Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 35: Chương 35




Chương 35

Trên phi xa, Mặc Vân Hi vô tình ngáp, trong mắt nước mắt lưng tròng, Lăng Phong nhìn mà buồn cười một trận, “Giờ giảng của giáo sư nhàm chán như vậy?”

Vừa nghĩ tới tiết “Dược nguyên lý luận khảo chứng” vào buổi chiều, Mặc Vân Hi liền đau đầu, “Trời, tôi đối với tiết lý luận thật không có cách nào, giáo sư kia còn là một ngốc đầu! Một khối đầu trơn bóng ở trước mắt tôi chuyển a chuyển, hơn nữa nội dung nhàm chán, không ngủ tôi còn bội phục mình nữa là.”

“Nga? Không phải là bởi vì giáo sư không đẹp?” Lăng Phong trêu ghẹo nói.

Mặc Vân Hi dùng một loại ánh mắt ngài thực nhàm chán liếc mắt nhìn Lăng Phong, “Chú ý lái xe, tôi trước ngủ một hồi.”

Phi xa chạy vào một bãi đỗ xe lớn của khu tây thành phố Ao Lousai Messi Zell. Các tòa nhà lớn ở Ao Lousai Messi Zell phần lớn thiết kế độc cụ, kiến trúc cao khuất trong mây, có vẻ rất không thu hút, hơn nữa cũng không phải loại phong cách Âu Châu hoa mỹ, mơ hồ lộ ra một cỗ cảm giác rách nát lâu năm thiếu tu sửa.

Mặc Vân Hi xuống xe, nhìn tòa nhà lớn cũ nát có điểm thất vọng, “Còn nói đây là thị trường bán sỉ dược liệu lớn nhất Ao Lousai Messi Zell, khi dễ tôi không biết gì sao?”

“Đi vào nhìn xem đi, có lẽ là đúng nơi rồi.” Lăng Phong dừng xe, dẫn đầu đi vào thang máy, tuy rằng anh chưa từng tới nơi này, nhưng mơ hồ nhớ có thủ hạ là dược sư nhắc qua.

Nháy mắt khi từ trong thang máy đi ra, Mặc Vân Hi liền choáng váng, thật sự là rất đồ sộ, tuy rằng còn cách một cánh cửa thủy tinh, nhưng vị thuốc đông y nồng đậm có thể nói là phun dũng mà ra, ngay cả Lăng Phong cũng không tự giác cau mũi, nơi này hương vị quá nồng.

Mặc Vân Hi khẩn cấp vào cửa, nhìn các tầng quầy hàng tất cả đều là dược liệu bày biện nghiêm chỉnh, có chút kích động nói không ra lời, đây quả thực giống như dược thị trước kia ông nội dẫn cậu đi!

Đống lớn dược liệu bất đồng đã được xử lý tốt chỉnh tề chất trong dược đấu, trong quầy hàng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhân viên công tác đang giúp khách ước lượng dược liệu, khách hàng thoạt nhìn đều mặc đồ như dược sư, chọn lựa dược liệu đều biểu hiện ra là người trong nghề.

“Hai vị khách nhân khỏe, xin hỏi hai vị cần dược liệu gì? Tôi có thể mang hai vị đi dạo.” Một nhân viên công tác mặc đồng phục tiến lên cùng Lăng Phong, Mặc Vân Hi chào hỏi.

“Nga ~ ngượng ngùng, xin hỏi nơi này có vị chủ quản nào gọi là Mạch Ni Tư không? Chúng tôi hôm qua hẹn hôm nay gặp mặt tại đây.” Mặc Vân Hi mở miệng hỏi, Mạch Ni Tư này chính là người Dư Văn Thanh giới thiệu cho cậu trước khi cậu rời khỏi Seterr thành.

Nhân viên công tác mỉm cười trả lời, “Có, nếu đã hẹn trước chủ quản Mạch Ni Tư thì mời ngài chờ một chút, tôi đi thông báo.”

“Được.”

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên cao gầy mặc đồng phục thâm sắc đi ra từ trong thang máy. Người đàn ông trung niên trước nhìn đến chính là Lăng Phong đứng ở cửa. Một thân đồng phục khoa dị năng chiến đấu của học viện Saint Ovendo, ánh mắt khôn khéo đảo qua băng tay ngọc bích của Lăng Phong, sau đó mới chú ý tới Mặc Vân Hi mặc đồng phục khoa dược học bên cạnh Lăng Phong, nhìn băng tay hình con rùa tượng trưng cho ban D, lại có chút ẩn ẩn hưng phấn.

Ông làm việc ở đây đã lâu, tự nhiên biết học viên ban A khoa dị năng chiến đấu học viện Saint Ovendo không người nào không phải là nhân trung long phượng, tiền đồ lại bất khả hạn lượng, nếu như có thể kết giao một người, sau này xem như cũng có quan hệ với nhân vật lớn, mà ban D, ở trong mắt ông, có thể hình dung bằng hai chữ “Dê béo“. Mang theo băng tay ban D học viện Saint Ovendo đến thị trường, quả thực giống như là dê béo nhỏ run rẩy giữa bầy sói.

Lăng Phong đã sớm phát hiện một tầm mắt làm người ta không quá thoải mái, ánh mắt sắc bén đảo qua, làm cho người trung niên cả người chấn động, nhưng lại lập tức thay một bộ tươi cười thân thiết nhiệt tình, tiến đến, “Ngài khỏe, tôi là chủ quản Mạch Ni Tư, xin hỏi cậu là Mặc Vân Hi?”

Mặc Vân Hi lễ phép trả lời, “Đúng vậy, tôi chính là Mặc Vân Hi, là quản lí Dư Văn Thanh giới thiệu tôi tới.”

“Ha ha, nếu là Tiểu Dư giới thiệu tới, mọi người liền không phải người ngoài, có cái gì cần, cậu cứ việc nói.” Mạch Ni Tư nhiệt tình nói, ngược lại đối với Lăng Phong, “Vị này chính là bạn của cậu Mặc?”

“Xin chào, Lăng Phong.” Lăng Phong gật đầu, “Tôi chỉ đưa cậu ấy đến đây, không cần tiếp đón, hai người cứ nói chuyện.”

“Nga, được ~ được ~~” thấy Lăng Phong thái độ lạnh lùng, Mạch Ni Tư cũng không quá để ý, nhóm người thiên chi kiêu tử đều là rất ngạo khí, ông cân nhắc thiệt hơn, việc buôn bán vẫn là kiếm tiền quan trọng nhất, “Cậu Mặc lần này tính toán mua những thứ gì? Nơi này tôi còn có thể làm chủ, chỉ cần không phải dược liệu đặc biệt quý hiếm, bình thường cũng có thể chiết khấu cho cậu 8.5, cậu thấy thế nào?”

“Cám ơn chủ quản Mạch Ni Tư!” Chiết khấu 8.5 tiện nghi không ít, tuy rằng không phải tiền Mặc Vân Hi, nhưng cậu cũng biết dược liệu so với thực vật thiên nhiên cùng quần áo và vân vân quý hơn nhiều, hơn nữa nếu như là làm dược thiện cùng rượu thuốc, là phải trường kỳ tiêu hao. Lăng Phong cho cậu thẻ phụ thuộc, cậu biết đều là do Lăng Phong tự mình làm nhiệm vụ kiếm được nên càng tận lực tiết kiệm, “Chủ quản, tôi lần này chủ yếu là muốn mua một ít dược liệu dược tính ôn hòa, thích hợp làm dược phẩm bổ dưỡng, ha ha~ đây là đề bài giáo sư giao để nghiên cứu, còn phải làm phiền ngài nhiều.”

“Nga, không sao không sao, tôi đưa các cậu đi chọn.” Mạch Ni Tư thuần thục xuyên qua phần đông các gian quầy hàng, mang theo bọn Mặc Vân Hi đi vào trong đó một cái đi ra, “Quầy hàng hai bên trái phải đều là dược liệu 1-3 cấp thích hợp dùng để làm dược phẩm bổ dưỡng, đương nhiên là có chủ tài cũng có phụ tài, cụ thể sẽ xem thứ mà cậu Mặc cần, dược phẩm cao cấp đều ở trên lầu, bất quá người anh em mới vừa đến Ao Lousai Messi Zell, hẳn là tân sinh đi, lấy dược liệu 1-3 cấp luyện tập và vân vân thì sẽ có lợi ích thực tế.”

“Ân, cám ơn Mạch Ni Tư chủ quản, tôi trước tùy tiện nhìn xem được không?” Mặc Vân Hi thực đồng ý lời Mạch Ni Tư. Cậu ở thế giới giả tưởng tìm hiểu tri thức cơ bản đến mấy chục chủng dược liệu nhưng phần lớn là dược liệu cấp thấp từ 1-3 cấp, dùng dược liệu cấp cao để luyện tập giá cả thật sự rất cao, không nói đến lãng phí, dùng không tốt còn dễ dàng gây ra vấn đề, cho nên dược liệu cấp thấp thích hợp nhất để nghiên cứu làm dược thiện cùng rượu thuốc.

“Không thành vấn đề.” Mạch Ni Tư đưa cho Mặc Vân Hi một cái giỏ đựng dược, bên trong chia làm 6 ô vuông nhỏ, “Cậu nếu vừa ý dược liệu nào có thể bỏ vào cái giỏ này, lát nữa có thể cân trọng lượng.”

Mặc Vân Hi tiếp nhận giỏ dược, mỉm cười cảm ơn, liền bắt đầu nhìn từng quầy hàng một.

Mạch Ni Tư mỉm cười theo sát phía sau Mặc Vân Hi, bọn họ nơi này là bán sỉ, trừ bỏ một ít dược liệu cao cấp, dược liệu cấp bậc thấp thông thường đều là đặt chung một chỗ với nhau để bán, hơn nữa đối với dược liệu trong đại sảnh này, phẩm chất tốt trong đó sản lượng là rất ít, rất nhiều dược liệu phẩm chất tốt đã bị dược sư các công ty chọn mang đi, một ít cố định cung ứng cho một ít tiệm dược cùng các hộ khách lớn, còn lại muốn chọn được thứ tốt hoàn toàn phải dựa vào kinh nghiệm của dược sư, mà ông tin rằng, tuổi tác cùng tư chất Mặc Vân Hi như vậy, nhất định là coi tiền như rác.

Mặc Vân Hi mỗi chủng dược liệu đều phải vừa nhìn vừa ngửi. Nhìn một cái, thậm chí đôi khi còn có thể nhẹ nhàng liếm liếm, mấy động tác này Mạch Ni Tư chỉ coi đó là mô phỏng lại động tác của người khác mà thôi, ông không tin thằng nhóc này có thể chọn ra cái gì tốt.

Mà Mặc Vân Hi thì lại kinh ngạc phát hiện, trong các loại dược liệu có một sự khác biệt vi diệu, nó khó có thể hình dung bằng lời nói, chỉ có thể nói đó là một loại giống với dòng năng lượng lưu động, trong thế giới giả tưởng phương pháp chọn lựa hữu hiệu nhất, đơn giản là xem hình, kiểm tra màu sắc, còn có ngửi hương vị, đến phán đoán tuổi dược liệu, dược tính mạnh yếu, cùng với trong quá trình gia công cất giữ có đánh mất dược hiệu hay không.

Mặc Vân Hi ở trong thế giới giả tưởng đều tự mình luyện tập qua, bất quá cậu không nghĩ tới chính là, cho dù là nguyên dược liệu đã trải qua gia công xử lý, cậu vẫn có thể cảm nhận được một ít năng lượng dao động gì đó, điều này làm cậu dị thường hưng phấn.

Trong đống dược liệu có một bộ phận Mặc Vân Hi biết, tỷ như cổ linh chi, bạch trúc, tuyết tùng sa, thu mộc lê, hồng mạn quả… nhưng đại bộ phận cậu chưa từng thấy qua, cho nên Mặc Vân Hi đụng tới dược liệu chưa thấy qua có năng lượng dao động mạnh một chút thì sẽ liếm liếm một chút. Lại nói tiếp cũng thật khoa trương, cho dù chưa thấy qua, thân thể cũng có thể sinh ra phản ứng mơ mơ hồ hồ với dược hiệu, giống như là rượu dưỡng khí của Lăng Phong, tuy rằng có thể không được đầy đủ, nhưng cơ bản cũng có thể đoán được dược tính chính đến bảy tám phần.

Đi một vòng qua hai hàng quầy hàng Mặc Vân Hi chưa chọn cái gì, Mạch Ni Tư cũng không sốt ruột, nói với cậu vài câu rồi gọi tới một nhân viên bình thường làm việc cùng, trước hết đi nơi khác, lát nữa kết toán thì quay lại.

Lăng Phong thì lại rất có hưng trí theo sát Mặc Vân Hi, nhìn cậu cẩn thận chọn lựa, trong chốc lát nhăn mặt nhăn mũi, trong chốc lát gật gật đầu, rất thú vị. Anh phát hiện chỉ cần tiếp xúc với dược liệu, Mặc Vân Hi liền có hứng thú rất lớn, hơn nữa nhớ tới đây là đang vì anh chọn lựa chế nguyên liệu nấu dược thiện, Lăng Phong liền một chút cũng không cảm thấy phiền, xem ra Vân Hi thực để bụng chuyện của anh.

Bất tri bất giác đã hơn hai giờ trôi qua, giỏ dược nhỏ của Mặc Vân Hi đã đầy. Cậu chọn hồng mạn quả, cổ linh chi cộng thêm năm loại dược liệu, trong đó một loại là tuyết chi mai cậu chưa thấy qua, nhưng cỗ năng lượng dao động ôn nhuận làm cho cậu cảm giác thực thoải mái, dược tính cũng thuộc loại tẩm bổ ôn hòa, thanh huyết giải độc, cho nên cũng phóng tâm mà chọn lựa cho vào một ô vuông. Đương nhiên có rất nhiều dược liệu cậu chưa thấy qua, Mặc Vân Hi đều nhất nhất nhớ kỹ, tính toán trở về nghiên cứu dược tính cụ thể rồi sẽ chọn mua vào lần sau.

Lúc Mạch Ni Tư cười tủm tỉm tiếp nhận giỏ dược của Mặc Vân Hi, tự mình ước lượng cho cậu, liền chấn kinh. Bằng gần hai mươi năm kinh nghiệm của ông, dược liệu Mặc Vân Hi chọn lựa phẩm tương không có chỗ nào là không phải vô cùng tốt, hơn nữa tuổi đều là tương đối lớn, thời gian hái và gia công lại đều là gần đây. Khi ông cân đến loại dược liệu thứ ba, ông đã xác định thiếu niên này không phải dựa vào vận khí hay trùng hợp để chọn, giống như quả tuyết chi mai nhỏ này, bởi vì dược hán dùng số lượng khá lớn, giá cả cũng không thấp, ở trong đại sảnh số lượng dược liệu xấu với dược liệu tốt tỷ lệ là 20:1, tỷ lệ như vậy, đứa bé này cư nhiên chọn lựa ra gần 100g loại ưu phẩm. Ánh mắt này cho dù là dược sư chủ quản dược hán của bọn họ cũng khó mà làm được.

“Vân Hi a, cậu trước kia có tiếp xúc qua dược liệu sao? Tôi thấy cậu chọn dược liệu phẩm chất đều rất tốt, ha ha, thật sự rất lợi hại a.” Mạch Ni Tư ra vẻ thoải mái mà hỏi, thân thiết đến mức xưng hô cũng sửa lại.

Mặc Vân Hi lúng túng nói, “Chỉ tiếp xúc qua vài loại, thời điểm ở Seterr thành, lúc ấy cái gì cũng đều không hiểu, đều dựa vào trực giác đoán, vẫn là Dư quản lí dạy tôi không ít, ha ha.”

Dư Văn Thanh sao? Hừ ~ vốn tưởng rằng giới thiệu cho ông đây một con dê béo, ai biết là tiểu hồ ly, “Ha ha, Vân Hi thiên tư thật không tồi, làm thuốc có đôi khi trực giác cũng là rất trọng yếu.”

“Ân, chủ quản Mạch Ni Tư, chi phí của tôi thế nào? Tôi còn muốn về nhà nấu cơm, ngượng ngùng.” Mặc Vân Hi nhìn thời gian, cư nhiên bất tri bất giác đã hơn 6 giờ.

“Ngạch ~~” Mạch Ni Tư sửng sốt, Mặc Vân Hi thân là ban D Saint Ovendo đặc biệt chiêu sinh, xuất thân ít nhất cũng có thể là một thiếu gia, như thế nào còn phải vội về nhà nấu cơm? Tìm cớ cũng phải tìm cái nào đáng tin một chút, thằng nhóc thối này, chiếm được tiện nghi liền vội rời đi, bất quá vẫn thân thiết nói, “Ân, đã tính xong rồi, tổng cộng là 27W đồng liên bang, tôi giúp cậu bọc lại.”

“Tốt, cám ơn, đúng rồi, đây là đã chiết khấu rồi sao?”

Mạch Ni Tư trên trán gân xanh nhảy dựng, cơ thịt đau nhức nhưng vẫn cười nói, “Đúng vậy, là đã chiết khấu, nơi này có danh sách.” Muốn nói nếu lấy phẩm chất dược liệu để tính, cho dù là không chiết khấu mà bán cho dược hán thì cũng không kiếm được bao nhiều, lần buôn bán này hiển nhiên là mệt.

Tiếp nhận dược liệu đã được đóng gói tốt, Mặc Vân Hi cảm thấy mỹ mãn bỏ vào không gian, “Cám ơn Mạch Ni Tư chủ quản, về sau tôi nhất định còn tìm ngài, nếu đồng học của tôi muốn mua tôi cũng sẽ giới thiệu cho ngài.”

Mạch Ni Tư bất đắc dĩ cười đưa cho Mặc Vân Hi một tấm thẻ trong suốt, “Đây là thẻ hội viên, bình thường khách trường kỳ hợp tác mới có thể có được, bên trong tôi đã đặt ra điều khoản chiết khấu, cậu lần sau trực tiếp dùng cái này kết toán là được.”

Mặc Vân Hi kích động tiếp nhận thẻ, coi như bảo bối mà cất kỹ, này có thể tiết kiệm không ít tiền đâu, “Cám ơn! Tôi sẽ tới thường xuyên!”

Mạch Ni Tư đưa hai người ra ngoài nghe thế kém chút đã té ngã, “Ha ha, tự nhiên hoan nghênh~~ hai vị đi thong thả a!”

Vừa về đến nhà, Mặc Vân Hi liền khẩn cấp đem dược liệu chuyển ra, chọn một miếng thu mộc lê để đôn tuyết nhĩ thái cho Lăng Phong. Tuyết nhĩ thái này giống như ngân nhĩ trên địa cầu, ăn giòn giòn ngon miệng, cũng là loại thực vật ký sinh, mà thu mộc lê có công hiệu thanh tụ huyết, nhuận phế, đối với thương thế hiện tại trên người Lăng Phong là không thể tốt hơn.

Lăng Phong nghe xong Mặc Vân Hi giới thiệu, cũng là thực thỏa mãn ăn hơn phân nửa bát, hơn nữa trong hương vị nhẹ nhàng khoan khoái mang chút ngọt kia tựa hồ ấm vào trong lòng.

Sau bữa cơm chiều, Mặc Vân Hi đem tuyết chi mai tẩy trừ sạch sẽ, lại tinh tế hong khô, dùng dao nhỏ khứa vài nhát trên mấy quả mơ.

Lăng Phong tắm xong thì thấy Mặc Vân Hi tìm gì đó trên mấy bình rượu của mình, mỗi bình rượu đều phải mở ra vừa nhìn vừa ngửi, rất ngạc nhiên, “Tìm cái gì?”

“Ân, tôi muốn tìm một bình rược thành phần dược vật tinh khiết để ngâm rượu mơ.” Mặc Vân Hi một bình ngửi nhửi, nhiều ít đều có thành phần dưỡng thân, xem ra bình thường Lăng Phong uống rượu nhiều cũng là vì tu luyện.

Lăng Phong lấy một bình rượu được đóng gói tinh xảo từ trong tủ rượu ra đưa cho Mặc Vân Hi, “Này thế nào, không qua gia công, mát lạnh cam thích, Tề Vũ làm.”

Mở lớp vỏ gói ngoài, Mặc Vân Hi mở nắp chai ngửi ngửi, ân, thật là thơm, cư nhiên có mùi rượu đế, nếm một ngụm nhỏ, thật sự mát lạnh giống như cam tuyền, “Không sai, thật tốt, thích hợp ngâm rượu mơ nhất.” Mặc Vân Hi do dự, “Bất quá… Xem cách đóng gói hẳn là rất quý đi, vạn nhất thất bại…”

“Cậu cầm ngâm rượu đi, rượu này đối với việc tu luyện là vô dụng, ta bình thường cũng không uống.”

“Vâng, được.” Mặc Vân Hi cũng không lằng nhằng, cậu biết để ngâm rượu thuốc tự nhiên rượu đế là thích hợp nhất, dù dùng rượu này ngâm thì hương vị khẳng định không chính tông. Cậu lấy ly đế dài, đổ rượu hơn phân nửa chén rồi đặt ở bên cạnh bàn, sau đó cẩn thận đem một quả tuyết chi mai bỏ vào.

Nhìn Mặc Vân Hi bộ dáng cẩn thận, sợi tóc màu đay nhẹ nhàng rũ xuống trán, vì cúi đầu mà cần cổ tế bạch lộ ra một đường cong tuyệt đẹp mê người, Lăng Phong liếm liếm môi, cảm thấy có chút miệng khô, tùy tay cầm lấy ly rượu bên cạnh bàn uống hết.

Bỏ quả mơ cuối cùng vào bình, Mặc Vân Hi cẩn thận che lại miệng bình, lại tìm một ít băng dán đem miệng bình dán kín, rốt cục thở phào một cái. Một đôi tay hữu lực bò lên thắt lưng cậu, từ phía sau lưng đem cậu ôm vào trong lồng ngực, hơi thở nóng cháy phả vào sau gáy, còn mang theo mùi rượu nồng đậm.

Mặc Vân Hi ngây người một cái, lỗ tai đã muốn biến thành màu phấn hồng, “Này ~~ ngài làm gì vậy?”

Lăng Phong cắn cắn thùy tai tinh tế màu phấn hồng, “Có chút không thoải mái, tác dụng phụ đi…”

Mặc Vân Hi vô lực đảo cặp mắt trắng dã, “Thật là, lần này là thu mộc lê thanh nhiệt, hòa thượng mỗi ngày đều có thể ăn, buông ra…”

“Ân ~ vậy cũng có thể là rượu này rất nóng…” Lăng Phong dùng âm thanh trầm thấp ám ách nói bậy bạ.

Mặc Vân Hi nhìn nhìn ly rượu đã cạn đáy, chẳng lẽ thật sự là nồng độ rượu cao? Bất quá, cậu khi nào thì phải phụ trách giải quyết loại vấn đề này?

“Ngài ~ ngài buông ra trước đã, tắm nước lạnh tắm thì tốt rồi!” Mặc Vân Hi trốn tránh Lăng Phong ghé vào lỗ tai hắn, miệng lưỡi đốt lửa, thực nóng, trong lòng đều ngứa ngáy.

Gặp Lăng Phong bất vi sở động, Mặc Vân Hi vừa thẹn vừa giận, ra sức tránh ra, xoay người quay mắt về phía Lăng Phong, tức giận gọi, “Này, anh đủ rồi đó! Ông đây cũng là đàn ông, cũng sẽ có phản ứng ! Anh một vừa hai phải thôi!”

Mới vừa rống xong, Mặc Vân Hi liền hối hận, cậu quên mất Lăng Phong mặc dù mặt than, nhưng trong tâm cũng là một tên lưu manh không hơn không kém. Chỉ thấy Lăng Phong mắt đen vô hạn ôn nhu nhìn cậu, cánh tay dùng sức đem cậu ôm càng gần, cái trán dựa vào Mặc Vân Hi, cơ hồ là trán dán trán, khàn khàn nói, “Ta giúp cậu…”

“Ai cùng anh… Ngô…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.