Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 25: Chương 25




Chương 25

Mặc Vân Hi cả kinh, vừa định quay đầu lại.

“Đừng nhúc nhích!” Lăng Phong tay phải nắm dao găm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng Mặc Vân Hi, “Có cái gì.”

Mặc Vân Hi cũng khẩn trương theo, cậu biết dã ngoại là cực kỳ nguy hiểm, nhưng tựa hồ thứ kia đã ở gần sau lưng cậu rồi? Nếu không Lăng Phong không có khả năng không phát động công kích, là cái gì? !

Mồ hôi lạnh theo thái dương Mặc Vân Hi trượt xuống, không quan hệ, có Lăng Phong ở đây, cậu không ngừng cùng chính mình nói, dần dần cũng bình tĩnh lại.

Thứ sau lưng tựa hồ cũng cảm giác được Lăng Phong uy hiếp nên không có động tác gì.

Lăng Phong đang suy nghĩ đối sách, tuy rằng anh đến bây giờ còn không rõ ràng lắm đó là thứ gì, nhưng có thể là một loại thực vật. Bất quá lực công kích của thực vật có đôi khi so với dị thú còn mạnh hơn, anh bận tâm đến an toàn của Mặc Vân Hi, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại tốt nhất là chờ đối phương biết khó mà lui.

Bình thường thực vật có tính công kích đều có linh trí nhất định, tuy rằng không thể tự hỏi, nhưng đủ để cảm giác được uy hiếp cơ bản, cho nên Lăng Phong không ngừng mà hướng nó tản ra sát khí cùng địch ý.

Mặc Vân Hi đột nhiên cảm giác được sau lưng có một cỗ ý thức truyền đến, tựa hồ thực sợ hãi, nhưng lại thập phần không muốn buông tha? Cậu nhắm mắt lại, cố gắng tiếp thu cỗ ý thức mỏng manh từ sau lưng truyền đến này, ý đồ cùng với nó câu thông 【 Là ai? 】, Mặc Vân Hi thử hỏi.

Cỗ ý thức mỏng manh kia tựa hồ thực vui vẻ, đối với việc Mặc Vân Hi đáp lại tỏ vẻ đặc biệt cao hứng, không ngừng phát ra thiện ý ấm áp.

Mặc Vân Hi kinh ngạc, thứ này có thể cùng cậu câu thông ý thức? Tuy rằng không có ngôn ngữ trao đổi, nhưng cậu xác xác thật thật cảm nhận được cảm xúc của thứ này.

“BOSS, tôi nghĩ nó không có ác ý.” Mặc Vân Hi mở mắt, “Tin tưởng tôi, nó sẽ không xúc phạm tới tôi.”

Lăng Phong nửa tin nửa ngờ, thủy chung vẫn duy trì tư thế chuẩn bị chiến đấu, nhưng là không nói gì thêm, anh cũng rất kỳ quái, thứ kia thủy chung không có tản mát ra địch ý, nhưng lại vì sao qua thật lâu vẫn không chịu rời đi?

Quay đầu, Mặc Vân Hi liếc mắt một cái liền phát hiện một gốc bích thảo nấp sau một gốc cây, cành lá màu xanh nhạt thật nhỏ theo gió nhẹ nhàng run run, trên ngọn còn có chùm quả hình tròn màu lam rất là đáng yêu, nếu không nhìn kỹ, rất khó phân biệt với cỏ dại chung quanh.

【 Xin chào, tôi không có ác ý, tôi có thể tới gần một chút không? 】 Mặc Vân Hi ý đồ dùng ý thức truyền đạt ý nghĩ của mình, cậu trên cơ bản dám xác định, đây là một gốc cây dược thảo.

Cành lá non mịn nhẹ nhàng đong đưa, truyền đến ý nguyện thân cận, thật thần kỳ, nó có thể nghe hiểu được? !

Mặc Vân Hi chậm rãi tới gần, ngồi xổm bên cạnh nó, ngón tay nhẹ nhàng mà vuốt ve chùm quả màu lam. Tiểu dược thảo tựa hồ thực hưng phấn, ý thức truyền đến cũng cực kỳ sung sướng.

Mặc Vân Hi cao hứng nhìn về phía Lăng Phong, “BOSS, đây là gốc cây dược thảo, nó rất thân thiện, không có ác ý.”

Lăng Phong chính là cảm thấy được tình huống trước mắt có chút cổ quái, nhưng anh quả thật không nhận thấy được chút địch ý nào, vì thế buông dao găm, nhìn chằm chằm Mặc Vân Hi.

【 Cậu là cái gì? Vì cái gì có thể nghe hiểu lời tôi nói? 】

【 Vì cái gì tìm tới tôi? Cậu muốn cái gì? 】

Mặc Vân Hi thử cùng nó câu thông, nhưng nó hiển nhiên không có thông minh như vậy, chính là không ngừng mà đung đưa cành lá, truyền đạt cảm xúc vui sướng của nó.

【 Vậy cậu có nguyện ý đi cùng tôi không? Tôi có thể đem cậu mang về nhà không? 】 Mặc Vân Hi nghĩ nghĩ, nếu là dược liệu thì không nên lãng phí, bất quá nếu nó thực sự hiểu lời mình nói thì vẫn nên trưng cầu ý kiến của nó, có lẽ cậu có thể nuôi dưỡng nó.

Tiểu dược thảo có chút do dự, nó thực thích người này, bất quá khi nhân loại phát hiện thì chỉ biết giết chết chúng nó, cho nên nó không muốn đi cùng loại người kia, nhưng người này trên người thật sự tản ra một cỗ hương vị nó thực thích.

Tiểu dược thảo hướng Mặc Vân Hi vươn một mảnh lá màu xanh nhạt, Mặc Vân Hi nhẹ nhàng nắm, một cỗ năng lượng ấm áp truyền đến, Mặc Vân Hi không khỏi nhắm hai mắt lại, một cỗ sinh cơ màu xanh biếc bừng bừng năng lượng xông vào biển ý thức, Mặc Vân Hi không chống cự, mặc cho nó để chạy chung quanh biển ý thức, cảm giác tựa như một trận gió nhẹ mang theo dược hương tươi mát lướt qua, thoải mái cực kỳ.

Một lát sau, Mặc Vân Hi mở mắt, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tiểu dược thảo tựa hồ cũng tinh ranh hơn chút, nguyên bản chùm quả màu xanh nay đã biến thành màu tím xanh.

Bất quá Mặc Vân Hi vẫn là cảm giác được tiểu dược thảo không muốn đi cùng cậu, mà cậu hiện tại cũng có chút luyến tiếc bắt nó mang về làm thuốc hoặc là nuôi trồng.

【 Được rồi, cậu đã không muốn đi cùng tôi, vậy rời đi đi, lần sau nếu còn có thể đến Hubble Forest, tôi sẽ tới tìm cậu. 】

Tiểu dược thảo tựa hồ rất không vui, hơi hơi đung đưa chùm quả màu tím xanh, đột nhiên Mặc Vân Hi cảm giác được đất dưới chân có chút rung động, Lăng Phong cũng lập tức cảnh giác, sưu một cái vọt đến sau lưng Mặc Vân Hi, tiểu dược thảo tựa hồ thực sợ hãi Lăng Phong, run nhè nhẹ.

“Không sao đâu, nó sẽ không thương tổn tôi.” Mặc Vân Hi trấn an Lăng Phong.

【 Cậu muốn làm gì? 】 hỏi lại một câu, mặt đất tiếp tục rung động, một đoàn căn tu màu trắng nhô lên mặt đất, thô như cà rốt bình thường, tuy chỉ bằng một lóng tay. Vì có chút sợ hãi Lăng Phong nên căn tu này chỉ có thể chậm rãi tới gần Mặc Vân Hi, cách cậu không đến nửa thước thì ngừng lại.

【 Cho tôi ? 】 Mặc Vân Hi kinh ngạc nhìn căn tu, nếu trực giác của cậu đúng thì đây mới là bộ phận có giá trị dược tính nhất của tiểu dược thảo, cậu mơ hồ đoán được ý tứ tiểu dược thảo.

Quả màu tím xanh thực nhẹ nhàng lắc lắc, tựa hồ truyền đạt sự yêu thích đối với Mặc Vân Hi.

【 Cám ơn! Tôi sẽ quý trọng lễ vật cậu đưa! 】

Mặc Vân Hi cực kỳ hưng phấn, “BOSS, củ thuốc này là lễ vật nó đưa cho tôi, mượn dao găm dùng chút được không?”

Loại tình huống này rất quỷ dị, Lăng Phong chưa từng gặp qua, bất quá anh vẫn đưa dao găm cho Mặc Vân Hi.

Mặc Vân Hi thật cẩn thận cắt lấy căn tu, thu vào không gian, lưu lại trên mặt đất tuyệt tự lại chậm rãi chui vào trong đất, tiểu dược thảo đung đưa chùm quả trên đầu, như là cáo biệt, sau đó lấy tốc độ cực nhanh chụi vào bụi cỏ.

“Ai ~ nó đi rồi.” Mặc Vân Hi nhìn phương hướng tiểu dược thảo biến mất có điểm thất lạc, cậu lần đầu tiên gặp được dược liệu có thể cùng cậu câu thông.

“Vậy hiện tại cậu đã có thể giải thích cho ta biết chuyện này rốt cuộc là sao chưa?” Tiếng Lăng Phong trầm thấp vang lên, tựa hồ đối với việc nô lệ nhỏ giấu diếm rất là bất mãn.

Mặc Vân Hi quay đầu lại, biểu tình Lăng Phong thực nghiêm túc, làm cho cậu có điểm sợ hãi, cậu không biết nên nói từ đâu, nhưng cậu không muốn giấu diếm Lăng Phong điều gì, ít nhất là đối với một phần năng lực của mình, cho dù hiện tại nói dối, anh ta sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện.

“BOSS~~ kỳ thật tôi đối với dược liệu có một loại trực giác trời sinh … Tôi không biết nên hình dung như thế nào, chính là có thể cảm giác được chúng nó biết được thiện ý của tôi, cũng thực dễ dàng cùng chúng nó thân cận, chính là như vậy.” Mặc Vân Hi tận lực thuyết minh đơn giản, bởi vì cụ thể thế nào cậu cũng không rõ ràng lắm, đây chính là năng lực sau khi cậu xuyên qua mới có.

Lực tương tác thực vật sao? Lăng Phong trầm mặc theo dõi cậu, có vài dị năng giả mộc hệ đẳng cấp cao, cũng có lực tương tác với thực vật, thậm chí có thể khống chế thực vật tiến hành công kích, nhưng anh nhớ rõ Mặc Vân Hi tựa hồ không có dấu hiệu dị năng thức tỉnh, hơn nữa cấp bậc tinh thần lực cũng gần giống như người bình thường … Huống hồ theo như anh biết thì không có dị năng giả nào có thể làm cho thực vật chủ động dâng ra rễ cây hoặc là quả của chúng, theo biểu hiện vừa rồi của cậu ta, loại năng lực này nếu nói là khống chế, không bằng nói là câu thông thì chuẩn xác hơn, nhưng ~ cùng thực vật câu thông, loại sự tình này thật sự có thể sao?

Mặc Vân Hi bị Lăng Phong nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, ánh mắt như hắc diệu thạch ở trên người cậu quét vài lần, giống như là muốn đem cậu xuyên thủng, cậu ác hàn nghĩ, BOSS sẽ không đem cậu kéo ra ngoài làm thí nghiệm chứ? Quả nhiên không nên để bất luận kẻ nào biết sao?

“Chuyện này còn có ai biết?” Trên mặt Lăng Phong nhìn không ra cảm xúc gì.

“Không, chỉ có ngài biết!” Mặc Vân Hi khẩn trương cực kỳ, cậu không biết Lăng Phong đang suy nghĩ gì, sẽ đối xử với cậu như thế nào.

“Trước khi ta hiểu rõ năng lực này, không thể để cho bất luận kẻ nào biết, cũng không thể để bất luận kẻ nào nhìn thấy tình huống như ngày hôm nay.” Lăng Phong ánh mắt trầm xuống, “Tuyệt đối không thể, nếu không cho dù là ta, cũng không bảo hộ được cậu, hiểu không!”

Mặc Vân Hi sửng sốt, Lăng Phong đây là tính toán che giấu cho mình sao? Anh ta mới vừa nói phải bảo vệ mình?

“Nghe rõ chưa!” Lăng Phong lớn tiếng quát, nô lệ nhỏ của anh tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Vâng! Nghe rõ!” Mặc Vân Hi phản xạ có điều kiện lớn tiếng trả lời, đây là quân huấn lưu lại tật xấu cho cậu…

Bởi vì tình huống ngoài ý muốn phát sinh, Lăng Phong quyết định trực tiếp trở về Seterr thành giao nhiệm vụ, đối với cắm ngoại liền bị hủy bỏ, Mặc Vân Hi không dám đưa ra dị nghị, hơn nữa cậu hiện tại trong lòng cũng không yên, tuy rằng Lăng Phong tựa hồ là đáp ứng che giấu cho mình, nhưng anh ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào…

Bữa tối không khí rất tệ, không ai mở miệng trước, Lăng Phong bình thường cũng rất ít nói chuyện, nhất là ở thời điểm dùng bữa, phần lớn thời gian đều là Mặc Vân Hi líu ríu nói không ngừng, bất quá cậu hôm nay tương đối trầm mặc, trong lòng luôn luôn lo lắng, không biết Lăng Phong thấy thế nào, đối xử với cậu như thế nào.

Không khí quá mức áp lực làm cho Mặc Vân Hi có chút uể oải, cơm nước xong liền chui vào phòng tắm tắm rửa, ít nhất có thể tạm thời né tránh Lăng Phong, hiện tại cậu cũng rất xấu hổ. Trong phòng tắm hơi nước mù mịt, Mặc Vân Hi mệt mỏi tựa vào bồn tắm, tay không tự giác xoa vòng tinh thạch màu đen trên cổ. Đời trước trên lưng cũng đeo một bí mật như vậy, bất quá có ông nội cùng cậu đối mặt, cậu chưa từng cảm giác được bất an cùng sợ hãi, nhưng đời này, Lăng Phong là người có thể tin tưởng sao? Giống như ông nội, vô điều kiện giúp cậu giữ bí mật, thậm chí bảo hộ còn bảo vệ cậu sao? Cũng giống như ông nội chờ cậu sao?

Lần tắm này Mặc Vân Hi cọ cọ xát xát khá lâu, thời điểm khi cậu khoác áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, kinh ngạc nhìn Lăng Phong tựa vào đầu giường tra tư liệu, “BOSS…”

Lăng Phong đóng máy thông tín, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Thực chậm, ta còn nghĩ cậu đã chết đuối trong bồn tắm.”

… Này xem như cười lạnh sao? ! Đây là Lăng Phong ở chủ động giảm bớt không khí?

“Còn không lại đây, gối ôm.” Nói xong, Lăng Phong dẫn đầu nằm xuống, cực tự nhiên vươn cánh tay trái.

Mặc Vân Hi giật mình nhìn Lăng Phong, chậm rãi bò lên giường, gối lên cánh tay Lăng Phong vươn trên, “BOSS, tôi nghĩ ngài ~ sẽ không đến đây.”

“Hừ, bất quá chỉ là có chút năng lực, đã nghĩ cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân?” Một bàn tay to khác vòng lên thắt lưng Mặc Vân Hi, “Nấu cơm, gối ôm, cậu sẽ không thể nhàn hạ, cậu là nô lệ của ta, cả đời đều là của ta.”

Mặc Vân Hi không biết cậu hiện tại nên khóc hay nên cười, chỉ có thể cúi thấp đầu, “BOSS, cám ơn ngài ~ “

“Ân, ai bảo cậu là nô lệ tư nhân của ta.” Lăng Phong xoa mái tóc mềm mại của Mặc Vân Hi, “Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ bảo vệ ngươi, tin tưởng ta.”

“Ân ~ đây là bí mật của hai người chúng ta!” Mặc Vân Hi ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Phong, lúc này biểu tình Lăng Phong so với ban ngày thì nhu hòa hơn rất nhiều, ánh mắt sâu và đen sắc nhìn cậu, có chân thật đáng tin kiên định, làm cho Mặc Vân Hi tâm tình bình ổn lại, người này, cậu có thể tín nhiệm! Anh ta sẽ bảo hộ cậu!

Nhìn thiếu niên trong lồng ngực, hướng anh lộ ra nụ cười hoàn toàn tin cậy không hề phòng bị, Lăng Phong không tự giác cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Mặc Vân Hi, “Ngủ đi, ngày mai chúng ta xuất phát đi Ao Luosai Messi Zell.”

Mặc Vân Hi giật mình thất thần, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, Lăng Phong tựa hồ đã ngủ? Ai? Này tính là gì? Hôn sao? Là hôn đúng không? ! Trời ạ, Lăng Phong cư nhiên hôn cậu! Tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng mà chạm lên trán trán, nhưng ~ nhưng ở thế giới này dắt tay đều phải tị hiềm, vậy cái này tính sao đây? !

Cậu lén lút nhìn mặt Lăng Phong ngủ say, không có sự sắc bén khi đối mặt với dị thú, không có sự nghiêm túc khi trách cứ mình, cũng không có loại cự tuyệt người khác đến gần, Lăng Phong như vậy, ngoài ý muốn xinh đẹp… Đêm nay, Mặc Vân Hi mất ngủ.

Sáng sớm nếm qua bữa sáng, Mặc Vân Hi liền đem căn tu ngày hôm qua tiểu dược thảo đưa lấy tất cả ra khỏi không gian, kỳ thật, bỏ qua việc bí mật bị người khác phát hiện, cậu đối năng lực có thể cùng dược liệu trao đổi này rất là kinh hỉ ! Tóm lại trước khi biết rõ ràng đây là dược liệu gì, sau đó lại đi xác nhận có phải dược liệu nuôi trồng cũng có thể cùng cậu câu thông ý thức?

Mặc Vân Hi ở trên mạng tìm kiếm tìm hơn nửa ngày, thủy chung không có tìm được dược liệu tương tự tiểu dược thảo, đây rốt cuộc là cái gì? Đột nhiên, cậu chợt nhớ đến chủ quản thu mua Dư Văn Thanh của tiệm dược An Bối, ông ta phụ trách thu mua dược liệu, hẳn là có thể nhận ra những cái này.

Lăng Phong đang ở thư phòng cùng Tề Vũ trao đổi chuyện ở Ao Luosai Messi Zell, Mặc Vân Hi gõ cửa.

“Vào đi.”

Đẩy cửa ra, Lăng Phong cùng Tề Vũ đang ngồi ở trên ghế sofa tay cầm tư liệu, Mặc Vân Hi ngượng ngùng nói, “BOSS~ ngượng ngùng, quấy rầy hai người rồi, tôi muốn biết chúng ta khi nào thì đi?”

“Buổi chiều 3 giờ, có một chuyến bay đến Ao Luosai Messi Zell.” Lăng Phong nhíu mày nhìn cậu, “Như thế nào? Có việc?”

“A, tôi muốn ra ngoài, đại khái hơn một giờ sẽ trở về, có thể chứ?” Cậu muốn đến tiệm dược An Bối xem đây rốt cuộc là loại dược liệu gì.

Lăng Phong trầm mặc, Tề Vũ lên tiếng trước, “Ha ha, Phong cậu đưa Vân Hi đi đi, còn lại giao cho tôi là được.”

“Ngạch ~ cám ơn, không cần, tôi chính là đi tiệm dược, hai người còn có việc, tự tôi đi là được.” Mặc Vân Hi thật sự cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì, không cần người đi cùng.

Ai biết bên này Lăng Phong đã muốn đứng dậy, “Đi thôi, ta đưa cậu đi.”

“… Được, cám ơn BOSS.” Nếu Lăng Phong đã quyết định, bình thường cậu có nói gì nữa cũng vô dụng, hơn nữa có xe để đi nhờ sao lại không đi chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.