CHƯƠNG 5: TIẾP NHẬN
Edit: Thanh Di
Beta: Vu Huyên + Tiểu Mộc
Giang Tiều nhìn chăm chăm vào con hắc báo đang nhanh chóng biến thành một người đàn ông tỏa ra khí tức khiến người khác phải sợ hãi kia.
Đúng vậy, chính là cảm giác sợ hãi!
Người đàn ông này mặt mũi đẹp như tạc thậm chí còn có thể so sánh với thần Apollo, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi cong xuống. Tất cả đều chuẩn với gu của Giang Tiều, chỉ là đôi mắt xanh thẫm lạnh lùng của người đó thật khiến người ta phải rùng mình.
Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái đã làm thân thể Giang Tiều tê buốt như băng, giống như không thể nhúc nhích được nữa.
“Y Ân, ngươi dọa hắn sợ đấy.”
Đã nhìn quen với phản ứng này, Cát Nhĩ đành lắc đầu, xoay người lại cười với Giang Tiều:
“Đừng sợ, bình thường hắn cũng như vậy đó.”
Giang Tiều thở phào một hơi, chỉ cần không phải nhằm vào hắn là được rồi. Con sói xám vừa nãy hiện đã ngừng thở, vết thương trên mình nó rất sâu chứng tỏ cái người tên Y Ân kia đáng sợ đến cỡ nào. Chọc giận gã, không chừng mình cũng sẽ có kết cục y như vậy.
“Này, sao vừa nãy ngươi không hóa thú?”
Cát Nhĩ tò mò hỏi thẳng, đôi mắt xanh màu ngọc bích trong suốt vẫn đang tiếp tục đánh giá Giang Tiều.
“Ta không thể.”
Lúc này Giang Tiều đối đáp vô cùng dứt khoát. Dù sao cũng chẳng có gì để giấu. Huống hồ hai người này cũng xem như là ân nhân cứu mạng hắn.
“Lạ thật, làm thế nào ngươi có thể sống tới bây giờ? Cánh rừng này rất nguy hiểm, ngươi không thể nào đi một mình được….”
Cát Nhĩ không khách khí bới móc. Một thú nhân không thể hóa thú, một thân một mình đi đến nơi này còn không phải đang tìm đường chết thì là gì? Nhìn tình hình lúc hắn gặp sói lúc nãy là biết.
“Ta không đi một mình…Ta có bạn…”
Bị nhìn như một kẻ ngốc, Giang Tiều đành lên tiếng biện giải cho mình. Chỉ là với những thú nhân càng ngày càng bất mãn ra mặt với hắn kia, như vậy có thể gọi là bạn sao? Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần.
“Lúc nãy trong rừng có mùi thú nhân Ưng Tộc nhưng bây giờ đã biến mất rồi.”
Y Ân lúc nào cũng trầm mặc đột nhiên lên tiếng, không biết đang nghĩ đến điều gì, lông mày khẽ nhíu lại.
Giang Tiều thoáng cái ‘mặt cắt không còn giọt máu’. Hắn hiểu ý của Y Ân – những người “đồng tộc” kia đã vứt bỏ hắn vào rừng sâu, tự sinh tự diệt.
“Chúng ta đi thôi.”
Tuy biểu tình của thú nhân vô dụng kia rất đáng thương nhưng Y Ân không hề có ý định xen vào chuyện của người khác. Trực giác mách bảo đây sẽ là chuyện vô cùng phiền toái.
Một thú nhân giống đực không thể đi săn, chỉ tổ liên lụy cả bộ lạc.
“Nhưng mà… Bỏ hắn ở lại đây một mình… Chúng ta không thể tiếp nhận hắn sao?”
Đôi mắt xanh toát lên chút cảm thông, Cát Nhĩ hiểu tình hình bây giờ là như thế nào, cũng biết lựa chọn tốt nhất là lập tức đi theo Y Ân… Nhưng người thú vị như vậy… Thân người cao to cường tráng lại có đôi mắt sợ hãi nhu nhược hệt như thỏ nhỏ. Nếu bỏ mặc cho chết thì có hơi tiếc!
Giang Tiều biết rõ ai có địa vị cao hơn trong hai người này ngay từ đầu. Lúc này hắn chỉ có thể giương cặp mắt đáng thương nhìn thú nhân lạnh lùng tên Y Ân kia. Cho dù chỉ là một chút cơ may sống sót, hắn cũng không thể bỏ qua.
“…”
Y Ân trầm mặt nhìn Giang Tiều. Lúc này khuôn mặt ngăm đen của người kia như đang đấu tranh giữa tuyệt vọng tràn trề và khát vọng được sống. Loại cảm xúc mãnh liệt muốn được sống này như lan truyền lên cả người hắn.
“Ta sẽ cố gắng trở nên hữu dụng. Sẽ không liên lụy đến các người…”
Như nhìn thấy được một chút hy vọng, Giang Tiều cố gắng thỉnh cầu, đôi tay bất giác nắm chặt, cả thân người run rẩy.
“Được.”
Vừa thốt lên chữ này, Y Ân cũng tự giật mình kinh ngạc, biết rõ không nên thu nhận người này sao lại đáp ứng thế này?
Có thể là do tên thú nhân này khiến hắn nhớ đến con Lỗ Lỗ trong nhà trước đây. Thú Lỗ Lỗ là vật cưỡi và tải hàng hóa mà thú nhân giống cái chuyên thuần dưỡng. Hình thể nó rất lớn nhưng lại rất hiền hòa có chút nhát gan, sức chịu đựng cao, dù chủ có quên cho ăn nó vẫn có thể chịu đựng được mấy ngày…
Con Lỗ Lỗ kia hình như từ lúc sinh ra đã đi theo Y Ân. Ngốc ngốc ở trong nhà Y Ân hơn hai mươi năm rồi suy yếu chết đi.
Quái lạ là thú nhân đang run rẩy trước mặt hắn kia lại rất giống với Lỗ Lỗ. Ngay cả một giống cái chưa vị thành niên như Cát Nhĩ còn dạn dĩ hơn hắn…
“Tốt quá rồi, không ngờ ngươi lại đồng ý nha.”
Cát Nhĩ vui vẻ reo lên, hắn vốn không ôm hy vọng gì nhiều, kiểu người như Y Ân bản tính vốn rất khó chiều mà.
Về phần Giang Tiều, tin vui này quá to làm não hắn chưa xử lí kịp, mặt cứ nghệt ra…
Y Ân không để ý đến hai kẻ một thì cao hứng bừng bừng một thì trợn mắt há mồm, hắn xốc sọt thuốc đi tiếp, không thể quên mục đích chính tới nơi này…
“Đẹp quá…”
Màn biến hình thành “dã thú” lại được trình diễn một lần nữa trước mặt Giang Tiều. Bộ lông đen bóng như lấp lánh ánh quang khiến hắn bất tri bất giác muốn tiến đến sờ thử xem có thật mềm mại như trong tưởng tượng hay không.
“Ngây ra đó làm gì? Mau đi thôi!”
Cát Nhĩ ôm sọt thuốc trèo lên lưng hắc báo, nhìn Giang Tiều đang đứng ngây ngẩn, gọi to.
“Ta thực sự có thể sao…?”
Nuốt nước miếng, Giang Tiều dè dặt nhìn Y Ân sau khi biến thành hắc báo càng thêm uy nghiêm, như đang cầu xin ý kiến của hắn.
Y Ân không trả lời, đôi mắt càng thêm lạnh lùng, phun ra từng đợt hơi thở nặng nề.
Trên thực tế, Y Ân đang cố nén giận, hắn đang hối hận tại sao trong lúc nhất thời lại xúc động đáp ứng. Ngoại trừ giống cái chưa thành niên còn lại hắn chưa từng cõng bất kì kẻ nào. Bây giờ lại bị một tên giống đực trưởng thành “Cưỡi” lên người!
Giang Tiều vụng về leo lên lưng hắc báo, cơ đùi chạm vào lớp lông bên dưới, quả nhiên trơn mềm nhu nhuyễn hệt như hắn tưởng tượng.
Nhưng mà như vậy liệu có bị ngã xuống hay không?
Trong lúc hắn còn đang lo lắng cho sự an nguy của bản thân, hắc báo đột nhiên bắt đầu di chuyển, lao đi vun vút như con thoi xuyên thẳng vào trong rừng rậm. Vững chắc đến bất ngờ.
“Đúng rồi, vẫn chưa biết tên ngươi là gì?”
Cát Nhĩ quay đầu nhìn thú nhân có hơi trầm lặng ở sau lưng mình. Hắn quên hỏi còn Y Ân căn bản là chẳng quan tâm.
“Giang Tiều, ta tên là Giang Tiều.”
Bên tai ù đi vì tiếng gió, từ lúc ra khỏi rừng tốc độ của hắc báo càng lúc càng nhanh, Giang Tiều sợ hai người không nghe rõ, lặp lại lần nữa to hơn.
“Tiều, bộ lạc của chúng ta là bộ tộc cường đại nhất đấy, ngươi nhất định sẽ thích.”
Cát Nhĩ hưng phấn hét to trong gió, phía trước dần hiện lên một phần nóc nhà đồ sộ của bộ lạc, niềm vui được trở về cuộn trào trong lòng.
“Hy vọng thế…” Đây có thể là chỗ an cư cho hắn không?
Không phải là nhà, chẳng qua là một chốn yên thân gửi phận, những thứ khác hắn không dám mơ đến…
Giang Tiều lẩm bẩm, hắn không lạc quan được như Cát Nhĩ. Bộ lạc càng cường đại càng chú trọng đến sức mạnh, tộc nhân của bọn họ thật sự sẽ tiếp nhận một kẻ vô dụng như hắn sao?
Nếu lại bị vứt bỏ, hắn không muốn nghĩ tới nữa…
Lông trên người bị nắm đến đau nhức, Y Ân thả chậm cước bộ. Thật kì lạ, hắn dường như có thể hiểu được nỗi bất an trong lòng của Giang Tiều.
========================