Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 94: Chương 94: Tấn giai Võ Hồn




Tạ Uẩn tốn hai ngày trời, luyện chế ra gien đan cấp thấp.

Lần luyện đan này đã cho hắn rất nhiều dẫn dắt, quá trình trước đó thường dễ xảy ra sai lầm dần dần cũng giảm bớt, quả nhiên là mất cái này được cái khác, mất công này được công kia, đối với chuyện luyện chế gien đan cao cấp, trong lòng hắn lại nắm chắc thêm vài phần.

Tâm tình Tạ Uẩn cực tốt, trức tiếp đi tìm Tạ tam lão gia, đưa đan dược cho lão nói: " Trở về liền ăn, ăn ngay lập tức, đây là đan dược ta mới nghiên cứu, lão thử xem có hiệu quả như thế nào?"

Trái tim nhỏ bé của Tạ tam lão gia run như cầy sấy, lão cứ cảm thấy khẩu khí nói chuyện của nhi tử giống như đang tìm một người để thử thuốc vậy.

Tạ Uẩn nhướng mày: " Còn không đi."

Tạ tam gia vội chạy về phòng: " Ta đi liền." Đứa con trai này càng ngày càng có uy nghiêm, Tạ tam gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hiện giờ khi đối mặt với Tạ Uẩn, kỳ thật lão có chút sợ hãi.

Tạ tam gia sau khi trở về phòng, lập tức liền ăn đan dược, cho dù thử thuốc thì thế nào, dù sao nhi tử cũng sẽ không hại lão, trước giờ toàn cho lão thứ tốt, người khác hâm mộ còn không kịp nữa.

Đau đớn quen thuộc rất nhanh liền thổi quét khắp toàn thân, cũng may trước đó có vài lần kinh nghiệm, loại cảm giác này vừa đến, Tạ tam gia không hề thấy sợ hãi. Đương nhiên, lão cũng sẽ không chịu đựng, nên muốn kêu thế nào thì kêu, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Trong viện truyền ra thanh âm giống như giết heo, khiến không ít người hoảng sợ, khóe miệng Tạ Uẩn run rẩy, hắn sao lại quên mất chuyện này chứ, vội ném một cái trận bàn qua, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

" Phụ thân, phụ thân, vừa rồi con nghe thấy thanh âm của tổ phụ." Tạ Bác huỳnh huỵch chạy tới.

" Phụ thân, tổ phụ làm sao vậy?" Tạ Thù quan tâm hỏi.

Lương Vũ Minh có chút câu nệ, hành lễ nói: " Công tử."

Tạ Uẩn gật đầu cười nói: " Không có việc gì, tổ phụ các con đang chữa bệnh, lão sợ đau, qua một thời gian nữa là tốt rồi."

Tạ Bác ưỡn ngực: " Con là nam tử hán không sợ đau, phụ thân, con đã có tu vi tam tinh Võ Đồ rồi nè."

Tạ Uẩn nở nụ cười: " Ừ, biểu hiện lần này của các con rất tốt, ta rất vừa lòng, nhưng mà, nhớ lấy không thể kiêu ngạo tự mãn, sau này vẫn phải tiếp tục nỗ lực."

" Vâng, phụ thân."

" Vâng."

Hai tiểu quỷ gật đầu thật mạnh, nhìn ra được bọn nó rất để tâm đến tu vi, đứa nhỏ Tạ Thù này từ trước đến giờ luôn chăm chỉ, Tạ Uẩn không hề thấy kỳ quái, nhưng Tạ Bác lại trở nên chăm chỉ làm hắn có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lương Vũ Minh một cái, trong lòng càng thêm vừa lòng với đứa nhỏ này, ném cho nhóc hai bình đan dược nói: " Cầm đi chơi đi, thưởng cho ngươi."

Lương Vũ Minh có chút kinh ngạc, sau đó lại vui sướng: " Cảm ơn công tử."

Từ khi nhóc và đại ca đầu nhập vào công tử, loại sinh hoạt yên ổn này quả thực giống như nằm mơ vậy, nhóc biết công tử rất hào phóng, thường xuyên ban thưởng cho hạ nhân, nhưng hôm nay nhóc là lần đầu tiên được công tử tán thưởng.

Lương Vũ Minh có chút hưng phấn, dù sao vẫn là hài tử nên rất dễ đỏ mặt, nhóc cũng là người hữu dụng đó nha, công tử tán thưởng nhóc, nhóc không cần lo lắng mình cục nợ của đại ca nữa.

Tạ Uẩn chơi với bọn nhỏ trong chốc lát, chuẩn bị trở về phòng tìm lão bà, gần đây hắn bận chuyện luyện đan, Cảnh Nhiên thì bận tu luyện, bọn nhỏ lại có Vũ Minh chiếu cố, hắn cảm thấy mình đã lâu rồi chưa có nghiêm túc bồi lão bà.

Im hơi lặng tiếng trở lại phòng, Cảnh Nhiên lập tức dừng đả tọa, đôi mắt lấp lánh ngẩng đầu, vui vẻ cười nói: " Ngươi xong việc rồi?"

Trong lòng Tạ Uẩn có chút áy náy, hắn cảm thấy lão bà rất nhớ hắn, nên hai mắt mới tỏa sáng như vậy, gật đầu nói: " Tạm thời xong việc rồi, hai ngày này ta luyện đan cho cha, trong đầu đã có chút dẫn dắt rồi, ta cảm thấy lần luyện đan sau chắc chắn sẽ thành công."

Cảnh Nhiên hiếu kỳ hỏi: " Ngươi đang nói đến đan dược đề cao thiên phú sao?"

Tạ Uẩn ôm lấy lão bà, nhẹ hôn một cái, cười nói: " Ừ, loại đan dược này ngươi cũng có thể dùng."

" Ta?" Cảnh Nhiên ngốc lăng, còn có một chút vui sướng không nói nên lời, không thể tin tưởng hỏi lại: " Thiên phú của ta cũng có thể cải thiện? Y đã là thiên phú Thiên cấp hạ phẩm.

Tạ Uẩn đắc ý gật đầu, hắn cảm thấy là lão công nên thường xuyên cho lão bà một ít kinh hỉ mới tốt, khóe môi giơ lên một độ cung đẹp, nói: " Tất nhiên rồi, phu quân của ngươi rất lợi hại."

Cảnh Nhiên tươi cười, không chút keo kiệt tán dương hắn: " ừ, ta rất may mắn vì được gả cho ngươi."

Tâm tình Tạ Uẩn nhảy nhót, mỗi lần lão bà nói chuyện, đều có thể chọc đến chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng hắn, bất quá, hắn lại thêm cao hứng, lão bà lớn lên xinh đẹp lại hiểu chuyện, tính cách cũng rất kiên cường, cứng cỏi, cái nào cũng là loại hình hắn thích.

Tạ Uẩn cười nói: " Lần này luyện đan thành công, ta muốn mượn cơ hội này trùng kích vào Võ Hồn."

Cảnh Nhiên trừng to mắt, lập tức bắt lấy tay hắn: " Có nguy hiểm gì không?" Gia hỏa Tạ Uẩn này vì tấn giai, thủ đoạn nào cũng dám dùng, Cảnh Nhiên vẫn còn nhớ rõ mấy năm trước gia hỏa này cư nhiên không màng đến thân thể, mạo hiểm tấn giai trong tình huống cực nguy hiểm, tấn giai Võ Hồn chính là tấn liền ba cấp lận đó.

Tạ Uẩn ôn hòa nói: " Sẽ có một chút nguy hiểm, nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ chuẩn bị kỹ, tu hành nào có chuyện không mạo hiểm, ta đã từng đáp ứng ngươi, loại chuyện này sẽ không giấu diếm."

Cảnh Nhiên nhíu mày, sau đó lại thả lỏng, không cho cự tuyệt nói: " Vậy ngươi cũng phải đáp ứng ta, lúc ngươi tấn giai, ta sẽ ở bên thủ, nếu không ta không yên tâm."

Tạ Uẩn sủng nịch hôn y một cái, nói: " Tuân mệnh, phu nhân."

Cảnh Nhiên nhấp miệng cười nhạt, dựa đầu vào ngực hắn, phu phu hai người thân thiết đến sáng hôm sau, Tạ Uẩn mới tiếp tục trở lại nghiên cứu.

Ba ngày sau, hiệu quả của gien đan sơ cấp quả thực không tệ, Tạ tam lão gia thành công tấn giai Võ Giả, khi lão từ trong phòng bước ra, toàn thân thần thanh khí sảng, phảng phất như không giống trước nữa, trở nên càng thêm phô trương khoe khoang.

Tạ tam gia cảm thấy, nhi tử của lão đúng là lợi hại, tốc độ tu luyện của lão nhờ có nhi tử giúp đỡ mà không chậm hơn tiểu thành chủ mấy, Tạ tam gia vô cùng tự hào.

Tạ Uẩn cũng trong vòng ba ngày, cuối cùng nghiên cứu ra gien đan cao cấp, phát hiện tu vi của lão cha nhảy liền ba cấp, trong lòng hắn càng thêm kích động, phải biết rằng, Tạ tam gia lần này dùng đã là lần thứ hai, dưới tình huống không có thuốc tắm kích thích, thế mà lại thăng liền ba cấp, cái này làm cho Tạ Uẩn càng thêm chờ mong vào gien đan cao cấp.

Tạ Uẩn chuẩn bị một cái túi trữ vật, bỏ vào trăm vạn linh châu, lại bỏ vào không ít dược tề, đan dược, trận bàn, còn có vài món pháp khí phòng ngự và pháp khí công kích, sau khi giao cho Tạ tam gia rồi mới phân phó thành vệ đưa lão về nhà.

Tạ tam gia vô cùng cảm động, còn có một chút luyến tiếc, lão biết đứa con trai này của lão rất có bản lĩnh, không cần phải quá lo lắng cho hắn, nhưng nhớ tới mấy đứa con còn lại ở nhà làm lão có chút phát sầu, mấy tháng mình không ở nhà, không biết tình huống trong nhà thế nào. Có điều, lão có thể khẳng định, tin tức mình ở phủ thành, Tạ Sóc có lẽ sẽ nói cho người nhà biết, nhưng chuyện về Tạ thất thì tuyệt đối Tạ Sóc sẽ không đề cập đến nửa chữ.

Tạ tam gia thở dài, tuy rằng cả đời lão ăn chơi trác táng, nhưng cũng không phải một tên ngu xuẩn, tâm tư của Tạ Sóc lão biết rõ, nhưng lão cũng càng hiểu rõ, lo lắng của lão tam là hoàn toàn dư thừa, bởi vì, Tạ gia dù có hứa cho vô số chỗ tốt đi chăng nữa, lão thất tuyệt đối cũng sẽ không trở về.

Tạ Uẩn nói: " Nếu lão gặp phải chuyện gì khó khăn, nhớ truyền tin bằng Phi Âm Điểu, nếu ta đã rời khỏi Thanh Thành thì vẫn còn nhị ca và tỷ phu ở đây, lão không cần băn khoăn những người khác quá nhiều, tóm lại, con của lão có bản lĩnh, nữ nhi của lão còn trèo cao nữa mà, chậc chậc..."

Càng nói càng kỳ cục, Tạ tam gia đang có vài phần thương cảm, nghe hắn nói thế vừa thấy xấu hổ vừa thấy dở khóc dở cười, cái gì gọi là nữ nhi trèo cao, này không phải là đang châm chọc sao, về phần nhi tử có tiền đồ, trừ lão nhị và lão thất đã rời nhà thì còn mấy nhi tử ở Tạ gia, có đứa nào là có tiền đồ đâu, đều bị nuôi thành ánh mắt thiển cận, chẳng qua....

Lão ngũ là nhi tử mà lão yêu thương, mấy năm nay ít truyền tin về nhà, khiến lão có chút lo lắng, nữ nhi kiếm cho nhi tử một mối hôn nhân gì mà truyền tin cũng khó khăn.

Tạ tam gia há miệng thở dốc, do dự nói: " Nếu ngày nào đó gặp được lão ngũ, có thể giúp thì con có thể giúp nó một chút không, ta biết con có bản lĩnh, về phần tỷ tỷ con, cứ kệ nàng thôi."

Tạ Uẩn kinh ngạc: " Sao lại nói đến ngũ ca?"

Tạ tam gia nói: " Mấy năm nay ngũ ca con tuy có truyền tin về, nhưng ta cảm thấy có gì đó không đúng, người truyền mỗi năm đến đều nói đi nói lại mấy câu kia, ngũ ca con dù có oán giận Tạ gia nhưng A Hương vẫn còn ở Tạ gia, ta cũng vậy, ngũ ca con tính tình tuy không tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không quên cha nương..."

Tạ tam gia dừng một chút lại nói: " Ta biết Thanh Thành này không thể giữ nổi con, lão ngũ dù sao cũng là huynh đệ của con, nếu ngày nào đó ở nơi khác gặp được, con..."

Tạ Uẩn cười nói: " Trong khả năng cho phép." Kỳ thật hắn cũng có chút tò mò, ngũ ca hiện giờ thế nào rồi, năm đó hắn đưa cho ngũ ca dược tề kia, không biết có hiệu quả không, nam thiếp...phụt...

Trong lòng Tạ Uẩn buồn cười, nhưng hắn cảm thấy, ngũ ca đây là tự làm tự chịu, đương nhiên, đến Vân Châu vẫn luôn là mộng tưởng của ngũ ca, cho dù thân phận chỉ là nam thiếp nhưng ít nhất cũng không cần sầu lo chuyện tài nguyên tu luyện, ngũ ca cũng coi như là được thỏa ước nguyện.

Tạ tam gia có chút thương cảm, lão biết lần từ biệt này có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

" Tổ phụ, con sẽ nhớ người."

" Tổ phụ, con cũng sẽ nhớ người...."

Tạ tam gia đỏ hoe mắt, nghe thấy giọng của cháu ngoan làm lão khổ sở đến mức suýt khóc òa, vội vàng nặn ra vẻ mặt khác để che giấu.

Từ biệt trong chốc lát, Tạ tam gia bước lên Dực Ưng của đội phi hành.

Tạ Uẩn cảm thấy thân thể của Liệt Không Điểu rất lớn, trên lưng chim còn được trang bị sương phòng giống như xe ngựa, ở bên trong rất thoải mái, hành trình cũng sẽ không quá mệt mỏi.

Cố tình Tạ tam gia cảm thấy như vậy đủ uy phong, Tạ Uẩn dứt khoát mặc kệ lão luôn, đội thành vệ phi hành đều là cao thủ Võ Sĩ, bọn họ cưỡi trên Dực Ưng trông vô cùng hung hãn, tốc độ phi hành cực nhanh, Tạ tam gia thích tự ngược thì hắn sẽ không ngăn cản.

Bây giờ Tạ Uẩn rất nổi tiếng, với lệnh bài khách khanh trong tay, có thể điều động một tổ thành vệ phi hành ba mươi người không thành vấn đề, Tạ tam gia thích phô trương, khoe mẽ, hi vọng hai ngày sau lão còn có thể cười được.

Tạ tam gia ngồi trên Dực Ưng, liền cảm thấy mình vô cùng cao lớn uy phong, đối mặt với thành vệ Võ Sĩ cũng không còn quá sợ hãi nữa, đây là hộ vệ nhi tử phái đến bảo vệ lão, lão có cảm giác nở mày nở mặt hết sức.

Tạ tam gia hưng phấn phất tay: " Nhi tử, yên tâm đi, chờ sau ta khi trở về, chắc chắn sẽ giúp con báo thù, thu thập người Lý gia khóc đến kêu cha gọi mẹ."

Tạ Uẩn lười phản ứng lão, lão là báo thù cho lão thì có, huống hồ, Tạ Uẩn cho rằng không có Vương gia làm chỗ dựa, sinh hoạt của người Lý gia sau này cũng không tốt đẹp gì, căn bản không cần báo thù phiền toái như vậy.

Lại không biết, lần này hắn quả thật đã đoán sai, trấn Thanh Thạch dù sao cũng là địa phương nhỏ, việc truyền tin tức cực kỳ hạn chế, Lý Nguyệt Liên cho dù gặp phải các loại tra tấn, người Vương gia bởi vì Tạ Uẩn mà bận tối tăm mặt mũi, nào còn có thời gian để thu thập Lý gia.

Trấn Thanh Thạch không ai biết tình huống, vẫn nhún nhường cả nể Lý gia như trước, nhưng cuộc sống của người Lý gia quả thật không còn tốt như trước, Tư dật đã chém rớt không ít nanh vuốt của bọn họ, nữ nhi lại bặt vô âm tín, khiến trong lòng bọn họ run sợ một đoạn thời gian.

Chỉ là, theo thời gian càng dài, thái độ của người trấn trên không có gì phát sinh thay đổi, bọn họ lập tức lại chứng nào tật nấy, mượn tên tuổi nữ nhi bắt đầu gây chuyện, về phần tình huống của nữ nhi, thực xin lỗi, người Lý gia hiện giờ chỉ biết oán trách, nữ nhi này đúng là phí công nuôi dưỡng, sớm biết thế, lúc trước còn không bằng gả cho Tạ thất.

Người Lý gia vắt hết óc suy tư, làm sao để có thể khôi phục lại nguyên khí gia tộc, nằm mơ cũng không nghĩ đến, Tạ tam lão gia đi một hồi, bọn họ ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có, Tạ tam gia lăn lộn không tệ, hành sự không hề cố kỵ, sau lưng không chỉ có nữ nhi và nhi tử chống lưng, lần này còn có thành vệ uy phong lẫm lẫm đích thân đưa về, toàn bộ trấn Thanh Thạch đều sôi trào, Tạ tam gia lần đầu trở thành nhân vật phong vân, người Lý gia lần này chắc chắn khó sống rồi đây.

Tạ Uẩn không đem những chuyện nhỏ nhặt đó để trong lòng, sau khi tiễn Tạ tam gia, hắn lập tức chuẩn bị dùng gien đan cao cấp.

Trước khi dùng đan dược, Tạ Uẩn hết sức cẩn thận, không chỉ nhờ Cảnh Nhiên bố trí trận pháp trong viện, còn bố trí thêm tụ linh trận trong phòng, mặt khác, đống linh thạch lấy được của Vương gia, Tạ Uẩn cũng kêu lão bà lấy ra, thời điểm linh khí không đủ thì bổ sung vào thêm.

Tạ Uẩn biết rõ tình huống của mình, hắn có hai cái đan điền, tấn giai cần phải tiêu hao một lượng linh khí khổng lồ, hơn nữa, Võ Hồn là một cánh cửa lớn mà tu giả cần phải bước qua, ngang với Trúc Cơ, chỉ khi tu vi đạt tới Võ Hồn thì mới được xem như chân chính bước vào con đường tu giả, thời điểm tấn giai Võ Hồn động tĩnh sẽ rất lớn, hơn nữa với đặc thù của hắn động tĩnh sẽ càng lớn hơn nữa, Tạ Uẩn không muốn rước tới nhiều phiền toái không cần thiết.

Cảnh Nhiên hiểu được ý của hắn, trong lòng có chút khẩn trương: " Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."

Tạ Uẩn hôn lão bà một cái, cười nói: " Đừng sợ, ta đã dự đoán trước, sẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn đâu, duy chỉ lo là linh khí không đủ thôi."

Cảnh Nhiên nghiêm túc gật đầu, y biết Tạ Uẩn khác với người thường, mỗi lần tấn giai đều cần rất nhiều linh khí, hiện giờ may mắn là phủ thành chủ linh khí nồng đậm, nếu không, trừ tam đại phủ đệ ra thì không còn địa phương nào thích hợp để Tạ Uẩn tấn giai nữa. Nhưng nếu tấn giai ở tam đại phủ đệ, gây ra dị động gì, e là ngày hôm sau toàn bộ người Thanh Thành đều sẽ biết hết.

Tạ Uẩn bắt đầu chuẩn bị thuốc tắm, vừa phối trí linh dược vừa dặn dò lão bà, khi nào thì tăng thêm dược gì, thấy tình huống của hắn không đúng thì tăng thêm dược gì.

Cảnh Nhiên càng nghe càng khẩn trương, chần chờ nói: " Nếu không, hay là ngươi cứ tấn giai bình thường đi, chỉ dùng gien đan thôi."

Tạ Uẩn bật cười, hung hăng ôm lấy lão bà, nói: " Lần sau phu nhân tấn giai, ngươi sẽ quyết định lựa chọn phương thức nào."

" Tất nhiên là..." Cảnh Nhiên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, không nói nữa.

Tạ Uẩn hôn lão bà, nói: " Chúng ta đều là tu giả, có người biết rõ tấn giai là cửu tử nhất sinh nhưng vẫn đi vào hiểm địa, có người biết rõ là nguy hiểm mà vẫn muốn xâm nhập vào bí cảnh, nếu đổi lại là phu nhân, phu nhân cũng sẽ vì cơ duyên mà bí quá hóa liều, chúng ta là phu phu, quan tâm ắt sẽ bị loạn, phu nhân, ngươi hãy tin tưởng ta, huống hồ, với bản lĩnh của ta, cho dù bị trọng thương cũng không sao, chỉ cần không mất mạng thì ta vẫn có thể tự mình cứu chữa."

Vẻ mặt Cảnh Nhiên nghiêm túc, lập tức chỉnh lại tâm tính, mấy năm nay sinh hoạt an nhàn quả thực đã khiến y mất đi một phần nhuệ khí của tu giả, trong lòng có trượng phu, có hài tử, có vướng bận, dũng khí quyết chí tiến lên trước đó nay đã bị mai một, y có thể nguyện ý chịu đựng bất luận mạo hiểm gian nguy nào cũng được, nhưng đến phiên trượng phu và hài tử thì sẽ luôn canh cánh trong lòng, cứ tiếp tục như vậy là không thể được.

Y không thể trở thành vật cản của trượng phu và hài tử được, cản trở bọn họ hướng lên phía trước.

Cảnh Nhiên gật đầu thật mạnh: " Ngươi yên tâm, ta hiểu rồi." Ở Khánh quốc y còn có mối thù chưa báo, Cảnh San tạm thời buông tha y đó là do Cảnh San muốn cho y sống không bằng chết, tương lai nếu có một ngày, đột nhiên Cảnh San nhớ tới y, nếu không có đủ thực lực chống cự, không chỉ y mà ngay cả trượng phu và hài tử đều sẽ gặp nguy hiểm.

Cảnh Nhiên càng thêm dụng tâm nhớ kỹ những lời trượng phu dặn, loại linh dược nào sử dụng khi nào, loại linh dược nào khi gặp phải trạng huống nào thì sử dụng, toàn bộ đều khắc sâu vào đầu.

Tạ Uẩn chuẩn bị kỹ hết thảy, đầu tiên là đùa giỡn trong chốc lát rồi mới cởi y sam ra triển lộ vóc người của mình. Sau đó, trong ánh mắt trừng trừng vô cùng xấu hổ của Cảnh Nhiên, nhanh chóng nuốt gien đan cao cấp vào rồi nhảy vô thùng tắm.

Nhớ tới cái ao bạch ngọc của tiểu thành chủ, Tạ Uẩn cảm thấy chênh lệch giữa người với người đúng là quá lớn, nhưng rất nhanh hắn liền không có thì giờ để nghĩ lung tung nữa, hiệu quả của gien đan cao cấp tốt hơn nên đau đớn cũng càng thêm kịch liệt.

Trước đây mỗi lần sử dụng gien dịch, Tạ Uẩn chưa bao giờ đau như vậy, chỉ thoáng chốc mà đầu đã chảy đầy mồ hôi, sắc mặt đau đến trắng bệch, rất nhiều lần Tạ Uẩn muốn gào rú ra tiếng, nhưng nhớ tới lúc lão bà trị liệu thống khổ, so với hắn bây giờ còn đau hơn biết chừng nào, hắn liền cắn răng nhịn xuống.

Cảnh Nhiên nhìn không chớp mắt, thời thời khắc khắc quan sát trạng huống của trượng phu, thậm chí không dám đóng Linh Tê Chi Nhãn lại.

Tạ Uẩn lần này tấn giai quả thật rất mạo hiểm, lần thứ hai dùng gien dịch, có thể tấn giai đã không tồi rồi, hắn còn vọng tưởng tấn giai Võ Hồn, trong thuốc tắm bỏ thêm không biết bao nhiêu là linh dược kích thích, mệt Cảnh Nhiên không biết rõ tình hình, bằng không nếu biết, cho dù không ngăn cản Tạ Uẩn nhưng sẽ khó tránh khỏi giận dữ.

Cảnh Nhiên thực cẩn thận, không dám có chút sai lầm, thời thời khắc khắc luôn chú ý tăng thêm linh dược, mấy ngày về sau, y rốt cuộc biết vì sao Tạ Uẩn phải chuẩn bị nhiều linh thạch như vậy, đồng thời y cũng biết vì cái gì chuẩn bị linh thạch thôi chưa đủ, còn phải chuẩn bị thêm tụ linh trận và trận pháp mê hoặc để ngăn ngừa người ngoài điều tra, tình huống tấn giai của Tạ Uẩn trước đây chưa từng xảy ra, cho dù Cảnh Nhiên kiến thức rộng rãi cũng phải chấn động.

Linh khí chung quanh viện, nhanh chóng từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, trên không viện tử thậm chí còn hình thành nên lốc xoáy linh khí, Cảnh Nhiên đại kinh thất sắc, vội bỏ linh thạch vào, mười vạn viên linh thạch chồng chất như núi, lấy tốc độ mắt thường thấy được bắt đầu tiêu hao.

Cảnh Nhiên vội bố trí lại trận pháp, khống chế linh khí trong viện lưu động, bảo đảm không khiến người chú ý, cũng để linh thạch không tiêu hao quá nhiều. Bằng không, y sợ linh thạch sẽ không đủ dùng.

Làm xong hết thảy, Cảnh Nhiên vội gọi Lương Vũ Quang tới, bảo hắn đem mấy loại dược tề và đan dược Tạ Uẩn luyện chế, toàn bộ đem đi bán đổi thành linh thạch hết.

Cảnh Nhiên lo lắng không phải không có đạo lý, cho dù bọn họ đã gom một đống lớn linh thạch, một tháng sau vẫn như lấy trứng chọi đá, đành phải ngay thời khắc cuối cùng của Tạ Uẩn, Cảnh Nhiên dứt khoát không ngăn trở nữa.

Trong nháy mắt Tạ Uẩn tấn giai Võ Hồn, toàn bộ phủ thành chủ đều kinh động, phải biết rằng linh khí phủ thành chủ nồng đậm cỡ nào, thế mà toàn bộ đều chạy về một hướng, chẳng lẽ có vị tu giả nào muốn tiến thêm một bước, bước vào hàng ngũ Võ Sư.

Bất quá, khi bọn họ phát hiện ra nơi linh khí hội tụ, thế mà lại là viện tử của Tạ thất, cả đám liền giật mình, Tạ Uẩn chẳng qua chỉ là thất tinh Võ Sĩ thôi mà, vì sao viện tử của hắn lại có động tĩnh lớn đến vậy.

Liêu Thừa Phong thật ra có biết một chút, trước khi Tạ Uẩn tấn giai đã đánh tiếng trước với ông, chỉ nói hắn có thiên phú thần thông, động tĩnh tấn giai có chút lớn, nếu thành chủ phát hiện dị động, xin đừng trách cứ.

Liêu Thừa Phong lúc ấy không hề để trong lòng, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, thất tinh Võ Sĩ tấn giai có thể gây ra động tĩnh gì lớn, ai ngờ động tĩnh người ta không chỉ lớn mà còn kinh động toàn bộ phủ thành chủ, tư thế này, người không biết còn tưởng tu giả nào tấn giai Võ Sư.

Bọn họ không hề biết, trước đó Cảnh Nhiên đã tiêu tốn biết bao linh thạch, bố trí trận pháp mê hoặc mới nhìn ra hiệu quả này, bằng không, bọn họ chắc chắn sẽ khiếp sợ đến mức rớt cằm.

Tình huống như vậy kéo dài suốt ba ngày mới từ từ ổn định lại, linh khí hội tụ dần dần tiêu tán, chỉ có Cảnh Nhiên mới biết, Tạ Uẩn vẫn hấp thu rất nhiều linh khí, chẳng qua sau khi tấn giai, tốc đột hấp thu sẽ ổn định lại, lúc này người khác không hề cảm ứng được trạng huống gì cả.

Hai mươi ngày sau, Tạ Uẩn thành công tấn giai, vừa mở mắt thần thức trong nháy mắt liền phóng ra, đại bộ phận những nơi trong phủ thành chủ đều xuất hiện trong đầu, về phần những nơi không xuất hiện, chắc chắn là có trận pháp phòng hộ, hoặc có cao thủ ngăn trở.

Tạ Uẩn lập tức thu hồi thần thức lại, hắn biết trong thế giới tu giả, dùng thần thức điều tra người khác là một chuyện không được lễ phép lắm. Mặt khác, hắn cảm thấy thần thức của mình cũng có chút biến dị, hắn không biết thần thức của người khác thế nào, nhưng hắn cảm thấy của mình có tinh thần lực thêm vào, thần thức của hắn vô cùng khổng lồ, ' Mộc tú vu lâm, phong tất bồi chi', hắn đã có thiên phú thần thông vạn năng rồi, không muốn lại có thêm cái gì khác người nữa.

(Mộc tú vu lâm, phong tất bồi chi: nghĩa là cây cao to trong rừng sẽ bị gió quật đổ, hàm ý chỉ những người quá xuất sắc ưu tú, sẽ bị những người khác ghen tỵ, đố kỵ, gây hấn, dèm pha.)

Tạ Uẩn không kịp củng cố tu vi, càng không kiểm tra thực lực sau khi tấn giai thế nào mà thả người nhảy ra khỏi thùng tắm, chuyện thứ nhất hắn làm đó là ôm chặt lấy lão bà: " Ngươi vất vả rồi."

Cảnh Nhiên đỏ mặt, mắng hắn: " Mau mặc y phục vào."

" Không mặc." Tạ Uẩn vô lại, thậm chí được một tấc muốn tiến thêm một thước, ôm chặt lão bà hôn sâu, hắn bây giờ không còn là mao đầu tiểu tử năm xưa nữa.

" Ha hả..."

Động tĩnh trong phòng có thể giấu được người khác nhưng sao giấu được cường giả thất tinh Võ Sư, Liêu Thừa Phong cảm ứng được Tạ Uẩn đã tấn giai xong, liền chạy lại đây vây xem, rốt cuộc là thiên phú thần thông dạng gì, thất tinh Võ Sĩ tấn giai mà lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Đâu có nghĩ đến, cách trận pháp bên ngoài phòng, ông liền nghe được một loạt thanh âm khiến người mặt đỏ tai hồng như vậy.

Liêu Thừa Phong tức giận, nhưng mà vợ chồng son người ta thân thiết, ông sao có thể không biết xấu hổ mà trách cứ, ông chỉ cảm thấy tiểu tử Tạ gia thật kỳ cục, vừa mới tấn giai xong không chịu củng cố tu vi, thế mà như vậy..như vậy...

Liêu Thừa Phong ngượng ngùng, ông với thê tử cũng là kiêm điệp tình thâm, nếu không, vì sao sau khi thê tử ra đi ông vẫn không bước thêm bước nào.

Liêu Thừa Phong buồn bực đi về, đợi Tạ Uẩn bước ra khỏi cửa đã là hai ngày sau. Hai ngày này hắn đem lão bà nhấm nháp mỗi một chỗ từ trong ra ngoài hết lần đến lần khác, cho dù Cảnh Nhiên có tu vi Võ Sĩ, cũng có chút chịu không nổi, Tạ Uẩn vẫn không chịu buông tha cho y, thỏa mãn suốt hai ngày, đến khi ép khô lão bà mới chịu tắm rửa cẩn thận cho lão bà.

Cảnh Nhiên vừa thẹn vừa bực, lần đầu Tạ Uẩn quấn lấy y hồ nháo như vậy, nhưng y không thể không thừa nhận, thân thể của mình làm tạ uẩn mê luyến, khiến tạ uẩn yêu thích không buông, làm y vô cùng tự hào, hơn nữa y cũng rất hưởng thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.