CHƯƠNG 19
Thạch Hoài Sơn còn mang đậu hủ từ trong thành về. Dùng giấy dầu gói lại, bên ngoài còn có tầng băng mỏng.
Nghiêm Thu bỏ đậu hủ vào bát, hỏi: “Mua cái này bao nhiêu tiền?”
Thạch Hoài Sơn nói: “Ba mươi đồng một miếng.”
“Cũng không tính là đắt.”
“Ừ, trong thành nhiều cái này lắm, với lại đỗ cũng rẻ, chỉ là mất công làm ra đậu. Có điều người trong thôn cũng không được ăn nhiều cái này. Lúc trời nóng thì không có cách nào mang về, không bị nát thì cũng bị chua.”
“Khó như vậy sao? Vậy ngươi mang tặng Đại Thành a cha hai miếng đi.” Nghiêm Thu cầm hai miếng đặt vào trong bát đưa cho Thạch Hoài Sơn.
“Được.” Thạch Hoài Sơn cầm bát ra khỏi nhà.
Nghiêm Thu cầm mấy miếng ra để ăn, còn lại đậy thật kín, đặt một chỗ cho đông lạnh, có thể ăn được ba, bốn ngày nữa.
Hiện tại có củ cải tươi, lại có đậu hủ, Nghiêm Thu nghĩ buổi tối làm củ cải đôn đậu hủ, cho nhiều nước một chút có thể uống canh. Tiếp đó cho chút ớt vào, ăn cay một chút có thể ra mồ hôi, mùa đông ăn thứ này là hợp nhất.
Buổi tối quả nhiên hai người ăn đến no căng, song song ngã lên giường câu được câu mất nói chuyện phiếm, cũng không muốn nhúc nhích.
Nghiêm Thu híp mắt, âm thang mang chút mơ hồ “Chờ hôm nào đó gọi Chiêu Phúc sang, ta làm cho hắn cái áo.” Vải Thạch Hoài Sơn mua về còn thừa không ít, làm hai cái áo cũng đủ.
Thạch Hoài Sơn hôm nay đi lại cả một ngày cũng khá mệt mỏi, hiện tại thoải mái sắp ngủ mất, nói lẩm bẩm một tiếng ‘ừ’.
Nghiêm Thu đột nhiên lại nói, “Đúng rồi, hôm nay nghe Đại Thành a cha nói, nhà Thạch Khang Toàn đều ở nhà hết, chỉ có Chiêu Phúc phải đi thu hoạch. Đây cũng quá là khi dễ người đi! Sáng mai ngươi giúp nhà Đại Thành a cha thu hoạch, nếu có cơ hội liền nói cho Chiêu Phúc, đừng có ngốc đợi nữa.” Cả nhà Thạch Khang Toàn lươn lẹo trốn việc như vậy, tiểu tử Chiêu Phúc này lại thành thật không biết dùng mánh lới gì cả.
Thạch Hoài Sơn nghe vậy liền tỉnh lại không ít, mở to mắt lộ ra phẫn nộ không che giấu. Nhưng mà làm việc cho phụ thân, người bên ngoài có thể nói gì?
Nhưng thật ra có thể để cho Thạch Chiêu Phúc chậm rãi làm, cọ xát mười ngày nửa tháng, củ cải mà bị tuyết lấp mất thì không hay chút nào đâu ha.
Hôm sau, Thạch Hoài Sơn dậy sớm đến nhà Đại Thành a cha giúp thu hoạch.
Nghiêm Thu ở trong sân lật củ cải. Ước chừng thời gian không sai biệt lắm liền mang chút thịt cho nhà Đại Thành a cha.
Đại Thành a cha đang xay ngô, chuẩn bị nấu bánh ngô với rau cho bữa trưa.
Nghiêm Thu giúp một tay, một hồi hai người liền làm xong.
Đại Thành a cha mang đồ ăn chia ra, phần lớn đều mang ra bàn cơm trong nhà, “Ra ruộng gọi mọi người về ăn cơm đi.”
“Vâng.” Nghiêm Thu đáp một tiếng liền ra cửa.
Giữa trưa hai nhà cùng ăn cơm. Đại Thành a cha, Đại Thành tề quân cùng Nghiêm Thu ba người ăn ở trong bếp.
Nơi này vẫn còn khá phong kiến, nếu có người ngoài, các ca nhi không thể ăn cùng bàn.
Nghiêm Thu thì không cảm thấy có gì, dù sao ăn ở đâu cũng là ăn, không ra bàn ăn cũng tốt, y vốn không quá quen với Đại Thành và a phụ của hắn, ăn cùng nhau sẽ cảm thấy không tự nhiên.
Nhưng mà Thạch Hoài Sơn lại sợ Nghiêm Thu ăn không ngon, trước khi ra cửa còn dặn riêng y, nếu không no thì về nhà ăn tiếp.
Nghiêm Thu lườm hắn một cái, “Được rồi. Ta cũng là người lớn, làm sao có thể để bản thân bị đói a.”
Thạch Hoài Sơn cười hắc hắc, “Ta đi đây a.”
Đưa mắt nhìn Thạch Hoài Sơn đi làm việc, Đại Thành a cha mới nói: “Hoài Sơn nhà ngươi a, chính là thực thương ngươi. Hán tử tốt như vậy, đốt đèn ***g đi tìm cũng không thấy.”
Nghiêm Thu cười, y cũng hiểu chính mình vô cùng may mắn.
Có Thạch Hoài Sơn hỗ trợ, ruộng nhà Đại Thành chưa đến hai ngày đã thu hoạch xong. Nhà hắn nhiều ruộng, lấy ra một giỏ rau tươi tặng Thạch Hoài Sơn.
Rau cải xanh là đồ tốt, nhiều dinh dưỡng, có thể chế biến thành nhiều món. Có thể luộc, hầm, xào, cũng có thể đun lấy nước trộn tương làm nước sốt.
Thời gian này, mọi người trong thôn cũng thu hoạch gần xong, nhưng nhà Thạch Khang Toàn lại còn những một nửa. Thạch Chiêu Phúc nghe lời anh của hắn nói xong, mỗi ngày vừa làm vừa nghỉ, khiến Thạch Khang Toàn cùng tề quân của gã nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có biện pháp, cũng không thế lấy roi đánh hắn a? Không có cách nào khác, sợ hắn tiếp tục lề mề thì hai ngày nữa lương thực sẽ bị tuyết chôn vùi mất, Thạch Khang Toàn đành phải dẫn theo tiểu nhi tử ra ruộng.
Cải trắng sau khi phơi liền bớt nước, mềm đi. Nghiêm Thu dựa theo cách mà Đại Thành a cha đã dạy, bỏ hết gốc rễ đi, lại kiểm tra lá rau, nếu lá bị sâu hay già cũng đều bị bỏ đi. Sau đó đặt vào trong chum, mỗi tầng rắc một chút muối. Cuối cùng lấy lá già phủ lên trên chốc, sau đó lấy đá đè lên.
Nghiêm Thu biết Thạch Hoài Sơn thích ăn món này nên cố gắng làm thật nhiều, cải trắng bị y nhét đầy vào, còn đội lên khỏi miệng chum rất nhiều. Nhưng mà không sao, chỉ cần qua một đêm là cải cũng sẽ bị muốn làm óp đi nhiều.
Ngày hôm sau, quả nhiên cải đã bị mất nước, tảng đá chìm xuống dưới miệng chum. Nghiêm Thu đổ nước vào chum. Cứ như vậy chờ một tháng thì sẽ có thể ăn.
Thạch Chiêu Phúc làm việc nhàn nhã, để Thạch Khang Toàn cùng tề quân của gã càng bất mãn.
Tề quân của Thạch Khang Toàn cả ngày thúc giục việc làm mối ca nhi.
Tề quân của Thạch Lão Xuyên cũng chướng mắt tề quân của Thạch Khang Toàn như vậy, y làm mai mối đã lâu rồi, gặp qua nhiều người, ai có chủ ý gì đều biết rõ trong lòng. Có điều nhà Thạch Khang Toàn lại mang nhiều lễ đến như vậy, y vẫn là không nói ra.
Trong thôn này người ta biết rõ nhau, thế nên chả ai dám gả tiểu ca nhi nhà mình cho nhà Thạch Khang Toàn.
Thực sự không còn cách nào khác, đành phải ra bên ngoài thôn thu xếp. Chờ thu hoạch xong, tề quân Thạch Lão Xuyên mướn một chuyến xe của Lưu Tam thúc sang thôn Đỗ gia.
Nói vun vào với mấy nhà, nhưng người ta vừa nghe thấy hán tử nhà kia mới mười bốn tuổi liền muốn từ chối. Tuy rằng thôn Đỗ gia nghèo hơn nhưng lại chẳng ai muốn gả tiểu ca nhà mình cho nhà có vấn đề. Nói không chừng gả không tốt còn mang họa vào thân a!
Tề quân của Thạch Lão Xuyên nói khản cả giọng, cuối cùng nói được động một nhà. Tiểu ca nhi nhà họ Lý, là người từ bên ngoài đến thôn Đỗ gia. Bộ dáng không tồi, chính là tuổi không thích hợp lắm, lớn hơn Thạch Chiêu Phúc năm tuổi.
Ca nhi mười chín còn chưa xuất giá, nhất định là có nguyên nhân.
Hỏi kỹ, thì ra ca nhi này yêu cầu sau khi kết hôn có thể mang theo a cha của y cùng ở.
Cái này tề quân Thạch Lão Xuyên cũng không thể làm chủ, cuối cùng đành phải đáp ứng trở về bàn bạc rồi trả lời sau. Nhắc tới các phương diện của tiểu ca nhi này đều thích hợp, chỉ là tuổi hơi sai biệt. Tề quân Thạch Lão Xuyên vẫn là muốn tích chút đức, nếu có thể, y tính toán vun vào cho Thạch Chiêu Phúc với tiểu ca không tồi này.
Nhưng không chắc nhà người ta đã đáp ứng. Nhìn trời cũng không còn sớm, y nghĩ nên về thôn nói chuyện này với nhà Thạch Khang Toàn trước, nếu bọn họ không thích, vậy lại đi đến thôn Thanh Thủy xem sao.