Xuyên Việt Chi Bồi Thực Sư

Chương 117: Chương 117: Thông quan (qua cửa)




Đoàn người đi tới tầng bảy, trước mặt cũng có vài cánh cửa, bên trên mỗi cửa viết chín chữ to khác nhau, lần lượt là: Đan, Phù, Trận, Khí, Pháp, Kiếm, Học, Võ, Bảo.

Tên như ý nghĩa, thứ trong phòng chắc chắn sẽ có liên quan đến mấy chữ này.

Đột nhiên, cánh cửa " Học" mở ra một khe hở, có một thân ảnh nho nhỏ từ bên trong bước ra, nhìn thấy bọn họ lập tức vừa mừng vừa sợ: " Phụ thân, cha, đệ đệ ngốc."

Tạ Bác chu mỏ: " Đệ không ngốc"

" Thù nhi...." Cảnh Nhiên vui vẻ gọi, vội tiến lên vài bước, cẩn thận đánh giá hài tử. Tiến vào tháp lâu như vậy, điều trăn trở duy nhất trong lòng y chỉ có Thù nhi, không biết sau khi bị đào thải, đứa nhỏ này đã trải qua những gì.

Tạ Uẩn vừa lòng cười nói: " Không tồi, Thù nhi đã là tam tinh Võ Sĩ rồi." Tốc độ tấn giai rất nhanh, tháp rèn luyện quả không hổ danh là thánh địa tông môn chuyên dùng để bồi dưỡng đệ tử từ thời thượng cổ.

Tạ Thù nhoẻn miệng cười nói: " Sau khi con bị loại trừ liền xuất hiện trong một căn phòng, bên trong có chứa mấy trăm món bảo vật, đệ tử bị loại trừ có thể tùy ý chọn ba món, nhưng nếu muốn tiếp tục rèn luyện thì sẽ không được phân cho bảo vật. Trước đó con còn gặp được cô phụ, bọn họ cũng không chọn bảo vật."

Tạ Uẩn cười nói: " Tốt lắm, Thù nhi nhà ta thật thông minh." Có nhiều bảo vật hơn nữa cũng đâu thể so được với cơ hội lịch luyện.

Tạ Thù cao hứng nói: "Phụ thân, cha mọi người cũng nên chọn một gian phòng đi, tri thức bên trong rất nhiều, con thật muốn học hết toàn bộ luôn."

Cảnh Nhiên nhìn nhóc, buồn cười nói: " Tham nhiều nhai không nổi, ta đã dạy con thế nào."

Tạ Thù chột dạ nói: " Cơ hội này rất hiếm có, con chỉ muốn học thêm được chút nào hay chút đó."

Cảnh Nhiên nói: " Chính con tự lượng sức mà làm, cần phải biết cái gì nên lấy hay nên bỏ, ta và phụ thân con sẽ không can thiệp vào lựa chọn của con. Nhưng con phải hiểu học vấn không hề có giới hạn, nếu như không thể chuyên tâm, càng đừng nói đến những chuyện khác."

Tạ Thù gật mạnh đầu, nói: " Con chỉ là tò mò thôi, cha yên tâm, con sẽ không quá tham đâu."

Cảnh nhiên xoa đầu nhóc, cười nói: "Được rồi, con đi trước đi, chú ý an toàn một chút, đừng làm chúng ta lo lắng."

Tạ Thù gật đầu, tươi cười ngọt ngào, nói: " Phụ thân, cha, con đi lên tầng tám trước đây, cô phụ đã đi lên đó rồi, con cũng muốn lên tầng tám nhìn xem."

Cảnh Nhiên cười nói: " Đi đi."

Tạ Uẩn nhìn về phía mọi người, nói: " Mấy người cũng tự mình chọn một phòng đi."

Tạ Bác không chút do dự nhắm ngay cửa " Kiếm", Cảnh Nhiên quay đầu nhìn Tạ Uẩn, khẽ cười nói: " Ngươi cũng đi đi, không cần đi theo ta."

Tạ Uẩn có chút không yên tâm, Cảnh Nhiên còn đang mang thai đó.

Cảnh Nhiên lưu luyến liếc mắt nhìn cửa " Võ" một cái rồi xoay người bước vào cửa " Khí". Vì hài tử, y cũng không thể để mình quá mức mệt mỏi.

Tạ Uẩn cười cười, thấy tất cả mọi người đều đi vào hết, hắn lập tức mở cửa Võ ra. Sau đó, liền giật mình, nếu hắn nhớ không sai, vừa rồi Mộ Tề đã bước vào cửa này. Nhưng hiện giờ, trong phòng không hề có một bóng người.

Cảnh tượng chung quanh dần lùi xa, sau một trận trời đất quay cuồng, Tạ Uẩn lại xuất hiện trong một khu rừng âm trầm, còn chưa kịp nhìn ngó đã có một cái bóng công kích về phía hắn.

Tạ Uẩn thầm mắng một tiếng, vội vàng triển khai tinh thần lực công kích, lần này hắn gặp phải quái vật vô hình vô ảnh, là một hồn thú không hề có bóng.

Giết một con, lại tới một con. Rất nhanh, Tạ Uẩn đã bị đám hồn thú bao vây.

Thiên Ti Triền Quấn mà Tạ Uẩn đã từng học lúc này nổi lên tác dụng, trước đây hắn chỉ có thể chia tinh thần lực ra thành mười nhánh. Trong chiến đấu, gặp phải thời khắc nguy cơ, tinh thần lực có khi sẽ phát huy đến mức cực hạn, từ mười nhánh sẽ biến thành hai mươi nhánh, ba mươi nhánh...

Hắn như là đã mở ra một loại hình thức xoát quái, bị thương thì thêm hồng, không có linh khí thì thêm lam, tinh thần lực khuếch trương vô hạn ra bên ngoài, không biết mệt mỏi chém giết hết một đợt rồi lại một đợt hồn thú, thẳng đến khi trời đất lại quay cuồng lần nữa, hắn trở lại căn phòng trống trước đó, lúc này bỗng nhận được một lời nhắc nhở, chém giết một vạn thú hồn, thuận lợi thông quan.

Trong phòng ngoại trừ có ba món bảo vật thì còn có một lối ra. Nếu như chọn bảo vật, thí luyện sẽ chấm dứt ngay lập tức. Nếu như chọn lối ra, hắn sẽ được truyền tống trở về tầng bảy.

Tạ Uẩn đả tọa nghỉ ngơi một lát, trực tiếp đi đến lối ra. Song song đó, hắn cũng biết được lực kháng cự lại dụ hoặc của mình mạnh mẽ đến cỡ nào, ba món bảo vật này tùy ý lấy ra ngoài đều là thứ khiến người tranh vỡ đầu, trong số đó còn có một gốc linh dược cấp mười hai.

Tỷ phu và Thù nhi, e là lúc trước cũng gặp phải loại lựa chọn này.

Trở lại tầng bảy, Tạ Uẩn không chút do dự, trực tiếp xoay người lên tầng tám. Thời gian cấp bách, trừ võ đạo ra, hắn không muốn lãng phí bất cứ tinh lực lên chuyện gì nữa. Vừa rồi chém giết hồn thú tuy rất mệt, nhưng kết quả thì lại rất khả quan. Tinh thần lực của hắn tiến bộ mạnh mẽ, thần thức cũng trở nên càng thêm kiên cố.

Tạ Uẩn vẫn luôn xác định rõ mục tiêu của chính mình, đào tạo thực vật là sở thích của hắn, luyện đan là bản lĩnh sinh tồn của hắn, chỉ có việc tu luyện mới thật sự là việc hắn coi trọng nhất. Hôm nay nghe Tần Tùy kể xong, lại thấy cảm xúc bất ổn của Cảnh Nhiên, trong lòng Tạ Uẩn càng thêm rõ ràng, tương lai sau này chắc chắn bọn họ sẽ gặp phiền toái không nhỏ, chỉ khi hắn trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ được người nhà, bảo vệ được bản thân.

Đẩy cửa phòng võ đạo ra, lúc này đây Tạ Uẩn xuất hiện ở một mỏm núi đá màu đỏ, bầu không khí chung quanh nóng cháy, có dung nham đang lưu động bên dưới, vô số hỏa thú triển khai công kích mãnh liệt, Tạ Uẩn không sợ trái lại còn rất thích, hắn đang lo không có cách nào để đào tạo dị hỏa đây. Tiền bối tiên phủ đúng là suy nghĩ chu toàn.

Tạ Uẩn chém giết năm vạn hỏa thú, dị hỏa nho nhỏ tấn chức lên một phẩm cấp, cảnh tượng nháy mắt liền biến đổi. Hắn lại trở về căn phòng kia, Tạ Uẩn có chút luyến tiếc. Một nơi đưa món ăn lên tận cửa như vậy, hắn còn kỳ vọng chốc nữa hãy gặp thật nhiều thêm đi.

Tạ Uẩn khoanh chân đả tọa, tu vi dâng lên từng chút một, hắn chậm rãi mở mắt, vội vàng quay đầu chạy nhanh lên lầu, làm như không thấy bảo vật ở phía sau, trực tiếp đẩy cửa phòng ra lên tầng chín.

Sau đó....

Tầng mười, tầng mười một, tầng mười hai...tầng mười tám, Tạ Uẩn không ngừng đem mình bức đến cực hạn, tiến hành khiêu chiến từng tầng một.

Mỗi một tầng, hắn đều chọn rèn luyện. Thời điểm lúc mới bắt đầu, Tạ Uẩn còn xăm xoi bảo vật một chút, nhưng về sau hắn lại dứt khoát che tai bịt mắt, làm như cái gì cũng không thấy. Nếu không, hắn sợ mình không chịu được dụ hoặc. Quả thật, phần thưởng của tháp rèn luyện, càng lên cao phần thưởng càng mê người.

Đương nhiên, quái vật mà hắn phải chem giết, càng về sau lại càng nhiều. Lúc mới bắt đầu thì một vạn, năm vạn, mười vạn...tới tầng mười tám, hắn phải chém giết 1 tỷ mãnh thú, mới có thể thuận lợi thông quan. Trong lúc chém giết Tạ Uẩn như đã quên mất thời gian trôi qua thế nào, tưởng chừng như là đã qua mấy ngàn năm, tu vi ở trong chém giết cũng nhanh chóng tăng lên. Đối với người ngoài mà nói, thời gian có lẽ chỉ mới mấy ngày, nhưng đối với Tạ Uẩn mà nói, phảng phất như hắn đã trải qua một quãng thời gian dài đằng đẵng đầy tang thương.

Có rất nhiều lần, Tạ Uẩn thậm chí giết đỏ cả mắt, giết chóc nhiều đến nỗi mất đi lý trí, đầu óc không còn biết tư duy, tự hỏi là gì, càng quên mất chính mình là ai.

May mắn, tôn chỉ của tháp rèn luyện là chỉ cần giết đủ số lượng Tạ Uẩn sẽ lại trở về căn phòng trống.

Hắn ở trong phòng tĩnh tọa thật lâu, suy nghĩ lúc này mới dần dần thu hồi, lắng đọng một chút cảm xúc của chính mình. Tạ Uẩn không chút do dự, tiếp tục đi lên, muốn thông quan khảo nghiệm tiếp theo.

Đây là một quá trình có thể bức người phát điên, cũng là một lần rèn luyện có thu hoạch phong phú. Tu vi của hắn từ tứ tinh Võ Sư vẫn luôn tăng đến cửu tinh Võ Sư. Sau khi giết đến tầng mười sáu, tu vi không còn biến động gì nữa, hắn có thể cảm giác được, chính mình có thể tùy thời đột phá Võ Tướng, nhưng cố tình lại không thể bước qua được cánh cửa đó, giống như đã bị cái gì cản trở.

Tạ Uẩn không có quá nhiều thời gian tự hỏi, vẫn tiếp tục sấm quan như cũ, vẫn luôn giết thẳng đến tầng mười tám, toàn thân hắn tràn ngập mùi huyết tinh, toàn thân trở nên túc sát lạnh lẽo. Bỗng một đạo hư ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

" Là ngươi..." Hư ảnh có vẻ có chút bất mãn.

Biểu tình Tạ Uẩn lạnh lùng, bừng tỉnh phát hiện ra, mình đã xâm nhập đến tầng cuối cùng của tháp rèn luyện. Hắn liếc mắt đánh giá xung quanh, trong phòng trừ một đạo hư ảnh ra thì còn có mười tám kiện bảo vật.

Bảo vật tỏa ra ánh sáng lóng lánh, khiến lòng người chấn động, chỉ một cái liếc mắt, đã cảm thấy huyết khí đang quay cuồng trong ngực.

Tạ Uẩn hít sâu một hơi, cho dù kiến thức hắn nông cạn cũng có thể nhận ra, đống bảo vật này đã không còn ở phạm trù pháp khí nữa, thậm chí có thể nói là bán thần khí.

Người sấm quan, có thể tùy ý chọn ba kiện.

Tạ Uẩn nghe vậy liền vui vẻ, khí tức lạnh lẽo trên người bay biến bớt, sử dụng tinh thần lực cảm ứng một chút, trực tiếp cầm một loại pháp khí thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, lại cầm lấy một viên cầu màu đen, hai loại pháp khí này hắn cảm ứng được dao động không gian. Mặc kệ nó là vật phẩm gì, tóm lại đồ ở tầng mười tám chắc chắn sẽ không kém, mấy món ở tầng trước mà còn làm Tạ Uẩn thòm thèm thật lâu, huống chi là ở đây.

Còn lại một cơ hội lựa chọn, Tạ Uẩn chọn một kiện vũ khí công kích, Thất Tinh Ngự Hồn Toa, dài chừng nửa thước, bề rộng chừng một tấc, bảy toa có thể tách ra, cũng có thể hợp thành một thể, chủ yếu là vẻ ngoài của nó rất đẹp, rất thích hợp cho Cảnh Nhiên sử dụng.

" Uy, uy..." Hư ảnh thấy mình bị làm lơ, rất không cao hứng kêu gọi.

Tạ Uẩn nhíu mày: " Chuyện gì?"

Hư ảnh tức giận đến nỗi thân thể trong suốt của nó gợn gợn sóng: " Ngươi chính là người thành công thông qua võ quan mà không bị bức điên. Nhưng tu vi của ngươi thật kém."

Tạ Uẩn mặc kệ nó, xoay người chuẩn bị rời khỏi, người kính ta một thước ta kính người một trượng, thái độ của hư ảnh khiến hắn không thích, vậy thì không cần thiết phải để ý tới. Dù sao hắn đã thu hoạch được kha khá ở di chỉ tiên phủ rồi.

" Uy, ngươi không muốn biết tình huống phía dưới thế nào, không muốn biết làm thế nào để đi ra ngoài sao?"

Tạ Uẩn dừng bước chân, quay đầu chăm chú nhìn vào hư ảnh, đây là một tiểu tử chừng mười ba mười bốn tuổi.

Hư ảnh ngửa đầu nói: " Ngươi rõ ràng đã là truyền nhân của Ngọc Thanh Tử, vì sao lại lựa chọn võ đạo."

Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, suy tư nửa ngày, lúc này mới nhớ tới truyền thừa đan đạo cổ xưa mình được truyền thừa, nhàn nhạt hỏi: " Vậy thì sao?"

Hư ảnh đầy căm phẫn: " Nếu ngươi lựa chọn đan đạo, vậy thì sao có thể chân trong chân ngoài như thế, chủ nhân đã từng quy định, chỉ được lựa chọn một cánh cửa, một đường thông quan đến tầng cuối, mới được xem là truyền nhân của tiên tông."

Tạ Uẩn nói: "Đúng thật là ta đã lựa chọn võ đạo."

Hư ảnh tức giận: " Nhưng ngươi là truyền nhân của Ngọc Thanh Tử."

Tạ Uẩn suy tư một chút, lừa dối nói: " Võ đạo là ta tự mình chọn lựa, truyền thừa đan đạo là khảo nghiệm tiên phủ đưa ra, ta thông qua khảo nghiệm, chẳng lẽ là sai sao?"

Hư ảnh cả giận nói: " Luyện đan không phải là tâm nguyện của ngươi sao? Nếu không phải ở tầng bốn ngươi từ bỏ phần thưởng, ta cũng sẽ không bồi thường cho ngươi."

Ánh mắt Tạ Uẩn chợt lóe, nói: " Ta đúng là rất thích luyện đan, nhưng nếu không có đủ thực lực, đến bản thân còn không bảo vệ được thì luyện đan còn có tác dụng gì?"

Hư ảnh rối rắm, hình như người này nói cũng có chút đạo lý.

Tạ Uẩn đợi chốc lát, thấy nó vẫn không nói gì, hắn liền mất kiên nhẫn, trong lòng hắn đang lo lắng cho người nhà, không muốn vì mấy chuyện râu ria mà làm chậm trễ thời gian, vô dục tắc cương*.( đây là một câu nói ý chỉ không mang dục vọng thì có thể giữ mình cương trực, ai muốn biết rõ hơn thì search gg nha)

" Uy, ngươi từ từ đã, ngươi...cái tên này sao lại như thế chứ..." Hư ảnh không vui nói, không phải nó chỉ đang suy xét một chút thôi sao, tính tình người này thật không tốt chút nào.

Tạ Uẩn nhíu mày, nói: " Ta lo lắng cho thê nhi ta, xin hỏi ngươi còn có chuyện gì?"

Hư ảnh nở nụ cười: " Lo lắng cho bọn họ à, vậy thì ngươi nên cầu xin ta mới phải, vừa rồi trong tháp có rất nhiều người tới, bây giờ đã đến tầng ba." Hư ảnh nói xong, vung tay lên, trước mắt Tạ Uẩn liền xuất hiện hình ảnh trong toàn bộ tòa tháp.

Đám Cảnh Nhiên đã rèn luyện xong, toàn bộ đang trong phòng trống ở tầng mười một chờ đợi hắn.

Tình hình dưới tầng ba hiện ra trước mắt hắn, lại là cục diện giết hại lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.