Edit: Arisassan
Dù Thẩm Tương Ngôn có lo lắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành than nhẹ một tiếng. Đến giờ phút này hắn mới phát giác cái suy nghĩ làm một thương nhân bình thường là đủ nó buồn cười cỡ nào, nếu ở triều đại này hắn có một chút quyền lợi, gặp những trường hợp như vậy ít nhất cũng có thể giúp Hạ Dung miễn phải chịu tội.
Nếu suy nghĩ nhiều cũng vô ích, Thẩm Tương Ngôn chỉ có thể tận lực an bài, ba ngày sau, Thẩm Tương Ngôn một bên giúp Hạ Dung buộc thắt lưng màu xanh lá sen thêu hoa văn hình hoa lan tối màu bằng chỉ bạc, một bên nói cho y nghe những tin tức vừa tìm hiểu được mấy ngày nay: “Trước khi gả đi tri huyện phu nhân là thứ nữ của Diêu gia làm thông phán lục phẩm ở Kinh Châu, gả cho Diệp tri huyện thất phẩm cũng coi như là môn đăng hộ đối. Diêu gia này tính ra cũng là một nhánh của Diêu gia Diêu thượng thư ở kinh thành, chỉ có điều nghe nói quan hệ giữa hai nhà đời này cũng không còn thân thiết giống lúc trước nữa.”
Nhà giàu cưới vợ, nhà nghèo gả nữ, tuy Diêu gia có liên quan tới một mạch Diêu thượng thư ở kinh thành, nhưng tri huyện phu nhân dù sao cũng là thứ nữ nhà thông phán, gả cho Diệp tri huyện xuất thân khoa cử cũng không có gì là không đúng, Hạ Dung gật gật đầu biểu hiện y đang nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi mặc quần áo tử tế xong, Hà Miêu giúp Hạ Dung chải tóc, Thẩm Tương Ngôn thì ở bên cạnh lật qua lật lại hộp trang sức thường dùng của Hạ Dung: “Tri huyện phu nhân sinh được một nam một nữ, nghe nói cũng là một người rộng lượng hiếm thấy. Diệp tri huyện nạp nhiều thiếp thất như vậy, tri huyện phu nhân cũng không tỏ thái độ khó chịu gì, trái lại còn quản lý quý phủ vô cùng chặt chẽ. Bởi thế nên Diệp tri huyện cũng kính trọng bà thêm mấy phần, lần thưởng lan yến này, hoa lan các ngươi định ngắm đều do tri huyện phu nhân sưu tầm, nghe nói trước khi gả đi vị phu nhân này cực kỳ yêu hoa lan.”
Mặc dù ngoài miệng Thẩm Tương Ngôn bảo tri huyện phu nhân là một người rộng lượng, trong lòng lại không hề bị lay động một chút, tìm kiếm bên trong hộp trang sức một hồi lâu cũng không tìm được thứ hợp ý mình, liền quay đầu phân phó Hà Hân vẫn đang dọn dẹp chăn nệm: “Mấy ngày trước Lý huynh vừa đưa cây trâm hoa lan ngọc bích kia đến đúng không, mau lấy ra đi, hôm nay không phải muốn đi ngắm hoa lan sao, Dung nhi mang cái kia là hợp nhất.”
“Nô tỳ lập tức đi lấy ngay.” Quần áo với trang sức của chính quân đều do Hà Hân phụ trách quản lý, nghe thiếu gia nói muốn cây trâm kia, Hà Hân liền bỏ dở việc đang làm, cầm chìa khóa mở khóa một ngăn kéo nhỏ, lấy ra một cái hộp gỗ màu đỏ từ bên trong đưa cho Thẩm Tương Ngôn.
Thẩm Tương Ngôn mở hộp gỗ màu đỏ kia ra, bên trong đựng cây trâm hoa lan ngọc bích nọ, hắn tự tay xuyên cho Hạ Dung, lúc này mới thỏa mãn ngắm nhìn lại một chút. Tuy Hạ Dung có xỏ lỗ tai, nhưng trang phục thường ngày cũng không nữ khí như phần lớn các song nhân khác, đều vô cùng trắng trong thuần khiết, ngoại trừ một cây trâm cài tóc thì không hề mang thêm bất cứ trang sức nào.
Trong suy nghĩ của Thẩm Tương Ngôn, song nhân cũng là nam nhân, người khác hắn không quan tâm, nhưng nếu trang phục của người chung sống với hắn lại quá nữ tính thì nghĩ thế nào hắn cũng không thể tiếp thu được, may là ở điểm này Hạ Dung không hẹn mà có cùng suy nghĩ với hắn.
Hôm nay dù sao cũng là đi dự tiệc, phối hợp với cây trâm này, một thân trang phục của Hạ Dung liền vô cùng hoàn hảo, vừa không quá mức trắng trong thuần khiết, vừa không quá mức hoa lệ.
Thẩm Tương Ngôn thấy giờ hẹn sắp đến, lúc này mới đỡ Hạ Dung lên xe ngựa. Trong xe Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung vào lồng ngực mình, để y ngồi lên chân, hôn hôn trán Hạ Dung một cái, rồi không yên lòng mà dặn dò thêm một lần: “Phải luôn để Hà Hân Hà Miêu đi theo ngươi, đừng đi lung tung một mình. Tướng công đã sớm đánh tiếng với người Lý gia, có chuyện gì thì cứ tìm đến Lý thẩm, nếu thật sự không giải quyết được thì phái người tới tiền viện tìm ta. Đến lúc đó khi thời gian vừa đúng, ta sẽ kiếm cớ đến đón ngươi.”
Hạ Dung cọ cọ vào ngực tướng công, biểu hiện mình đã hiểu, trong lòng có hơi buồn cười cộng thêm một chút cảm động: “Dung nhi biết rồi, nghe tướng công nói giống như nơi đó là đầm rồng hang hổ gì vậy, hơn nữa Dung nhi cũng sắp làm cha, không còn là tiểu hài tử nữa, cũng biết tự chăm sóc cho bản thân mình.”
“Được rồi, được rồi, Dung nhi nhà chúng ta là đại hài tử, không cần tướng công lo lắng nữa.” Thẩm Tương Ngôn xoa xoa đầu Hạ Dung, giá như hắn buồn lo vô cớ thì tốt.
Hạ Dung tránh đi bàn tay định xoa đầu mình của tướng công, mái tóc vừa mới chải kỹ xong, xoa như thế thì sẽ rối mất, còn đại hài tử là cái gì chứ, không phải vẫn xem y là hài tử hay sao, Hạ Dung không thành thật nhéo nhéo bên hông Thẩm Tương Ngôn, bất mãn nói: “Tướng công đừng làm rối tóc ta, hơn nữa ngươi mới là hài tử ấy.”
Trời mới biết từ khi Hạ Dung có thai, tuy hai người vẫn ngủ chung một cái giường, nhưng Thẩm Tương Ngôn đã mấy tháng không chạm vào y. Lần này bên trong một không gian hẹp như xe ngựa, hai người lại áp sát vào nhau như thế, bàn tay nho nhỏ của Hạ Dung lại nhéo nhéo bên hông hắn như vậy, trong cảm nhận của Thẩm Tương Ngôn thì giống như y đang sờ soạng hắn ấy.
Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng thay đổi, tuy trên mặt Thẩm Tương Ngôn không biểu hiện gì, nhưng Hạ Dung ngồi trên người hắn lại cảm nhận được biến hóa của hắn vô cùng rõ ràng, y lúng túng di chuyển thân thể một chút, phủ tri huyện cách nhà bọn họ không xa, một chút nữa là phải xuống xe rồi.
Thẩm Tương Ngôn cười khổ, ôm chặt người vẫn đang lộn xộn trong ngực mình: “Dung nhi ngươi cứ xoay như thế, tướng công ta sẽ không nhịn được mất. Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta ôm một lúc là được.”
Hạ Dung cũng nhận ra đồ vật dưới thân có xu thế càng ngẩng lên mãnh liệt, sau khi được tướng công nhắc nhở cũng không dám chuyển động nữa, ngồi đàng hoàng cho tướng công ôm.
Đợi tới khi xe ngựa khó khăn lắm mới tới nơi, lúc Thẩm Tương Ngôn bước xuống xe trước thì hoàn toàn không có gì khác thường. Mặc dù nơi này không phải là cửa nhà mình, Thẩm Tương Ngôn vẫn theo thường lệ không để Hạ Dung phải tự mình xuống xe mà tự mình ôm người xuống.
Cửa phủ tri huyện sớm đã có thủ vệ nha hoàn tiểu tư đứng chờ sẵn, thấy cảnh này liền dồn dập cúi đầu. Bọn họ cũng từng nghe được lời đồn, biết Thẩm lão bản của Hương Tự Lai vô cùng sủng ái phu lang nhà mình, hiện tại được tận mắt chứng kiến mới hoàn toàn tin.
Hơn nữa sinh ý của Hương Tự Lai tốt như vậy, gia thế của vị này chắc chắn cũng không hề kém, hiếm thấy là Thẩm lão bản lại giữ mình trong sạch, ra ngoài bàn chuyện làm ăn chưa bao giờ đụng vào người ở thanh lâu sở quán, trong nhà ngoại trừ vị chính quân này, cả một thông phòng cũng không có.
Nói tới những lão gia thiếu gia của các gia đình giàu có khác ở trấn Phù Dung, người nào cũng đều sớm có thông phòng, ai mà sau khi thành thân chỉ nạp một hai thiếp thất đã được xem là nam nhân tốt hiếm thấy. Cứ như thế, người chỉ cưới một song nhân trước mắt này quả thật so với đặc biệt còn đặc biệt hơn.
Một cách tự nhiên, Hạ Dung liền trở thành đối tượng ghen tỵ của tất cả song nhân lẫn nữ nhân ở trấn Phù Dung. Đương nhiên những lời đồn đại sau lưng này, mặc dù Thẩm Tương Ngôn từng nghe qua vài cái, nhưng căn bản cũng không hề quan tâm, Hạ Dung thì càng không biết đến.
Bước qua đại môn của phủ tri huyện, Thẩm Tương Ngôn nhìn theo tiểu nha hoàn dẫn đường đưa ba chủ tớ Hạ Dung đi xa, rồi mới miễn cưỡng thu hồi nỗi lo lắng của mình lại, quay người theo tiểu tư dẫn đường đi đến chỗ bày yến hội riêng của nam nhân ở tiền viện.
Tạm thời không nhắc đến tiền viện nữa, bên này tiểu nha hoàn cẩn thận từng li từng tí dẫn Hạ Dung vào hậu viên, vừa nãy ánh mắt nhìn chằm chằm của Thẩm lão bản quả thật như muốn khoét mấy cái lỗ trên người cô vậy, hiện tại cô sao dám không cẩn thận chứ, chỉ lo vị Thẩm phu lang này xảy ra vấn đề trên đoạn đường do cô phụ trách.
Hậu viên đã chuẩn bị xong bàn ghế từ sớm, có điều chưa bày đồ ăn lên thôi, trên bàn chỉ có một chút trái cây điểm tâm này nọ. Vừa nhìn cũng biết chủ nhà có tâm, bên cạnh mỗi bàn đều bày vài chậu hoa lan chủng loại khác nhau, cứ như thế, khách nhân có thể vừa ăn vừa ngắm hoa lan, tâm trạng cũng sẽ càng thêm thư thái.
Chuyện thứ nhất Hạ Dung làm khi bước vào không phải là ngắm hoa lan, mà là tìm kiếm thân ảnh của Lý thẩm cùng Lý tẩu tử. Trùng hợp là Lý thiếu phu nhân vẫn luôn chú ý đến lối vào, thấy y xuất hiện liền vẫy tay ra hiệu cho y. Hạ Dung trông thấy người quen thì tâm trạng cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy bên người họ có chỗ trống liền biết đấy là chỗ họ chừa cho y.
Hạ Dung dẫn Hà Hân Hà Miêu bước nhanh tới, chưa tới nơi thì đã nghe Lý phu nhân bất mãn nói: “Đi nhanh như vậy làm gì, chậm một chút chậm một chút, Hà Hân mau lên dìu chủ tử của ngươi đi, thân thể y hiện tại quý giá lắm, nếu xảy ra chuyện gì thì Thẩm tiểu tử chắc chắn sẽ liều mạng với ta.”
Sau khi mang thai Hạ Dung đã quen cùng tướng công tản bộ, đi nhanh một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi nghe Lý thẩm nhắc đến tướng công, liền hơi ngượng ngùng đỏ mặt: “Ta không phải trông thấy Lý thẩm nên mới sốt ruột sao, Lý thẩm đừng trách ta chứ.”
Lý phu nhân kéo tay Hạ Dung, nhìn bụng y một chút, thỏa mãn cười nói: “Cuối cùng cũng tốt rồi, Thẩm gia coi như đã có hậu, ai, hôm nay ngươi cứ đi theo ta, yên tâm, thẩm đã chấp nhận lời nhờ vả của tiểu tử nhà ngươi, thì chắc chắn sẽ để ngươi hoàn hảo không chút tổn hại trở về.”
“Lý thẩm ngươi đừng chọc ta nữa.” Trước mặt nhiều người như vậy mà Lý phu nhân lại nhắc đến chuyện này, Hạ Dung hiện tại xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để gặp người khác.
Các phu nhân tiểu thư ngồi xung quanh ngày thường cũng khá thân với Lý gia, không ít người còn có hợp tác làm ăn với Thẩm Tương Ngôn một chút. Tuy Hạ Dung hiếm khi tham gia những buổi tụ hội của các phu nhân, nhưng mọi người đều biết đến tiểu công tử Hạ gia này, nghe xong cũng thiện ý nói hùa theo hai câu.
Sau khi mọi người cười xong, Lý thiếu phu nhân liền nói cho Hạ Dung biết một chút kiến thức khi sinh con, tháng sáu năm ngoái Lý thiếu phu nhân đã sinh hạ một đứa con gái cho Lý Đông Thăng, cũng coi như có kinh nghiệm, hơn nữa Lý phu nhân còn thỉnh thoảng xen vào vài câu, Hạ Dung lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh Hạ Dung không có trưởng bối có thể dặn dò y mấy chuyện này, dù tướng công chăm sóc y rất tốt, nhưng cũng là một người không có kinh nghiệm, lúc này khó lắm mới gặp được người có thể nói cho y biết mấy chuyện đó, đương nhiên y liền nghiêm túc lắng nghe.
Bọn họ đang tán gẫu vô cùng hăng hái, Hạ Dung đột nhiên có cảm giác như ai đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu liền gặp phải ánh mắt của Hạ Qúy đang ngồi đối diện. Lúc y đến thì Hạ Qúy vẫn chưa đến, cũng không biết khi nào cô ta đến nữa, chưa kể nhũ mẫu bên người Hạ Qúy thoạt nhìn vô cùng quen mắt, nhìn kỹ mới phát hiện đó là Dư ma ma hầu bên người Hạ phu nhân. Xem ra Hạ phu nhân cũng không hề yên lòng về Hạ Qúy, nên mới để cho Dư ma ma hầu hạ bên cạnh mình nhiều năm đi theo cô ta.
Hạ Dung thấy thứ Hạ Qúy liên tục nhìn chằm chằm hình như là cây trâm hoa lan trên đầu mình, có hơi khó hiểu mà nhíu nhíu mày, cây trâm này là do tướng công thắng cược cho y, cô ta nhìn chằm chằm làm gì chứ. May là Dư ma ma đứng một bên cũng phát hiện tiểu như nhà bà có gì đó không đúng, liền kéo kéo ống tay áo của cô ta, lúc này Hạ Qúy mới hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không nhìn y nữa.
Hết chương 44