Tạ Uẩn nhếch môi cười cười, hắn đối vối chấn động do mình tạo ra vô cùng vừa lòng.
Thúy Cô giữ chặt tay hắn: " Tốt, tốt, hảo hài tử, quả là khổ tận cam lai."
Tạ Uẩn khẽ nhíu mày, kéo tay về, hắn không quen với việc người khác thân cận như vậy. Tuy rằng Thúy Cô đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như thiếu nữ hai mươi, bị một thiếu nữ như vậy lôi kéo, toàn thân Tạ Uẩn đều nổi hết da gà da vịt lên. Huống hồ, năm rồi, Thúy Cô từ Vân Châu trở về, cũng không có thân cận với hắn như vậy.
Thúy Cô giống như không hề để ý, trái lại còn trêu đùa, nói: " Hảo hài tử, lần trước gặp ngươi vẫn là lục tinh Võ Đồ. Nháy mắt chỉ mới một năm ngươi đã tấn giai Võ Giả, đúng là quá tốt."
Tạ Uẩn nhíu mày thật chặt, lời này nghe thế nào cũng không hợp khẩu vị.
Sắc mặt những người còn lại thì biến đổi, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Tạ Uẩn. Thúy Cô không biết, nhưng bọn họ lại vô cùng rõ ràng. Tạ Uẩn rõ ràng là từ sau khi hôn mê tỉnh lại mới bắt đầu tấn giai, tu vi tăng tiến vượt bậc. Trong thời gian gần hai tháng, hắn từ lục tinh Võ Đồ tấn giai đến Võ Giả.
Hai tháng liền nhảy bốn cấp, đây là kiểu gì chấn động, chỉ sợ ngay cả thiên tài ở phủ thành cũng không làm được như vậy.
Tạ lão gia tử hô hấp dồn dập, bất quá, lão tốt xấu gì cũng là gia chủ, còn có thể cố gắng bình ổn tính tình. Nhưng mấy tôn nhi thì nhịn không được, Tạ Anh vội vàng hỏi: " Thất ca, ca có được thiên tài địa bảo gì sao?"
Tạ Uẩn trừng mắt liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: " Thiên tài địa bảo sao có thể dễ dàng có được như vậy, ngươi cứ ở đó mà mơ."
Tạ Anh là thứ tử nhị phòng, nhỏ hơn Tạ Uẩn một tuổi, đứng thứ tám.
Tạ Anh bĩu môi, bất mãn nói: " Vậy ca làm sao có thể tấn giai, thiên phú của ca còn kém hơn đệ nữa."
Ánh mắt Tạ Sóc lóe lóe, ra vẻ chính đáng mà nói: " Thất đệ, nếu đệ có bí quyết tấn giai gì, đừng chỉ cất giấu một mình, chúng ta đều là người một nhà, một bút không viết ra được hai chữ Tạ."
Tạ Kỳ liên tục gật đầu: " Đúng vậy, đúng vậy, thất ca, đệ chính là đệ đệ ruột của ca nè."
Sắc mặt Bạch Ngọc biến đổi, cả giận nói: " Ngươi mà là đệ đệ ruột cái gì." Tiếp đó lại vô cùng thân thiết hòa ái, nhìn về phía Tạ Uẩn, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ: " Uẩn nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi với tam ca mới là huynh đệ ruột thịt." Lúc này, biểu tình của Bạch Ngọc vô cùng ôn hòa, muốn bao nhiêu từ ái thì có bấy nhiêu từ ái, không còn há mồm ngậm miệng là thằng con bất hiếu nữa.
Tạ tam gia đen mặt: " Câm miệng!" Mụ đàn bà thối, chỉ biết làm mất mặt lão.
Tạ lão gia tử vô cùng không vui quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt về phía Bạch Ngọc, Bạch Ngọc rụt rụt cổ, co rút như một con chim cút.
Tạ Uẩn không biết nên khóc hay nên cười, nhàn nhạt nói: " Nào có bí quyết tấn giai gì đâu, ta đã kẹt ở lục tinh Võ Đồ mấy năm. Mấy năm nay tuy không có đột phá, nhưng nội khí tu luyện lại tích trữ trong kinh mạch. Sau khi nghĩ thông suốt vài chuyện, tích lũy đầy đủ thì tự nhiên cứ vậy mà tấn giai thôi."
Tạ Sóc vội vàng hỏi: " Sau này thì thế nào, sau này ngươi như thế nào có thể tấn giai Võ Giả." Tích lũy đầy đủ, tấn giai đến bát tinh Võ Đồ, việc này thì cho qua đi, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lại lần nữa tấn giai đến Võ Giả, này có chút không hợp lý.
Tạ Uẩn cười cười, thong thả ung dung trả lời: " Nói ra thật xấu hổ, trước đây tính tình ta mềm yếu, không thích cùng người khác tranh đấu. Sau khi chết qua một lần mới phát hiện, tu giả vốn là nghịch thiên mà đi, không đi tranh đấu thì làm sao có thành tựu. Lần trước nhịn không được, lần đầu tiên đánh nhau với người ta, đánh đến hăng hái, sau khi ta trở về, liền cảm thấy tu vi có chút buông lỏng. Vì thế, một đoạn thời gian gần đây, ta liền ở trong phòng bế quan tấn giai. Cho nên, hôm nay mới tới muộn."
" Đánh một trận là có thể tấn giai?" Tạ Tranh ghen ghét đến nỗi mặt cũng tái.
" Thất đệ đúng là may mắn." Tạ Tuân khô cằn nói, hắn cũng muốn đi đánh nhau một trận, thử xem có thể tấn giai hay không.
Tạ Uẩn hơi hơi mỉm cười, nói: " Ta ngày thường hiếm khi ra cửa. Bằng không, còn có nguyên nhân gì nữa. Huống hồ, chỉ là tấn giai Võ Giả mà thôi, cũng không phải bí mật gì to tát, nếu ta thực sự có bí quyết, chắc chắn sẽ báo cho trong tộc biết."
Mọi người ngẫm lại cũng đúng, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng. Dù sao, Tạ Uẩn sinh hoạt ngay dưới mí mắt của bọn họ, nếu thực sự có bí quyết gì, khẳng định sẽ không giấu giếm được. Huống chi, loại kỳ ngộ này của Tạ Uẩn, đổi thành bọn họ cũng không được. Trong bọn họ không có ai hèn nhát, tới hai mươi tuổi đầu rồi, thế mà chưa từng đánh nhau, ngẫm lại liền có chút cạn lời.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, bí quyết tấn giai Võ Giả mà thôi, có thì tốt, không có cũng không quan trọng tới vậy. Cũng đâu phải bí quyết tấn giai Võ Sĩ. Bằng không, hôm nay Tạ Uẩn sẽ không dễ dàng được bỏ qua như vậy.
Ý cười của Thúy Cô không hề thay đổi, chậm rãi nói: " Lần này ta từ Vân Châu đến, thứ nhất là vì đưa tài nguyên đến phủ. Thứ hai là vì một mối hôn nhân."
" Việc hôn nhân?" Tinh quang trong mắt Tạ lão gia tử chợt lóe.
Thúy Cô cười gật đầu: " Nhà gái là đích nữ đại thế gia ở Vân Châu, lớn lên xinh đẹp, thiên phú cũng tốt, năm nay mới hai mươi mốt tuổi, đã là thất tinh Võ Giả. Hơn nữa nàng còn là con út của bà con xa với tiểu thư. Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, năm trước lúc bí cảnh Hành Thủy mở ra, nàng với hôn phu cùng nhau tiến vào, một nhóm hai mươi mấy người, lại chỉ có mình nàng trốn thoát. Haiz, người nhà trai há có thể để yên, thông gia biến thành kẻ thù, bây giờ còn đang nháo loạn. Người hai nhà hiện giờ đã đến nông nỗi không chết không ngừng. Một tiểu thư thế gia tốt như vậy, thanh danh cũng bị hao tổn, gia chủ không còn biện pháp nào, lúc này liền quyết định đem nữ nhi gả đi xa. Sau khi tiểu thư biết tin, liền lập tức nghĩ đến các ngươi ngay."
Tạ lão gia tử nhíu mày, do dự nói: " Nàng đắc tội đại thế gia, có thể hay không...."
Thúy Cô cười nói: " Không sao, hai bên đều là xuất thân thế gia, ai có thể so hơn ai. Huống hồ, Trần gia đã chịu thua rồi, ngay cả nữ nhi cũng gả đi xa, Lâm gia còn muốn thế nào nữa. Mà nói gì đi nữa, thế lực của Lâm gia cũng đâu thể duỗi đến Thanh Thạch chúng ta, nếu không phải bởi vì cách quá xa, lại có tiểu thư đứng ra nói tốt, người ta chưa chắc đã coi trọng ta đâu."
Tạ lão gia tử gật gật đầu, lúc này mới yên lòng.
Đám đệ tử trẻ tuổi ở Tạ gia chưa thành hôn nghe vậy liền ngo ngoe rục rịch.
Bạch Ngọc cũng trở nên vội vàng, bất chấp giả bộ làm chim cút gì đó, vội vàng nói: " Thúy Cô a, ngài nói a Tuyết nghĩ thế nào, chuyện tốt như vậy, làm sao mà không nghĩ tới huynh đệ ruột được. Tuổi tác của vị tiểu thư kia còn tương đương với Sóc nhi nữa, tuy là, tu vi của Sóc nhi kém hơn một chút, nhưng cũng là người có triển vọng nhất ở trấn Thanh Thạch chúng ta. Huống hồ, nó còn được học viện đan sư nhìn trúng, hiện giờ đã là dược sư trung cấp. Nếu vận khí tốt, còn có thể xuất môn theo lão sư đi lịch lãm, đến lúc đó không phải cũng là một sự trợ giúp cho a Tuyết hay sao."
Mọi người vừa nghe xong, làm sao mà nguyện ý, dựa vào cái gì chuyện tốt trong nhà đều là Tạ Sóc chiếm hết, Tạ nhị gia lập tức nói: " Trưởng tử nhà ta cũng không tồi, tuổi cũng lớn, lại còn biết chiều người."
Bạch Ngọc cau mày quắc mắt: " Ta phi, đại nhi tử nhà ông năm nay đã gần ba mươi, thế mà chỉ là tứ tinh Võ Giả, thê tử vừa mới mất, ông còn không biết xấu hổ so sánh với Sóc nhi nhà ta."
Tạ Nam Hoa giận không thể át: " Ngươi..."
Đang tính chửi Bạch Ngọc vài câu, nhưng lại bận tâm bà ta là mẹ đẻ của Tạ Tuyết, Tạ Nam Hoa nhịn rồi lại nhịn, trái lại nói: " Cho dù Liễm nhi không được thì còn có Tuân nhi, hắn chính là đích trưởng tử của đại phòng."
Tạ Tuân nằm không cũng trúng đạn, hướng về phía ông cười cười.
Thúy Cô chậm rãi uống ngụm trà, chậm rãi nói: " Không cần nóng nảy, việc này các ngươi cứ thương nghị, ngày mốt rồi hẵng trả lời cho ta biết. Đúng rồi, để phân phát tài nguyên cái đã, các ngươi chờ nãy giờ chắc cũng nóng vội."
Thúy Cô lấy túi trữ vật ra, phát cho mỗi người một cái tráp, về phần chứa cái gì. Tạ Sóc lặng lẽ thu tráp, Tạ Tranh thì trực tiếp mở ra xem. Sau đó, sắc mặt trầm trầm, không hề nói gì. Mấy người có động tác giống như hắn, cũng đều là con thứ. ( thứ ở đây là con vợ lẽ)
Tạ Tuân cũng nhận lấy tráp, cười nói: " Vẫn là nhị tỷ tỷ nghĩ tới chúng ta."
Thúy Cô vừa lòng liếc mắt nhìn hắn một cái: " Tiểu thư nha, nàng cũng hi vọng đệ tử trong tộc có tiền đồ." Quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, cười nói: " Nghe nói ngươi đã từ hôn, vậy cũng tốt, cô nương Lý gia không xứng với ngươi, ngày khác cô cô tìm cho ngươi một người tốt hơn."
Nghe thấy lời này của Thúy Cô, đệ tử chưa thành hôn của Tạ gia đều biến sắc mặt.
Tạ Uẩn nhăn nhăn mày, trong lòng rốt cuộc không hề còn chút hảo cảm nào đối với người Vân Châu. Trước đó hắn cảm thấy, Tạ Tuyết quả thực có tận tâm chiếu cố nguyên chủ, nhưng hiện giờ xem ra, quả nhiên là thế. Lời này của Thúy Cô chứa hàm ý công danh và lợi lộc rất nặng, tư thái nói chuyện cao cao tại thượng, giống như đang bố thí. Thoáng cái liền đem Tạ gia trở thành phụ thuộc, uổng công Tạ lão gia tử còn dào dạt đắc ý...
Thật lòng thì Tạ Uẩn cảm thấy, Tạ Tuyết có thể bò giường thành công, trở thành thị thiếp của trưởng tử thế gia, còn có thể trong thời gian ngắn ngủi đứng vững gót chân, khẳng định cũng không phải thứ gì đơn giản. Hơn nữa, sinh tồn trong hào môn thế gia không hề dễ dàng, trước nay đều không ngừng tranh đấu. Tạ Tuyết gả qua đã tám năm, hiện giờ biến thành bộ dáng gì rồi còn không biết chừng. Dù sao lấy khẩu khí nói chuyện của Thúy Cô mà nói, Tạ Tuyết tuyệt đối là chủ nhân duy lợi.
Trong lòng nghĩ vậy, thần sắc của Tạ Uẩn phai nhạt xuống: " Ta đã có thê tử."
Sắc mặt Thúy Cô không vui, trầm mặt nói: " Kẻ kia mà xem là thê tử cái gì, thân phận không rõ, lai lịch bất chính, diện mạo thì xấu xí vô cùng. Thê tử như vậy, sao có thể dắt ra ngoài gặp người được chứ."
Tạ Uẩn có chút không kiên nhẫn, Cảnh Nhiên cho dù có không tốt đi chăng nữa, thì cũng là chuyện của hắn, liên quan gì đến mấy người khác, nhàn nhạt nói: " Y là thê tử của ta, việc này là do mẫu thân làm chủ, Thúy Cô không cần nhiều lời."
Thần sắc Thúy Cô lạnh lùng, bị thái độ của hắn chọc giận, đến Vân Châu nhiều năm như vậy, chưa từng có người Tạ gia nào cho ả xem sắc mặt, liền quay đầu liếc mắt trách cứ Bạch Ngọc, đều do bà lắm chuyện.
Bạch Ngọc ủy ủy khuất khuất lại không dám hé răng. Nữ nhi tuy rằng do bà ta sinh ra, nhưng bà ta cùng nữ nhi từ đó đến giờ không hề thân mật. Hiện giờ địa vị của bà ta ở Tạ gia cao như vậy, chính là nhờ vào nữ nhi này. Cho nên, cho dù có là mẹ ruột của Tạ Tuyết, đối mặt với Thúy Cô bà ta cũng không dám thể hiện ra cái gì bất mãn.
" Quên đi." Thúy Cô cả giận nói: " Về sau ngươi sẽ hiểu được, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi."
Tạ Uẩn khịt mũi coi thường, hắn mới không tin trên trời rớt xuống miếng bánh là có chuyện tốt. Cái gì mà đích nữ thế gia, cư nhiên phải gả về vùng quê, đúng là buồn cười, loại tình tiết này kiếp trước hắn đã từng thấy nhiều rồi. Chỉ có những người thanh danh hư thối không ai thèm lấy, nên mới chấp nhận chịu thiệt như vậy.
Thúy Cô rõ ràng không hề cao hứng, phất phất tay, để cho bọn họ lui ra. Thất thiếu gia tu vi tăng, tính tình cũng tăng, nếu không phải nghĩ tình hắn cùng một mẹ đẻ ra với tiểu thư, ai mà thèm nhọc lòng vì hắn.
Tạ Uẩn nếu biết suy nghĩ này trong lòng ả, nhất định sẽ vạn phần khinh thường. Trước đây nguyên chủ béo như heo, ngày ngày sống khổ như vậy, sao không thấy ả đến nhọc lòng đi, giờ thì tu vi mình tấn giai, người biến gầy, có thể lợi dụng được, thì ả lại chạy tới nói ra nói vào, muốn diễn cái gì đây.
+ giải thích cho những bạn chưa biết: đích tử, đích nữ là con trai và con gái do vợ cả đẻ ra, thứ tử là con vợ lẽ, thị thiếp đẻ. Trưởng tử, trưởng nữ là con trai, con gái đầu.