Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 86: Chương 86: Một tháng




Tạ Uẩn sau khi trở về lập tức liền nhốt mình trong phòng bắt đầu luyện đan.

Đồng dạng vẫn là Bồi Nguyên Đan, hắn cẩn thận hồi tưởng lại mỗi một chi tiết lần đầu luyện đan, thẳng đến khi đã hiểu rõ tường tận, mới bắt đầu động thủ.

Trước tiên vẫn là bỏ một gốc linh dược vào đan lô rèn luyện, lần này tốc độ của Tạ Uẩn không chỉ nhanh hơn mà còn có thể tinh tế thể hội được dược tính của thực vật, sau đó mới bỏ gốc thứ hai vào, cảm thụ sự chuyển biến sau khi dược tính và dược tính kết hợp với nhau, cẩn thận chú ý xung đột giữa dược tính, gồm cả dùng phụ dược thế nào để mở rộng dược tính của chủ dược.

Thử nghiệm vài lần, vẫn suýt nữa xảy ra vài lần sai lầm, nhưng cũng nhờ vậy, hắn càng thêm hiểu biết sâu sắc về dược tính.

Tạ Uẩn phát hiện thời điểm luyện đan, không chỉ thần thức vô cùng quan trọng mà đồng thời thủ quyết luyện đan cũng là một loại mấu chốt, thủ quyết luyện đan của Lý đan sư và hắn nhìn như tương đồng, nhưng khi hiểu rõ tinh tế sẽ phát hiện ra, loại thủ quyết này tựa hồ ẩn chứa một loại vận luật còn sâu hơn.

Này có lẽ chính là mấu chốt của rất nhiều đan sư, đồng dạng cũng là bí mật bất truyền của rất nhiều đan sư cao cấp.

Tạ Uẩn đánh pháp quyết ra, một lần lại một lần cảm thụ tác dụng do pháp quyết sinh ra.

Đến lúc dung đan, lần này hắn đã ghi nhớ để không phạm sai, vội thu dị năng về, đánh ra pháp quyết phân đan, một đoàn nước thuốc sền sệt liền được chia thành mười lăm bọt bong bóng sôi ùng ục.

Tiếp đó, hắn bắt đầu đánh ra pháp quyết xoa hợp dược tính, sau đó lại thử đem dị năng dung nhập với pháp quyết để xoa hợp dược tính, hắn cảm thấy sau khi dị năng dung nhập với pháp quyết, đan dược tựa hồ càng thêm mượt mà.

Qua một lát, đan lô phát ra tiếng ong ong, Tạ Uẩn dập tắt Tụ Hỏa Thạch rồi thu đan.

Ba viên thượng phẩm Bồi Nguyên Đan, bốn viên trung phẩm, sáu viên hạ phẩm, còn có hai viên là phế đan, Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, kết quả khiến hắn không quá vừa lòng.

Lại không biết, nếu người khác biết được kết quả luyện đan của hắn, chắc chắn sẽ chấn động, chỉ mới học luyện đan sơ sơ, mà có thể luyện ra thượng phẩm đan, này căn bản là một chuyện không có khả năng, hơn nữa, luyện ra thượng phẩm đan thế mà còn có phế đan, chuyện này đồng dạng cũng thể tưởng tượng nổi.

Phế đan chỉ có khi luyện chế ra hạ phẩm đan hoặc là trung phẩm đan mới có, bởi vậy chỉ cần có thể luyện ra thượng phẩm đan, thủ pháp chắc chắn rất thuần thục, tuyệt đối sẽ không xuất hiện phế đan.

Tạ uẩn cũng không dừng lại mà lại tiếp tục luyện đan, lúc này hắn dựa theo suy nghĩ của mình để thực nghiệm, toàn bộ pháp quyết hắn đều dung nhập dị năng vào, hết thảy đều dựa theo cảm giác, chứ không giới hạn trong phạm vi của chính mình.

Thực đáng tiếc, lần này hắn luyện đan thất bại, dị năng cũng không thể cứu được sự tùy hứng của hắn.

Luyện đan quả nhiên là một môn học vấn cao thâm, Tạ Uẩn không chút nào nhụt chí, tiếp tục làm tiếp, dù sao thành công đều đến từ các loại nghiệm chứng lặp đi lặp lại.

Tiếp đó, hắn lại luyện đan thất bại lần nữa, linh lực của hắn rốt cuộc cũng tiêu hao sạch sẽ, phát hiện chuyện mình làm thật ngốc, Tạ Uẩn trầm thấp nở nụ cười, khoanh chân đả tọa khôi phục lại một chút rồi quyết định chạy đi bồi lão bà và hài tử.

Đó không phải là do hắn muốn làm chuyện ngốc mà trong lòng hắn hiểu rõ, pháp quyết luyện đan vô cùng quan trọng, loại không có bối cảnh như hắn, lại còn không có thực lực, Lý đan sư chịu dạy dỗ đều là nhờ phúc của thành chủ. Nhưng sau này thì sao, sau này luyện chế đan dược càng cao cấp, pháp quyết chắc chắn cũng sẽ càng thêm thâm ảo, hắn biết đi đâu mà học, bởi vậy, hắn cần phải tìm ra một phương thức luyện đan thật thích hợp với mình.

" Phụ thân...."

Tạ Uẩn vừa mới bước ra cửa phòng, một đứa nhỏ liền phi qua bổ nhào vào người hắn, Tạ Uẩn vội vàng tiếp được hài tử, thuận tay bế nhóc lên, cười nói: " Chờ bao lâu rồi."

Tạ Bác chu miệng nhỏ, bất mãn nói: " Chờ thật lâu, cha không cho con đi vào, trên cửa vẽ vẽ vòng tròn gì đó, cha hư."



Tạ Uẩn bật cười, phát hiện trên cửa quả thật có dấu vết của trận pháp, là một trận pháp cực kỳ nhỏ, ngay khi hắn đẩy cửa, trận pháp đã bị phá, nhưng dùng để ngăn tiểu tử trong nhà nghịch ngợm thì không thành vấn đề.

Tạ Uẩn ra vẻ tức giận nói: " Ân, cha con thật là xấu, dám chặn Bác nhi lại, vậy để ta đi nói cho y biết, Bác nhi không thích y."

Tạ Bác vội nôn nóng, ôm chặt phụ thân: " Không được, không được, cha không xấu, thích cha nhất."

Tạ Uẩn hỏi: " Ta thì sao?"

Tạ Bác lập tức trả lời: " Thích phụ thân nhất."

Tạ Uẩn không khỏi cảm thán một chút, địa vị của mẫu thân trong cảm nhận của hài tử quả nhiên vẫn là quan trọng nhất, nhưng mà, lúc chăm sóc bọn nhỏ Cảnh Nhiên luôn là tự tay làm lấy, thời thời khắc khắc ở bên, chứ không giống hắn lúc nào cũng bận rộn, dù sao cũng là thích nhất, trong lòng Tạ Uẩn cũng có chút an ủi, đồng thời hắn cũng biết, địa vị của mình trong cảm nhận của hài tử chỉ đứng thứ hai.

Tạ tam lão gia vừa vặn nghe được lời này, trong lòng chua lòm, cháu ngoan quả nhiên lừa lão, thích cha nhất, thích phụ thân nhất, vì cái gì đến khi hỏi đến thích ai trong nhà nhất, địa vị của lão không ngừng tuột xuống một cấp bậc vậy, cố tình mỗi lần nghe được thanh âm mềm mại của cháu nhỏ, nói là thích lão nhất, Tạ tam lão gia vẫn mừng rỡ cười không thấy mắt.

" Tổ phụ..." Tạ Bác trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngồi trong lòng phụ thân phất tay.

Trái tim pha lê của Tạ tam gia nháy mắt liền được chữa khỏi.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút buồn cười, thuận tay ném cho lão cực phẩm Bồi Nguyên Đan mà hắn luyện chế được, nói: " Đây là đan dược lần đầu ta luyện chế được, cho lão, nhớ phải dùng nhanh lên, tranh thủ sớm ngày tấn giai."

Tạ tam lão gia lập tức cười thật tươi, trong lòng có chút kích động, đây là đan dược lần đầu tiên nhi tử luyện chế được, thế mà lại đưa cho lão, lão nhất định phải cất giấu cho thật kỹ,

Tạ Uẩn nói: " Sau khi dùng, đừng quên nói ta biết hiệu quả."

Được rồi, Tạ tam gia đã biết, cất giấu chắc chắn không được rồi, nhưng mà, có thể dùng đan dược nhi tử lần đầu luyện chế, cũng là một chuyện vô cùng hưng phấn.

Tạ tam lão gia đi rồi, Tạ Uẩn ôm nhi tử đi tìm lão bà, Cảnh Nhiên đang ở trong phòng viết viết vẽ vẽ dạy dỗ tri thức cho Tạ Thù, thấy Tạ Uẩn ôm hài tử vào phòng, ngẩng đầu nở nụ cười, liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái, nói: " Tiểu tử này không có phiền đến ngươi đi."

Tạ Uẩn hôn Tạ Bác một cái, nói: " Không phiền, ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ."

Tạ Bác lập tức ưỡn ngực lên, tỏ vẻ nhóc rất ngoan ngoan nghe lời.

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Thù nhi thích trận pháp, ta đang dạy cho nó một ít căn bản, Bác nhi nghịch ngợm không ngồi yên được, ta liền bảo nó đi tìm ngươi chơi, lo lắng nó sẽ quấy rầy ngươi, ta liền thiết lập một trận pháp nhỏ ở cửa phòng ngươi, tiểu tử e là không vui đâu."

Khuôn mặt nhỏ của Tạ Bác đỏ bừng, cha thật là nói đúng tâm tư của nhóc.

Tạ Uẩn cúi đầu liếc nhóc một cái, cười nói: " Không có, vừa rồi nó còn nói là thích cha nhất đó."

Tạ Bác vội gật gật đầu nhỏ, tỏ vẻ phụ thân nói thật.

Cảnh Nhiên cười nhạt, lười vạch trần bọn họ, nhìn Tạ Uẩn một cái, nhẹ giọng trách cứ: " Ngươi nha, vội thế nào cũng đừng quên mất thời gian, hôm nay ngươi chỉ mới dùng bữa sáng, thật cho là mình đã ích cốc rồi chắc, đồ ăn vẫn còn nóng đó, ngươi mau đi ăn đi."

Trong lòng Tạ Uẩn ấm áp, ánh mắt trong trẻo nhìn chăm chú vào lão bà, tư vị được người quan tâm nhớ thương thật là tốt, lão bà quả thực quá săn sóc, cũng chưa từng gây bất kỳ áp lực gì cho hắn, biết rõ hắn hôm nay học luyện đan, lão bà không hề truy vấn tình hình thế nào mà chỉ lo lắng cho thân thể hắn.

Tạ Uẩn cười nói: " Tuân lệnh phu nhân."

Ăn cơm xong, Tạ Uẩn ăn vạ bên người lão bà không chịu đi, thuận tiện giam cầm nhi tử hiếu động hoạt bát lại, bắt nhóc theo Cảnh Nhiên học tập tri thức căn bản của trận pháp.

Tạ Uẩn phát hiện khi hài tử dần dần lớn lên, tính cách và sở thích rõ ràng rất khác biệt, Tạ Thù an tĩnh thích tự hỏi, Tạ Bác hoạt bát hiếu động, đại não chạy xa cả cây, Tạ Uẩn cảm thấy đứa nhỏ này có thể không thích trận pháp, nhưng ít nhất cũng phải có chút hiểu biết cần thiết về trận pháp, chuyện tương lai ai biết được thế nào, tóm lại vẫn phải có chút thủ đoạn để phòng thân.

Bao gồm cả Tạ Uẩn, lúc Cảnh Nhiên dạy dỗ hài tử cũng nghiêm túc ngồi học chung, phụ thân và ca ca đều học, Tạ Bác phản kháng không có hiệu quả, nhanh chóng bị người lớn trấn áp.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn dùng bữa sáng xong, theo lệ đi đến Bắc Uyển để học luyện đan.

Hắn cứ tưởng tin tức mình luyện ra cực phẩm đan nhất định sẽ truyền ra rất nhanh, ai ngờ một đường đi tới, trước đó người khác đối với hắn thế nào vẫn cứ như thế đó, Vương đan sư vẫn là trừng mắt liếc hắn, thị đồng thì vẫn cung kính, hết thảy như thường.

Trong lòng Tạ Uẩn có chút cao hứng, tuy hắn không thèm để ý tin tức này có truyền ra ngoài hay không, nhưng, Lý đan sư không hề tiết lộ bất cứ chuyện gì, này đại biểu nhân phẩm của Lý đan sư quả thật rất hợp ý với hắn, trong lòng Tạ Uẩn lại càng thêm tôn kính hắn, lại càng thêm cảm tạ Liêu thành chủ vì đã an bài cho hắn một vị lão sư phẩm tính cao khiết.

Lần này học luyện đan, Tạ Uẩn thành thật kiên định, trừ tinh thần lực ra, hắn không hề sử dụng dị năng để gian lận, hắn muốn biết nếu dựa vào bản lĩnh của mình, hắn có thể làm được đến trình độ nào.

Thời gian học tập cứ thế trôi qua, buổi sáng Tạ Uẩn sẽ đến đan đường, dùng thủ pháp bình thường để học tập luyện đan.

Sau khi trở về, hắn sẽ nghiệm chứng ý nghĩ của mình.

Tính tình Lý đan sư tuy lãnh đạm nhưng lúc dạy dỗ hắn lại vô cùng nghiêm túc, không hề tàng tư, điểm này Tạ Uẩn rất cảm kích, hắn học được từ Lý đan sư không ít tri thức, có Lý đan sư mỗi ngày dạy dỗ, hắn lén nghiên cứu phương thức luyện đan, tiến triển phi thường thần tốc.

Bất quá, điều Tạ Uẩn cảm thấy buồn cười là, mỗi lần hắn luyện đan thất bại, Lý đan sư liền vội vã thúc giục hắn sử dụng thiên phú thần thông, muốn mượn việc vây xem luyện chế cực phẩm đan để tham khảo.

Đương nhiên, đấy là không có khả năng, cực phẩm đan nào dễ luyện chế như vậy, thành công luyện ra một lần chỉ được xem là may mắn, nếu số lần quá nhiều, cho dù Lý đan sư có giữ kín như bưng, hắn cũng không dám nha. Bởi vậy, Tạ Uẩn thất bại mấy chục lần, mới có thể thành công một lần, dù vậy, Lý đan sư vẫn cảm thấy rất mỹ mãn, quả thật cũng đạt được không ít lĩnh ngộ từ hắn.

Tạ Uẩn nhẹ thở phào, Lý đan sư đối với hắn không tệ, việc giấu diếm vẫn làm hắn có chút băn khoăn, ngẫu nhiên luyện chế ra một viên cực phẩm đan, có thể trợ giúp được cho Lý đan sư cũng tốt.

Có lão sư dạy dỗ, rất nhiều chỗ không hiểu thoáng cái liền thông, Tạ Uẩn thế mới biết, vì cái gì mà có nhiều người thích bái sư như vậy, đúng là có thể tiết kiệm được không ít thời gian và công sức. Nhờ vậy mà hắn mới tổng kết ra một đạo lý, cho dù chỉ là một vấn đề rất nhỏ, nhưng nếu không có người khác chỉ điểm, chỉ cho một ít bí quyết nho nhỏ, không ít người cả đời chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ ra được.

Lý đan sư quả thật là một người rất có trách nhiệm, cũng là một vị lão sư vô cùng tốt, Tạ Uẩn cảm thấy vận khí của mình đúng là không tồi. Bởi vậy, mỗi lần đến đan phòng, cho dù thấy Vương lão nhân suốt ngày dùng mũi nhìn hắn, hắn đều cảm thấy tâm tình không tệ.

Có điều, tâm tình hắn tốt nhưng người khác thì không tốt, Tạ Uẩn không để bụng chuyện này, mấy phiền toái nhỏ này đều bị hắn nhẹ nhàng hóa giải, nơi này dù sao cũng là phủ thành chủ, hắn lại có ân tình với tiểu thành chủ, người khác cho dù có nhìn hắn không vừa mắt, cũng chỉ có thể nhìn chứ không dám có hành động gì.

Tạ Uẩn tỏ vẻ, hắn chính là thích nhìn người khác gấp đến độ dậm chân, nhưng cố tình lại không thể làm được gì hắn.

Mắt thấy kỳ hạn một tháng sắp tới, trong lòng Tạ Uẩn có chút luyến tiếc, Lý đan sư cũng có chút không nỡ, thậm chí hắn còn ảo não, đây là một mầm non luyện đan rất tốt nha, đáng tiếc năng lực của hắn có hạn, dạy dỗ không được bao nhiêu, nếu không, hắn thật đúng là nổi lên một chút tâm tư thu đồ đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.