CHƯƠNG 15
Thạch Chiêu Phúc vì được ăn ngon nên ở lại trễ, vội vàng chạy về nhà.
Một đường vội chạy về nhà, trộm đi qua sân lại đã nhìn thấy Thạch Khang Toàn ở trong sân chờ hắn.
“Ngươi đi đâu vậy?” Thạch Khang Toàn âm trầm hỏi.
“Không đi đâu, chỉ loanh quanh trong thôn thôi.” Thạch Chiêu Phúc có chút chột dạ.
“Hừ, loanh quanh trong thôn liền có thể miệng đầy mỡ?”
Thạch Chiêu Phúc vội vàng lau miệng, cúi đầu không lên tiếng.
Thạch Khang Toàn thấy hắn không lên tiếng liền có chút vừa lòng, cảm thấy nhi tử này vẫn là sợ gã, liền mắng tiếp: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Không được đi gặp thằng con hoang kia, ngươi đều cho là gió thoảng bên tai sao?”
Câu này khiến Thạch Chiêu Phúc nóng nảy: “Đại ca không phải là con hoang!”
Thạch Khang Toàn oán hận nói: “Nó không phải là đại ca của ngươi! Ta không có đứa con như vậy, nói cho ngươi biết, đừng để ta nhìn thấy ngươi đi tìm nó nữa, ngay cả ngươi ta cũng đuổi ra khỏi nhà đó!”
“Vậy thì ngươi đuổi ta khỏi nhà đi!” Thạch Chiêu Phúc cũng quật cường, hắn mới không sợ, giờ lao động chủ yếu trong nhà là hắn. Thạch Khang Toàn đã ngoài bốn mươi, con trai của kế a cha mới chín tuổi, ruộng đất đều trông cậy vào hắn làm kia.
Tề quân của Thạch Khang Toàn ở bên cạnh nghe vậy, chặn lại nói: “Ai nha, phụ tử hai người không nên vì người ngoài mà ầm ĩ, đều bớt giận đi a.”
Cũng không thể để Thạch Khang Toàn đuổi nốt cả đứa con này đi được. Theo như lệ thường, ở riêng là ở riêng, không giống như đuổi con ra khỏi nhà. Nếu là ở riêng thì nếu nhà phụ thân có chuyện thì con phải đến hỗ trợ, nếu không chính là đồ bất hiếu!
Nhưng nếu tự mình đuổi nhi tử ra khỏi nhà, vậy liền giống như cắt đứt quan hệ, sau này trong nhà có chuyện gì cũng không cách nào nhờ hắn làm nữa. Trong nhà đều là người già trẻ nhỏ, không bắt Thạch Chiêu Phúc thì ai làm đây?
Thạch Chiêu Phúc nhìn thoáng qua kế a cha, người này mới có bầu hai tháng mà làm ra vẻ sắp tám tháng đến nơi: “Đó không phải là người ngoài, là anh của ta.” Nói xong liền không để ý đến hai người đó, nổi giận đùng đùng đi vào trong nhà, sập cửa cái rầm.
“Nghịch tử, đồ nghịch tử! Giống y đúc cái thằng Thạch Hoài Sơn kia!”
Thạch Khang Toàn nổi giận đuổi theo hai bước, chỉ vào cửa phòng Thạch Chiêu Phúc mắng. Gã hiện tại đã lớn tuổi, nhi tử so với gã còn cao hơn một cái đầu, muốn đánh cũng không đánh được, bằng không sao có thể chửi hai câu là xong!
Thạch Khang Toàn bị làm tức gần chết, tề quân của gã mới xoa dịu: “Đừng nóng giận, cẩn thận thân mình a. Ta nói với ngươi ngươi còn không tin. Giờ thì nhìn đi ta nói đúng không? Nhi tử này của ngươi không hề đồng lòng với ngươi a.”
“Ngươi đúng là yêu thương hắn a! Nuôi đến kiêu ngạo như vậy.”
Tề quân của Thạch Khang Toàn thừa dịp này liền bỏ thêm dầu vào lửa, “Hiện tại hắn có chủ ý rồi, từ nay về sau ngươi càng không quản được nó. Ta thấy vẫn là nhanh chóng tìm cho hắn cái tiểu ca nhi, thành thân rồi chia nhà ở đi. Mỗi ngày ở qua lại trước mặt ngươi, sớm muộn cũng khiến ngươi tức chết. Ta còn có a Khánh cùng hài tử trong bụng này, đều còn phải trông cậy vào ngươi.”
Thạch Khang Toàn vốn sợ trong thôn nói ra nói vào, Thạch Chiêu Phúc dù sao năm nay cũng mới có mười lăm tuổi, nếu đi làm mai mối cũng còn hơi sớm. Nhưng lúc này tức lên cũng chẳng thèm quan tâm những thứ đó, gã cảm thấy tề quân của mình nói rất đúng, đứa con này không đồng lòng với gã, sớm nên đuổi đi thì tốt hơn. Bằng không ngộ nhỡ ngày nào đó gã xảy ra chuyện gì, để lại tề quân cùng hai nhi tử không phải là để cho Thạch Hoài Sơn cùng Thạch Chiêu Phúc bắt nạt đến chết sao? Hừ! Quả nhiên là đứa con của kẻ bẩn thỉu sinh ra, đều cùng một cái đức hạnh!
Nghĩ vậy, Thạch Khang Toàn nói: “Để Tề quân Thạch Lão Xuyên trông coi việc này đi, tìm nhà nào không cần nhiều lễ. Nhanh chóng gặp mặt rồi tống nó đi.”
Tề quân Thạch Khang Toàn nói: “Yên tâm đi, ta sẽ chú ý.”
Nghiêm Thu thu dọn phòng bếp sạch sẽ xong liền kéo Thạch Hoài Sơn hỏi chuyện trong nhà của hắn trước kia.
Thời gian qua dài như vậy mà hai người cũng chưa nói chuyện về quá khứ của mình.
Thạch Hoài Sơn sợ Nghiêm Thu nhớ lại chuyện thương tâm nên cố ý không hỏi, vừa lúc để y đỡ lo lắng, trí nhớ của nguyên chủ trong đầu y rất vụn vặt, nhiều chuyện không nhớ. Nhưng Thạch Hoài Sơn thì không thể không nói.
Thạch Hoài Sơn kể cho Nghiêm Thu nghe chuyện a cha của hắn trước đây chịu khổ như thế nào, mấy năm nay chưa từng nói cho ai, giờ có người để tâm sự, nói xong liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nghiêm Thu nghe tâm đều thắt lại.
Thạch Hoài Sơn lại nói tiếp: “Sau khi ta chạy đi, một mình không biết đi đâu liền chạy vào trong núi, không bao lâu liền lạc đường. Trời gần tối chợt nghe rất nhiều tiếng chó sói hú, khi đó còn nhỏ liền vô cùng sợ hãi, nghĩ liệu mình có bị sói ăn không, chạy cũng không chạy được, liền nhắm mắt chờ chết. Kết quả không chết mà được sư phụ cứu ra.”
Nghiêm Thu đau lòng nắm tay Thạch Hoài Sơn, tuy rằng hắn nói nhẹ nhàng nhưng có thể tưởng tượng được đứa nhỏ năm ấy mới mười hai tuổi có bao nhiêu thương tâm tuyệt vọng.
Nói đến sư phụ của Thạch Hoài Sơn, Nghiêm Thu liền đặc biệt tò mò, đây chính là đại ân nhân của Thạch Hoài Sơn, nói là ân nhân cứu mạng cũng không quá đánh, “Sư phụ của ngươi rốt cục là ngươi như thế nào a? Nghe thật thần bí.”
Thạch Hoài Sơn nói: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết y luôn ở trong sơn động một mình, dựa vào săn thú để sống, công phu rất tốt.”
Nghiêm Thu cảm thấy người này rất giống cao nhân ở ẩn trong truyền thuyết, “May mà còn có lão nhân gia, bằng không ta sẽ không gặp được ngươi.”
Thạch Hoài Sơn nở nụ cười, “Đúng vậy, gặp được sư phụ là phúc khí lớn nhất cuộc đời này của ta.”
Nghiêm Thu nói: “Vậy có dịp ngươi dẫn ta đi gặp lão nhân gia đi? Ngươi thành thân rồi, theo lý thì hẳn là phải gặp mặt.”
“Tạm thời không cần đi, vốn ta cũng không phải là ở bên sư phụ suốt. Sau này sư phụ nói muốn rời núi lo chuyện nên mới để ta trở về. Y nói ta còn trẻ, không nên phí thời gian ở trong núi sâu.”
Thạch Hoài Sơn nhắc tớ sư phụ, trên mặt tràn đầy kính trọng. Chính là sư phụ cũng không nói đi bao nhiêu lâu mới quay trở lại, lúc đi cũng chỉ nói khi về sẽ vào thôn tìm hắn.
“Vậy tạm thời chờ a, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại.” Nghiêm Thu an ủi Thạch Hoài Sơn.
“Ừ, ta cũng không lo lắng cho sư phụ, người rất có bản lĩnh. Ta hiện chỉ lo cho Chiêu Phúc.” Thạch Hoài Sơn đem chuyện Thạch Chiêu Phúc bị ép kết hôn và ở riêng ra nói cho Nghiêm Thu.
Nghiêm Thu sau khi nghe xong cũng lo lắng: “Nếu không tìm Đại Thành a cha cùng trưởng thôn bàn bạc xem sao?” Việc này vẫn là nên để trưởng bối đứng ra. Người trong thôn quy củ nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít. Hai người bọn họ còn trẻ, có nhiều chuyện chưa suy nghĩ được chu toàn. Không thể liều lĩnh được, đến lúc đó lại đem thanh danh của Chiêu Phúc phá hủy.
Thôn dân luôn chiếu cố Thạch Hoài Sơn, Nghiêm Thu cũng có qua lại cùng tề quân của trưởng thôn, cảm giác là người rất tốt. Đại Thành a cha càng không cần phải nói luôn toàn tâm toàn ý nghĩ cho bọn họ.
Thạch Hoài Sơn gật đầu nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Hôm sau, không đợi Thạch Hoài Sơn tìm trưởng thôn bàn việc, đã có chuyện phiền toái tìm tới hắn.