Hai ngày sau, Tạ Uẩn đang ở trong phòng luyện dược.
Tạ An vẻ mặt kinh hỉ chạy về, hưng phấn nói: " Thiếu gia, thiếu gia, ngài có biết nhóm linh dược thành thục lần này chúng ta bán được bao nhiêu tiền không?"
Tạ Uẩn buông dược lò trong tay, khóe môi gợi lên ý cười nhàn nhạt, nói: " Bao nhiêu tiền?"
Tạ An cao hứng phấn chấn: " Ba trăm tám mươi linh châu lận a, linh dược cấp hai đúng là quá đáng giá, linh dược gieo trồng lần này không chỉ thành thục trước mấy ngày mà ngay cả linh dược cấp hai cũng thành thục, đúng là không thể tưởng tượng nổi."
Tạ Uẩn bất động thanh sắc, nói: " Ngươi cho rằng đây là trùng hợp hả, ngày hôm qua ta tưới Ủ Chín Tề nên linh dược mới có thể thành thục nhanh như vậy."
Tạ An bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào, hôm nay sáng sớm, toàn bộ linh dược đều thành thục hết, hắn còn tưởng là trên trời rớt bánh có nhân, không nghĩ tới là do công lao của thiếu gia, thiếu gia nhà bọn họ thật là lợi hại.
Hai mắt Tạ An nhìn Tạ Uẩn phóng ra ánh sáng, trong lòng hết sức sùng bái, thiếu gia nhà bọn họ đúng là không gì không làm được.
Tạ Uẩn nói: " Vừa lúc hôm nay ta không có việc gì, ngươi bồi ta ra ngoài đi dạo."
Tạ An mặt mày hớn hở, nói: " Thiếu gia, ngài yên tâm, ta đã rất quen thuộc với huyện thành này, bảo đảm sẽ dẫn ngài đến nơi ngài muốn."
Tạ Uẩn gật gật đầu, kỳ thật hắn đã sớm muốn ra ngoài đi dạo, chỉ là, mấy ngày trước Tạ An vừa lúc tấn giai, vì thế nên kế hoạch bị hoãn lại. Vả lại gần đây hắn tiêu tiền hơi bị nhiều, trừ việc luyện chế dược tề ra, Tạ Uẩn còn âm thầm ủ chín một ít linh dược, nếu không, chỉ có Phàm Linh Thảo thôi thì linh dược không thể thành thục nhanh như vậy.
Tạ Uẩn lấy dược tề mới luyện chế mấy ngày gần đây, nói: " Cầm cái này đi bán luôn."
Tạ An nhếch miệng cười: " Tốt quá."
Hai người nói đi là đi, rất nhanh liền đến dưới chân núi, sau khi ra khỏi Thanh Hà Tiểu Uyển, Tạ An hỏi: " Thiếu gia, ngài có nơi nào muốn đi không?"
Tạ Uẩn nói: " Tới hiệu sách trước."
Hắn tính học hỏi thêm một ít tri thức về dược tề của thế giới này, nếu không hắn sợ sẽ bị lộ. Tuy hắn rất tin tưởng vào dược tề do mình luyện chế, nhưng nếu muốn đi khảo nghiệm cấp bậc dược sư, hắn nhất định phải hiểu được tri thức về dược tề ở thế giới này.
Trong lòng Tạ Uẩn cũng rõ ràng, hiện giờ tu vi của hắn đã gặp phải bình cảnh, không phải cứ đóng cửa khổ tu là có thể đột phá. Cái hắn cần chính là một cơ hội, vậy thì nhân lúc rãnh rỗi không có việc gì thì không bằng hắn học tập thêm chút tri thức.
Tạ An mang theo thiếu gia vào hiệu sách, rất nhanh hắn liền cười không nổi, Tạ Uẩn trực tiếp gọi chưởng quầy tới, bảo hắn lấy mấy quyển thư tịch có tri thức dược tề, sau đó chọn ra chín quyển, ba quyển phương thuốc, một quyển linh thực bách khoa toàn thư, hai quyển kinh nghiệm tích lũy do dược tề sư cao cấp viết, thêm hai quyển tri thức của dược tề sư trung cấp, cùng với một quyển tiểu thuyết những tin đồn thú vị về bí cảnh.
Thời điểm tính tiền, tổng cộng ba trăm sáu mươi hai viên linh châu, chưởng quầy bỏ đi số lẻ, chỉ thu ba trăm sáu mươi viên.
Tạ An vẻ mặt đau khổ thanh toán tiền, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, lần trước hình như cũng giống thế này, ngân phiếu ở trong ngực còn chưa kịp ấm liền bay mất. Thiếu gia đúng là tiêu xài hoang phí, ba trăm tán mươi linh châu vừa mới tới tay, đảo mắt chỉ còn dư lại hai mươi linh châu.
Tạ Uẩn đặc biệt ghét bỏ cái bộ dáng thần giữ của này của hắn, nhàn nhạt nói: " Lại đem dược tề bán đi."
Tạ An tinh thần chấn động, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi, lập tức mang theo thiếu gia đến trước tiệm thuốc, khoảng cách cũng không xa. Sau khi quanh quanh quẹo quẹo, từ xa Tạ Uẩn đã nhìn thấy chiêu bài Dược Phường Tứ Quý. Đây là tiệm thuốc lớn nhất huyện thành, đồng thời cũng là sản nghiệp của Phạm gia.
Tạ An đã kết thân với chưởng quầy, vừa tiến vào tiệm thuốc, hai người liền bắt đầu trao đổi.
Tạ Uẩn thấy hai người bọn họ bận rộn, liền gọi một tiểu nhị tới, bảo hắn dẫn mình đi xem linh dược. Tạ Uẩn rất nhanh liền phát hiện, cho dù là Dược Phường Tứ Quý có là tiệm thuốc lớn nhất huyện thành, thì nơi này vẫn không có bán linh dược cấp ba.
Tạ Uẩn nghi hoặc, hỏi: " Vì sao không thấy linh dược cấp ba."
Trong lòng tiểu nhị càng thêm nghi hoặc, vừa rồi hắn còn tưởng vị công tử này là dược tề sư. Nhưng mà, đây chẳng phải thường thức bình thường sao, vì sao người này lại không biết, hắn liền giải thích: " Linh dược cấp ba là dược liệu luyện đan, ở huyện thành nho nhỏ này không dùng được."
Tạ Uẩn bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút tiếc hận, vốn hắn muốn nhìn thử xem linh dược cấp ba có thể luyện chế gien dịch trung cấp hay không, hiện giờ chỉ có thể từ bỏ.
Một lát sau, Tạ An cùng với chưởng quầy giao dịch xong, dược tề sư quả nhiên là một nghề kiếm tiền cực nhanh. Năm bình dược tề cao cấp, chín bình dược tề trung cấp, tổng cộng bán ra bốn trăm hai mươi linh châu, so với bán linh thảo còn nhiều hơn.
Tạ An cuối cùng lại cảm thấy mỹ mãn, tốc độ kiếm tiền của thiếu gia nhà hắn, hắn quả là theo không kịp.
Sau khi hai người ra khỏi tiệm thuốc, Tạ Uẩn lại nói: " Đến vũ khí phường nhìn xem." Hiện giờ hắn không có vũ khí nào tiện tay, lúc đối địch rất bất tiện.
Tạ An tức khắc lại biết, linh châu vừa cầm chưa nóng tay lại phải bay đi.
Hai người đi vào vũ khí phường, Tạ Uẩn chọn mấy trăm cây cương châm, lại chọn một sợi dây tơ tằm làm vũ khí, so với đối chiến chính diện, hắn càng thích ngồi bên ngoài đánh lén hơn. Tạ Uẩn biết tu vi của mình không đủ, chỉ có thể dùng những phương thức khác để bù vào. Cương châm có thể bôi độc dược lên, hắn lại còn có tinh thần lực thêm vào, thời khắc gặp nguy cơ, đây chính là thủ đoạn công kích địch nhân tốt nhất, hắn mặc kệ cái gì đê tiện hay không đê tiện, hắn chỉ biết đạo lý thắng làm vua thua làm giặc.
Tiếp theo, Tạ Uẩn lại mua cho Tạ An và Lý Kỳ một kiện binh khí, trước mắt bọn họ tuy rằng vẫn chưa có nguy hiểm, nhưng bất luận là chuyện gì, hắn thích phòng bị trước những gì chưa xảy ra, vũ khí luôn là lo trước khỏi họa.
Sau khi đã mua đủ những gì muốn mua, hai người bước ra khỏi vũ khí phường, Tạ An che lại túi tiền không còn phân nửa trên người, hỏi: " Thiếu gia, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?"
Tạ Uẩn buồn cười, hắn cũng không rõ, tốc độ kiếm tiền của mình cũng đâu có chậm, sao Tạ An lại bị dưỡng thành cái tính yêu tiền như mạng vậy nè. Có lẽ chờ tương lai hắn có sản nghiệp, giao cho Tạ An xử lý, chắc chắn sẽ không bị lỗ.
Tạ Uẩn suy tư một chút, nói: " Đi xem song nhi đỡ đẻ thế nào."
Tạ An vui vẻ ra mặt, trong lòng nhẹ thở phào, thiếu gia cuối cùng không còn loạn tiêu tiền nữa rồi, nói: " Để tiểu nhân dẫn đường cho ngài."
Vừa đi Tạ An vừa nói: " Trước đó ta xem qua mấy song nhi, trong đó có ba người có thể suy xét. Một là phu lang Lý gia ở hẻm Bình An Nam thành, hắn là một người đáng thương, nhi tử ra ngoài đã ba năm mà vẫn chưa về. Hiện giờ hắn dựa vào việc đỡ đẻ cho người ta để sống qua ngày. Nhân phẩm có thể tin, hàng xóm láng giềng đều khen ngợi."
Tạ Uẩn dừng bước chân, hỏi: " Còn những người khác?"
Tạ An cười nói: " Còn có song nhi Chu gia, mệnh hắn đúng là không tốt, vốn nên là phu nhân của Vương gia đại thiếu, đáng tiếc Vương gia đại thiếu đã bỏ mạng trong một lần săn thú, chỉ để lại cho hắn một đứa nhỏ ba tuổi. Nhà chồng ghét bỏ hắn, nương hắn cũng không giúp đỡ, tu vi của hắn cũng không cao, tiền kiếm được cũng không nhiều. Vì thế cũng học người ta đi đỡ đẻ. Nghe nói tính tình của hắn rất tốt, còn có một nhi tử để uy hiếp, ta cho rằng chúng ta có thể dùng người này."
Tạ Uẩn mặt vô biểu tình nói: " Tiếp theo."
Trong lòng Tạ An thấp thỏm, xem bộ dạng của thiếu gia, hình như có chút không cao hứng lắm, là cảm thấy hai người kia không được sao. Nhưng hắn cảm thấy rất tốt mà, một người thì không nơi nương tựa, một người thì sinh hoạt vất vả, muốn mượn sức chắc chắn không thành vấn đề.
Trong lòng Tạ An có chút khó hiểu, chậm rì rì nói: " Còn một người thường nữa, hắn là một người nhà quê, là lang trung chữa bệnh trong thôn, trong nhà còn có trượng phu bệnh nặng. Khoảng thời gian trước ta bán linh dược, nên mới gặp được hắn. Ta nghĩ, lang trung hẳn là biết đỡ đẻ đi. Huống hồ, trượng phu của hắn còn cần trị liệu, thiếu gia nếu là đưa than trong ngày tuyết..."
Sắc mặt Tạ Uẩn cuối cùng cũng hơi hòa hoãn, nói: " Chính là hắn, mau mang ta qua nhìn xem."
Trước đó sao hắn lại không nghĩ tới chứ, song nhi đỡ đẻ đâu nhất thiết cứ phải là tu giả, người thường chẳng phải càng tiện hơn sao. Chuyện trong nhà cũng không cần lo bị tiết lộ, người thường không có quá nhiều hiểu biết đối với chuyện của tu giả, không ai nguyện ý nói cho họ biết, cũng không ai thèm để ý đến người không có tu vi.
Tạ An vội vàng nói: " Thiếu gia, người ta ở nông thôn đó, ngài xem canh giờ hiện giờ này, làm sao mà chúng ta qua kịp."
Tạ Uẩn nhíu nhíu mày, nói: " Ngày mai ngươi hẹn gặp hắn để nói chuyện, ngày khác để ta đi gặp mặt hắn."
Tạ An nói: " Được." Do dự một chút, hỏi: " Thiếu gia, hai người trước đó, vì sao ngài cảm thấy không được?"
Tạ Uẩn liếc nhìn hắn một cái, hỏi: " Ngươi nói cái người phu lang Lý gia kia, nhi tử của hắn đã chết chưa?"
Tạ An vội vàng lắc đầu, chần chờ nói: " Nghe nói là không chết, nhưng mà ba năm vẫn chưa có tin tức gì, hẳn là đã phát sinh chuyện gì đó ngoài ý muốn đi."
Tạ Uẩn trầm giọng nói: " Ngươi nhớ cho kỹ, ta không cần bất cứ cái gì ngoài ý muốn, chúng ta hiện giờ thế đơn lực mỏng, không thể đánh cược nổi. Hơn nữa, bất luận là nhi tử của hắn chết hay chưa, người như vậy cũng không thể dùng. Nếu con của hắn bất hạnh bỏ mình, một người không còn gì để vướng bận, ngươi lấy cái gì đến để kìm hãm hắn, ngươi lấy cái gì để bảo đảm hắn sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi có còn muốn gien dịch không."
Tạ An vội vàng che miệng lại: " Muốn."
Hắn biết bất luận là Ủ Chín Tề hay là gien dịch, chỉ cần bị truyền ra bên ngoài, chắc chắn cũng là đồ vật khiến người ta phải chen vỡ đầu. Bí mật của bọn họ tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, hiện giờ họ không có năng lực bảo hộ đồ của mình, hoài bích thì có tội*.
trích trong câu " thất phu vô tội, hoài bích có tội: kẻ thường dân vốn không có tội nhưng chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội
Tạ Uẩn lại nói tiếp: " Cứ cho là con của hắn không chết đi, nhưng ngươi lấy cái gì bảo đảm con của hắn là người tốt. Nếu như hắn vì nhi tử mà sinh lòng phản bội thì ngươi tính thế nào?"
Tạ An hổ thẹn cúi đầu, trong lòng bội phục thiếu gia quả nhiên mưu tính sâu xa, nhưng hắn có chút khó hiểu, hỏi: " Còn song nhi Chu gia thì sao, vì sao hắn không được?"
Tạ Uẩn không chút để ý nói: " Vừa có nhà mẹ đẻ, vừa có nhà chồng, ai biết chuyện của bọn họ thế nào. Nếu hắn cầm bí mật của chúng ta bán cho người nhà để đổi chỗ tốt, thì ngươi tính thế nào. Hắn có nhi tử, tất nhiên phải suy xét vì nhi tử, ngươi cũng nói hắn vốn nên là đại thiếu phu nhân. Nếu lỡ hắn muốn trở lại nhà chồng, hắn còn để ý ngươi là ai, chỉ cần có đủ lợi ích, chuyện gì mà người ta không làm được."
Tạ An héo rũ, thiếu gia nói hình như rất có đạo lý, hắn hữu khí vô lực nói: " Vậy vì sao ngài lại chọn lang trung nông thôn, hắn còn có trượng phu bệnh nặng, trong nhà còn có ba cô sáu dì, càng không dễ khống chế."
Tạ Uẩn khinh bỉ liếc hắn một cái, cho hắn ánh mắt ngươi thật ngu xuẩn, nói: " Hắn là một người bình thường, ngươi sợ cái gì."
Tạ An tức khắc liền ngộ ra, thiếu gia đúng là quá cơ trí, vấn đề đơn giản như vậy, sao hắn lại không nghĩ ra.
Kỳ thật, trước đó Tạ Uẩn cũng không nghĩ tới, quả nhiên tư duy theo quán tính đúng là hại chết người.
Mắt thấy không có việc gì nữa, Tạ An lại khẩn trương che túi tiền lại, nói: " Thiếu gia, chúng ta hiện giờ còn phải đi nơi nào nữa?"
Tạ Uẩn vô cùng ghét bỏ, đương nhiên sẽ không để Tạ An được như mong muốn rồi, nói: " Đến cửa hàng chế y." Hắn nhớ, hình như Cảnh Nhiên không có nhiều y phục để thay, lúc bọn họ rời khỏi Tạ gia đi vội vội vàng vàng, đồ mang theo rất ít. Cảnh Nhiên dù sao cũng là lão bà của hắn, ra ngoài chuyến này, dù sao cũng nên mua chút đồ cho y nữa.
Tạ Uẩn lúc này vẫn chưa phát hiện ra, cho dù hắn cứ hay tỏ vẻ ghét bỏ các kiểu hay vô cùng bất mãn gì đó, nhưng bất luận là ở đâu, bất cứ khi nào, hắn đều dùng xưng hô lão bà để gọi Cảnh Nhiên.
Sau khi mua một ít y phục, Tạ Uẩn lại đi một chuyến đến quán ăn, mua mỗi loại linh quả một ít, lại mua thêm chút điểm tâm, thẳng đến khi tiêu hết toàn bộ linh châu mới thôi. Lúc này mới chịu dắt theo Tạ An mang theo bộ mặt như chó nhà có tang trở về.