CHƯƠNG 47. KIỆT KIỆT VẠCH TRẦN
Edit: Mỡ
Beta: Thanh Di
——————————
Dưới hang động ngầm–
“Ngươi gọi bọn ta tới, chỉ để giải quyết tên ngu xuẩn này?”
Thủ lĩnh Lang Tộc bất mãn, giữa thời tiết thế này, bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới, tưởng chuyện gì hệ trọng, kết quả là–
“Ngươi có ý kiến gì? Lúc trước Cách Tây đã nói mấy người phải nghe theo ta.”
Kiều hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nhìn đám người Lang Tộc, dù hắn chọn hợp tác với Cách Tây, nhưng vẫn chẳng có chút hảo cảm với Lang Tộc. Đương nhiên, cũng sẽ không có sắc mặt tốt với thủ hạ Cách Tây.
” Ngươi–”
Thú nhân nọ bị nghẹn tức, sắc mặt trở nên khó coi, khoảng thời gian gần đây bọn hắn bị Kiều sai sử không ít, trong lòng hiển nhiên đầy bất mãn. Giống cái tướng mạo xinh đẹp thì sao chứ? Nếu như không phải vì mệnh lệnh tộc trưởng, hắn đã sớm nuốt gọn tên cao ngạo này vào bụng rồi.
“Nói nhiều vậy, hẳn là ngươi muốn kéo dài thời gian nhỉ! Tiếc quá, ta sẽ không mắc lừa đâu.”
Dụi đôi giày bết máu lên quần áo Giang Tiều, thoả mãn ngắm nhìn giày sạch sẽ trở lại, dáng vẻ tươi cười của Kiều càng thêm vặn vẹo dữ tợn. Nói đoạn, hắn rút thanh Thú Cốt Đao trong áo choàng ra.
“Nếu không phải vì thời gian quá gấp, ta cũng muốn chơi với ngươi từ từ, một đao giết luôn quả thật rất không thú vị.”
Thanh âm dịu dàng như tình nhân đương lúc thì thầm, một tay Kiều mân mê cổ họng Giang Tiều, gấp gáp muốn được thấy máu tươi từ phụt ra từ đây. Cảnh tượng ấy, nhất định rất đẹp.
” Khoan….khoan đã, chờ chút–”
Mắt thấy đao sắc bén định đâm xuống, Giang Tiều chỉ cảm thấy yết hầu căng lên, liều mạng rống to.
Không ngờ, bị hắn hét giật mình, Kiều ngừng lại thật. Nhìn một kẻ sắp chết giãy dụa lần chót cuối cùng vẫn là uổng công, cũng không tệ lắm. Hắn thử nghe xem Giang Tiều còn có thể nói cái gì — thêm một đao cũng chẳng mất bao nhiêu thì giờ.
“Ngươi biết rõ, Y Ân thích ta……” Lưng Giang Tiều đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn liều mạng điều động đại não, nghĩ nhanh xem phải nói gì để tạm thời bảo trụ mạng nhỏ.
“Không sao, ngươi chết đi rồi, tất cả sẽ chấm dứt.”
Kiều vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm cánh môi mỏng, ánh mắt ngập tràn sung sướng.
“Ta chết rồi, Y Ân cũng không sống được.”
Giang Tiều nói lời này vốn mang hàm nghĩa khác, ý hắn là, dựa theo truyền thống thú nhân, nếu bạn đời chết, thông thường nửa còn lại cũng sẽ không sống một mình.
Chỉ là hình như Kiều đã lý giải thành ý tứ khác, tay nắm chuôi Thú Cốt Đao run bần bật, hắn thấp giọng thì thào–” Các ngươi đã ký kết huyết khế?”
Huyết khế? Là cái gì? Giang Tiều mê mang, hắn căn bản cũng không biết. Bất quá, hiện tại cũng chỉ có thể dựa theo Kiều mà diễn tiếp.
Cái gọi là huyết khế, kỳ thật là lời thề dưới danh nghĩa Thần Tự Nhiên, hai người cộng hưởng tính mạng, cùng sinh cùng tử, nếu ngày nào đó một bên chết đi, thì bên còn lại bất kể có nguyện ý hay không cũng sẽ lập tức tiêu vong theo. Tuy Giang Tiều biết rõ truyền thống nhưng lại xuất phát từ chính ý nguyện của thú nhân, tức là đồng nghĩa với tự sát.
Trong toàn bộ lạc chỉ có Báo Tộc biết rõ bí mật huyết khế, nhưng rất ít cặp bạn đời ký kết, vì một khi đã ký kết thì không cách nào phá vỡ.
” Y Ân thế mà…… Sao hắn có thể……”
Kiều nhất thời đắm chìm vào những phẫn nộ lẫn bi thương, vì Y Ân, hắn không màng mạo phạm uy nghiêm Thần Tự Nhiên, dù biết rõ sẽ phải hứng chịu trừng phạt nghiêm khắc nhưng vẫn không hề hối hận. Thế mà Y Ân làm gì? Đang tâm dẫm nát trái tim mình trên đất, đính huyết khế cùng tên quái dị!
Bàn tay nắm Thú Cốt Đao run rẩy lợi hại, lưỡi đao sắc bén cắt đứt tay, máu tươi từng giọt chảy xuống, nhưng Kiều chẳng hề phát giác. Đau nhức như vậy có là gì? Giờ khắc này, hắn càng thêm thống hận, hận chính mình.
Rõ ràng đã đến nông nỗi này, nhẽ ra hắn phải hận sao Y Ân chưa chết đi mới đúng, thế nhưng vì lẽ gì hắn vẫn không cách nào nhẫn tâm? Hắn chưa bao giờ nghĩ, tình yêu của mình có thể hèn mọn đến mức này.
” Rốt cuộc ngươi có giết hay không?”
Chứng kiến vẻ hoảng hốt nơi Kiều, gã đầu lĩnh mất kiên nhẫn thúc giục, bọn hắn khá kiêng kị với Y Ân, dù sao thực lực đối phương cũng không phải chỉ mạnh bình thường .
“Ha ha, ta đổi ý, các ngươi đem hắn về Lang Tộc, chặt hai tay hai chân hắn, tra tấn thế nào cũng được, chỉ cần không giết chết! Chết, là quá tiện nghi cho hắn rồi……”
Kiều miễn cưỡng chống người đứng dậy, phủ lên lớp mặt nạ mỉm cười, thu đao xương thú vào, giả vờ không quan tâm. Trên thực tế, chỉ có bản thân hắn biết– hắn không muốn Y Ân chết!
” Rõ phiền phức!”
Bực bội với Kiều mà không dám nói, gã đầu lĩnh bĩu môi, đành phải làm theo. Hắn thật sự nghĩ mãi không ra, vì sao tộc trưởng vĩ đại anh minh phải hợp tác với giống cái nhu nhược này chứ.
Giang Tiều nghe vậy, rốt cuộc cũng thở phào một hơi, tuy chuyện chặt tay chặt chân gì gì đó cũng chả tốt lành gì, nhưng thoát được nhất thời là nhất thời, trước mắt giữ lại cái mạng quan trọng hơn.
Người lại bị đá một cái, Giang Tiều nén đau lồm cồm bò dậy, theo sáu thú nhân Lang Tộc rời khỏi hang động.
Tới cửa hang, hắn phát hiện xung quanh bên ngoài nham thạch cao vút khắp nơi, khác hẳn với rừng rậm lúc trước.
Đi mấy giờ, lòng vòng lòng vòng, cơ hồ đầu óc quay cuồng, bọn hắn mới ra khỏi rừng nham thạch, trở lại trong vùng rừng rậm. Chỉ là, chỗ này vẫn thuộc địa phận Na Trát. Trong rừng rậm cây cối như mê cung, vô cùng khó đi
Đi chẳng biết bao lâu, ngay khi thể lực Giang Tiều sắp chống đỡ hết nổi, gã thú nhân thủ lĩnh mới ra hiệu dừng lại.
Nguyên lai, phía trước có một cái hốc cây cực lớn, diện tích xấp xỉ một sân bóng, Giang Tiều kinh ngạc đến độ suýt rớt cằm, đây là cây sao? Nếu không phải vì mùa đông lá rụng xuống hết, hắn hoàn toàn không biết đây là “Một gốc cây”.
Hai thú nhân đi nhặt củi đốt, hai người khác đi tìm con mồi, còn lưu lại hai người trông chừng Giang Tiều.
Không cần ai thúc giục, Giang Tiều ngoan ngoãn đi vào hốc cây, chủ động lau dọn một góc, còn cực kỳ chân chó mà nhường hai vị kia ngồi trước.
“……”
Giang Tiều “Ân cần” như thế, hai thú nhân nọ chỉ liếc nhau, sau đó không khách khí ngồi xuống. Không ngờ tên nhát gan vô dụng lại rất thức thời, vừa mới xem hắn bị Kiều đạp tơi tả, hơn nữa biết rõ hắn sẽ không hóa thú, cả hai đồng thời khinh bỉ, cũng liền buông lỏng cảnh giác.
Giang Tiều cảm thấy thật may mắn, may mắn rằng tay chân không bị trói, như thế chạy trốn sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Bất quá, nhớ đến rừng cây bên ngoài như mê cung, hắn phiền muộn. Cho dù thoát được mấy tên này, hắn nhất định cũng sẽ bị lạc đường.
Chỉ một lát sau, hai thú nhân ôm đống củi từ từ đi vào.
” Ta đến, ta đến–”
Giang Tiều vội vàng nghênh đón, chủ động tiếp nhận củi gỗ, thu xếp bắt đầu nhóm lửa.
Hai thú nhân này đều không từ chối, thêm một lao động miễn phí, mình chả phải ra tay, bọn hắn đương nhiên cam tâm tình nguyện.
Lại qua một hồi lâu, hai thú nhân khác mới khiêng một đầu thú hoang không lớn đến, mùa này săn bắn cực kì khó khăn, có thể săn được thế này, là vận khí của bọn hắn đã rất hên rồi
Lửa đã cháy to, Giang Tiều xiên nhánh cây vào miếng thịt, thuần thục lật không ngừng, thịt nướng nhanh chóng đổi sang màu vàng kim óng ánh hoàn mỹ, mùi thơm mê người làm sáu gã thú nhân nước miếng chảy ròng ròng.
” Không có gia vị, các ngươi ăn đỡ đi!”
Chia thịt nướng thành sáu phần, Giang Tiều nuốt nước bọt, mắt lom lom nhìn bọn họ ăn như gió cuốn. Đồ ăn vốn không đủ, hắn tự chọn chịu đói, lần nữa chứng minh hắn là “tù nhân” biết phối hợp tới cỡ nào.
” Chém đôi tay này, quả thật đáng tiếc.”
Đầu lĩnh thú nhân vẫn chưa thỏa mãn liếm láp ngón tay, không có gia vị đồ ăn đã ngon vậy rồi, nếu dùng gia vị, không phải là nuốt lưỡi luôn sao?
Mấy thú nhân khác không hẹn mà gật, đã nếm qua tay nghề Giang Tiều, muốn ngừng cũng chẳng được.
“Dù sao tên Kiều cũng không biết, ta cứ giữ lại hắn thì đã sao?”
Vừa nghe đã biết là một tên thú nhân lang tộc tham ăn nào đó đề nghị, nghĩ tới còn có thể ăn thêm đồ ngon như vậy nữa, ánh mắt hắn sáng lấp lánh.
” Đúng vậy, đúng vậy, cứ làm thế đi!”
Hai người khác cũng cực lực phụ họa, nhao nhao quỳ gối dưới mị lực của mỹ thực.
” Được rồi!”
Đầu lĩnh thú nhân gật gật đầu, dù sao bọn họ cũng không ưa thái độ của Kiều, sao nhất định phải nghe lời hắn?
Giang Tiều vụng trộm lau mồ hôi, nguy hiểm tánh mạng đã giải trừ, nguy cơ cụt tay cụt chân giải trừ, hắn vô cùng cảm tạ bà chị mình năm đó kén ăn, bắt mình luyện ra một thân trù nghệ tốt.
Bọn Y Ân vừa trở lại bộ lạc, còn chưa bước đến nhà, từ xa xa đã thấy một thú nhân giống cái đứng trước cửa.
” Kiệt Kiệt, sao ngươi lại ở đây?”
Giang Tiều không rõ tung tích, mấy người tâm tình đều không tốt, ngay cả Lôi lúc nào cũng ôn nhu săn sóc giống cái giờ đây cũng chẳng nói gì. Vì vậy đành phải do Kết mở miệng.
” Ta, ta muốn nói……… Gia Lực Lực thú xuất hiện, không phải do tình cờ ……” Kiệt Kiệt do dự, không biết mọi người có tin được những lời kế tiếp hay không.
Nghe nói như thế, đám người lúc này mới nhìn thẳng vào Kiệt Kiệt. Y Ân khẽ nhíu mày, chuyện này vốn rất cơ mật, làm sao hắn biết được?
” Vào phòng nói đi!”
Kết nháy mắt với Y Ân, xem ra Kiệt Kiệt thật sự phát hiện được điều gì. Nếu hắn biết rõ ai phản bội bộ lạc, biết đâu lại dễ tìm ra hướng đi của Tiều hơn.
Đến lúc vào phòng, Kiệt Kiệt mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như thiếu mất một người–” Sao không thấy Giang Tiều đâu?”
Từ sau lần được Giang Tiều giúp đó, hai người xem như bỏ qua mọi hiềm khích lúc trước, trở thành bằng hữu.
” Hắn bị bắt đi rồi.”
Cát Nhĩ huỵch toẹt, vốn sẵn không ưa Kiệt Kiệt, nhưng thấy hắn cũng quan tâm Giang Tiều, đành miễn cưỡng mở miệng.
” Gì? Tiều bị bắt đi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Kiệt Kiệt nghe xong, thất sắc cả kinh, nắm lấy Cát Nhĩ lắc lắc.
” Buông ra, buông ra, ngươi nói trước Lực Lực thú là chuyện gì? Rất có thể cũng liên quan tới Tiều đó.”
Cát Nhĩ bị đau, ra sức giãy khỏi Kiệt Kiệt, nhắc đến Giang Tiều bị bắt, sắc mặt lại đen thêm vài phần.
” Chuyện lợi lợi thú có dính dáng đến Kiều, đêm đó ta thấy Kiều lén lén lút lút không biết làm gì, trộm theo sau hắn, nghe được hắn nói chuyện với hai thú nhân Lang Tộc.”
Kiệt Kiệt nói một hơi, hắn vốn là người thẳng tính, nhịn nhiều ngày như vậy hắn muốn nghẹn thành bệnh rồi.
” Sao ngươi không nói cho tộc trưởng?”
Cát Nhĩ nghe nói là Kiều làm, không chút ngạc nhiên, tên đó có gây chuyện xấu gì đi nữa, cũng đều là việc có thể hết.
” Cát Nhĩ, tộc trưởng là mỗ phụ của Kiều–”
Kết nhìn Kiệt Kiệt, nói toạc ra băn khoăn trong lòng. Chỉ hơi khó tin cái tên thẳng tính này nghĩ tới được điểm ấy, vốn hắn cho rằng với tính tình Kiệt Kiệt việc đầu tiên hẳn sẽ là chạy đi tố giác.
” Ban đầu ta cũng muốn vạch trần Kiều cơ mà……” Kiệt Kiệt ngượng ngùng trước ánh mắt tán dương của Kết, gãi gãi đầu thành thật, ” Đêm đó, tộc trưởng cũng theo sau hắn!”
Qua vài ngày không có động tĩnh gì, Kiệt Kiệt đứng ngồi không yên, hiển nhiên là tộc trưởng bao che cho Kiều.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành kể sự tình cho Y Ân. Chung quy, Y Ân cũng là người có khả năng được mọi người chọn lựa thành tân tộc trưởng nhất. Hơn nữa, hắn tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm Y Ân.
Bất quá, xem tình hình bây giờ, bọn Y Ân có lẽ cũng hoài nghi việc Gia Lực Lực thú. Chỉ là, vẫn chưa điều tra ra được là Kiều.