Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 104: Chương 104: Mật địa hoàng gia




Tạ Uẩn triển khai tinh thần lực, cẩn thận điều tra tình huống ở phụ cận, sau khi rời khỏi phía Tây, bọn họ liền cảm giác được khí tức nguy hiểm.

Một tiếng " Ngao..." vang lên, có một con ngân lang tức giận chạy tới.

" Đây là linh thú cấp tám." Tư Dật giật mình.

Mấy hài tử lập tức vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, ngân lang hiển nhiên đã mất đi lý trí, phẫn nộ phun ra mấy mũi tên băng, vừa gặp người đã bắt đầu nổi điên công kích.

Cảnh Nhiên nói: " Vừa rồi có người chọc giận nó."

Tạ Uẩn lập tức nhớ tới, mười lăm phút trước hắn dùng thần thức nhìn thấy cảnh tượng một đội ngũ ba người vừa vội vàng chạy đi.

Tạ Bác nhảy dựng lên, múa may đoản kiếm, vẽ nên mấy đường kiếm hoa trên không trung.

Tạ Thù vung vung roi, hai mắt nóng lòng muốn thử.

Tư Cần cũng vội gia nhập chiến đấu, Tư Dật đại kinh thất sắc, nhanh chóng vọt lên, muốn mắng mấy hài tử không biết lượng sức mình, đây chính là linh thú cấp tám đó.

Đường Tĩnh Hiên cũng muốn thử tay một chút, vừa mới tấn giai, hắn đã gấp không chờ nổi muốn chiến đấu một chút.

Tạ Phong lo lắng thê tử nên cũng gia nhập vào vòng chiến để bảo hộ.

Ngân lang cấp tám tuy rất lợi hại, nhưng cũng không chịu nổi bọn họ cậy đông đánh hội đồng. Mấy hài tử lần đầu tác chiến với linh thú cấp cao, càng đánh càng hăng, Tạ Uẩn không thể không thừa nhận, nhị tiểu tử nhà hắn tuy hơi tùy tiện, nhưng thiên phú ở phương diện chiến đấu đúng là khó ai sánh bằng.

Tạ Uẩn chỉ tiếc hắn không học kiếm, cũng không tu tập kiếm đạo, trên phương diện tu luyện ngoại trừ công pháp ra, thì không chỉ dẫn được nhiều cho hài tử. Chẳng qua, đời trước xem không ít tiểu thuyết, Tạ Uẩn liền nói một ít tri thức kiếm thuật mà đời trước biết được cho nhi tử, để nhóc tự mình gọt giũa, ai bảo Tạ Bác cứ thích lựa chọn kiếm đạo làm chi.

Tạ Uẩn là một phụ thân tương đối khai sáng, bọn nhỏ lựa chọn cái gì, chỉ cần tương lai sau này không hối hận, thì cứ tùy ý bọn nhỏ. Có điều, Tạ Uẩn quả thật không nghĩ tới, những tri thức đó ngay cả chính hắn cũng không hiểu, thế mà Tạ Bác lại có thể tìm ra lối tắt, tự mày mò ra một bộ pháp luyện kiếm.

Đối với việc này, Tạ Uẩn cảm thấy rất tự hào.

Chiến đấu rất nhanh liền kết thúc, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước, trên đường gặp phải linh thú thì chiến đấu, đấy chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, dọc đường đi, thường thường sẽ gặp phải chiến đấu là bình thường.

Linh thú cấp cao ngày một nhiều lên, bọn họ có khi còn gặp phải linh thú cấp chín, thậm chí còn gặp phải một đám Liệt Diễm Nha ( quạ lửa). Ban đầu họ còn không cảm thấy gì, càng đi sâu vào trong bí cảnh, trong thời gian ba ngày mà y sam của bọn họ đã hỗn độn, thần sắc cũng trở nên mỏi mệt, đã sớm mất đi sự thong dong nhẹ nhàng trước đó, trong lòng hiện giờ luôn thời thời khắc khắc chú ý cảnh giác.

Đương nhiên, thu hoạch cũng rất khả quan.

Dọc theo đường đi, linh dược cấp bốn, cấp năm mọc đầy đường, linh dược cấp sáu trở lên tuy có chút thưa thớt nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ thấy. Tư Cần, Tạ Thù và Tạ Bác, túi trữ vật của ba hài tử này lấy được không ít thứ.

Bởi vì Tạ Uẩn đã từng nói, trong hành trình đi bí cảnh lần này, những thứ bọn nhỏ đạt được, toàn bộ đều thuộc về bọn nhỏ. Tạ Bác, Tạ Thù, từ nhỏ luôn bị phụ thân quản tiền riêng, lúc này là cơ hội khó có được, chỉ cần là thứ đáng giá, hai tiểu tử liền nhạn quá bạt mao*, toàn bộ đều thu vào trong túi.

(* nhạn quá bạt mao: chim nhạn khi bay qua cũng có thể nhổ lông, đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, vốn dùng để hình dung những người có võ công cao cường. Nhưng sau này được dùng để chỉ tính cách của một người thích chiếm tiện nghi, gặp việc gì có lợi cũng sẽ thừa cơ kiếm chác.)

" Phía trước có người tới." Tạ Uẩn chợt giật mình, cảm ứng được có ba vị Võ Hồn, bước chân hỗn độn chạy tới.

Cảnh Nhiên chỉ vào lùm cây cách đó không xa, nói: " Đi nơi đó."

Mọi người ngầm hiểu, nhanh chóng trốn vào đó, Cảnh Nhiên ném một cái trận bàn xuống, dấu vết của đoàn người bọn họ, nháy mắt liền bị trận pháp che lấp vô tung vô ảnh.

Thanh âm chiến đấu truyền đến, ba người càng ngày càng gần, rõ ràng là hai người đang đuổi giết một thanh niên.

" Lưu Chính Văn, ngươi dám giết ta...." Thanh niên đã là nỏ mạnh hết đà, toàn thân toàn là vết máu, ánh mắt oán hận, như muốn bầm thay vạn đoạn kẻ đã đuổi giết hắn.

" Hừ, có cái gì mà không dám, nơi này là bí cảnh, đại ca kia của ngươi e là đã sớm thi cốt vô tồn ( chết không toàn thây/ chết mất xác), ngươi cho rằng còn ai có thể bảo hộ ngươi."

" Lưu Chính Văn, ngươi sẽ không được chết tử tế. Trần Nghiên, uổng cho ta đối với ngươi một si tâm một mảnh, ngươi vậy mà..."

Trần Nghiên cười duyên: " Nếu không phải vì tiến vào bí cảnh này, ai mà thèm phản ứng cái tên ngu xuẩn như ngươi, cũng không nhìn thử sắc mặt đại ca ngươi xem, vậy mà nơi nơi chốn chốn nhằm vào ta, đúng là rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt."

" Ngươi...các ngươi, đại ca ta hắn..."

" Dương Nguyên Hâm, vậy để ta cho ngươi làm một con quỷ minh bạch đi, ai bảo đại ca ngươi chắn đường, một tên lục tinh Võ Sư thấp kém mà cũng dám mơ tưởng chiếm danh ngạch mật địa hoàng gia. Ha ha, này còn phải cảm tạ cha nương của ngươi, ai bảo họ sinh ra một tên phế vật như ngươi, để ngươi kéo chân sau Dương Thanh Miểu, thật cho rằng bí cảnh là nơi để vào du ngoạn hay sao?"

" Ngươi..." Dương Nguyên Hâm chết không nhắm mắt.

Lưu Chính Văn nói: " Nghiên nhi, tiêu diệt phế vật này xong cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, vậy chúng ta không cần vào sâu trong bí cảnh nữa."

Trần Nghiên gật đầu, vuốt ve quả trứng cứng rắn trong ngực, nói: " Lần này thu hoạch không tồi, không đi cũng được, chúng ta mau chạy đến lối ra bí cảnh cùng hội hợp với tam ca đi, chờ đến khi bí cảnh đóng lại, chúng ta lại làm một phi vụ nữa."

Lưu Chính Văn hưng phấn, nói: " Nghiên nhi, lần này nàng đã vất vả rồi, đợi chút nữa tìm một chỗ, chúng ta ăn linh quả trước rồi hẵng đến lối ra bí cảnh, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng."

Gương mặt của Trần Nghiên đỏ ửng, thẹn thùng liếc mắt nhìn hắn, e thẹn nói: " Nhanh lên đi."

Lưu Chính Văn tình thâm như biển, lấy lòng cười nói: " Được, chúng ta đi...."

" Phập..."

" Ngươi..." Lưu Chính Văn vừa mới xoay người đã bị một thứ vũ khí sắc bén đâm thủng ngực, Trần Nghiên còn cảm thấy không yên tâm, liên tục quăng thêm mấy tờ phù lục, Lưu Chính Văn không hề phòng bị, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có liền lập tức trọng thương ngã xuống đất.

" Trần Nghiên..." Lưu Chính Văn lập tức bóp nát pháp khí phòng ngự, tạm thời chống cự được công kích, vội vàng ăn một viên đan dược, căm hận nói: " Trần Nghiên, ngươi muốn chết."

Trần Nghiên cười nhạo: " Trúng Thiên Niên Túy, ngươi nghĩ mình còn có thể phản kháng được sao?" Vũ khí sắc bén dùng để công kích Lưu Chính Văn đã sớm được ả bôi Thiên Niên Túy, ngay cả Võ Sư cũng không chống cự nổi. Đó không phải là độc dược, nhưng công hiệu lại mạnh hơn độc dược gấp trăm lần. Độc dược có thể giải, nhưng Thiên Niên Túy không phải độc, trái lại nó là một loại thuốc dùng để thể ngộ tâm cảnh, bởi vậy cho dù có dùng giải độc đan cũng vô dụng.

" Trần Nghiên, ta đối đãi với ngươi không tệ..."

Lưu Chính Văn kinh hoảng, hắn cảm giác được đại não đang dần trở nên trì độn, liền vội nói: " Trần Nghiên, ngươi không thể vong ân phụ nghĩa như vậy, Thiên Niên Túy này là ta cho ngươi, nếu tam ca biết..."

Trần Nghiên cười nhạt, nói một cách khinh thường: " Ngươi yên tâm, tam ca sẽ không biết, tam ca có khi còn đối tốt với ta hơn ngươi."

" Trần Nghiên..." Khuôn mặt Lưu Chính Văn vặn vẹo, hai mắt tràn ngập hận ý, hai mắt lúc này nào còn có thâm tình trước đó nữa.

Trần Nghiên sạch sẽ lưu loát cho hắn một đao thống khoái,

Có câu nói, sát nhân giả nhân hằng sát chi ( kẻ giết người sẽ bị người khác giết lại), lời này quả nhiên không sai, Trần Nghiên nếu đã phản bội Dương Nguyên Hâm thì lần nữa phản bội Lưu Chính Văn cũng là chuyện thường tình. Có điều, khi nghe lời đối thoại của hai kẻ này, hiển nhiên đều không phải loại tốt đẹp gì, lúc rời khỏi bí cảnh, bọn họ nhất định phải chú ý thật cẩn thận.

" Ai?" Trần Nghiên đề phòng nhìn quanh bốn phía.

Tạ Uẩn thoải mái hào phóng đi ra, vừa rồi hắn cố ý làm ra động tĩnh, hắn có chút tò mò về chuyện mật địa hoàng gia.

Sắc mặt Trần Nghiên biến đổi, lấy lại bình tĩnh, đôi mắt như hồ thu dần phiếm ánh nước, điềm đạm đáng yêu hành lễ: " Không biết tiền bối ở đây, Nghiên nhi hành lễ với ngài, thỉnh tiền bối giơ cao đánh khẽ."

Tạ Uẩn nói: " Nói chuyện mật địa hoàng gia đi."

Trần Nghiên kinh hoảng nói: " Tiền bối, ta chỉ là một tứ tinh Võ Hồn nho nhỏ, làm sao biết bí mật này được, ta chỉ nghe theo phân phó mà hành sự."

Tạ Uẩn hỏi: " Nghe theo nhà ai phân phó?"

Ánh mắt Trần Nghiên lóe lóe, nói: " Ta là người Trần gia."

Tạ Uẩn không nhiều lời vô nghĩa, rút ra một sợi thiên ti quấn lấy cổ ả: " Xem ra ngươi không muốn nói."

" Tiền bối, tiền bối, nô gia biết sai." Trần Nghiên yếu ớt ngã xuống, thanh âm mềm mại tê dại tận xương, đôi mắt dần hiện ra quang mang yêu dị, thoạt nhìn mị hoặc tới cực điểm, thật đúng là một vưu vật trời sinh.

Đáng tiếc, người mà nàng đối mặt, không chỉ là một tên gay, mà còn là một Võ Sư có tinh thần lực rất khổng lồ.

Thân ảnh Cảnh Nhiên vụt lóe, nhanh chóng vút ra khỏi lùm cây, hai tay chát chát vả mặt ả. Ngay trước mặt y mà dám câu dẫn nam nhân nhà y, đúng là tìm chết. Lý Nguyệt Liên lần trước câu dẫn Tạ Uẩn hiện giờ đã sống không bằng chết.

Tạ Uẩn vội vàng cầm tay y, đau lòng nói: " Có đau hay không, những người này da dày thịt thô, đã xấu xí còn thích tác quái. Ngươi ngàn vạn đừng để tay bị thương, ai biết được trên mặt ả có bôi thứ gì hay không."

Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng có chút buồn cười. Có điều, đối với sự quan tâm của Tạ Uẩn, y vẫn rất hưởng thụ.

Gương mặt của Trần Nghiên nháy mắt liền sưng vù lên, nếu không phải Tạ Uẩn còn muốn hỏi chuyện, đối với người có ý đồ nam nhân nhà mình, Cảnh Nhiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.

Trần Nghiên không thể tin tưởng, lê hoa đái vũ* khóc lên: " Tiền bối, nô gia biết sai, thỉnh tiền bối tha cho nô gia một con ngựa."

(* lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn được dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

Tạ Uẩn chán ghét nói: " Đã xấu, khóc lên lại càng xấu, ta thấy ngươi là không biết sai đâu nhỉ, đừng có lấy cái trò mị thuật của ngươi ra làm xấu mặt nữa. Chiêu ngươi vừa sử dụng, dùng để câu dẫn khiến đàn ông khăng khăng một mực với ngươi chứ gì."

Trần Nghiên đại kinh thất sắc, phải biết rằng, mị thuật của ả chưa từng thất thủ, cho dù đối mặt với tam ca, ả cũng có thể thành công trót lọt. Nếu không, một Võ Hồn nho nhỏ như ả sao có thể trong bí cảnh bình yên sống đến giờ.

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Nhiều lời vô nghĩa với ả làm gì, nếu ả không nghe lời, ta còn có Vạn Cốt Xà Độc, trét lên mặt ả, để xem mị thuật của ả còn hữu hiệu nữa hay không."

Dính Vạn Cốt Xà Độc, gương mặt này cả đời cũng đừng hòng khôi phục.

Mấy người nghe thấy lời này, trong lòng chỉ có một ý niệm, Cảnh Nhiên thật là độc. Tạ Bác và Tạ Thù thì lại rất tự hào, cha đây là muốn giáo dục bọn họ, đánh rắn phải đánh dập đầu.

Trần Nghiên hoa dung thất sắc, không có gương mặt này, mị thuật của ả không dùng được, không thể câu dẫn nam nhân, ả nào còn tài nguyên để tu luyện nữa, liền kinh hoảng nói: " Ta nói... ta nói... ta sẽ nói, nhưng tiền bối phải đáp ứng, sau khi nói xong sẽ tha cho ta."

Tạ Uẩn gật đầu, nhàn nhạt nói: " Ta không có hứng thú với chuyện hủy dung."

Trần Nghiên yên lòng, thử nói: " Tiền bối thoạt nhìn rất lạ mắt, có lẽ lần đầu đến Vân Châu đi."

" Chát!" Cảnh Nhiên tát ả một cái, nữ nhân chết tiệt này còn dám chơi tâm nhãn, muốn thăm dò bọn họ, Cảnh Nhiên dứt khoát lấy ra một thanh chủy thủ bôi đầy độc dược, quơ quơ trước mắt ả.

Trần Nghiên lập tức thành thật lại, ả dám ở trước mặt Tạ Uẩn làm càn, bởi vì Tạ Uẩn là nam nhân, ả rất tin tưởng vào mị thuật của mình. Một lần thất bại, không có nghĩa là nhiều lần sẽ thất bại. Nhưng đối mặt với Cảnh Nhiên thì ả không dám. Cảnh Nhiên là song nhi, không bị mị thuật ảnh hưởng, ả quả thật rất sợ bị Cảnh Nhiên hủy dung.

Trần Nghiên vội nói: " Mật địa hoàng gia, là một bảo địa phong thủy, nghe nói những người từng tới mật địa, sau khi ra khỏi tu vi đều sẽ đột phi mãnh trướng, sau này còn có thể được hoàng thất khen thưởng. Hơn nữa, những người được tiến vào mật địa, ngang bằng với việc lấy được chìa khóa đến thượng giới. Dương Thanh Miểu là một trong số những người được đề cử, nhưng mà danh ngạch thì chỉ có ba cái."

Cảnh Nhiên gật đầu, tình huống này y cũng biết, y đã từng là người được đề cử tiến vào mật địa hoàng gia, chỉ tiếc, chưa kịp cạnh tranh với người ta đã bị muội muội ám toán, suýt nữa đã bỏ mạng. Kỳ thật, muội muội có thể thành công ám toán y, không thể không kể công những kẻ muốn tranh đoạt danh ngạch, nếu không chỉ với bản lĩnh của muội muội, ả không thể nào lấy được loại độc dược hi hữu kia.

Tạ Uẩn nhíu mày, hắn cứ cảm thấy hoàng thất như là đang nuôi cổ* vậy, bỏ một miếng mồi ra, tùy ý để những tu giả có thiên phú xuất chúng giết hại lẫn nhau.

( cách nuôi cổ của người Trung Quốc xưa là dùng cách bỏ tất cả những loại động vật có độc vào một cái vò, để cho chúng cắn xé lẫn nhau. Sau cùng chỉ còn một con còn sống thì sẽ lấy làm " cổ")

Cảnh Nhiên hỏi: "Ngươi làm việc cho nhà nào?"

" Bạch gia, ta làm việc cho Bạch gia." Trần Nghiên quy củ trả lời, lúc này ả không dám chơi tâm nhãn nữa.

Tạ Uẩn hỏi: " Mấy tin tức này, ngươi từ đâu biết được?"

Ánh mắt Trần Nghiên lóe lóe, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, Cảnh Nhiên lại lấy chủy thủ ra quơ quơ, nói: " Thành thật một chút, ngươi biết hậu quả của việc nói dối rồi đấy."

Trần Nghiên kinh hoảng, trong lòng có chút cáu giận, nhưng ả lại không dám nói dối, suy yếu nói: " Dương Nguyên Hâm nói cho ta."

Cảnh Nhiên nháy mắt hiểu ra: " Ngươi dùng tin tức của Dương Nguyên Hâm, bán cho người Bạch gia, lại giúp Bạch gia làm việc."

Trần Nghiên thẹn quá thành giận nói: " Thế thì sao, Dương Nguyên Hâm chỉ là một tên phế vật, ngoại trừ có cha nương sủng hắn, thì hắn chả được gì hết, trong nhà đã có thê thiếp, còn muốn nạp ta vào cửa, loại người này vốn đáng chết."

Cảnh Nhiên nói: " Ngươi cũng nên chết."

" Các ngươi..." Trần Nghiên hoảng sợ trợn to mắt.

" Ta chỉ đáp ứng không hủy dung." Tạ Uẩn lạnh giọng nói, đoạt trước Cảnh Nhiên, thao túng thiên ti nhẹ kéo một cái, cái đầu mỹ lệ nhẹ nhàng lăn trên mặt đất.

Tạ Uẩn dường như không có việc gì, quay đầu nhìn Cảnh Nhiên, nói: " Đừng để ả làm bẩn tay ngươi."

Cảnh Nhiên hơi ngốc lăng, trong lòng có chút ấm áp, tay của y kỳ thật đã sớm không còn sạch sẽ, có điều nữ nhân này chết cũng xứng đáng, Cảnh Nhiên nói: " Chuyện người được đề cử danh ngạch là bí mật, trừ bản thân ra, rất hiếm có người nào khác biết được."

Chuyện này nếu bị lan truyền ra ngoài, chắc chắn là do người khác làm, giống như y lúc trước vậy.

Tạ Uẩn nhíu mày, nếu chỉ có bản thân biết được, sự cạnh tranh sẽ càng lớn hơn nữa. Bởi vì, ai cũng không biết được, kẻ nào sẽ là người được đề cử, phạm vi hoài nghi sẽ trở nên rộng rãi, ảnh hưởng cũng sẽ dần biến lớn. Có lẽ cũng vì như vậy nên Dương Thanh Miểu mới tìm viện trợ trong nhà, ai ngờ lại bị đệ đệ hủy hoại hết thảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.