Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 129: Chương 129: Phương hầu tấn cấp




Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng.

Một tháng sau, Cảnh Nhiên tấn giai nhất tinh Võ Tướng, Tạ Uẩn tấn giai tứ tinh Võ Tướng.

Tạ Tranh tu vi thấp nhất, hơn nửa tháng trước cũng đã xuất quan, tấn giai thành bát tinh Võ Hồn, Phương Hằng thì tấn giai nhất tinh Võ Tướng.

Sau khi mấy người họ xuất quan, Cảnh Nhiên an tâm đi chăm sóc tiểu nhi tử, thẳng đến khi lễ trăm ngày qua đi, y mới tiếp tục bế quan củng cố tu vi.

Thiên phú của Tạ Gia rất tốt, thí nghiệm thạch sáng lên toàn bộ. Cảnh Nhiên và Tạ Uẩn có chút ngoài ý muốn nhưng lại cảm thấy điều này tựa hồ cũng nằm trong dự kiến. Dù sao, lúc Cảnh Nhiên mang thai, tiểu nhi tử tham ăn không chỉ thời thời khắc khắc hấp thu năng lượng trong cơ thể mẹ. Cảnh Nhiên không chỉ ăn không ít linh quả mà còn có Tạ Uẩn sử dụng dị năng để tẩm bổ. Nếu thiên phú của Tạ Gia không tốt, bọn họ mới cảm thấy kinh ngạc.

Phương Hằng sau khi xuất quan, bận rộn mấy ngày, xử lý một chút việc rồi lại lập tức bế quan củng cố tu vi.

Bọn họ bế quan không tới mấy ngày, bỗng một ngày trời trong nắng ấm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, trong Phương Hầu Phủ đột nhiên toát ra mây đen dày đặc, sắc trời nháy mắt tối sầm lại, sấm sét ầm ầm trút xuống.

Đây là dấu hiệu độ kiếp, Phương Hầu sắp tấn giai.

Sắc mặt Tạ Uẩn hơi trầm xuống, vội vàng mời Đoạn Chính Hào đến tọa trấn.

Phương Hằng đang bế quan, tĩnh thất có trận pháp ngăn trở nên không nghe được động tĩnh bên ngoài. Tạ Uẩn thân là người ngoài, không thể khởi động được đại trận phòng ngự trong hầu phủ, nên chỉ có thể điều động mọi người tăng mạnh đề phòng, cần phải hết sức cẩn thận.

Tấn giai Võ Vương khác với Võ Tướng, Võ Tướng sẽ không có bao nhiêu người để ý, nhưng nếu nhiều ra một vị Võ Vương, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều đại cục. Người không muốn Phương hầu tấn giai chỗ nào cũng có, chỉ có thời điểm độ kiếp mới có cơ hội phá hư. Nếu không, một khi để Phương hầu trở thành Võ Vương, muốn đối phó sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.

Phương hầu tấn giai rất đột ngột, vượt ngoài sự tưởng tượng của mọi người, toàn bộ người ở thành Vân Châu đều ồ lên kinh ngạc.

" Trên bầu trời Phương Hầu Phủ sao lại có vân kiếp!"

" Cái gì, lại có người muốn tấn giai sao?"

" Phương Hầu Phủ đúng là may mắn, ba ngày gần đây đã có hai người tấn giai Võ Tướng..."

" Này.....Đây là vân kiếp Võ Vương..."

" Nói hươu nói vượn..."

" Sao có thể..."

" Phương hầu bế quan đã mấy chục năm, nghe nói đời này vô vọng tấn giai...."

" Mắt người mù sao, thiên kiếp như vậy, trừ tấn giai Võ Vương ra còn có thể là gì?"

" Phương hầu đúng là con cáo già xảo quyệt."

" Vân Châu bán đấu giá Võ Vương Đan, chắc chắn đã bị hắn đoạt đi."

Các đại thế gia kinh hãi không thôi, có người phẫn nộ, phẫn nộ vì Phương hầu lấy bế quan để ngụy trang, lặng lẽ chiếm đoạt Võ Vương Đan.

Có người cảm thấy may mắn, may mắn vì trước đây tay chân mình mau lẹ, kịp thời thu hồi động tác nhắm vào Phương gia.

Còn có người âm thầm đánh chủ ý xấu, chỉ cần Phương hầu không tấn giai được, bọn họ vẫn còn có cơ hội. Nếu không, Vân Châu này nào còn chỗ cho bọn họ nói chuyện nữa.

" Ầm ầm ầm..."

Không trung trên Phương Hầu Phủ, không ngừng có tiếng sấm phát ra, tia chớp cuồng bạo hỗn loạn phát ra lửa giận của thiên uy, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng xuống.

" Ầm..."

" Ầm ầm ầm..."

Tiếp theo là lôi kiếp, Tạ Uẩn dự đoán không sai chút nào, độ kiếp vừa mới bắt đầu, Phương Hầu Phủ đã lập tức gặp phải một đợt địch nhân. Tạ Uẩn dẫn đầu bố trí không ít trận pháp, lại lấy ra hai viên Võ Vương Đan làm đại giới, giao cho Đoạn Chính Hào, nhờ hắn ra mặt hỗ trợ mời cao thủ đến ngăn địch.

Đoạn Chính Hào nhướng mày, cảm thấy tiểu tử này thật giảo hoạt, sợ là thế nhân có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, hiện giờ đan dược đang làm mưa làm gió bên ngoài thế mà đều xuất từ tay Tạ Uẩn.

Có thể kết giao với một vị đan vương, Đoạn Chính Hào tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hắn lập tức điều không ít cao thủ từ Đoạn Vương Phủ tới để đề phòng.

Phương hầu tấn giai quá bất ngờ, bọn họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đồng thời, địch nhân cũng không có chuẩn bị, lực độ công kích rất hữu hạn. Nhân mã của Phương Hầu Phủ cộng thêm nhân mã của Đoạn Vương Phủ, rậm rạp bao vây ẩn núp, bảo hộ hầu phủ kín kẽ đến độ một giọt nước cũng không thể xâm nhập.

Nhưng mà, bọn họ không hề nghĩ tới, trong những kẻ ám sát thế mà lại có tới hai vị Võ Vương.

Đoạn Chính Hào cơ hồ ngay trong khoảnh khắc Võ Vương xuất hiện đã lập tức nghĩ đến, đây có lẽ là người do hoàng thất phái tới để trấn thủ Vân Châu. Từ khi Võ Vương Đan xuất hiện, hoàng thất lặng lẽ phái không ít cường giả ra ngoài, điều tra xuất xứ của đan dược ở khắp nơi.

Tạ Uẩn cũng nghĩ tới điểm này, bởi vì trừ hoàng thất ra, toàn bộ thành Vân Châu này không ai có năng lực phái ra hai vị Võ Vương cả.

Tạ Uẩn hùng hổ, gầm lên một câu " Giết..." thân ảnh hắn nhoáng lên như điện quang, lập tức nhào lên cùng một người trong số đó triền đấu.

Thực sủng nghịch ngợm nhảy nhót, lặng lẽ bám lên lưng Võ Vương.

Tạ Uẩn lấy phòng ngự và chạy trốn là chủ yếu, cố gắng ngăn cản thế công của một tên Võ Vương, một tên khác thì giao cho Đoạn Chính Hào đối phó. Tạ Uẩn một bên triền đấu một bên trợ giúp Đoạn Chính Hào quấy nhiễu địch nhân.

" Rầm rầm..."

Không trung bộc phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, sấm sét đinh tai nhức óc.

" Ầm..." Giả sơn sụp xuống.

Bên trong Phương Hầu Phủ một mảnh hỗn độn, chưởng phong bay loạn, bụi mù bốc lên bốn phía.

" Két két..." Phòng ốc sụp đổ, xà nhà bốc cháy dữ dội.

" Rắc..." Nước chảy tràn bờ, nhịp cầu đứt gãy.

" Ầm ầm..."

" Giết..."

" Ầm ầm ầm..." Tiếng sấm kinh thiên động địa, che phủ chiến đấu đang kịch liệt.

Đoạn Chính Hào dù sao cũng là Võ Vương thành danh đã lâu, lại có Tạ Uẩn thỉnh thoảng dùng tinh thần lực quấy nhiễu, rất nhanh liền chiếm thượng phong trong chiến đấu.

" Đoạn Chính Hào, ngươi dám..."

" Đám đạo tặc các ngươi, có gì mà không dám..." Đoạn Chính Hào không thèm hỏi bọn họ là do ai phái tới, dù thế nào họ cũng không thể nói là hoàng thất được. Nếu không, thanh danh của hoàng thất nhất định sẽ bị đem đi quét rác.

Hai tên Võ Vương giận không thể át, trong lòng vừa tức lại vừa hận, nhưng vẫn không thể làm được gì, bọn họ cũng hiểu, không thể để cho hoàng thất bị bôi đen được. Nếu không, chuyện hoàng thất phái người tập kích tu giả độ kiếp, không cho người ta thuận lợi tấn giai bị lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến cho nhiều người tức giận. Phải biết rằng, thời gian gần đây, Võ Vương Đan quá mức nóng sốt, hoàng thất cũng cần phải tạm thời tránh khỏi mũi nhọn này.

" Phốc.." Võ Vương vừa kinh vừa giận, phun ra một ngụm máu tươi, trong lúc đang phân tâm suy nghĩ, công kích của Đoạn Chính Hào đã đến trước mặt.

Võ Vương bị dính một kích thật mạnh, đang muốn xoay người tránh né, phía sau đột nhiên có một sợi tơ đâm thủng ngực hắn. Thực sủng nghịch ngợm vội vàng chui vào, thân thể chỉ nhỏ cỡ hạt mè, tham lam hấp thụ năng lượng của Võ Vương.

Thừa dịp ngươi bệnh liền lấy mạng ngươi, Đoạn Chính Hào lập tức bổ xuống một kích.

Cho dù sinh thời hắn vinh quang cỡ nào, sau khi chết đi cũng chỉ còn dư lại một thể xác lạnh như băng. Sinh mệnh kỳ thật rất yếu ớt, tu luyện đến cảnh giới Võ Vương không dễ, đáng tiếc...

Đáng tiếc sau khi trở thành nô lệ, tâm cảnh bị phủ bụi trần, mặc hắn có tu luyện như thế nào, thành tựu trước sau gì cũng hữu hạn. Chết đi có lẽ là một loại thành toàn, đường đường là Võ Vương lại phải trở thành công cụ của hoàng thất. Trong lòng Đoạn Chính Hào đối với bọn họ, không chỉ đơn thuần là tức giận, nên lúc giết người không hế có chút nương tay.

Một tên Võ Vương khác sắc mặt khó coi, Tạ Uẩn vừa nói câu " Giết không tha..." lập tức liền xung phong liều chết giết tới, dùng hai đấu một, thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.

" Đê tiện...." Võ Vương tràn ngập lửa giận, hoảng sợ trợn to mắt. Đây là câu nói cuối cùng hắn phát ra trên cõi đời này.

Đoạn Chính Hào không để bụng, thời khắc phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, trước mắt việc bảo vệ Phương hầu tấn giai là quan trọng nhất, nên tất nhiên phải tốc chiến tốc thắng. Bằng không, nếu hắn thật sự chiến đấu chính diện với hai tên Võ Vương, đánh đến mười ngày nửa tháng có khi còn chưa xong.

Tạ Uẩn cười lạnh, đối phó với kẻ ám sát, còn đòi cao thượng cái gì, đúng là buồn cười.

Tạ Uẩn cùng Đoạn Chính Hào liếc nhau, hai người đều không phải người theo chủ nghĩa nương tay, sau khi giải quyết xong hai vị cao thủ, Tạ Uẩn ra lệnh một tiếng, Phương Hầu Phủ lại triển khai một hồi chém giết toàn diện. Dám can đảm tự tiện xông vào hầu phủ, hắn tuyệt đối sẽ không để một kẻ nào sống sót. Hắn đây là giết gà dọa khỉ, làm để cho mọi người thấy.

Bọn họ chém giết suốt sáu ngày, giết đến đỏ cả mắt, số lượng địch nhân có bao nhiêu, phảng phất như đếm hoài không hết, có vài kẻ đúng thật là mang theo tâm tư phá hoại, có vài kẻ lại là nhân lúc nhà mà đi hôi của.

Mắt thấy Phương Hầu Phủ không mở đại trận phòng ngự, không ít kẻ động tâm tư xấu, thừa dịp hầu phủ rối ren hết sức mà bỏ đá xuống giếng, đi khắp nơi để trộm cắp bảo tàng của hầu phủ, vọng tưởng vớt được một bút lớn.

Thực đáng tiếc, kết cục cuối cùng của bọn họ là phải bỏ mạng lại nơi này.

Thời gian không biết đã qua bao lâu, lôi kiếp rốt cuộc rút đi, trên trời chiếu rọi kim quang, không bao lâu sau, uy áp của Võ Vương nhanh chóng bao phủ toàn bộ hầu phủ.

" Ha ha ha ha..."

" Ầm!" Một tiếng, một thân ảnh từ trong cấm địa phá không mà ra.

Uy áp cường đại che trời lấp đất ập đến, Phương hầu thuận lợi tấn giai, những kẻ tập kích thấy tình thế không ổn, lập tức giống như thủy triều rút đi thật nhanh. Lúc này thì Tạ Uẩn không còn ngăn trở nữa.

Chủ nhân của hầu phủ đã ra, hắn cũng không định dùng giọng khách át giọng chủ, cứ mặc kệ mấy kẻ đánh lén trở về, vừa lúc để cho bọn chúng truyền ra tin tức. Thành Vân Châu này đã có thêm một vị Võ Vương. Với tư thái mạnh mẽ của Phương hầu hiện giờ, những kẻ muốn đối phó với Phương Hầu Phủ tốt nhất nên ước lượng lại thực lực của mình.

Phương hầu ôm quyền hành lễ, chân tình thiết ý nói: " Lần này tấn giai, ít nhiều gì cũng nhờ có Đoàn huynh đệ giúp đỡ, vị này hẳn là Tạ...tiểu hữu đi, lão hủ có thể tấn giai, ít nhiều gì cũng nhờ có nhị vị tương trợ, tình nghĩa này, lão hủ sẽ khắc ghi trong tâm khảm."

Khóe miệng Tạ Uẩn co rút, đừng nhìn Phương hầu nửa câu lão hủ một câu lão hủ, bộ dạng của ông ta nhiều lắm chỉ hơn ba mươi tuổi.

Thần sắc Đoạn Chính Hào đạm nhiên: " Ta đã thu thù lao, Phương hầu không cần nói cảm ơn."

Tạ Uẩn có chút ngoài ý muốn, không ngờ tới Đoạn Chính Hào sẽ cố ý đem ân tình nhường lại cho mình. Vị này thật sự rất đáng để kết giao.

" Ha ha..." Phương hầu cười nói: " Đoàn huynh đệ không cần khách khí, ngươi yên tâm, Tạ tiểu hữu có quan hệ thông gia với ta, phần tình nghĩa này lão hủ nào dám quên."

Đoạn Chính Hào nhàn nhạt cười: " Vậy thì tốt, hôm nay ngươi còn có việc bận, ta sẽ không quấy rầy nữa, chúng ta sẽ gặp lại tại Võ Vương đại yến."

Phương hầu thận trọng nói: " Lão hủ quét chiếu đón chào."

Đoạn Chính Hào xoay người mang theo nhân mã nhà mình rời đi.

Phương hầu mỉm cười: " Ta luôn lo lắng Hằng nhi sẽ phải sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại, chưa từng nghĩ rằng nó không chỉ tìm được một hôn phu tốt, còn có thêm một đệ đệ rất tốt, ánh mắt của Hằng nhi tốt hơn ta rất nhiều...."

Tạ Uẩn cười nói: " Ngũ tẩu rất tốt."

Phương hầu mặc dù trong lòng rất hài lòng, nhưng bên ngoài lại trách: " Tốt gì mà tốt, đứa nhỏ này làm việc không cẩn thận. Lần này lão hủ tấn giai, nếu không có Tạ tiểu hữu cảnh giác, Phương Hầu Phủ sợ là đã vỡ nát tan tành, bên ta cũng sợ là..."

Ánh mắt Phương hầu lạnh lùng, nhìn một mảnh phế tích chung quanh, ông hiểu....lần này tấn giai, nếu không có Đoạn vương và Tạ Uẩn dốc túi tương trợ, sợ là những kẻ đến ám hại ông, nói không chừng đã thực hiện được kế hoạch.

Tạ Uẩn hổ thẹn nói: " Việc này là do chúng ta sơ sót, không ngờ tới tiền bối đột nhiên tấn giai." Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, muốn tấn giai Võ Vương ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm, nhiều thì ba bốn năm. Trước khi Phương Hằng bế quan đã từng đến cấm địa để xem xét, không phát hiện bất cứ dị thường nào nên mới quyết định bế quan để củng cố tu vi. Ai ngờ không tới mấy ngày sau, Phương hầu vậy mà đưa tới thiên kiếp.

Phương hầu cười nói: " Tiểu hữu không cần tự trách, ta vốn đã sắp tấn giai, chỉ kém một cơ hội để đột phá mà thôi, thời gian cần tất nhiên cũng không dài."

Tạ Uẩn nghe vậy cũng hiểu, Phương hầu bế quan đã hơn ba mươi năm, không có khả năng không có chút thu hoạch nào. Nghe đồn sáu mươi năm trước ông đã là cửu tinh Võ Tướng, cơ hội này đúng là phải chờ thật lâu.

Phương hầu nhíu mày nhìn bốn phía, nói: " Tạ tiểu hữu hãy ở đây một lát, lão hủ đi một chút sẽ trở lại sau."

Tạ Uẩn vội nói: " Tiền bối xin cứ tự nhiên."

Phương hầu rời đi không bao lâu, phía trên hầu phủ đột nhiên mở ra đại trận phòng ngự, thị vệ bắt đầu thu dọn thi thể, quét dọn lại phủ đệ hỗn độn bất kham.

Phương Hầu Phủ đúng là rất có nội tình, khó trách Phương Hằng chỉ là một nữ nhân mà lại có thể đứng vững gót chân ở Vân Châu. Chỉ bằng đại trận phòng ngự này, nếu không có Võ Vương đến xâm phạm, Phương Hầu Phủ tuyệt đối có thể xưng là một nơi bất bại.

Bởi vậy, Phương Hằng tuy phiền chán những thế gia đó, nhưng lại không hoàn toàn sợ hãi. Hầu phủ của nàng có đại trận làm át chủ bài, quá lắm là tổn thất một ít tài nguyên. Hầu phủ cũng chính là đường lui của nàng.

Nhưng nói vậy, có lẽ đại trận này tiêu hao cũng không hề tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.