Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 114: Chương 114: Hoang mạc




Tạ Uẩn từ trong nhập định tỉnh lại, những người khác còn đang đả tọa, cảnh tượng chung quanh cũng đã thay đổi, không còn là căn phòng trống rỗng trước đó nữa.

Tạ Uẩn thầm kinh hãi, đây là loại thủ đoạn thần kì gì mà cao thâm khó lường đến vậy, cảnh tượng có thể vô thanh vô tức biến đổi chỉ trong nháy mắt. Cả đám bọn họ đều ở trong phòng, thế mà không người nào phát hiện ra.

" Di?" Phụ thân..." Tạ Bác tỉnh táo lại, tò mò đánh giá xung quanh, nghiêng đầu hỏi: " Sao không thấy Lương thúc thúc đâu?"

Tạ Uẩn dừng một chút, nói: " Hắn không thông qua khảo nghiệm."

Tạ Bác giống như ông cụ non, nói: " Lương thúc thúc thật là quá ngốc, tiểu đệ đó cũng đâu phải là cha hay phụ thân, cứ chỉ huy bọn họ là được rồi, cần gì phải ở lại với họ."

Tạ Uẩn nói: " Mỗi người đều có sự từng trải khác nhau nên chuyện xảy ra trong ảo cảnh cũng khác nhau. Ảo cảnh sẽ nhắm vào nhược điểm trong lòng con, biến thành thứ con thích nhất, hoặc là sợ nhất."

Tạ Bác chẳng hề để ý nói: " Thích cũng đâu có quan trọng lắm đâu, tiểu đệ suốt ngày khen ngợi con, phiền muốn chết, ai ai cũng nói xạo. Haizz, nhưng mà cảm giác được làm Võ Vương thật là tốt, toàn thân đều tràn ngập sức mạnh."

Tạ Uẩn sờ đầu nhóc, cười nói: " Hiện giờ thực lực của con cũng đâu tệ, tứ tinh Võ Sĩ, lần này rèn luyện trong ảo cảnh xong, con trai ta trưởng thành không ít nha."

Tạ Bác bất mãn nói: " Phụ thân, đầu nam nhân không thể sờ."

Tạ Uẩn cười nhạo, lại xoa xoa đầu nhóc hai cái mới chịu buông tha.

Tạ Bác bĩu môi, bịch bịch chạy đến trước thạch đài đặt bảo vật, kinh ngạc nói: " Phụ thân, chúng ta có sáu người, sao ở đây chỉ có năm kiện bảo vật."

Tạ Uẩn cong môi, nếu không phải nơi này là di chỉ thượng cổ, hắn sẽ thật sự cho rằng, có người đang thao túng hết thảy. Đây cũng là một khảo nghiệm của tháp rèn luyện nhằm vào họ, hắn nhàn nhạt cười nói: " Chắc lại là cái khảo nghiệm nào đó."

Trong phòng ngoại trừ cái thạch đài đặt bảo vật này thì còn có một con đường thông lên tầng năm. Người nào lấy được bảo vật có thể theo con đường này rời đi trước, những người phía sau sẽ không nhìn thấy được. Nhưng dựa theo sự hiểu biết của Tạ Uẩn đối với mấy loại kịch bản kiểu này thì người dẫn đầu lấy bảo vật, thường không chiếm được thứ gì tốt cả.

Không bao lâu sau, mọi người lục tục tỉnh lại, bởi vì tu vi khác biệt nên trình độ tăng tiến cũng khác biệt. Cảnh Nhiên, Mộ Tề tấn giai cửu tinh Võ Hồn. Tu vi của Tạ Phong và Tần Tùy tuy không có biến động, nhưng có thể cảm giác được bọn họ cách tấn giai không còn xa.

Cảnh Nhiên là người đầu tiên phát hiện ra: " Năm món bảo vật?" Này chẳng phải là muốn làm cho bọn họ nội đấu sao?

Tạ Uẩn cười nói: " Mọi người cứ lấy đi, ta không sao cả." Lần này trong ảo cảnh hắn thu hoạch rất lớn. Bảo vật mà thôi, hắn còn có dị năng phòng thân, còn có vô số linh dược, mấy thứ này hắn cũng không quá hiếm lạ.

Cảnh nhiên suy nghĩ một chốc, dù sao y và Tạ Uẩn tuy hai mà một, Tạ Bác còn là nhi tử của bọn họ, chiếm được hai trên năm món bảo vật, bọn họ đã lời rồi, không cần phải tính toán chi li.

Cảnh Nhiên không chút khách khí chọn một kiện bảo vật, đánh vỡ kết giới trên thạch đài, vui vẻ nói: " Là hàn tủy."

Hàn tủy cũng trân quý giống như linh tủy, bảo vật ở tầng bốn có cấp bậc cao hơn nhiều so với ba tầng trước đó.

Tạ Bác chọn một cái kết giới rồi mở ra, mặt mày hớn hở nói: " Là công pháp, là công pháp trung phẩm cấp Thiên."

Mấy người còn lại nhìn mà đỏ mắt, Tạ Phong mở một cái kết giới, thất vọng nói: " Nắn Linh Đan." ( loại này có tác dụng giống với dịch dẫn dắt của Tạ Uẩn làm, dùng để nắn tư chất cho người thường tu tiên, sau khi dùng tư chất sẽ ra ngẫu nhiên. May thì cao, xui thì thấp. Vì nó không tác dụng gì nên Tạ Phong mới thất vọng)

Mộ Tề lấy được một kiện pháp khí cấp Thiên: " Hồng Nhạn Kiếm."

Tần Tùy vô cùng khẩn trương, nhắm tịt mắt mở kết giới ra. Sau đó mở choàng mắt, vừa nhìn liền suy sụp tinh thần: " Pháp khí trung phẩm cấp Thiên."

Tạ Phong liếc nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: " Ngươi nên thấy đủ đi."

Tần Tùy bĩu môi, nhanh chóng thu liễm cảm xúc, kỳ thật pháp khí cấp Thiên cũng không tệ, đáng tiếc tu vi của hắn quá thấp, không thể chống đỡ được sự tiêu hao của pháp khí cấp Thiên. Nhưng nếu đưa cho cha xài thì cũng không tệ. Tâm tình của Tần Tùy liền chuyển biến tốt, trợn mắt liếc Tạ Phong một cái, nói: " Ngươi cũng nên biết đủ đi." Nắn Linh Đan trân quý cỡ nào, người này còn có vẻ mặt thất vọng.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta đi thôi."

Tần Tùy lập tức ngậm miệng, Tạ Uẩn buông tha cơ hội chọn bảo vật, lòng dạ của người này thật sự khiến người ta phải kính nể. Nếu không, Tần Tùy cũng rõ, bảo vật trong tầng bốn này không đến phiên hắn có phần.

Đoàn người đi vào tầng năm, trước mắt xuất hiện ba cái cửa. Trên cửa có ghi chú ý, mỗi một cánh cửa chỉ có thể tiến vào hai người, nhóm sáu người bọn họ cần phải chia thành ba tổ.

Tạ Uẩn nhíu chặt mày, nhi tử còn nhỏ, lão bà thì đang mang thai, bất luận là ai rời khỏi, hắn đều không thấy yên tâm. Đồng thời hắn cũng biết, giả thiết chọn bảo vật ở tầng bốn quả nhiên có hố, nếu ai lấy bảo vật rồi rời đi trước, chắc chắn sẽ vô duyên với tầng năm.

Tạ Phong nói: " Để ta dẫn Bác nhi đi cùng." . truyện ngôn tình

" Không cần, không cần!" Tạ Bác lập tức hét lên: " Con muốn đi cùng với tiểu đệ." Nhóc đi với tiểu đệ còn có thể làm xằng làm bậy, đi theo nhị bá thì chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhóc mới không chịu đâu.

Tần Tùy nghẹn họng, trong lòng nghẹn đến mức khó chịu, cái danh phận tiểu đệ này của hắn, dường như đã được chứng thực, đúng là quá mất mặt, sau này đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chê cười chết mất. Cố tình cái này là hắn tự mình đưa lên cửa. Tần Tùy thầm mắng phụ tử Tạ gia thật giảo hoạt, cư nhiên còn ghi lại hình ảnh, làm hắn có muốn chối cũng không được.

Tạ Uẩn suy tư một chút, gật đầu nói: " Ừm, con cứ đi với Tần Tùy cũng được." Dù sao, tu vi của Tần Tùy cao nhất, đầu óc tuy không tốt lắm, nhưng có Bác nhi bên cạnh, hẳn là sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa, tu vi của Tần Tùy rất vững chắc, thủ đoạn công kích của hắn rõ ràng đã được cao nhân chỉ dạy, nhi tử đi với hắn càng được bảo đảm hơn.

Tạ Uẩn bắn mắt về phía Tần Tùy, ngữ khí thực bình đạm, nhưng cũng rất nghiêm khắc, nói: " Ta giao nhi tử lại cho ngươi."

Tần Tùy nghẹn khuất gật đầu, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, mình chắc chắn đã vác theo một tiểu tổ tông. Nhưng mà, cái thẳng nhóc thối trước mắt này, còn có ân với hắn. Bởi vậy, nhiệm vụ lần này hắn không những phải tiếp nhận mà còn phải bảo vệ thằng nhóc cho thật tốt."

Tạ Phong nghe vậy, không lên tiếng ngăn cản. Hắn biết băn khoăn trong lòng thất đệ. So với Tần Tùy, tu vi của hắn quả thật kém xa.

Tạ Uẩn nắm chặt tay Cảnh Nhiên, bước vào cánh cửa chính giữa.

Không gian biến hóa, cảnh tượng vừa rồi nhanh chóng biến mất, hai người xuất hiện ở một nơi mênh mông rộng lớn không có người ở. Bên trong hoang mạc không hề có linh khí, cát vàng bay múa đầy trời. Hoang mạc rộng lớn đến độ không thấy được ranh giới, mặt trời trên không tỏa ra tia nắng nóng cháy, toàn thân có cảm giác như bị nó nướng chín, từng luồng sóng nhiệt ập vào mặt. Chỉ thoáng chốc mà y sam của hai người đã ướt đẫm.

Tạ Uẩn nhíu mày, trong lòng không khỏi lo lắng, nói: " Bác nhi đi cùng Tần Tùy..."

Cảnh Nhiên lau cái trán đẫm mồ hôi, bất đắc dĩ nói: " Chỉ mong Tần Tùy có thể bảo vệ nó, Bác nhi thông minh, hành sự tuy có hơi tùy tiện cẩu thả, nhưng nó lại có một loại trực giác nhạy bén với việc xu cát tị hung. Hi vọng bọn họ có thể thuận lợi qua cửa."

Tạ Uẩn thở dài, lúc này nghĩ nhiều cũng vô ích, nước xa không cứu được lửa gần. Suy nghĩ một chốc, Tạ Uẩn lại cảm thấy để tiểu tử kia ăn một chút khổ cũng tốt, đỡ cho nó lúc nào cũng đắc ý vênh váo.

Tạ Uẩn gác chuyện này qua sau đầu, vận công ngăn cách ra một cái lá chắn, bao bọc hắn và Cảnh Nhiên lại, cảm giác nóng cháy nháy mắt liền được xua tan đi không ít.

Trong lòng Cảnh Nhiên thấy rất ấm áp nhưng vẫn ngăn cản hắn: " Ngươi đừng lãng phí tinh lực, ở đây không biết còn có nguy hiểm gì đâu, tích trữ chút thể lực để đối phó với tình huống đột phát."

Tạ Uẩn lấy túi trữ vật ra, cười nói: " Không sợ, ta còn đan dược và linh quả đủ để bổ sung."

Tạ Uẩn kinh ngạc, nói: " Sao túi trữ vật lại mở không ra?"

Cảnh Nhiên cười cười, nói: " Nơi này hẳn là có cấm chế."

Tạ Uẩn vội cảm ứng nhẫn trữ vật của mình, lấy ra được một trái linh quả, trong lòng nhẹ thở phào. May là không gian giới tử còn có thể dùng. Trái lại, hắn không còn lo lắng cho mình nữa mà lại lo lắng cho nhi tử. Dưới hoàn cảnh không có linh khí bổ sung, Tạ Bác tu vi thấp, sợ là sẽ ăn không ít khổ. Tuy quả thật hắn muốn rèn luyện nhi tử một chút, nhưng nếu chịu khổ quá, Tạ Uẩn vẫn sẽ đau lòng.

Cảnh Nhiên hẳn là cũng nghĩ đến điểm này, trong lòng thả lỏng lại. Năm đó Tạ Uẩn luyện chế sáu cái không gian giới tử, Tạ Thù, Tạ Bác mỗi đứa cầm một cái vòng trữ vật, bên trong toàn là đan dược linh quả nhiều vô số kể. Cho dù không có linh khí, bọn nhỏ hẳn sẽ không bó tay bó chân không làm gì được.

Tạ Uẩn nói: " Chúng ta đi thôi."

Cảnh Nhiên gật đầu, vừa mới bước ra một bước. " Vèo..." một tiếng, một con bò cạp đỏ từ trong cát vàng chui ra, Tạ Uẩn không kịp suy nghĩ liền ôm lão bà chạy trốn thật nhanh. Chỉ một thoáng sau, bên trong cát có chi chít bò cạp đỏ chui ra.

Chúng nó hiển nhiên đã cực kỳ đói khát, ở trong hoang mạc không một bóng người, lại không có linh khí tu luyện, vừa nghe mùi thịt tươi, chúng nó như nhìn thấy một bàn tiệc lớn tràn đầy mỹ vị, bắt đầu hung hăng đuổi theo sau.

Tạ Uẩn vừa nhìn thấy bò cạp đỏ là đã biết không ổn, bò cạp là loài động vật quần cư, tuyệt đối sẽ không xuất hiện đơn độc.

Tạ Uẩn ôm lão bà chạy như bay, thân pháp ảo ảnh vận hành đến mức tận cùng, thẳng đến khi sắc trời tối sầm lại, thời tiết chợt trở nên lạnh lẽo, lạnh đến nỗi như đang ở trong băng thiên tuyết địa. Lúc này bọn họ mới thoát khỏi truy đuổi của bò cạp đỏ.

Cảnh Nhiên dùng thiên phú thần thông quan sát suốt một đường, càng nhìn càng nhăn chặt mày. Ở nơi cát vàng bay đầy trời này, không cảm giác được có bất cứ dấu vết trận pháp nào, nơi này càng giống một dị không gian hơn chứ không giống như một bí cảnh.

Tạ Uẩn chửi thầm trong bụng, hoàn cảnh của hoang mạc này thật hỏng bét, nơi nơi chốn chốn đều là cát vàng, không có thực vật, ngay cả một cục đá cũng không có, thậm chí một chỗ nghỉ chân cũng không. Nơi bọn họ đang đứng lúc này, giây tiếp theo không chừng sẽ lún xuống, toàn bộ hoang mạc, không có bất cứ nơi nào dừng chân.

Cảnh Nhiên nói: " Thả ta xuống, ngươi nghỉ một lát đi."

Tạ Uẩn nhìn ngó khắp nơi, trong lòng thầm nghĩ, không có chỗ nghỉ chân thì hắn liền chế tạo một nơi để nghỉ chân. Hoang mạc vô biên vô hạn, bọn họ căn bản không biết nên chạy đi đâu, đặc biệt là ban đêm, ai biết được dưới nền cát sẽ có độc trùng gì đột nhiên chạy ra, hết thảy vẫn nên lấy cẩn thận làm đầu.

Tạ Uẩn buông Cảnh Nhiên xuống, thấy thần sắc y vẫn khỏe mạnh, suy nghĩ một chốc rồi nói: " Ngươi giúp ta hộ pháp, để ta làm vài thứ."

Cảnh Nhiên gật đầu, cảnh giác đề phòng bốn phía, trong lòng thầm cân nhắc, hoàn cảnh sa mạc như vậy thì nên bố trí trận pháp dạng gì, địa thế sa mạc biến động theo gió, trận pháp căn bản không cách nào củng cố, dưới nền cát còn có rất nhiều độc trùng không biết tên, đây cũng là một vấn đề rất nan giải.

Tạ Uẩn mở không gian giới tử, lấy ra không ít thực vật cất chứa trong đó. Ba mươi phút sau, rất nhiều hạt giống thực vật biến dị cấp thấp được sinh ra. Tạ Uẩn rắc hạt giống xuống cát, lại tưới thêm một ít linh thủy, sau đó lại vội vàng vận hành dị năng để thúc đẩy chúng sinh trưởng.

Một mảng lớn xương rồng bà* bắt đầu sinh trưởng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nó đã cao bằng một người, toàn thân mọc đầy gai nhọn sắc bén, có thể chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào.

*xương rồng bà

Cảnh Nhiên lần đầu được tận mắt nhìn thấy Tạ Uẩn đào tạo thực vật, kinh ngạc đến nỗi nhìn không chớp mắt, loại năng lực này đúng là quá nghịch thiên.

Cát vàng vang lên âm thanh xột xột xoạt xoạt, xương rồng bà ngay lập tức triển khai công kích " Xoẹt xoẹt xoẹt..." gai nhọn trên thân phóng ào ào ra ngoài như mưa.

Độc trùng không cam lòng yếu thế, chết đợt cũ lại tới một đợt mới, công kích của xương rồng bà cũng liên tục không ngừng, mỗi lần giết chết một con độc trùng, xương rồng bà sẽ lập tức cắn nuốt thi thể đó, tham lam hấp thu năng lượng trong thi thể.

Cảnh Nhiên trợn mắt há hốc mồm, loại thực vật này y chưa bao giờ được thấy, đã vậy nó lại còn do tạ uẩn đào tạo ra.

Đột nhiên, phía trên xương rồng bà tỏa sáng bạch quang.

Cảnh Nhiên vui mừng, vội giữ chặt tay Tạ Uẩn: " Không gian mở cửa rồi."

Hai người không kịp nghĩ nhiều, Tạ Uẩn liền ôm eo Cảnh Nhiên, thả người nhảy lên, vọt thẳng vào vòng sáng.

Bảy người cơ hồ đồng thời xuất hiện ở một căn phòng trống, đối diện phòng có bảy cánh cửa, trên cửa chỉ có duy nhất một dòng ghi chú, mỗi một người có thể chọn một cánh cửa rồi tiến vào.

Cảnh Nhiên khiếp sợ: " Sao lại nhiều thêm một người?"

Tạ Uẩn cẩn thận đánh giá nhi tử, thấy nhóc cười hì hì, tinh thần rất tốt, không có bị thương, chỉ có y sam hơi rối loạn lung tung, trong lòng mới yên tâm hơn.

Về phần Tần Tùy chật vật bất kham, một bộ dáng nghẹn đầy lửa giận, trực tiếp bị Tạ Uẩn xem nhẹ. Hắn quay đầu nhìn về phía người xa lạ duy nhất trong phòng, hỏi: " Ngươi là ai?"

" Phụ thân, cha, hắn là Dương Thanh Miểu, chính là Dương Thanh Miểu kia đó, hắn cũng là tiểu đệ của con đó. Bọn họ ở trong bí cảnh chơi rất vui, khắp nơi đều là nước, còn có cuộn sóng thật lớn, cưỡi trên người Thất Tinh Sa, chơi thật là vui. Nhưng mà, thời gian dài quá làm con chơi không vui nữa. Hai tháng này, ngày nào cũng ở trên nước, con bây giờ rất ghét ăn cá."

" Hai tháng?"

" Hai tháng..."

Tạ Uẩn và Cảnh Nhiên đồng thời kinh hô, liếc nhìn nhau, vội quay đầu nhìn về phía Tạ Phong và Mộ Tề, hai người bọn họ càng thêm chật vật, trên người còn có không ít vết thương lớn nhỏ, may là không có vết thương trí mạng.

Tạ Phong nói: " Bọn ta ở trong khu mỏ suốt 5 năm trời...."

" 5 năm..." Toàn bộ mọi người đều chấn động.

Tạ Phong nói: " Nơi đó có rất nhiều người đào quặng, có người đã ở đó mười năm, trăm năm, thậm chí là ngàn năm, hai chúng ta..."

Tạ Phong rầu rĩ nói: " Dùng hết linh thạch có trên người mới trở về được."

Trong lòng mọi người nháy mắt liền hiểu rõ, nhịn không được cười ha ha. Điều này nói lên, trong thời gian 5 năm này, hai người bọn họ chỉ làm không công, người thiết trí ra loại khảo nghiệm này đúng là quá thâm độc.

Nghe thấy Tạ Phong nói như vậy, Tạ Uẩn cũng có chút hiểu ra. Hoang mạc chỗ bọn họ, điều kiện để ra được hẳn là ốc đảo. Vốn dựa theo tình huống thông thường thì, hắn và Cảnh Nhiên cần phải trải qua nguy hiểm, vừa phải tránh né độc trùng đuổi giết, vừa phải tìm kiếm ốc đảo trong điều kiện gian nan hao hết linh khí. Đáng tiếc, hắn trồng ra cả mảng lớn xương rồng bà, lối ra không gian không có thần trí, nó cảm ứng được thực vật sinh trưởng liền tự nhiên mở ra, vì thế mà hắn với Cảnh Nhiên mới được chiếm tiện nghi.

Đương nhiên, đó đều là thứ yếu, trong lòng Tạ Uẩn càng thêm tò mò, bí cảnh mà nhi tử và Tần Tùy đã trải qua vì sao lại nhiều ra thêm một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.