Xuyên Việt Chi Đại Luyện Đan Sư

Chương 61: Chương 61




Chương 61

Ban đêm, lấy được hạt giống Mặc Vân Hi lôi kéo Lăng Phong vào bạch ngọc không gian.

“Phong, em muốn ở trong này thử trồng dược thực, nhưng là còn cần làm khu cách ly, dược thực bình thường cũng có ý thức lãnh địa cùng tính công kích.” Mặc Vân Hi cười hì hì nhìn Lăng Phong, nếu muốn ở bạch ngọc không gian gieo trồng dược thực, trừ cậu ra, Lăng Phong chính là sức lao động duy nhất trước mắt.

Lăng Phong buồn cười nhìn Mặc Vân Hi khoe mã, sủng nịch nói, “Được, ngày mai anh đi mua vật liệu làm cách ly, trước thú triều giúp em chuẩn bị cho tốt.” Nghĩ đến sắp phải tách ra một thời gian ngắn, Lăng Phong từ nhỏ đã quen độc lai độc vãng, không thể tưởng được chính mình hiện tại thế nhưng lại có chút không muốn, đây là cái gọi là vướng bận sao?

Thú triều, hiện tại không thể nghi ngờ là từ Mặc Vân Hi ghét nhất, sau khi yếu cầu muốn đi cùng bị cự tuyệt lần thứ N, cậu rốt cục quyết định không làm cục nợ của Lăng Phong, “Phong, em làm rất nhiều thuốc khôi phục tinh thần lực cùng viên dinh dưỡng, anh nhất định phải mang theo, em đều dùng ý thức lực gia công, tuy rằng Blaine nói thêm tinh thần lực vào rất lãng phí, nhưng tốc độ khôi phục cùng hiệu quả bổ sung tinh thần lực đều cực kỳ tốt.”

Mặc Vân Hi từ trong không gian lấy ra một đống bình bình lọ lọ, nghĩ nghĩ, lại nhìn bốn phía, “Phong, nếu không anh mang bạch ngọc không gian đi đi, thật sự không được liền trốn vào đây, có thể dùng để bảo mệnh!”

Nhìn Mặc Vân Hi ở bên vội cùng suy nghĩ thay mình, Lăng Phong nói không cảm động là giả, nhẹ nhàng kéo Mặc Vân Hi ngồi xuống bên một bờ ruộng, “Vân Hi, không gian em giữ lại, nếu gặp nguy hiểm liền trốn vào, chỉ khi nào khẳng định là em an toàn, anh mới có thể an tâm làm việc.”

Mặc Vân Hi nhẹ nhàng gật gật đầu, cậu cũng biết gần đây có người theo dõi mình, nếu không Lăng Phong cùng Tề Vũ cũng sẽ không theo sát cậu như vậy, “Phong, khi nào thì xuất phát?”

“Cuối bốn tuần nữa, sau khi thi cuối kỳ phải khởi hành.” Lăng Phong thanh âm rất nhẹ, ôm chặt Mặc Vân Hi đang lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, bốn phía phong cảnh như họa, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất tươi mát, Vân Hi cho anh cảm giác luôn mềm mại ấm áp, khiến anh có loại cảm giác vớ vẩn cứ đợi ở trong này cả đời như vậy cũng không sai.

Ngày hôm sau khi Herman đến sở nghiên cứu, Mặc Vân Hi mang theo mấy phần dược thiện cùng rau xào buổi sáng cố ý làm, giữa trưa hướng nhân viên công tác của Herman mượn phòng bếp riêng hâm nóng lại.

Khi mang lên từng đĩa thức ăn tỏa hơi nóng lên bàn ăn, Herman cùng Blaine đã kinh ngạc nói không ra lời, thế nhưng lại có phương pháp xử lý phong phú đặc biệt như vậy, bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua.

“Khụ, sư phụ, sư huynh, dược thiện tất nhiên là tốt, nhưng không thể ăn nhiều trong một lần, cho nên em còn làm cá kho, sườn xào chua ngọt sa, hai người đừng khách khí.” Mấy món này đều là món cậu và Lăng Phong thích nhất, Mặc Vân Hi tin tưởng Herman bọn họ cũng nhất định sẽ bái phục tài nấu nướng của mình, “Còn có hai chén thuốc bổ này, là cố ý đôn cho hai người.”

Mặc Vân Hi cười hì hì đem hai chén thuốc nhỏ đưa tới trước mặt Herman cùng Blaine, “Sư phụ đây là đường phèn đôn tuyết cáp dùng dầu từ ống dẫn trứng của băng thiềm (cáp = thiềm = con cóc), mặc dù có điểm … thế nhưng thật sự rất bổ dưỡng!”

Herman nghe xong đúng là chưa từng đặc biệt kinh ngạc như vậy, mở chén canh ra, bên trong hồng mạn quả sau khi đôn trong suốt trong trẻo, làm cho ông ngón trỏ đại động, “Ân, Vân Hi nói không sai, dầu băng thiềm này thật ra là một dược liệu bổ dưỡng, chỉ là không nghĩ tới còn có thể ăn được như vậy.” Nói xong múc một thìa canh, thang canh vào miệng trong veo thích hoạt, mang theo vị chua của hồng mạn quả, vừa ăn Herman vừa liên tục gật đầu, ngay cả nói cũng không muốn nói.

Nhìn thấy bộ dáng Herman ăn ngon lành, Blaine cũng nhịn không được mở chén thuốc trước mặt mình ra, một mùi thơm nồng đậm phiêu tán ra, trên nước canh màu vàng sữa nổi mấy sợi râu nhân sâm, còn có một ít bạch linh cô (cô = nấm), màu sắc cực kỳ mê người, “Vân Hi, đây là?”

“Hắc hắc, sư huynh, đây là bát súp kỳ lam đặc biệt làm cho thầy, chỉ dùng xương chim ô thước ninh một buổi tối, lọc ra nùng thang lại hầm với thịt ô thước, bỏ thêm bạch linh cô cùng kỳ lam tham, bổ dưỡng mà không nhiều dầu mỡ, người trẻ tuổi uống là thích hợp nhất.” Mặc Vân Hi trong mắt hạnh xẹt qua một tia giảo hoạt, trong lòng mặc niệm, uống nhanh đi, uống nhanh đi xuống đi…

Ngửi ngửi canh thuốc, thật sự rất thơm, ngay cả Herman bên cạnh cũng cúi đầu, “Đại sư, ngài muốn hay không cũng nếm thử chút?” Blaine cười hỏi, tuy rằng hắn rất ngạc nhiên vì sao Mặc Vân Hi phải chuẩn bị canh không giống nhau cho bọn hắn, nhưng nhìn qua vẫn tương đối không tồi.

Herman nghe vậy đang muốn tiếu a a mà đem chén canh kéo qua, lại bị Mặc Vân Hi ngăn cản, “Sư phụ, đây chính là cho sư huynh, hơn nữa không thích hợp với người già, uống thuốc thiện nên nhân nhân mà dị (mỗi người ăn một bữa không giống nhau), ngài uống loại này là tốt nhất.”

Herman xấu hổ khụ một tiếng, “Ân, dùng bừa dùng bừa!” Ông cũng không muốn ở trước mặt tiểu đồ đệ tỏ ra tham ăn như vậy, bất quá thật là thơm a, ngô, con cá này cũng rất tốt!

Blaine chọn mi mắt nhìn Mặc Vân Hi gắp thức ăn cho Herman, giống như không đúng ở chỗ nào? Nhưng vẫn là do dự uống ngay một hơi, hương vị hương thuần hàm tiên, quả nhiên như Mặc Vân Hi nói đậm mà không ngấy, so với nùng thang bình thường kiểu dáng Âu Tây không biết uống ngon hơn bao nhiêu lần!

Mặc Vân Hi dùng dư quang nhìn Blaine chén canh uống đến một giọt cũng không để thừa, trong lòng vui vẻ đầy ý xấu, tuy rằng trong chén canh chỉ có mấy sợi râu nhân sâm, thế nhưng khi hầm cậu đã bỏ thêm đủ liêu, đó đều là tinh hoa được cô đọng, hắc hắc…

Một bữa cơm cứ như vậy, ăn đến khách và chủ tẫn hoan, Herman cùng Blaine hai người sờ bụng căng như cái trống, đối với tay nghề của Mặc Vân Hi đều khen không dứt miệng. Sau bữa cơm, Mặc Vân Hi lấy ra bình rượu rắn cạp nong xanh lớn, nhưng còn lâu mới đạt được hiệu quả như mong muốn.

Herman cùng Blaine không hổ là học dược, chẳng những không có một chút phản cảm nào đối với rượu rắn cạp nong xanh, ngược lại sau khi nếm thử đã sinh ra hứng thú nồng đậm đối với loại dược liệu vẫn luôn không ai phát hiện là rắn cạp nong xanh này.

“Vân Hi, em là nói thật? Rắn cạp nong xanh còn có công hiệu này?!” Herman hôm nay thật sự là kinh hỉ liên tục, nếu rượu này thực sự có công hiệu khu hàn tán thấp như Vân Hi nói, đối với dị năng võ giả nhận nhiệm vụ tu luyện vào mùa đông mà nói, vậy cũng thật sự là tin vui.

Blaine cũng nâng cằm, ánh mắt nóng bỏng nhìn mấy con rắn nhỏ vặn vẹo trong bình đặt trên bàn, “Không thể tưởng được mật rắn, xương rắn thậm chí ngay cả da rắn lột đều có dược hiệu, phát hiện được việc này thực sự rất giỏi!”

Nhìn này hai người cuồng dược học, biểu tình như muốn đem mấy con rắn nhỏ từ trong bình lôi ra nuốt sống, Mặc Vân Hi bỗng cảm thấy vô lực, “Em trong quá trình nấu ăn vô tình phát hiện, những loại dị thú khác tương tự như rắn, hẳn là cũng có công hiệu này.” Cậu hiện tại thật muốn để Lăng Phong đến đây nhìn, ai nói dị năng võ giả dũng cảm hơn luyện đan sư, quả thực cùng trước kia nghe nhà người ta nói bác sĩ ngoại khoa so với tội phạm giết người thì càng huyết tinh hơn cũng là một đạo lý!

Thời gian ở sở nghiên cứu, bình thường là buổi sáng Mặc Vân Hi vẽ biểu đồ, buổi chiều ba người cùng nhau nghiên cứu và phân tích những phần còn thiếu hoặc cần cải tiến của biểu đồ năng lượng đan dược, đương nhiên Mặc Vân Hi hoàn toàn là học tập cùng ghi chép, một chút cũng không nói xen vào.

Chính là xế chiều hôm nay trong quá trình nghiên cứu biểu đồ có chuyện nhỏ ngoài ý muốn, cùng với nói là ngoài ý muốn, không bằng nói là người nào đó tận lực sắp đặt.

Vừa mới phân tích xong giá trị sử dụng của rắn cạp nong xanh, Herman liền mở màn hình điện tử ra, mở một bản biểu đồ đan dược cấp bốn Mặc Vân Hi mới vẽ, “Viên này là xích đan cấp bốn ta luyện chế, có 11 vị thuốc…”

“Đại sư, em có chút không thoải mái, cần rời đi trước một chút.” Herman mới vừa mở miệng, đã bị Blaine đánh gãy, chỉ thấy lúc này Blaine sắc mặt ửng hồng, cái trán cùng cần cổ cũng chảy ra một ít mồ hôi lấm tấm, hô hấp cũng có chút dồn dập.

“Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào? Muốn tìm người ở phòng y tế đến khám không?” Herman thân thiết hỏi han, bộ dáng Blaine thật sự rất không thích hợp, tay đặt trên trán hắn, “Ân, thật sự có chút nóng, nhiệt độ cơ thể hơi cao, em chờ một chút, ta có thuốc hạ sốt …”

“Không cần đại sư, em chỉ cần nghỉ ngơi trong chốc lát, hẳn là uống rượu…” Ánh mắt màu xanh lam cố nén khó nhịn, lúc này hắn là người rõ ràng nhất bệnh trạng của bản thân, cùng phương thức sơ giải, cảm giác khô nóng trong cơ thể kia càng ngày càng mãnh liệt, nhưng tại sao có thể như vậy? Rượu sao? Xem bộ dáng Herman đầy mặt hồng quang, hẳn không phải là, là canh?!

Cảm giác Blaine quăng tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Mặc Vân Hi lui lui cổ, thối lui đến phía sau Herman, như thế nào lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Nhiều lắm chỉ là khô nóng một chút, chảy chút máu mũi và vân vân a, chẳng lẽ thả quá nhiều liêu? Nguy rồi, hắn còn uống rượu rắn cạp nong xanh ngay sau đó!

Nhìn thấy phản ứng Mặc Vân Hi, Blaine nếu không biết sao lại thế này thì thật là ngu ngốc, âm thầm nghiến răng, “Đại sư, em đi trước một bước, buổi tối sẽ liên lạc với ngài.” Nói xong liền vội vàng ly khai, trước khi rời đi còn hung hăng liếc mắt trừng Mặc Vân Hi một cái.

“… Thằng nhóc này, tửu lượng thực kém, còn không bằng ta ông già này, ha ha!” Herman lắc đầu cười nói, “Vân Hi, đừng quản nó, chúng ta tiếp tục, em xem nơi này, có phải cần phải phân ra hay không …”

Ngày hôm sau khi đến trường, Mặc Vân Hi vẫn luôn tâm thần không yên, ngày hôm qua cái ánh mắt oán độc của Blaine khi rời đi kia, khiến gặp ác mộng cả đêm, vừa nghĩ tới trừng phạt chờ cậu … Mặc Vân Hi hối hận a! Một lần xúc động để hận nghìn đời a!

“Phong, anh nói xem anh ta sẽ đối xử với em như thế nào?! Nếu không anh theo em cùng vào?” Mặc Vân Hi tội nghiệp túm cánh tay Lăng Phong, không chịu đi vào khu dạy học, “Em đó cũng là vì báo thù cho anh a, cùng em vào đi!”

Đồng học đi ngang qua cửa khu dạy học của khoa dược học đều hai mắt nhìn bọn họ, tư thế cùng biểu tình của Mặc Vân Hi quả thực tựa như Lăng Phong đang bắt nạt bạn học nhỏ yếu, “Chính mình đi, ai bảo em hào phóng như vậy, bình thường cũng không chịu làm cho tôi.” Trên vấn đề này, Lăng Phong một chút cũng không đồng tình với em ấy.

Kỳ thật vào bữa tối ngày hôm qua, Lăng Phong vốn định ngọt ngào hưởng dụng canh bổ Mặc Vân Hi ninh buổi sáng, lại chỉ có thấy một cái nồi rỗng, thì bắt đầu từ một khắc kia, luôn luôn giận dỗi. Anh chính là yêu cầu rất nhiều lần, Mặc Vân Hi đều kiên quyết không nấu cho anh, vốn nghĩ bé con hỏa rốt cục trước khi anh phải ra ngoài thì hiểu ra, kết quả…

“Anh anh, anh không giúp em, em nhất định phải chết!” Mặc Vân Hi đang chơi xấu, liền nghe Lăng Phong bình tĩnh nói, “Giáo sư của em tới đón em.”

A?! Mặc Vân Hi quay đầu lại nhìn, Blaine đang một bộ thần thanh khí sảng, cười tủm tỉm lắc thước dạy học, hướng bọn họ đi tới.

“Sớm a, tiểu sư đệ, sư huynh cần phải cám ơn cậu ngày hôm qua đôn một món canh ngon a, lá gan của cậu càng ngày càng lớn, ân hừ?” Thấy Lăng Phong trầm mặc đứng bên cạnh, Blaine cũng chỉ là vỗ vỗ vào tay tay, không dám đánh lên mông Mặc Vân Hi.

“Sư huynh em sai lầm rồi! Em về sau mỗi ngày cho thầy chiết xuất tinh chất dung hợp dược vật, nga, đúng rồi, em cũng vẽ cho thầy biểu đồ năng lượng đan dược có được không?” Đây là điều kiện bảo mệnh Mặc Vân Hi suy nghĩ cả đêm, “Sư huynh, vì em còn chút tác dụng, tạm tha cho em một mạng đi.” Vừa nói vừa trốn phía sau Lăng Phong.

“Hừ, cậu thật đúng là thông minh.” Blaine càng cười tươi hơn, “Cho là như vậy tôi có thể tha cho cậu sao?”

“Giáo sư, nhìn dáng vẻ của thầy, hẳn là cám ơn Vân Hi nhà chúng tôi mới đúng, không phải sao?” Lăng Phong đột nhiên mở miệng nói, theo như vừa rồi anh luôn luôn quan sát Blaine, thấy thế nào cũng giống như phải.. Ân, hơn nữa tâm tình rất tốt.

Blaine đuôi lông mày nhướng một cái, ánh mắt màu xanh lam nhìn về phía Lăng Phong, thằng nhóc này mắt cũng rất độc, “Cậu đều đã nói như vậy, thầy ở đây thật đúng là nên chuẩn bị chút tạ lễ.” Nói xong, Blaine từ trong không gian lấy ra một cái túi lớn, có thâm ý khác nhìn nhìn Lăng Phong, quăng cho anh, “Trở về cẩn thận thay tôi cám ơn sư đệ của tôi.”

Nhìn bóng dáng Blaine nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái, Mặc Vân Hi trực giác bất khả tư nghị, cái này xong rồi? Liền như vậy tha cho cậu? Liền đơn giản như vậy?”Phong, anh ta thật sự đi rồi?” Chuyện mình rối rắm cả đêm, liền giải quyết như vậy? Mặc Vân Hi hoài nghi mình là đang nằm mơ.

“Ân, đi rồi.” Lăng Phong mở túi ra liếc mắt một cái, khóe miệng nhịn không được hơi hơi gợi lên.

“Ai? Anh ta đưa cho anh cái gì? Để em nhìn xem.” Mặc Vân Hi tò mò lôi tay Lăng Phong đang cầm túi.

“Trở về cho em xem.” Lăng Phong khép miệng túi lại, đang muốn bỏ vào không gian, lại bị Mặc Vân Hi giữ lại, “Dựa vào cái gì a, đây là cho em, mau để em nhìn xem! Em hiện tại muốn xem!”

Đoạt lấy gói to, tò mò hướng bên trong cúi đầu, “…”Có thể nói là trong túi chật kín các loại công cụ, nội y tình thú, to to nhỏ nhỏ chai chai lọ lọ đều lóe ra ánh sáng thần bí mà tội ác, “Phong, ném đi!”

Lăng Phong một phen đoạt lại nhét vào không gian, vỗ vỗ đầu Mặc Vân Hi ôn nhu nói, “Đưa cho em, sao có thể ném, ngoan, đi thi trước đi, tối về nhà sẽ chậm rãi nghiên cứu.”

Chuyện này trực tiếp khiến Mặc Vân Hi trong khi thi hai môn lý luận thi sáng nay, luôn luôn phẫn hận cắn cán bút, không phát huy tốt, cậu vốn rất có lòng tin hai môn lần này có thể đạt được đến 60 điểm! Blaine chết tiệt!

Cuộc thi chấm dứt, Harvey chạy đến trước chỗ ngồi của Mặc Vân Hi, “Vân Hi, thi thế nào? Có thể đạt tiêu chuẩn không?”

Mặc Vân Hi ngơ ngác lắc lắc đầu, “Không biết.”

“Anh em? Cậu làm sao vậy?” Tiểu mập mạp thân thiết nhìn Mặc Vân Hi ánh mắt không có tiêu cự, vươn bàn tay béo béo đầy đặn quơ quơ trước mắt Mặc Vân Hi, “Này, cậu không thoải mái chỗ nào?”

“Tớ cả người đều không tốt, tớ không muốn về nhà…” Mặc Vân Hi đột nhiên kích động túm lấy cổ áo Harvey, “Người anh em, cậu nhẫn tâm nhìn tớ chết sao?”

Harvey lăng lăng lắc lắc đầu, Vân Hi đây là làm sao vậy?

“Tốt lắm, hiện tại tớ liền liên hệ với Lăng Phong, cậu nói với anh ấy hôm nay tớ muốn đến nhà cậu, cùng nhau ôn tập! Không về!” Mặc Vân Hi nói xong thì bấm máy gửi thư.

Harvey mắt nhỏ nháy mắt trừng lớn, có thể nhìn thấy hơn phân nửa đôi mắt, “Anh em, tớ cậu đây là muốn tớ chết đi?!” Nói xong ôm đầu, lảo đảo đi về chỗ ngồi của mình, “Nga, tớ cũng không khỏe, có thể bị bệnh truyền nhiễm, ai cũng đừng tới gần tớ…”

“Uy? Vân Hi sao, em đã thi xong? Tôi đi đón em.” Tút – trò chuyện chấm dứt, Mặc Vân Hi ngốc lăng nhìn máy thông tín, lập tức chết ngất ở trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.