra mà đã tinh phong huyết vũ đến vậy rồi.
Một đường đi tới, Tạ Uẩn sâu sắc cảm nhận được đạo lý cá lớn nuốt cá bé. Tinh thần của đám người Tạ Phong đều căng chặt, may mà bọn họ mang theo hai đứa nhỏ, tu vi của người cao nhất cũng chỉ đến cửu tinh Võ Hồn, vừa thấy là biết không phải vì bí cảnh mà đến, bằng không, bọn họ có muốn bình an cũng khó.
Kỳ thật, cho dù là vậy, bọn họ cũng từng bị kiếp sát. May mắn chính là, tu vi cao như Võ Sư thì chướng mắt bọn họ, tu vi thấp hơn Võ Sư thì lại giống như đồ ăn tự dâng lên cửa cho bọn họ vậy. Bởi thế mà Tạ Uẩn liền cho bọn họ ra rèn luyện tay chân luôn, đối với những kẻ chặn đường này vẫn rất hoan nghênh, ít nhất thì hắn cũng móc được không ít túi tiền, hơn nữa bọn nhỏ cũng càng ngày trở nên trưởng thành và thành thục hơn.
Rời khỏi thị trấn, Tạ An rầu rĩ nói: " Công tử, không có khách điếm nào còn chỗ cho chúng ta sao?"
Tạ Uẩn khinh thường liếc hắn một cái, vốn hắn cũng không tính đến khách điếm, hắn tính đi dạo một vòng quanh thị trấn cho mấy người kia quen mặt, miễn cho đến ngày bí cảnh mở ra, thời điểm bọn họ đột ngột xuất hiện liền bị người xem là dê béo mà làm thịt.
Cảnh Nhiên nhìn ngó khắp nơi đánh giá, nhìn vào ngọn núi phía xa xa, nói: " Đi lên núi đi, tạm thời tìm một chỗ để dàn xếp đã."
Tạ Uẩn gật đầu, hắn cũng đang có ý này, chủ yếu là sau khi bọn họ tiến vào bí cảnh, đám người Lý Kỳ sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu trụ ở khách điếm, kia mới là mặc người làm thịt.
Núi kia rất lớn, Tạ Uẩn dứt khoát lấy phi hành khí ra, dựa theo hướng Cảnh Nhiên chỉ, tìm một khe núi bí ẩn.
Ngày đó, Cảnh Nhiên liền bắt đầu bố trí trận pháp, Tạ An, Lý Kỳ dù sao cũng là những người trung thành đi theo bọn họ từ những ngày đầu. Đám người Đỗ Thần và Lương Vũ Minh thì thuộc diện gia quyến, làm thế nào cũng phải bảo vệ họ thật tốt.
Cảnh Nhiên liên tục bố trí ba cái trận pháp, mỗi một trận pháp đều nằm ở vị trí khác nhau, nếu gặp phải nguy hiểm, một chỗ không chống cự nổi thì đi qua chỗ khác, tóm lại là phải bảo đảm vạn vô nhất thất* ( tuyệt không để xảy ra một sai lầm nào).
Bốn người Tạ An, Lý Kỳ trong lòng có chút mất mát, dù sao, địa phương như bí cảnh ai mà không hướng tới, nhưng bọn họ cũng hiểu, tu vi của mình qua thấp, đi cũng là kéo chân sau, công tử đã phải bảo vệ mấy vị thiếu gia, bọn họ là hạ nhân, không trợ giúp được cho công tử thì thôi, còn phải để công tử bảo hộ mình, vậy thì còn mặt mũi nào nữa.
Một đường này nếu hỏi ai là người bị chấn động nhất, kỳ thật chính là mấy người bọn họ, chủ yếu là vì Tạ Uẩn là một người rất an phận, lại là một tên trạch kỹ thuật, cho dù có cùng người Vương gia đối chọi gay gắt, cũng toàn là dựa vào đầu óc.
Bọn họ chưa từng gặp phải trường hợp chiến đấu kịch liệt như vậy, chưa từng thấy nhiều người chết như vậy, từ khi công tử lần đầu tiên để cho bọn họ giết địch, bọn họ liền tràn ngập cảm giác thất bại, sâu sắc cảm nhận được sự vô năng của mình.
Tạ Uẩn cũng lười để ý bọn họ, biết tỉnh táo lại là tốt, vậy mới biết tự kiểm điểm lại bản thân. Cho dù đã từng được Mộ Tề huấn luyện, nhưng ý thức chiến đấu của những người này cũng quá kém, ngày rời đi hôm đó, nếu không có Cảnh Nhiên khống chế trận pháp cứu giúp đúng lúc, e là mấy cái mạng cũng không đủ cho mấy người này chết.
Hai ngày sau, đến giờ bí cảnh Thanh Phủ mở ra.
Đám người Tạ Uẩn đã tới từ rất sớm, lối vào bí cảnh vẫn bị chen đầy, trong đó thấy nhiều nhất là các thế gia, bọn họ có Võ Tướng tọa trấn, phảng phất như ngồi trên mây, cao ngạo nhìn xuống quần chúng phía dưới.
" Người Bạch gia tới."
Một cái phi hành khí vô cùng hoa lệ, " Vèo" một tiếng ngừng ở không trung.
Tuấn nam mỹ nữ sôi nổi nhảy xuống, mỗi một bước chân đều có tư thái tuyệt đẹp, nơi nơi chốn chốn đều hiển lộ ra phong phạm thế gia, người đáp xuống cuối cùng chính là một vị Võ Tướng, uy áp nháy mắt làm kinh sợ toàn trường, sau đó lại lập tức thu hồi, đây là lời cảnh cáo của hắn đến mọi người.
" Tam tiểu thư Bạch gia thật xinh đẹp, nghe nói nàng nữ sinh xuất sắc nhất của học viện Vân Châu."
" Lần này nàng cũng vào bí cảnh sao?"
" Vô nghĩa, tam tiểu thư xuất chúng như vậy, người Bạch gia chắc chắn muốn bồi dưỡng rồi, danh ngạch đến bí cảnh lần này sao có thể thiếu nàng được."
" Đúng vậy, nghe nói nàng và hoàng thành có chút quan hệ, bí cảnh lần này kết thúc, là sẽ đến hoàng thành đó."
" Xuất thân thế gia đúng là may mắn, nếu ta có thể vào bí cảnh thì tốt rồi."
" Suỵt.."
"Đừng nói chuyện nữa, người Trần gia tới kìa."
Hơn ba mươi đạo quang mang lướt qua, đệ tử Trần gia ngự không bay qua, có người giẫm trên phi hành khí, cũng có người cưỡi linh thú cao cấp, xuất hiện thực phong cách trước mắt mọi người.
" Nhìn kìa, nhìn kìa, đó là đích trưởng tử Trần gia, cưỡi thanh dực điểu cấp tám, người Trần gia đối với hắn thật tốt."
" Người ta thiên phú tốt, xuất thân tốt, tuổi còn trẻ đã có tu vi Võ Sư, người Trần gia tất nhiên phải sủng hắn rồi."
" Ha ha, nghe nói Trần gia gần đây bị mất mặt lớn, lại bị nữ tế của Phương gia gây phiền toái."
" Di, đúng rồi, lần này bí cảnh Thanh Phủ mở ra, sao không thấy người Phương gia tới."
" Người ta mới vừa có độc đinh, sao có thể bỏ được mà tới đây, bí cảnh tuy là cơ duyên, nhưng đồng thời cũng là cửa tử, mỗi lần bí cảnh mở ra, còn thiếu người chết sao?"
Người nọ gật đầu chấp nhận, tiếp đó lại nói tới mấy chuyện khác.
Tạ Uẩn nhướng mày, cẩn thận đánh giá, hóa ra đây là người Trần gia, cuộc sống của nhị tỷ hình như cũng không quá tốt. Mặt khác, nữ tế của Phương gia trong miệng mấy người kia chắc là nói ngũ ca đi.
Tạ Uẩn câu môi cười cười, hắn biết mà, để ngũ ca tới Vân Châu tuyệt đối sẽ làm cho Tạ Tuyết ngột ngạt.
" Phụ thân, bí cảnh khi nào mở ra?" Tạ Bác hỏi.
Tạ Uẩn trả lời: " Còn ba canh giờ nữa."
Tạ Bác thất vọng nói: " Chờ lâu đến vậy sao, bí cảnh có cái gì trong đó, nếu không có gì vui, vậy con không đi đâu."
Tạ Thù nói: " Đệ có muốn đi cũng không đi được."
Tạ Bác bất mãn: " Vì cái gì chứ, phụ thân lợi hại như vậy, chúng ta chắn chắn có thể đi."
Tạ Thù nói: " Bởi vì muốn vào bí cảnh thì phải có chìa khóa."
Tạ Bác vẻ mặt kiêu ngạo nói: " Phụ thân chắc chắn có chìa khóa."
Ánh mắt người chung quanh đều nhất trí tụ lại đây, Tạ Uẩn xấu hổ cười cười.
Tạ Thù nói: " Bí cảnh cao thủ quá nhiều, phụ thân không chống cự nổi đâu."
Tạ Bác chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: " Ca ca, sao ca có thể nâng cao chí khí của người khác mà diệt uy phong của mình chứ, phụ thân chắc chắn có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy một địch chúng, lấy ít thắng nhiều."
Tạ Thù nói: " Không được, tu vi của phụ thân so với mấy vị cao thủ quá yếu."
" Ca nói bậy, phụ thân mới là người lợi hại nhất, chỉ chiến đấu vượt cấp có năm sáu cấp, bảy tám cấp thôi chứ mấy, phụ thân uy phong nhất."
Tạ Uẩn xấu hổ không biết nên làm gì cho phải, vội nói: " Nói bậy gì đó, mau ngậm miệng."
Tạ Bác không vui, ôm cánh tay phụ thân làm nũng: " Phụ thân, phụ thân, người nói đi, con không nói dối đúng không, người lợi hại nhất."
Tạ Uẩn nhìn trái nhìn phải, phát hiện một vài người đã thu ánh mắt về, thừa dịp người khác không chú ý liền gật đầu, nói: " Ân, ân, phụ thân lợi hại nhất."
" Xùy..." Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo, rõ ràng đang chê cười Tạ Uẩn mạnh miệng mà không biết nhìn trường hợp.
Tạ Uẩn bất đắc dĩ cười cười, tỏ vẻ hài tử không hiểu chuyện, sùng bái phụ thân mà thôi, người chung quanh không hề phản ứng hắn, một tên cửu tinh Võ Hồn thấp kém, không cao thủ nào thèm đem hắn để vào mắt.
Tạ Bác hoan hô: " Phụ thân, phụ thân, chốc nữa chúng ta vào bí cảnh, con muốn vào đầu tiên."
Tạ Thù nói: " Đệ nằm mơ đi, muốn đi cũng phải là ta trước, ta là ca ca, đệ là đệ đệ."
Tạ Bác rối rắm: " Thôi được, ca là ca ca nên đệ nhường cho đó."
Hai tiểu tử bắt đầu thảo luận, sau khi tiến vào bí cảnh sẽ thế nào thế nào, hơn nữa còn nói đạo lý đâu ra đó, những người khác nghe mà khóe miệng run rẩy, nếu không phải chỉ là hai đứa nhỏ, đổi thành người có tuổi lớn hơn chút, chắc chắn đã sớm bị người tát chết tươi.
Đám người Tạ Phong nghe mà kinh hồn táng đảm, trong lòng bùm bùm nhảy loạn, sợ hai đứa nhỏ không biết lựa lời, nói ra lời gì không nên nói.
Nhưng mà, trên thực tế, nên nói hay không nên nói, hai đứa nhỏ đều nói hết.
Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên vô cùng bình tĩnh, hài tử nhà bọn họ không ngu ngốc, sau khi bí cảnh mở ra, nói không chừng còn phải tranh đoạt một phen. Chi bằng lúc này hào phóng nói ra có lẽ là một chuyện tốt, dù sao ai cũng sẽ không tin đó là lời nói thật, Tạ Uẩn đối với bản lĩnh có thể đem lời thật biến thành nói dối của nhị tiểu tử nhà mình cũng rất bội phục.
Lại đợi một chút, không ít người lục tục tới tụ họp.
Theo thời gian dần trôi, không trung đột nhiên xuất hiện một trận gợn sóng, như cuộn sóng tầng tầng tản ra.
" Bí cảnh mở ra rồi."
Theo một tiếng hét kinh hãi, không trung sáng lên quang mang, trực tiếp che phủ tại một nơi cách mọi người không xa, đó là lối vào bí cảnh.
Sau đó, Tạ Uẩn nghe được tiếng kêu, thừa dịp bí cảnh mở ra khe hở, càng dễ dàng phát hiện người có được chìa khóa, lối vào bí cảnh bị người ta tranh đoạt hỗn loạn, thẳng đến khi Võ Tướng tản mát ra uy áp trấn nhiếp, tình huống mới đỡ hơn chút.
Đệ tử thế gia xếp hàng đâu vào đấy tiến vào bí cảnh, lúc này, không có ai dám tới tìm tra. Nhưng khi một đội ngũ muốn đục nước béo cờ, chém giết lại lần nữa bắt đầu, người chung quanh như hổ rình mồi, sao có thể dễ dàng lừa gạt, bất luận là cơ hội gì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Đội ngũ mười người cũng xông qua, đáng tiếc, lúc xông qua được chỉ còn có bốn người.
Bên cạnh có người lắc đầu thở dài: " Loại tiện nghi này không thể tham, kẻ giữ chìa khóa rõ ràng đã đem đồng đội ra làm tấm chắn."
" Đúng vậy, loại dã đội này, bọn họ cũng dám gia nhập, đúng là tìm chết."
Tạ Uẩn nghe vậy cũng hiểu, đây là có người lấy chìa khóa ra làm mồi, dụ hoặc đồng đội đi vào bí cảnh trước, trên thực tế chỉ là tìm tấm bia mà thôi, vì tiến vào bí cảnh, những người này đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng mà hắn cũng cần phải nghĩ ra biện pháp, nếu không bí cảnh chỉ mở ra một canh giờ, phía trước còn tranh đấu kịch liệt như vậy, hắn còn dìu già dắt trẻ, căn bản không có biện pháp xâm nhập vào. Tạ Uẩn nhíu mày bắt đầu suy tư, gọi hai đứa nhỏ nhà mình tới, đem tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi dây nhỏ truyền âm.
Tạ Thù, Tạ Bác đôi mắt tỏa sáng, hi hi ha ha, không để lộ ra gì.
Tạ Uẩn yên tâm hơn, hai đứa nhỏ nhà hắn, vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không lộ ra chút dấu vết nào.
Sau khi đệ tử thế gia tiến vào, phía trước lại lần nữa chém giết, có người thuận lợi tiến vào được bí cảnh, cũng có người mất mạng. Đương nhiên, cũng có người cướp đoạt thành công, gấp không chờ nổi mà chạy vào bí cảnh, sợ chỉ cần mình chậm một chút lại phải chém giết với người khác.
Tạ Uẩn nghiêng đầu hỏi người khác: " Lạm sát như vậy không ai quản sao?"
" Quản cái gì mà quản, cản trở cơ duyên của người khác cũng giống như giết cha mẹ người ta vậy, hoàng thành còn không có người quản huống chi địa phương này của chúng ta, ai lại xen vào việc người khác, ai mà không phải tự quét tuyết trước cửa."
Tạ Uẩn nhíu mày, có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều, đối với hoàng thành hắn luôn có một loại thuyết âm mưu.
Cuộc chém giết phía trước tạm thời ngừng lại, phía trước đã chết không ít người, những người giữ chìa khóa khác thì lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tạ Bác nói: " Phụ thân, khi nào thì chúng ta vào, người nhìn xem, ít người đi rồi kìa."
Người khác cười nhạo nói: " Tiểu huynh đệ chí hướng không nhỏ."
Tạ Bác lập tức ưỡn ngực ra vẻ ông cụ non, lớn tiếng nói: " Sau này ta muốn trở thành Võ Vương."
" Ha ha ha."
Không ít người đều nở nụ cười, đương nhiên cũng có người là khinh thường, chê cười đứa nhỏ này không biết tự lượng sức mình.
Tạ Uẩn lúng túng nói: " Đừng nghe hài tử nói bậy."
Tạ Bác trừng mắt, bất mãn nói: " Phụ thân, người không biết tính toán gì hết, nói muốn mang con đi bí cảnh mà, người không đi thì con tự mình đi."
Tạ Bác nói xong, liền xoay người chạy thật nhanh.
" Này, Tiểu tử thúi." Tạ Uẩn tức giận mắng, lập tức đuổi theo.
Tạ Thù vội nói: " Đệ đệ, đã nói là ta vào trước mà."
" Hỗn tiểu tử lại ngứa da." Cảnh Nhiên nộ khí đằng đằng, quay đầu nhìn về phía đám người Tạ Phong: " Nhị Ca, cửa vào bí cảnh nguy hiểm, mọi người mau theo ta qua đó nhìn xem."
Tạ Bác chạy đến trước cửa vào bí cảnh, đắc ý xoay người: " Phụ thân, mau mang con vào đi, người nói là mang con đến để học hỏi mà."
Tạ Thù nói: " Đệ đệ, mau trở lại, nguy hiểm lắm."
Tạ Uẩn bắt lấy Tạ Bác, kinh sợ nhìn chung quanh, hung hăng nói: " Mau trở về với ta."
" Không chịu, không chịu."
Đám người Cảnh Nhiên nhanh chóng chạy qua, mắng: " Mau theo ta rời khỏi đây, nơi này nguy hiểm."
Đúng lúc này, bên cạnh có một đội ngũ chém giết tới, sắc mặt Cảnh Nhiên sợ tới mức trắng bệch, sợ bọn họ lan đến gần hài tử.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Tạ Bác liền bĩu môi: " Mọi người không mang theo con đi, con tự mình đi."
Tạ Bác xoay người chạy vào bí cảnh, gia trưởng vội vàng chạy theo, mọi người còn đang chờ xem hài tử kia ăn mệt, bị bí cảnh bắn ngược ra, ai ngờ...
" Sao lại thế này..."
" Tiểu nhi gian trá."
" Bọn họ chắc chắn có chìa khóa..."
" Mấy tên Võ Hồn thấp kém, dám mang hài tử vào bí cảnh, này chẳng phải là đi tìm chết."
Còn có người trợn mắt há hốc mồm, nhớ tới những lời đứa nhỏ kia nói, còn có những lời thảo luận của bọn họ, quả thực hận đến nỗi không thể tát cho mình một cái, chìa khóa bí cảnh đã từng ở dưới mí mắt của bọn họ, chỉ vừa thoáng gặp qua thôi mà.