Edit: Arisassan
Tối đó ở Hạ gia lại không an bình một chút nào, Hạ Qúy đầy mặt không thể tin mà nhìn phụ thân, không thể tin được lời đó là do phụ thân mình nói ra: “Cha, ngươi nói gì vậy? Ngươi muốn gả ta cho ai?” Hạ Qúy trừng mắt, đến bây giờ vẫn tưởng mình đang nghe nhầm.
“Trương Ninh Vũ của Trương gia, ta đã gặp đứa trẻ kia rồi, rất môn đăng hộ đối với ngươi, hơn nữa đôi lão phu thê Trương gia cũng không có con nối dõi, đều xem Trương tiểu tử như con trai ruột của mình.” Kỳ thật Hạ phụ không hề cảm thấy Trương Ninh Vũ kia có cái gì không tốt cả, chẳng những nhà có tiền, mà còn chịu đưa một vạn lượng sính lễ để thú nữ nhi tính khí cực kỳ kém của mình. Còn chuyện gã chưa thú chính thê mà đã có mấy phòng thiếp thất ấy hả, thì có sao đâu chứ, nam nhân háo sắc một chút là chuyện bình thường, nữ nhi của mình gả đi làm đương gia, cũng không phải như mấy tiểu thiếp tiểu thị kia làm đồ chơi cho người khác.
“Ta không muốn lấy chồng, ai lại muốn gả cho tên nhà quê từ nông thôn đến như thế chứ, ta không lấy chồng đâu.” Hạ Qúy nghe rõ là ai, nhưng vẫn khó thể tin được, người phụ thân luôn thương yêu cô sao có thể gả cô cho loại người như vậy chứ.
“Ta đã thu một nửa bạc đưa tới làm sính lễ rồi, ngươi không thể không lấy chồng không gả đi được, ngươi cũng không nghe xem tất cả mọi người ở trấn trên đều nói về ngươi như thế nào, danh tiếng đã trở nên như vậy, Trương gia chịu thú ngươi là còn may.” Hạ phụ thấy nữ nhi vẫn tiếp tục hồ đồ, cũng cực kỳ sinh khí, gần đây nhà bọn họ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như thế chưa đủ sao. Tất cả đều do đứa nữ nhi không biết kiểm điểm này, hơn nữa nếu hôn sự của Hạ Qúy thành công, số lỗ của cửa hàng nhà mình cũng có thể được bù vào, chuyện nhất cử lưỡng thiện như thế có gì không tốt chứ.
Lúc Hạ phu nhân bước vào nhà liền trông thấy hai phụ nữ họ tranh cãi với nhau, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Lão gia, Qúy Qúy nó còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, lão gia có phát giận thì cũng đừng trút lên con nó. Còn Qúy Qúy nữa, sao lại nói chuyện kiểu đó với phụ thân con vậy, mau xin lỗi phụ thân đi.” Nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho nữ nhi.
Trong lòng Hạ Qúy tuy vẫn không thoải mái, nhưng thấy mẫu thân liếc mắt nhìn mình thì vẫn cố gắng nuốt giận mà nói: “Là do nữ nhi không tốt, mong cha đừng giận.” Cô mới không muốn gả cho họ Trương kia đâu, huống hồ lúc trước khi gặp nhau trên đường, cô ta còn thiếu chút nữa đã cào rách mặt gã, hiện tại đòi thú mình chắc chắn không có ý tốt gì.
“Ngươi cũng trông chừng nó một chút đi, đã bao lớn rồi mà còn không biết điều tí nào, đều do ngươi dạy hư hết. Ta không phải chỉ muốn tốt cho nó thôi sao, nó còn trách móc ta như vậy.” Hạ phụ thấy Hạ Qúy xin lỗi thì cũng hơi nguôi giận, nhưng vẫn không nhịn được mà trách cứ Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân cố gắng kiềm giận khuyên bảo vài câu, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Lão gia, hôn sự này của Qúy Qúy không còn cách nào khác à?”
“Còn cách nào khác nữa? Bản thân ta thấy Trương gia rất tốt, chưa kể ta đã thu phân nửa tiền biếu, được rồi được rồi, việc hôn nhân này cứ quyết định vậy đi, nữ tắc nhân gia như ngươi thì biết cái gì.” Hạ phụ thấy Hạ phu nhân nhắc tới việc này, liền ứng phó qua loa vài câu rồi xoay người đi đến hậu viện tìm tiểu thiếp.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Qúy cùng Hạ phu nhân, Hạ Qúy vừa nghĩ đến việc mình phải gả cho tên nhà quê kia thì liền tức giận gạt hết chén đĩa trên bàn xuống đất, nhất thời trong phòng toàn là âm thanh gốm sứ vỡ vụn.
“Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, lúc này ngươi đừng quậy phá nữa chứ, lát nữa phụ thân ngươi biết ngươi làm vậy thì sẽ tức giận hơn đấy. Bây giờ chỉ còn cách suy nghĩ biện pháp giải quyết thôi.” Hạ phu nhân bị tiểu tổ tông cái gì cũng không biết chỉ biết cãi lời này chọc tức đến đau cả ngực.
“Biện pháp giải quyết gì nữa, ta thấy cha đã quyết tâm muốn gả ta cho gã rồi. Mẹ, tên nhà quê kia muốn cưới ta chắc chắn không có ý tốt gì, không được, ta phải tìm gã ta hỏi cho rõ.” Nói xong liền nhấc váy định chạy ra bên ngoài, khiến cho Hạ phu nhân nhức đầu không thôi, tức giận vỗ bàn thật mạnh nói: “Sợ danh tiếng của mình chưa đủ thối hay sao hả, ngươi thành thật một chút cho ta, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu hết. Người đâu, mang tiểu thư về sân, trông chừng đừng để nó chạy loạn.”
————————————
Chuyện phát sinh ở Hạ gia đêm nay, người ở Thẩm gia đương nhiên không hề biết, Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã bị Hạ Dung đánh thức, hai người sửa soạn rồi dùng điểm tâm xong cũng mới giờ Thìn. Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn Hạ Dung ngồi bên cạnh, nơi tổ chức hát hí khúc như Thính Ly quán phải đến giờ Tỵ mới bắt đầu mở cửa, tiểu phu lang sáng sớm vội vã đánh thức mình cuối cùng vẫn không thể đi được, hiện tại lại một mình ngồi đó tự nháo biệt nữu với hắn đây.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung có chút khó chịu, đành xoa xoa đầu Hạ Dung, cười nói: “Đi thôi, ngươi có ngồi ở nhà cũng không yên được, ra ngoài đi dạo một chút trước đi.”
Hạ Dung thấy tướng công không trách y, liền cười hì hì theo Thẩm Tương Ngôn ra khỏi phủ, hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, lúc đến Thính Ly quán vừa đúng giờ Tỵ bắt đầu vở diễn. Hai người theo thường lệ chọn một nhã gian trên lầu, gọi nước trà với điểm tâm, sau đó cùng nhau xem vở diễn.
Vở diễn hôm nay nói về một song nhân tướng mạo xinh đẹp giúp tình lang thanh mai trúc mã của mình lên kinh thành đi thi, kết quả tình lang này không phụ sự mong đợi của mọi người, thi đậu trở thành Trạng Nguyên, hoàng đế thấy Trạng Nguyên ngọc thụ lâm phong liền gả công chúa cho hắn, Trạng Nguyên không quên được thanh mai trúc mã ở quê nên không chấp nhận. Cuối cùng hoàng đế cũng cảm động, cho phép Trạng Nguyên có thể thú cả hai người về làm chính thê.
Thẩm Tương Ngôn không biết phải nói gì với nội dung vở kịch này, nếu Trạng Nguyên này không quên được thanh mai trúc mã thì chỉ nên muốn thú một mình y thôi chứ, thế mà lúc kháng chỉ, hoàng đế cho phép hắn thú cả hai người thì lại vui vẻ chấp nhận thú hai thê tử, đúng là một cố sự diễm phúc không cạn mà.
Thẩm Tương Ngôn quay đầu nhìn người xung quanh, ai nấy cũng mang vẻ mặt đây là một vở diễn không tệ, chỉ có thể cảm thán văn hóa sai biệt bồi dưỡng nên tam quan khác nhau. Quay lại nhìn tiểu phu lang của mình thì thấy y đang cau mày mím môi, biểu tình hoàn toàn bất đồng với những người khác. Thẩm Tương Ngôn hiểu ý cười cười mà nâng chung trà lên, tiểu phu lang nhà hắn có hắn làm ví dụ, chắc chắn sẽ không thể cảm động với mấy chuyện này như những người khác.
Hắn vuốt vuốt lưng Hạ Dung, khẽ cười nói: “Sao vậy, hiện tại mới phát hiện phu quân ta tốt như thế nào sao?”
Hạ Dung quay đầu trừng mắt nhìn phu quân của mình một cái, y không phải vì cái này, mà là vì con hát diễn song nhân phía dưới cứ nhìn về phía này mãi, lúc vở kịch bắt đầu y đã phát hiện rồi, con hát kia từ khi lên đài đều nhìn về phía bọn họ, hướng mắt kia hình như đang nhìn chằm chằm vào phu quân nhà y.
Hạ Dung cắn môi một cái, cũng có thể là mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Hai người xem kịch xong thì đứng dậy định rời đi, nhưng lại bị một tiểu nha đầu ngăn cản: “Vị công tử này, chủ tử nhà ta muốn mời ngài ở lại một chút, ngài ấy muốn đích thân sang nói cám ơn.”
Thẩm Tương Ngôn bị tiểu nha đầu cản đường thì vô cùng không thích, nhíu nhíu mày hỏi: “Chủ tử nhà ngươi tên gì?”
“Chủ tử nhà ta là Đào Chi, là người đóng vai song nhân trên đài hồi nãy.” Lúc tiểu nha đầu nhắc tới chủ tử nhà mình thì giữa hai đầu mày tràn đầy vẻ tự đắc, dường như ai cũng phải biết đến danh tính của chủ tử nhà mình.
Thẩm Tương Ngôn không biết Đào Chi này là ai, và cũng không muốn biết, kéo Hạ Dung tiếp tục đi ra ngoài. Chưa kịp ra khỏi đại môn Thính Ly quán thì đã bị một song nhân dung mạo kiều diễm ngăn cản: “Thẩm công tử sao không đợi ta vậy, ta chỉ muốn cám ơn công tử hôm qua đã ra tay giúp đỡ thôi.”
Thẩm Tương Ngôn nhìn người đang ngăn trước mặt mình một chút, hình như có hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được là ai. Mà Hạ Dung bị tướng công kéo tay thì lại nhận ra mùi hương trên người Đào Chi, đó là thứ mùi nhiễm trên quần áo của tướng công tối hôm qua. Đáy lòng Hạ Dung nhất thời lo lắng vô cùng, bàn tay nắm lấy tay của tướng công cũng không tự chủ mà siết chặt, Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hạ Dung để an ủi.
Đào Chi thấy Thẩm công tử không nhớ mình là ai, còn thân mật với phu lang nhà mình ở ngay trước mặt y, tâm trạng khó tránh khỏi có chút thất vọng, cúi người nói: “Hôm qua ở Xuân Phong Lâu may có Thẩm công tử nói giúp, nếu không thì Đào Chi đã bị công tử Trương gia bắt về làm thiếp rồi.”
Hôm qua Đào Chi bị ông bầu gánh hát mang đến Xuân Phong Lâu tiếp khách, bảo là có một nhóm công tử ca muốn mời y qua xướng một khúc cho vui, những con hát như họ lại không có quyền từ chối. Sau khi xướng khúc xong, một người họ Trương trong đám công tử ca đó nhất định muốn mua y về phủ, công tử kia đầy mặt háo sắc, hai tay cứ không thành thật sờ tới sờ lui trên người y. Đào Chi tất nhiên không chịu nhận mệnh, may có vị công tử trước mắt đi ngang qua nói với Trương công tử vài câu, Đào Chi mới thoát khỏi tai họa này.
Thẩm Tương Ngôn rốt cuộc cũng nhớ được người này là ai, nhưng hôm qua hắn làm vậy căn bản cũng không phải vì muốn cứu y. Chỉ là đúng lúc trông thấy Trương Ninh Vũ đùa giỡn con hát này, mà dung mạo của con hát này lại giống Hạ Qúy tới mấy phần, thế nên hắn mới cố ý nâng cằm y lên, dựa vào khuôn mặt của con hát mà gây xích mích trước mặt nhiều người, nói là Trương Ninh Vũ không cưới được người thật nên muốn tìm một mặt hàng như thế này để thay thế. Mà Trương Ninh Vũ kia cũng không phục, phát thệ ngay tại chỗ rằng nhất định phải cưới được Hạ Qúy, không ngờ chuyện này lại bị con hát ghi nhớ luôn.
Thẩm Tương Ngôn thấy Đào Chi nói cám ơn xong còn đứng mãi không đi, liền lạnh lùng nói: “Nói cám ơn xong rồi thì mau đi đi.”
Đào Chi không ngờ rằng y đã bày tỏ đầy đủ như thế, vậy mà Thẩm Tương Ngôn vẫn thờ ơ không động lòng. Kỳ thật tối hôm qua lúc trở về y phát hiện mình nhớ mãi không quên vị công tử này, hôm nay khi lên đài hát hí khúc lại trông thấy hắn, nên mới cho rằng đây chính là duyên phận, đành quyết định tiến lên nói vài câu, hơn nữa tối hôm qua đúng là hắn đã cứu mình. Nghe thấy Thẩm công tử nói vậy, Đào Chi dù muốn nói thêm gì cũng không được nữa, đành phải cúi đầu, nghiêng người nhường đường ra.
Thẩm Tương Ngôn dẫn tiểu phu lang đi vài bước, lại sợ tiểu phu lang của mình hiểu lầm nên liền nói chuyện hôm qua ra, cuối cùng không quên oan ức nói: “Dung nhi ngươi phải tin ta, ta và Đào Chi kia không có quan hệ gì với nhau hết.”
Hạ Dung ngẩng đầu cười cười với tướng công đang nóng lòng giải thích, đôi mắt trong suốt mở to: “Ừ, ta tin tướng công.” Y cố ý làm vậy đấy, hơn nữa nếu tướng công có ý thì sao có thể đối xử lạnh nhạt với Đào Chi kia như vậy.
Trong lòng Thẩm Tương Ngôn cảm thấy ấm áp, chỉ cần Hạ Dung tin hắn là tốt rồi, bất quá hắn chưa kịp thở phào xong thì Hạ Dung đã hỏi: “Tướng công, Xuân Phong Lâu là cái gì vậy?”
Hết chương 30