Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 111: Chương 111: Nguyên nhân biến cố




Hai người trở lại thiên thê. Lúc này, ở đây đã tụ tập không ít người.

Tạ Uẩn đưa mắt nhìn quanh, trong lòng nhẹ thở phào, Cảnh Nhiên bố trí trận pháp rất cao minh, nhóm người tị nạn bên cạnh, không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra trận pháp có gì bất thường.

Tần Tùy kinh ngạc trừng lớn mắt, càng thêm xác định phải quyết tâm la liếm theo nhóm Tạ Uẩn.

" Ai?"

Thân ảnh Tạ Uẩn và Tần Tùy vừa xuất hiện, lập tức có người cảnh giác nhìn lại đây, phát hiện ra người tới là một vị cửu tinh Võ Sư và một nhị tinh Võ Sư, thần sắc của bọn họ trở nên thận trọng hơn, cho dù đối phương chỉ có hai người, nhưng bọn họ không dám xem thường chút nào. Cửu tinh Võ Sư ở trong bí cảnh này bất cứ ai cũng sẽ rất được coi trọng. Đương nhiên, cũng có người lộ ra cảm xúc bất bình ganh ghét. Bởi vì Tạ Uẩn và Tần Tùy quá mức sạch sẽ, căn bản không giống như đã trải qua một hồi tai nạn, đối lập hoàn toàn với sự chật vật dơ bẩn của bọn họ.

" Tần...Tần..." Có người kinh hoảng thất thố.

" Vương Chính Hồng, Lý Hương Vân, các ngươi chết đi." Tần Tùy gầm lên một tiếng, công kích mạnh mẽ như muốn một kích lấy mạng.

" Vị công tử này, chuyện gì cũng từ từ."

" A...Tần công tử, chuyện này không liên quan đến ta, đều là chủ ý của Hạ Quan Kiệt..." Thanh âm của Vương Chính Hồng đột nhiên im bặt. Bởi Tần Tùy đã dùng một kích chấn vỡ tâm mạch hắn.

" Ô ô..." Lý Hương Vân điềm đạm khóc nứt nở, rõ ràng ả đã tìm được chỗ dựa, trốn phía sau một tên bát tinh Võ Hồn, vừa kinh sợ vừa ủy khuất, nghẹn ngào nói: " Tần công tử, chúng ta bèo nước gặp nhau, Hạ Quan Kiệt mới là người ám toán ngươi, ngươi cần gì phải lấy ta ra tiết giận..."

Bát tinh Võ Hồn lập tức nói: " Tần công tử, oan có đầu nợ có chủ...."

" Thiếu gia..." Một vị cửu tinh Võ Sư bên cạnh gầm lên.

Lý Hương Vân quả thật rất có mắt nhìn người, chỗ dựa mà ả tìm tuy chỉ là một tên giá áo túi cơm, nhưng hắn lại có một xuất thân tốt. Cho dù là giờ khắc này, bên người hắn vẫn còn ba vị võ sư cấp cao bảo hộ.

Tần Tùy vốn có xuất thân bất phàm, đâu cần phải nể mặt người khác, hắn không chút khách khí ra tay công kích, ai ngăn cản thì giết luôn.

" Ta, ta là..." Thiếu gia sợ tới mức mặt trắng bệch.

Lý Hương Vân cũng không cam lòng ngồi chờ chết, thuận tay chế trụ thiếu gia, uy hiếp nói: " Giúp ta ngăn hắn lại, nếu không ta liền giết Ôn thiếu gia."

" Ngươi..." Ôn thiếu gia vừa tức vừa sợ: " Lý cô nương, ta đối đãi với ngươi không tệ." . Hãy tìm đọc trang chính ở -- T r ù m T r u y ệ n . o r g --

Tần Tùy lạnh lùng nói: " Ta đối xử với ả cũng không hề tệ."

Ba vị võ sư cấp cao nóng nảy sốt ruột, thậm chí còn có chút thống hận thiếu gia. Nếu không phải vì bảo hộ một tên phế vật như hắn thì những người khác đâu cần phải chết oan uổng. Cố tình, thiếu gia một phân bản lĩnh cũng không có, nhưng lại rất thích gây chuyện thị phi.

Tần Tùy cùng mấy người kia triền đấu, hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Tạ Uẩn thừa dịp này, vô thanh vô tức chui vào trận pháp.

" Đã trở lại?" Cảnh Nhiên cười mỉm, động tác trong tay không hề dừng lại.

Tư Dật yên lòng, cười nói: " Hai người vừa đi không lâu, liền có người đến đây tị nạn, nghe bọn hắn nói, bí cảnh Thanh Phủ cứ mấy ngàn năm thì lại biến đổi, lúc này e là sẽ có đại biến cố."

Tạ Uẩn đến bên cạnh Cảnh Nhiên, bất mãn cầm tay y: " Đừng quá hao tâm tổn sức."

Cảnh Nhiên cười nói: " Không sao, ta sẽ chú ý thân thể, bí cảnh sinh biến, tuy nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ, nếu chúng ta đã tới đây rồi thì không thể tay không mà về được, lãng phí ưu thế trong tay ta."

Tạ Uẩn nhíu mày: " Bí cảnh sinh biến là ý gì?"

Cảnh Nhiên vừa khắc chế trận bàn, vừa nói: " Bí cảnh cần phải có linh khí chống đỡ, linh khí ở Thanh Thành không đủ, bí cảnh khó có thể vận hành. Mấy ngàn năm trước, bí cảnh Thanh Phủ năm mươi năm mới mở ra một lần, trước đó nữa thì trăm năm mới mở ra một lần, giờ thì..."

Cảnh Nhiên thở dài nói: " Không có đủ linh khí, bí cảnh sẽ dần xuất hiện chỗ hổng, theo thời gian dần trôi, chỗ hổng cũng sẽ càng lúc càng lớn, ngàn năm vạn năm sau..."

Cảnh Nhiên còn chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ trong đó, ngàn năm vạn năm về sau, nói không chừng bí cảnh sẽ biến mất.

Tạ Uẩn kinh hãi, dựa theo cách nói này, sau này đại lục Hằng Võ có phải sẽ biến thành một thế giới mạt pháp* hay không (mạt pháp nghĩa là không còn pháp thuật)

Cảnh Nhiên dừng một chút, nở nụ cười nói: " Có điều, mỗi lần bí cảnh sinh biến sẽ có một lượng lớn bảo vật chảy ra, có thể lấy được hay không còn phải dựa vào cơ duyên."

Tư Dật nói: " Đúng vậy, những người đó che giấu tin tức kỹ như vậy, nếu không phải chúng ta ở đây nghe lén, cũng sẽ không biết được nhiều chuyện bí mật như vậy."

Tạ Uẩn cau mày, hai mắt nhìn chăm chú vào Cảnh Nhiên, nói: " Ý của ngươi là..."

Cảnh Nhiên cười nói: " Ngươi đừng lo lắng, ta biết trọng bảo đặt ở đâu, tiền bối tiên phủ cũng không có ý đả thương người, có ngăn cản cũng là vì lòng tham, người tử thương trong đây, phần lớn là giết hại lẫn nhau, về phần mãnh thú sau núi, nó không ra khỏi cấm địa trong di chỉ được. Huống hồ, nếu chúng ta muốn ra ngoài, bây giờ sợ là không được."

Tư Dật khiếp sợ: " Đệ phu, đệ..."

Cảnh Nhiên khẽ cười nói: " Đệ có truyền thừa trận pháp tiên phủ."

Mọi người kinh ngạc há to miệng, Cảnh Nhiên vẫn luôn đi cùng bọn họ, chưa bao giờ đơn độc rời khỏi, khi nào thì có được truyền thừa của tiên phủ.

Tạ Uẩn nhíu mày suy nghĩ, bởi vì hắn cũng phát hiện, lối vào di chỉ trong trận chấn động hôm qua phát sinh thay đổi, hiện giờ không thể tìm được đường ra nữa. Nếu không, người biết bí cảnh sinh biến chỉ có số ít, những người còn lại thấy nguy hiểm, hẳn là đã sớm rời đi rồi chứ đâu cần phải vội vội vàng vàng chạy lên thiên thê trốn.

Tạ Uẩn thở dài, giơ tay xoa xoa tóc Cảnh Nhiên, nói: "Ta theo ý ngươi"

Cảnh Nhiên trừng mắt, đang muốn phản bác vài câu, Tạ Uẩn đã đến phía sau y, cẩn thận truyền dị năng cho y, lần này không thể để lão bà lại chịu khổ nữa.

Sắc mặt Cảnh Nhiên hòa hoãn bớt, lập tức trở nên ôn nhu như nước.

Đám người Tạ Phong vô cùng bội phục, tốc độ đệ phu biến sắc mặt thật nhanh, tốc độ thất đệ dập lửa càng nhanh hơn, đúng là xứng đôi vừa lứa.

....

Tần Tùy bên kia vô cùng cáu giận, càng đánh càng hăng, chỉ hận không thể xé nát gương mặt của Lý Hương Vân.

Ôn thiếu gia sợ đến mức oa oa kêu to, sợ Lý Hương Vân lỡ tay giết hắn luôn.

Đột nhiên....

Tần Tùy ngừng lại, nôn nóng tìm kiếm khắp nơi: " Tạ công tử, Tạ công tử...."

Tạ Uẩn đã sớm không thấy bóng dáng đâu, Tần Tùy oán hận trừng mắt liếc Lý Hương Vân một cái, nói: " Lần này tha cho ngươi đó."

Người chung quanh lúc này mới nhớ tới, còn một vị nhị tinh Võ Sư đi theo Tần Tùy nữa mà, nhưng người đâu rồi? Một người sống sờ sờ như vậy, thế mà lại biến mât ngay dưới mí mắt của bọn họ. Phải biết rằng, trong bí cảnh rất nguy hiểm, chỉ có thiên thê là tạm thời không bị lan đến. Bất cứ ai đến đây hay là rời đi, bọn họ cũng sẽ có vài phần chú ý.

Nhưng mà lúc này đây, bọn họ thế mà không ai phát hiện ra, vị Tạ công tử kia rời đi từ lúc nào.

Sắc mặt Lý Hương Vân đen như đáy nồi, tuy Tần Tùy không giết ả nhưng lại đẩy ả vào hiểm cảnh. Trước đó Tần Tùy muốn giết ả, ít ra còn có ba người chống đỡ. Bây giờ Tần Tùy xoay người chạy mất, Ôn thiếu gia lại ở trong tay ả, ba người kia lập tức thay đổi đầu mâu.

Tần Tùy phát hiện loại tình huống này, trong lòng càng giận sôi máu, sớm biết vậy, vừa rồi hắn không nên lãng phí thời gian, làm hại hắn bị Tạ công tử bỏ rơi.

Tần Tùy nhanh chóng lắc mình rời đi, đổi thành phương thức ẩn núp, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sau đó dựa vào ký ức, tìm kiếm vị trí trận pháp.

Mất hết ba canh giờ, Tần Tùy mới tìm ra.

Cảnh Nhiên nhíu mày nói: " Sao ngươi lại tới đây."

Suy nghĩ trong đầu Tần Tùy cấp tốc chuyển động, vội nói: " Ta tới báo đáp ân cứu mạng."

Tạ Uẩn nhàn nhạt nói: " Không cần, vừa rồi ngươi giúp ta giết người, xem như đã trả hết nhân tình, giữa chúng ta không ai thiếu nợ ai cả."

Tần Tùy phát hiện ra, bọn họ không quá hoan nghênh mình, đồng thời hắn cũng phát hiện ra, vừa rồi hắn mệt như chó chết, lúc hắn chạy khắp nơi tìm trận pháp, nhóm người này đang ở bên cạnh xem náo nhiệt. Tần Tùy rất tức giận, nhưng hắn cũng biết, người ta đã giúp hắn một lần rồi, dựa vào cái gì phải giúp hắn lần nữa. Hơn nữa, tu vi của Tạ Uẩn không tệ, cửu tinh Võ Sư mà Tạ Uẩn còn có thể chém giết, kỳ thật tác dụng của hắn cũng không lớn lắm.

Tròng mắt Tần Tùy đảo loạn, đột nhiên chỉ vào Tạ Bác, nói: " Ta là tiểu đệ của hắn."

Tạ Bác lập tức đắc ý, cao hứng phấn chấn nói: " Phụ thân, tiểu đệ của con đã về rồi."

Tạ Thù trừng nhóc một cái, nói: " Vừa rồi đệ còn ồn ào, tiểu đệ của đệ chạy mất rồi."

Tạ Bác tỉnh ruồi nói: "Thời thế bây giờ rất khó thu tiểu đệ, cao thủ lại càng khó tìm, tiểu đệ có thể tự mình chạy về, chứng tỏ hắn thật lòng nhận đệ làm lão đại."

Mọi người nghe mà khóe miệng run rẩy.

Tạ Bác quay đầu nhìn về phía Tần Tùy, nói: " Kêu lão đại."

Tần Tùy đỏ mặt, nói: " Lão đại."

" Xuy!" Cảnh Nhiên cười khẽ, người này đúng là mặt dày mày dạn, không có hạn cuối.

Tạ Uẩn được mở rộng tầm mắt, hắn còn tưởng loại người như Tần Tùy là một quý công tử trong mắt không chấp nhận nổi nửa hạt cát, phẩm tính thanh cao, thà gãy chứ không cong, ai ngờ...

Tạ Uẩn nhướng mày, lặng lẽ lấy ảnh tượng thạch mua ở Thanh Thành ra, nói: " Kêu thêm lần nữa."

Một lần lạ, hai lần quen, lần đầu kêu lão đại, lần thứ hai kêu thêm lần nữa dường như cũng không quá thẹn thùng, Tần Tùy biệt nữu nhìn thiếu niên lùn lùn phía dưới, gân cổ hô: " Lão đại."

Tạ Bác mặt mày hớn hở: " Tần Tùy là tiểu đệ của con rồi nè."

Tạ Uẩn nhếch môi, phóng hình ảnh vừa thu được ra, nói: " Chứng cứ ở đây..."

Tần Tùy đại kinh thất sắc, Tạ công tử sao có thể làm vậy chứ, hắn đúng là quá ngây thơ mà, Tần Tùy cảm thấy cuộc sống này quả thật không còn gì để luyến tiếc nữa, trong lòng đột nhiên hối hận, mình mặt dày quấn lấy người ta như vậy đến cùng là đúng hay sai.

Tạ Uẩn nói: " Nói đi, ngươi đi theo bọn ta có mục đích gì?"

Tần Tùy nghẹn khuất nói: " Người ta mang theo đều đã chết, người khác không tin được, không muốn tổ đội..."

Tạ Uẩn cười như không cười, nói mấy câu đó tính lừa quỷ hả, bộ xem người khác cũng ngốc như hắn sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tên này không ngu ngốc, Tạ Uẩn cũng sẽ không cho hắn cơ hội.

Tạ Bác nói: " Tiểu đệ đừng sợ, ăn ngay nói thật đi, phụ thân ta rất lợi hại đó, nhất định sẽ che chở cho ngươi."

Hai mắt Tần Tùy trống rỗng nhìn trời, lại nhìn ảnh tượng thạch trong tay Tạ Uẩn, lòng thầm suy tư, hiện giờ hắn hối hận có còn kịp hay không.

Tạ Uẩn cười nói: " Ta nghĩ, ngươi sẽ không thích bị người khác nhìn thấy hình ảnh trong ảnh tượng thạch này đâu đúng không?"

Tần Tùy khóc không ra nước mắt, ăn ngay nói thật: " Ta muốn cùng các ngươi tầm bảo, các ngươi có hiểu biết về trận pháp, cơ hội khá lớn."

Tạ Uẩn nói: " Còn gì nữa, nói tin tức ngươi biết ra đây."

Tần Tùy vội nói: " Lần này bí cảnh mở ra, vừa đúng lúc gặp kỳ hạn ba ngàn năm, suy tính được lần này bí cảnh nhất định sẽ sinh biến, ta muốn đến đây để tìm Võ Vương Đan, cha ta là cửu tinh Võ Tướng."

Tần Tùy nói xong, lập tức liền trở nên kiêu ngạo.

Tạ Uẩn nói: " Ngươi không phải người Vân Châu."

Tần Tùy tức khắc liền thành thật, ũ rũ gật đầu nói: " Ta từ nơi khác biết được tin tức bí cảnh Thanh Phủ sắp sinh biến, nên mới cố ý tới đây, khi bí cảnh sinh biến không gian sẽ sinh ra chấn động. Nhưng muốn đạt được bảo vật, cần phải có bảy phần vận khí ba phần bản lĩnh, ta từ trước đến nay vận khí luôn không tốt...."

Tần Tùy chậm rì rì nói: " Các ngươi hiểu biết trận pháp, ta muốn cùng đi với các ngươi, tốt xấu gì ta cũng là cửu tinh Võ Sư, các ngươi sẽ không thiệt thòi đâu, ta nói thiệt đó."

Tạ Uẩn cảm thấy lời này có chút quen tai, hồi tưởng lại, hình như hơi giống với mấy lời khua môi múa mép của nhi tử, về phần vận khí Tần Tùy không tốt, Tạ Uẩn cảm thấy nhất định là do Tần Tùy quá ngu ngốc. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nói: " Ngươi là người ở đâu."

Tần Tùy nói: " Khánh quốc."

Tạ Uẩn kinh ngạc, hắn chỉ từ khẩu âm cùng với thái độ của người Bạch gia để đoán ra Tần Tùy không phải người Vân Châu, không nghĩ tới người này căn bản không phải người Tống quốc.

Sắc mặt Cảnh Nhiên đột nhiên biến đổi: " Ngươi là người Tần gia ở Khánh quốc?"

Tần Tùy vội lắc đầu: " Không phải, người Tần gia không có quan hệ gì với ta cả, cha ta và Tần gia có thù oán, mấy năm nay cha ta..." Thanh âm của Tần Tùy càng ngày càng nhỏ: " Mấy năm nay cha ta vẫn luôn ở Hồng Thành."

Cảnh Nhiên cười nhạo một tiếng: " Xem ra, vị Võ Tướng này lăn lộn cũng chẳng ra gì."

Tần Tùy không hài lòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không phản bác.

Tạ Uẩn chợt thay đổi, nhàn nhạt nói: " Được rồi, ngươi cứ đi theo chúng ta đi. Có điều, ngươi phải thề với trời, sau khi ra khỏi bí cảnh, không được tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến bọn ta."

Tần Tùy vô cùng cao hứng, nói: " Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.