Cảnh Nhiên tinh bì lực tẫn, trong lòng lại có chút may mắn, may là lần ngâm thuốc tắm này không giống với lúc Tạ Uẩn tấn giai, một lần bế quan là mất vài ngày. Bằng không, cái loại đau đớn này y chỉ sợ mình không thể thừa nhận nổi.
Kỳ thật, nguyên nhân vô cùng đơn giản, loại thuốc tắm này nếu ngâm tới nửa ngày một ngày, vậy không phải là đau chết người luôn à. Đó không còn là trị liệu nữa mà là giết người. Có điều, cho dù quá trình rất đau, nhưng Cảnh Nhiên lại rất vui sướng, y có thể cảm giác được, trong cơ thể mình đã ẩn ẩn có nội tức đang lưu động. Rất ít, nhưng lại là tồn tại chân thật, chỉ cần y vận hành công pháp tu luyện, là nội tức có thể nạp vào đan điền.
Cảnh Nhiên kích động muốn khóc, trên thực tế, y cũng đã thật sự khóc luôn rồi, Lý Kỳ vừa vào phòng liền hoảng sợ. Có điều, nhớ tới tiếng kêu thảm thiết của Cảnh Nhiên, trong lòng hắn lại thấy dễ hiểu thôi, cái loại tiếng kêu thê lương kia vừa nghe đã thấy vô cùng thống khổ rồi, Cảnh Nhiên công tử đau quá mà khóc cũng là chuyện bình thường thôi.
Chỉ là, khi hắn bước đến trước mặt Cảnh Nhiên, thấy Cảnh Nhiên lộ ra nửa sườn mặt, Lý Kỳ sợ ngây người, tuy hắn đã sớm biết, Cảnh công tử vẫn đang tiến hành trị liệu, nhưng Lý Kỳ vẫn bị dung mạo của Cảnh Nhiên làm cho chấn kinh một phen.
Cảnh Nhiên tiện tay cầm lấy xiêm y treo trên bình phong kế bên thùng tắm, nhanh chóng che mặt lại, y không biết hiện giờ dung mạo của mình hiện giờ thế nào, nhưng y nghĩ trước khi hoàn toàn khôi phục lại như trước kia thì sẽ không để Tạ Uẩn ở bên ngoài thấy được.
Lý Kỳ từ trong phòng bước ra, lấy tốc độ cực nhanh tuyên dương chuyện dung nhan của Cảnh công tử đã hồi phục.
Tạ Uẩn hối hận, trong lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh, hắn cũng đâu thể gọi Lý Kỳ tới hỏi được, nghẹn trong bụng đúng là quá khó chịu.
Tạ An mau chóng giúp hắn hỏi cung, đáng tiếc, Lý Kỳ lại dùng một loại thái độ ao ước, khẩu khí thì vô cùng tiếc nuối, thật lòng ca ngợi sườn mặt trơn bóng, còn dung mạo thật sự của Cảnh Nhiên hắn cũng chưa thấy rõ.
Tạ An hoàn toàn thất vọng.
Tạ Uẩn thì lại càng thêm thất vọng, cố tình hắn còn khoái giả vờ, không muốn biểu hiện ra ngoài mà làm ra vẻ quan tâm, nói: " Ta đi xem y thế nào."
Nhưng mà, Cảnh Nhiên chính là đề phòng hắn, sau khi Tạ Uẩn vào phòng, trên mặt Cảnh Nhiên đã phủ khăn che mặt lên, mệt mỏi tựa vào giường, chứ chưa ngủ.
Tạ Uẩn kinh ngạc: " Sao ngươi còn chưa ngủ."
Cảnh Nhiên suy yếu liếc hắn một cái, nói: " Chờ ngươi đó."
Tạ Uẩn sờ sờ mũi, trong lòng hoảng sợ, đừng nói là Cảnh Nhiên đã phát hiện ra tâm tư của hắn nha.
Cảnh Nhiên chống thân thể, tuy rất suy yếu, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi, hỏi: " Trị liệu như vậy phải tiến hành mấy lần nữa?" Nếu hiện giờ không hỏi cho rõ ràng, y sợ mình không ngủ nổi, trước đó Tạ Uẩn đã từng nói, trị liệu như vậy phải tiến hành thời gian dài, y quả thật cũng có chút lo lắng sẽ phải chịu đựng thống khổ như vậy mấy lần nữa.
Tạ Uẩn nghiêm mặt, vội trả lời: " Giai đoạn đầu, phải trị liệu ba lần, có điều, mỗi lần có thể phải cách mười ngày, trong thời gian mười ngày này, ta sẽ đổi loại thuốc tắm khác cho ngươi, thêm vào đó ta sẽ luyện chế thêm ít dược tề khác để điều dưỡng."
Cảnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi nhanh chóng ập tới, nói: " Hôm nay vất vả ngươi rồi, hài tử ngươi giúp ta chăm sóc, ta đi ngủ một lát đây, ngươi..."
Tạ Uẩn vô cùng săn sóc nói: " Ngươi trước tiên cứ đi ngủ một lát đi, hài tử không cần lo lắng, ta sẽ chiếu cố tốt bọn nhỏ."
Sau đó, Tạ Uẩn dưới ánh mắt ôn hòa của Cảnh Nhiên, lắp bắp đi ra khỏi phòng, còn rất tri kỷ giúp y đóng cửa phòng lại nữa.
Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng ngủ say, một giấc này y ngủ đến sâu vô cùng, hiếm khi y ngủ ngon như vậy.
Sau khi Tạ Uẩn từ trong phòng đi ra, trong lòng vô cùng ảo não, chỉ hận không thể cho mình hai cái tát, cho ngươi thích giả bộ nè.
Đương nhiên, ảo não chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, Tạ Uẩn lại nhanh chóng lu bù bận rộn, hắn còn có hai tiểu bảo bối phải chiếu cố nữa.
Ngoài ra, gien dịch sơ cấp của Tạ An với Lý Kỳ, hắn cũng phải bớt ra chút thời giờ để luyện chế nữa. Trải qua mấy tháng lắng đọng, tu vi của hai người cũng đã sớm củng cố, có thể sử dụng gien dịch sơ cấp lần nữa rồi. Tạ Uẩn vẫn hi vọng, thủ hạ của mình có thể không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Lúc Cảnh Nhiên tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên người không có hai tiểu bảo bối đúng thật là không quen. Có điều, sau khi cảm thụ trạng huống thân thể của mình, Cảnh Nhiên vui vẻ nở nụ cười, chưa bao giờ y có cảm giác thoải mái như vậy, phảng phất như mỗi một đốt xương đều được trọng tố lại, thân thể vô cùng nhẹ nhàng, đã rất lâu rồi y chưa có cảm giác thân thể nhẹ nhàng như vậy.
Cảnh Nhiên chậm rãi đứng dậy, gọi Lý Kỳ tới múc nước tắm gội, hôm qua ngâm thuốc tắm, toàn thân dính đầy mùi thuốc. Tắm rửa xong, Cảnh Nhiên đi đến trước gương, nhìn dung nhan quen thuộc trong gương mà ngây ngẩn cả người.
Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình trong gương, hai mắt có chút khó có thể tin nổi, dung mạo của y thực sự đã được khôi phục, hơn nữa, làn da hình như còn tốt hơn cả trước kia nữa, khuôn mặt tinh tế bóng loáng như tơ, non mềm đến nỗi phảng phất như có thể nhéo ra nước. Cảnh Nhiên có chút không xác định thầm nghĩ, đây có lẽ là tác dụng của lần trị liệu hôm qua, cộng với hiệu quả của Phục Nhan Sương.
Mà thôi, mặc kệ thế nào, đối diện với dung mạo đẹp đẽ của mình, y tỏ vẻ vô cùng cao hứng.
Cảnh Nhiên mở tủ chọn y phục, sau khi chọn chọn lựa lựa liền lấy một kiện y sam màu đỏ, y sam đỏ có đường biên đen, cổ áo tay áo thì được điểm xuyết những hoa văn màu đỏ sậm, thoạt nhìn đơn giản, hào phóng, đồng thời lại rất đường hoàng. Ánh mắt của Tạ thất thiếu rất tốt, mua y sam cho y không chỉ vừa người mà hình thức cũng rất đẹp.
Cảnh nhiên thay y sam xong, mái tóc thật dài phía sau chỉ dùng một dải lụa đỏ cột sau đầu, đôi mắt hẹp dài khẽ nhướng, khóe môi khẽ cong, Cảnh Nhiên lại phủ khăn che mặt lên, mở cửa phòng ra.
hình minh họa, tuy không giống lắm (>v<)
Lúc này, mọi đang đang ở căn phòng mà Tạ Uẩn đặc biệt chế tạo riêng cho hài tử, thấy Cảnh Nhiên lại đây, từng người từng người đều lộ ra thần sắc giật mình. Cảnh công tử xưa nay rất điệu thấp, chưa bao giờ ăn diện lộng lẫy tươi sáng như vậy.
Tất cả mọi người phát hiện, Cảnh công tử hôm nay có gì đó rất khác, trong lòng Tạ Uẩn thì lại oán giận, sao y lại cứ thích đeo khăn che mặt làm chi vậy.
Cảnh Nhiên nhớ hài tử, một đôi mắt cong cong, Tạ tiểu nhị đang nằm trong lòng Lý Kỳ, thấy màu sắc tươi sáng, miệng liền phun bong bóng nở nụ cười.
Tạ lão đại ngửi được mùi của cha, lập tức không muốn ở trong lòng Đỗ Thần nữa, thân thể nho nhỏ không ngừng vặn vẹo, vặn không ra thì bẹp bẹp miệng, oa oa khóc lớn. Tạ tiểu nhị nghe thấy tiếng khóc của ca ca, cũng bẹp miệng chuẩn bị khóc, CẢNH NHIÊN thấy vậy liền vội vàng ôm lấy Tạ Thù.
Nằm trong ngực cha, Tạ Thù quả nhiên không còn náo loạn nữa. Kế đó, Cảnh Nhiên đề phòng Tạ Uẩn, đề phòng Lý Kỳ nhưng lại quên mất đề phòng tiểu bảo bối nhà mình. Tay nhỏ của Tạ Thù bắt bắt túm túm, rất thích màu sắc tươi sáng. Trong lúc vô ý, khăn che mặt của Cảnh Nhiên bị tiểu bảo bối giật rớt.
Tạ Thù cao hứng vung vung tay, túm khăn múa may tay nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách.
Tạ Bác tò mò, cũng muốn vươn tay giành lấy đồ vật ca ca đang cầm.
Những người còn lại thì sợ ngây người, Đỗ Thần vừa mừng vừa sợ: " Cảnh công tử, thân thể của ngài khôi phục lại rồi."
" Cảnh...Cảnh công tử.." Tạ An lắp bắp, không thể tin nổi, người này thật sự là thiếu phu nhân của bọn họ sao.
Cảnh Nhiên nhướng mày, đuôi mắt khẽ nhếch, khuôn mặt thanh tuấn điểm thêm vài phần diễm sắc, Cảnh Nhiên nói: " Chưa phục hồi được như cũ, nhưng mà, cũng không còn gì đáng ngại nữa." Y tin tưởng Tạ Uẩn nói sẽ giữ lời, thân thể của y sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại thôi.
Lý Kỳ khiếp sợ vì nhan sắc của Cảnh Nhiên, nhưng hôm qua hắn đã sớm thấy được sườn mặt của Cảnh Nhiên nên cũng không quá mức ngoài ý muốn.
Chỉ có Mộ Tề là trấn định nhất, trong mắt hắn chỉ có Đỗ Thần, song nhi khác cho dù có đẹp đến thế nào cũng không làm hắn hứng thú.
Tạ Uẩn thì vui vẻ ra mặt, lão bà thật xinh đẹp, thật tốt, chính là loại hình mà hắn thích, trong cái lãnh đạm bởi vì ôm hài tử mà ánh mắt nhiều thêm một chút ôn nhu. Thời điểm thoáng quay đầu nhìn bọn họ, đuôi mắt khẽ nhướng, lộ ra một loại ánh mắt bễ nghễ, trong ngạo mạn mang theo một chút ngạo kiều nhỏ.
Tạ Uẩn ra vẻ vô cùng quen thuộc, vui sướng oán giận: " Sao lại đeo khăn che mặt làm chi nữa, như vầy không phải đẹp sao."
Cảnh Nhiên cạn lời, Tạ Uẩn khiếp sợ đâu, lấy lòng đâu, ai thèm quen thuộc với hắn.
Tạ Uẩn vô cùng kích động, vội vàng đuổi mấy cái bóng đèn đi, ôm Tạ tiểu nhị, không hề có một chút tự giác nào mà ăn vạ bên cạnh Cảnh Nhiên, trực tiếp đem người ta trở thành lão bà luôn, hoàn toàn quên rằng, hắn còn chưa có tỏ tình đâu. Quan hệ giữa bọn họ còn chưa tới mức độ này đâu.
Trong lòng Cảnh Nhiên có chút ấm ức, nhưng Tạ thất thiếu thì thế nào, không tỏ tình, cũng chưa nói thích, chỉ biết vô lại xun xoe bên cạnh y. Làm cho y muốn nói cũng nói không nên lời, bằng không, chẳng phải liền thành tự mình đa tình.
Có điều, đối với chuyện dung mạo của mình có thể hấp dẫn được Tạ thất thiếu, Cảnh Nhiên vẫn rất đắc ý, liếc nhìn Tạ Uẩn một cái, kiêu ngạo nói: " Ngươi tránh qua một bên, cản trở tầm nhìn của hài tử nè."
Tạ Uẩn ôm Tạ tiểu nhị, cao hứng đem bé giơ lên: " Nghe thấy không, cha con bảo ta tránh ra nè, cha con hôm nay khí thế bất phàm, cao hứng không cao hứng không."
Tạ tiểu nhị phun bong bóng cười khanh khách, chẳng hiểu Tạ Uẩn đang nói cái gì, bé chỉ biết được tung cao cao chơi thật vui mà thôi.
Cảnh Nhiên bị sự vô lại của người này đánh bại, trừng đôi mắt long lanh, vênh mặt hất hàm sai khiến: " Ta đói bụng, còn chưa ăn cơm nữa, ngươi mau ôm hài tử đi, lát nữa ta quay lại đây."
Tạ Uẩn cười nói: " Đã sớm bảo Lý Kỳ chuẩn bị cơm rồi, sợ ngươi tỉnh lại sẽ đói, đi thôi, ta bồi ngươi cùng ăn cơm."
Cảnh Nhiên trợn tròn mắt, người này còn có thể như vậy nữa, Cảnh Nhiên có chút ưu thương. Kỳ thật y luôn muốn dựa vào thực lực mà nói chuyện, nhưng hiện giờ y không còn thực lực nữa. Có nằm mơ y cũng không nghĩ tới, có một ngày mình phải dựa vào mặt để nói chuyện. Có điều, dựa vào mặt cũng tốt, Tạ thất thiếu nếu đã trêu chọc y như vậy, thì đừng có hòng mà chạy thoát.
Tạ Uẩn lại cảm thấy, Cảnh Nhiên vốn có ý với hắn, hiện giờ cả hai đều có ý với nhau, đôi mắt đen nhánh hàm chứa tình ý của Cảnh Nhiên cứ liếc hắn, không phải là đang câu dẫn hắn hay sao. Kỳ thật người ta là trừng hắn, Tạ thất thiếu thích tự dát vàng lên mặt, không hề cảm thấy mình chỉ biết nhìn mặt thì có gì sai trái, mặt đẹp, còn có thể ăn nhiều thêm một chén cơm.
Hắn cảm thấy trước đây mình tránh né Cảnh Nhiên còn không kịp, bây giờ mình chịu đáp lại y, Cảnh Nhiên hẳn là rất cao hứng đi, ngẫu nhiên bộc phát một chút tính tình, chắc chắn là do thẹn thùng. Tạ Uẩn cho rằng, làm một đại nam nhân thì phải khoan dung, vì vậy, Tạ Uẩn liền đơn phương lôi kéo Cảnh Nhiên ra cửa tú ân tú ái.
Hắn đã sớm nhìn không vừa mắt cái đôi cẩu nam nam suốt ngày chỉ biết tú ân tú ái kia rồi.
Cảnh Nhiên quả thực đã sắp bị hắn làm cho ngu người luôn rồi, Tạ Uẩn hôm nay đặc biệt khoe khoang, làm người có thể đừng tự mình đa tình như vậy được hay không. Cảnh Nhiên vừa cạn lời lại vừa buồn cười, thời gian một ngày cứ thế trôi qua, buổi tối, Tạ Uẩn cẩn thận phối trí thuốc tắm xong, sau đó lại phối hợp dược tề để cùng sử dụng.
Ngày kế, hết thảy đều khôi phục lại bình thường, nhưng kỳ thật quan hệ giữa Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên dường như có gì đó thay đổi, rõ ràng đến nỗi ai cũng có thể cảm nhận được.
Tạ Uẩn hiện giờ ngoại trừ xun xoe nhi tử thì còn xun xoe lão bà.
Đương nhiên, hắn vẫn không có quên chính sự, rút ra một chút thời gian, hắn đi luyện chế gien dịch sơ cấp, giao cho Tạ An với Lý Kỳ, bảo bọn họ đi dùng. Về phần dịch dẫn dắt sơ cấp của Đỗ Thần, kỳ thật hắn cũng đã luyện chế xong, chẳng qua...
Tạ Uẩn cảm thấy, tiện nghi đưa tới cửa không trân quý bằng tới cửa cầu cạnh, hắn đang đợi, đợi đến khi thời cơ chín muồi, để cho đôi vợ chồng son mỗi ngày chỉ biết tú ân tú ái kia tới cửa cầu hắn.
Đồng thời, Tạ Uẩn cũng đột nhiên nhớ tới, song bào thai đã sắp được hai tháng, hắn còn chưa có đi báo tin vui cho tam tỷ nữa. Mặt khác, dựa theo thời gian sinh sản bình thường mà tính thì, Cảnh Nhiên lúc này đúng là sắp sanh, tam tỷ quan tâm Cảnh Nhiên với hài tử như vậy, thế mà không phái người đến thăm, chuyện này đúng là không phù hợp với tính cách của nàng chút nào. Tạ Uẩn quyết định, ngày mai rút thời giờ đến thăm nhà tỷ phu coi sao.