Edit: Arisassan
Đợi đến khi Hạ Dung muốn gọi người lại, hỏi xem lời này của tri huyện phu nhân có ý gì thì vị nhũ mẫu kia đã đi xa. Hạ Dung nhìn bóng lưng của nhũ mẫu nọ mà có hơi không biết làm sao, nhưng khi trông thấy ánh mắt của tướng công ở đằng xa, y liền an tâm hẳn, chỉ cần nói việc này cho tướng công nghe thôi là chắc chắn tướng công sẽ biết phải xử lý như thế nào.
Nghĩ như thế, Hạ Dung không nhịn được nở một nụ cười thật tươi, bước nhanh tới vị trí Thẩm Tương Ngôn đang đứng, may là y vẫn nhớ trong bụng mình đang mang một tiểu tử, nên mới không chạy vồ tới như hồi xưa.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi đi chậm một chút đã, sắp làm cha rồi mà sao vẫn như thế vậy.” Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung nhún nhảy hệt như một chú thỏ tiến tới chỗ mình, cả người hắn đều khẩn trương hẳn lên, vội vàng bước lên ôm người vào lồng ngực mới yên tâm lại.
Hạ Dung vùi đầu vào trong ngực tướng công, cọ tới cọ lui, tuy hai người chỉ mới tách nhau ra chưa tới hai canh giờ, nhưng Hạ Dung vẫn thấy lưu luyến cảm giác ấm áp này.
Thẩm Tương Ngôn sủng nịch nhìn cái đầu nho nhỏ đang không ngừng vùi vào trong lồng ngực mình, cười nói: “Được rồi, Dung nhi, chỗ này là phủ tri huyện, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, tướng công biết ngươi cực kỳ cực kỳ ái mộ ta rồi, chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác đi.”
“Hừ, da mặt của tướng công đúng là còn dày hơn cả tường thành mà.” Hạ Dung bĩu môi, tướng công đã biết nơi này là địa bàn của người ta rồi còn nói như vậy.
“Lẽ nào Dung nhi nhà chúng ta không ái mộ tướng công chút nào sao, ai, Dung nhi không cần ta nữa, trái tim tướng công đau quá đi thôi.” Thẩm Tương Ngôn cúi đầu kề bên tai Hạ Dung, nhẹ giọng ấm ức, sau đó như nguyện mà trông thấy lỗ tai của Hạ Dung do nhiệt khí thổi ra lúc mình nói chuyện nên đỏ lên nhanh chóng.
Hạ Dung chỉ cảm thấy vành tai mình ngứa vô cùng, lập tức tránh khỏi lồng ngực của Thẩm Tương Ngôn, hơi lắp bắp nói: “Ai, ai không cần ngươi chứ.”
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dạng ngạo kiều không muốn thừa nhận kia của tiểu phu lang, liền cười lớn, dẫn Hạ Dung một đường ra khỏi phủ tri huyện, bước vào xe ngựa nhà mình vẫn luôn đứng chờ ở ngoài đại môn.
Vừa tiến vào thùng xe, Hạ Dung đã hắng giọng một cái, thuật lại lời nói mà nhũ mẫu bên người tri huyện phu nhân nói với y hồi nãy một lần, cuối cùng còn hơi lo lắng hỏi: “Tướng công có biết người tên Diệp Trăn này không? Tại sao Diệp phu nhân lại bảo chúng ta cẩn thận hắn vậy?”
Thẩm Tương Ngôn đúng là có biết người tên Diệp Trăn này, hắn là cháu trai của Diệp tri huyện. Việc làm ăn vốn rối rắm, dù là lên nha môn quan phủ, hay xuống lưu manh thổ địa cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng. Mà Diệp Trăn là cháu trai của Diệp tri huyện, trong mắt thương nhân bọn hắn thì chính là đại biểu cho Diệp tri huyện.
Cho nên nếu bọn họ muốn Diệp tri huyện nhớ tới tên của mình, tất nhiên phải nhờ tay Diệp Trăn. Nói tới quan hệ giữa Thẩm Tương Ngôn cùng Diệp Trăn, hai người chỉ mới gặp nhau mấy lần, đi uống rượu với nhau hai lần thôi, hơn nữa lần nào cũng có Lý huynh ở bên cạnh.
Hiện tại lại có người bảo bọn hắn phải cẩn thận người này, hắn thật sự không rõ lắm, hơn nữa dù sao tri huyện phu nhân cũng cùng một nhà với Diệp Trăn, tại sao phải làm điều thừa là nhắc nhở bọn họ như vậy. Như thế chỉ có thể phái người đi điều tra sau lưng mới biết thôi, hắn biết Diệp Trăn vẫn luôn có ý với Như Nguyệt cô nương của Xuân Phong Lâu, nói không chừng có thể ra tay từ nơi này.
Bên này suy nghĩ trong đầu Thẩm Tương Ngôn xoay tới xoay lui trăm ngàn lần, trên mặt lại không hề biểu lộ, chỉ vươn tay ôm lấy thân thể nho nhỏ ấm áp dễ chịu của Hạ Dung rồi híp mắt nói: “À, Diệp Trăn là cháu trai của Diệp tri huyện, có lẽ là trông thấy tướng công nhà ngươi diện mạo vô cùng tuấn mỹ, lại còn vận tốt mà cưới được một tiểu kiều thê như ngươi nên ghen tị thôi.” Nói xong còn cố ý giả vờ bộ dáng công tử phong lưu ngả ngớn, nâng cằm Hạ Dung rồi hôn lên.
Chiếc lưỡi mềm mại từng chút từng chút bị dụ dỗ ra, Thẩm Tương Ngôn thoải mái thưởng thức mỹ vị trong lòng, ăn rồi lại ăn. Chỉ cảm thấy bé con trong lồng ngực đúng là vô cùng thơm ngon mềm mại, vốn định lướt qua rồi thôi, ai ngờ càng ngày càng bị cảm giác mềm mại này hấp dẫn, muốn ngừng mà không được.
Đợi đến khi Hạ Dung có thể hô hấp trở lại, trong đầu đều lùng bùng cả lên, nào nhớ được người tên Diệp Trăn nữa.
Thẩm Tương Ngôn trông thấy dáng vẻ mơ hồ ngây ngốc của tiểu phu lang hiện tại, thật sự muốn bắt nạt người nọ một hồi, nhưng khi vừa liếc xuống cái bụng hơi nổi lên của Hạ Dung, đôi mắt mang đầy dục vọng lập tức chỉ còn dư lại u oán. Ý định gì cũng không có cảm giác tồn tại bằng đứa trẻ trong bụng Hạ Dung, trong đầu hắn tất cả đều là tư vị đã từng được thưởng thức, nhưng đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Hạ Dung vừa mới giãy dụa thoát khỏi trạng thái thiếu dưỡng khí liền đối diện với đôi mắt u oán kia của tướng công, nhất thời cười ra tiếng, y cũng không phải là Hạ Dung hồi trước cái gì cũng không hiểu, đương nhiên nhận ra tướng công hiện tại phải nhẫn nhịn vô cùng khó chịu.
Trọng điểm là y có tiểu tử trong bụng làm bia đỡ đạn, nên mới không sợ tướng công “trả thù”, vì vậy liền không kiêng dè mà cười vang một trận, bất quá lại nhanh chóng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt tướng công nhìn y sao lại... nguy hiểm như vậy.
“Dung nhi, lúc trước ta đã hỏi thăm Lý đại phu, kỳ thật sau ba tháng là có thể làm được rồi, chỉ cần cẩn thận một chút là không thành vấn đề.”
Hạ Dung cười khan hai tiếng, hành động của y vừa nãy đúng là minh chứng cho câu không làm thì sẽ không chết: “A, không, không cần đâu, tướng công.”
“Không sao, nếu bảo bối ngươi cũng muốn, vậy đêm nay chúng ta thử xem, ta sẽ cẩn thận một chút, đảm bảo không có chuyện gì.” Thẩm Tương Ngôn sao có thể bỏ qua cho tiểu hỗn đản này được, ai bảo y dám cười nhạo hắn.
Sao tự nhiên đổi thành y muốn chứ, rõ ràng là tướng công ngươi muốn mà. Hạ Dung vừa định kiên quyết từ chối, quay đầu lại liền phát hiện tướng công đã biến thành bộ dạng ngươi không đồng ý ta sẽ khóc cho ngươi xem, còn đâu bóng dáng bá đạo vừa rồi.
Cuối cùng Hạ Dung vẫn mềm lòng trước hành động đòi hỏi nhõng nhẽo của tướng công, Thẩm Tương Ngôn hiểu rõ Hạ Dung nhất, hắn biết chỉ cần hắn giả vờ đáng thương một chút, Hạ Dung chắc chắn sẽ không đành lòng từ chối hắn.
Kỳ thật Thẩm Tương Ngôn cảm thấy hắn cũng thật đáng thương, kiếp trước cùng với kiếp này, không nói đến việc nhiều năm chưa hề được khai trai, vừa mới hưởng thụ phúc lợi chưa được bao lâu thì Hạ Dung đã mang thai, chẳng lẽ giờ phải trách năng lực của hắn quá mạnh à? Khụ khụ, cũng may Hạ Dung không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, nếu không công sức vất vả lắm mới khiến y gật đầu đáp ứng tối nay thử xem sẽ lập tức tan thành mây khói.
Xe ngựa một đường êm ái chạy đến trước cửa Thẩm trạch, Thẩm Tương Ngôn dùng chăn gấm dự bị trên xe ngựa bao lấy phu lang đang mơ ngủ trong lồng ngực mình, ngủ đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng lên, sau đó ôm người xuống xe ngựa. May là thùng xe của xe ngựa này đã được cải tạo đặc biệt, nếu không thì xa phu đã không cẩn thận nghe được nội dung nói chuyện của hai phu phu trước đó rồi, lúc đó không biết phải làm sao đây.
Thẩm Tương Ngôn cả đường cũng không mượn tay người khác, ôm lấy Hạ Dung bước nhanh về Hải Đường viện, tự tay đặt người lên giường, rồi cởi áo ngoài của y ra, chỉ chừa lại một thân nội y màu xanh nhạt, lại kéo chăn gấm đắp kín Hạ Dung, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người hồ nháo một hồi trên xe ngựa, cho đến khi Hạ Dung ngáp dài một cái. Thẩm Tương Ngôn tất nhiên không muốn tiểu phu lang phải chịu mệt, thấy Hạ Dung đưa tay lên che miệng ngáp, nhất thời đau lòng muốn chết, vội vàng dỗ dành y dựa vào trong lồng ngực mình mà ngủ.
Thế nhưng mặc dù đã qua mùa xuân, nhưng khí trời vẫn còn hơi khô lạnh, do đó Thẩm Tương Ngôn mới vội vã ôm Hạ Dung vào nhà, sợ y không cẩn thận mà nhiễm lạnh. Hạ Dung bị dằn vặt một khoảng thời gian dài như vậy mà vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc, trái lại còn cọ cọ đầu vào gối mềm trên giường, ngủ càng thêm thơm ngọt. Nghĩ đến chuyện yến hội có lẽ đã khiến Hạ Dung phải mệt, Thẩm Tương Ngôn liền cúi người hôn một cái lên mắt của Hạ Dung, nhét nhét chân y vào lại trong chăn thật kỹ, sau đó mới đứng dậy ra lệnh cho Hà Hân đi theo hắn đến thư phòng, Hà Miêu thì được hắn để lại trong phòng để trông coi, ngừa việc Hạ Dung tỉnh dậy không có ai hầu hạ.
Bên trong thư phòng, Thẩm Tương Ngôn theo thường lệ hỏi thăm những chuyện phát sinh trong buổi thưởng lan yến hôm nay, đợi sau khi Hà Hân bẩm báo xong, hắn suy tư một chút rồi mới hỏi: “Ngươi thấy thái độ của tri huyện phu nhân đối với chính quân như thế nào?”
Hà Hân cũng không biết tại sao thiếu gia lại hỏi như thế, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Mặc dù tri huyện phu nhân không chủ động bắt chuyện với chính quân, nhưng nô tỳ lại chú ý thấy trong suốt bữa tiệc tri huyện phu nhân có hướng mắt quan sát chính quân của chúng ta mấy lần. Sau đó khi có người nhắc tới chuyện cây trâm hoa lan, tri huyện phu nhân còn giúp chúng ta chuyển đề tài, nhưng nô tỳ không biết ngài ấy cố ý hay vô tình.”
Hà Hân là người do hắn tự tay chỉ dẫn, phán đoán của cậu ta cũng đáng tin mấy phần, chuyện không thể xác định được thì Hà Hân sẽ không hề nói bậy, nếu Hà Hân đã nói như vậy, tri huyện phu nhân đúng là có ý muốn giải vây cho Hạ Dung. Thẩm Tương Ngôn thưởng thức hầu bao treo bên hông mình một chút, rồi mở miệng phân phó: “Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này ta đã biết, đúng rồi, ra ngoài gọi hai tiểu tử Trần Tài với Phùng Cần đến đây cho ta.” Hà Hân hành lễ một cái, đáp một tiếng “Vâng”, lúc này mới đẩy cửa thư phòng bước ra ngoài.
Nửa canh giờ sau, trong đầu Thẩm Tương Ngôn mới nảy ra một vài ý định. Hắn từ sớm đã phát hiện Trần Tài này có một năng khiếu, đó là chỉ cần bảo cậu ta đi hỏi thăm chuyện gì là cậu ta đều có thể hỏi ra được. Đây cũng chính là nguyên nhân hắn để Trần Tài đi điều tra những chuyện như vậy, hiện tại tin tức Trần Tài nắm trong tay càng ngày càng nhiều, trong trấn chỉ cần không phải là chuyện bị người khác cố ý che giấu, cậu ta đều có thể hỏi thăm ra.
Diệp Trăn hoá ra là nhi tử của đại ca Diệp tri huyện, Diệp tri huyện lúc trẻ là một sĩ tử hàn môn, xuất thân khoa cử. Cha mẹ của Diệp tri huyện mất sớm, Diệp đại ca một tay nuôi Diệp tri huyện lớn lên, đồng thời còn tạo điều kiện cho lão được đi học. Thế nhưng đến khi Diệp tri huyện rốt cuộc lên làm quan, có năng lực chăm sóc cho người nhà, Diệp đại ca lại bệnh nặng qua đời, chỉ để lại cô nhi quả phụ, cũng chính là Diệp Trăn, Diệp tri huyện nhớ kỹ ân tình của Diệp đại ca cho nên rất quan tâm đến đứa cháu này.
Cũng vì thế, Diệp Trăn ở trấn Phù Dung có thể được xem là một nhân vật có tiếng tăm, dựa vào việc có Diệp tri huyện làm chỗ dựa, trước đây cũng từng làm không ít chuyện xấu. Trong đó có một lần, Diệp Trăn coi trọng con gái của lão bản một hiệu thuốc trong trấn, kiên quyết muốn nạp người ta về làm thiếp. Lão bản của tiệm thuốc kia tất nhiên không chấp nhận, Diệp Trăn liền phái người đến cửa tiệm kia gây sự, bảo rằng thuốc của nhà bọn họ uống vào gây chết người, muốn bắt lão bản vào tù.
Hành động này rõ ràng là ép lão bản kia gật đầu đáp ứng đưa con gái cho gã, nếu không thì chuyện này sẽ không xong, nháo đến mức nhà họ không yên ổn được ngày nào, lão bản nọ dù muốn cáo trạng cũng không được, vì gã có Diệp tri huyện chống lưng phía sau. Cuối cùng lão bản không chịu nổi dằn vặt, đành phải gật đầu chấp nhận, chỉ đáng thương cô nương kia, đêm đó liền lên kiệu nhỏ bước vào nhà Diệp Trăn, cũng không biết hiện tại cô nương đó ra sao rồi.
Từ những gì Trần Tài bẩm báo, có thể thấy gần đây Diệp Trăn đang muốn chuộc thân cho Như Nguyệt cô nương, chỉ là trong tay thiếu rất nhiều tiền, hiện tại đang xoay sở xung quanh nghĩ cách kiếm bạc. Cũng đúng, Như Nguyệt này là cây rụng tiền của Xuân Phong Lâu, giá chuộc thân của cô ta chắc chắn sẽ cực kỳ cao.
Thẩm Tương Ngôn khẽ cười một tiếng, liên kết đầu đuôi câu chuyện lại, không khó để suy đoán rằng Diệp Trăn có thể đã coi trọng tiền tài nhà bọn họ. Chỉ là không biết tại sao Diệp Trăn lại chọn trúng nhà họ thôi, Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ sâu xa hơn một chút, cảm thấy kỳ thật Diệp Trăn cũng khá là tinh mắt. Sinh ý trong tay hắn mặc dù không đến mức một ngày thu cả đấu vàng, nhưng xác thực cũng kiếm được rất nhiều tiền. Bất quá nếu muốn lấy tiền từ trong tay hắn, thì phải xem Diệp Trăn có bản lĩnh đó hay không.
Tuy Thẩm Tương Ngôn không sợ gã, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Thẩm Tương Ngôn vẫn dặn dò Trần Tài phải luôn chú ý đến động tĩnh của Diệp Trăn cùng phủ tri huyện, đương nhiên cũng không quên bên chỗ của Như Nguyệt cô nương, chỉ cần canh chừng ba chỗ này, Diệp Trăn dù muốn làm ra hành động thiêu thân gì thì hắn cũng không hề sợ.
Bên ngoài thư phòng, mặt trăng từ sớm đã lên tới đỉnh, Thẩm Tương Ngôn liền chắp tay đứng thẳng ngắm nhìn một hồi lâu. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn chỉ muốn sống một cuộc đời an ổn, ai ngờ lòng người hiểm ác, không chủ động trêu chọc mà vẫn bị vướng vào mấy chuyện như vậy. Một kế hoạch chưa hoàn chỉnh dần dần lặng yên nổi lên trong lòng, quay đầu trông thấy Trần Tài cùng Phùng Cần vẫn còn đứng ở đó, liền cười cười phân phó: “Bắt đầu từ ngày mai, đi mua vài hài tử từ chín đến mười hai tuổi tư chất tốt một chút, tốt nhất là không cha không mẹ, không có người thân.”
Cái khác thì hắn không thể chắc chắn, nhưng giáo dục một vài hài tử choai choai từ nhỏ, những hài tử không có gì vướng bận như thế, ít nhất lòng trung thành vẫn có thể đảm bảo được. Thứ hắn phải bỏ ra bất quá cũng chỉ là một chút bạc, mời vài lão sư đáng tin tới. Cứ như vậy không đến hai năm, trong tay hắn cũng sẽ không thiếu người để sai sử.
Trần Tài cùng Phùng Cần quay mặt nhìn nhau, mặc dù không hiểu tại sao chủ nhân lại an bài như vậy, nhưng vì lòng tín nhiệm với chủ nhân nên vẫn lĩnh mệnh rời đi.
Thẩm Tương Ngôn gạt hết mấy việc vặt trong đầu sang một bên, xoay người đi về hướng nhà bếp, Hạ Dung cũng sắp tỉnh dậy rồi. Nhớ đến yến hội hồi chiều, Hạ Dung chắc chắn không ăn được bao nhiêu, mặc dù có ăn một ít ở nhà rồi mới đi đến đó, nhưng tính tính giờ một chút thì Hạ Dung hiện tại có lẽ cũng bắt đầu đói bụng rồi.
Đến nhà bếp cũng không cần người hầu giúp đỡ bên cạnh, Thẩm Tương Ngôn tự mình quen cửa quen nẻo vòng quanh khắp nơi để xem còn có cái gì ăn không, nhấc mở lồng chưng mới phát hiện bên trong có bày một đĩa sủi cảo bắp cải phỉ thúy, mấy cái sủi cảo nhỏ kia cái nào cũng có bụng màu trắng, phần trên thì là màu xanh, được nặn thành hình dáng bắp cải thảo xanh mượt. Thẩm Tương Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, được rồi, bản thân hắn cũng có hơi đói bụng nữa.
Kế tiếp Thẩm Tương Ngôn lại lục lọi được thêm một chung cháo nấm thịt gà tươi ngon, một đĩa rau trộn tam ti cùng một đĩa ngó sen sốt cay cắt nhỏ. Thẩm Tương Ngôn bỏ từng đĩa thức ăn vào thực hạp, sau đó mới thoả mãn trở về Hải Đường viện.
Rón rén bước vào phòng, thấy Hạ Dung vẫn chưa tỉnh, hắn liền vươn tay đặt thực hạp lên bàn, rồi mới nhẹ nhàng đi tới cạnh giường, do trong phòng có đốt địa long nên Hạ Dung đang ngủ cảm thấy hơi nóng, lúc này tấm chăn đã sớm bị y vò thành một cục ôm vào trong ngực. Thẩm Tương Ngôn ngồi bên mép giường chỉ chỉ trán Hạ Dung, trước khi đi hắn đã cố ý dặm chăn cho y thật kỹ rồi, sợ y lăn qua lăn lại làm chăn rớt xuống, ai ngờ tiểu hỗn đản này lại ngủ thành cái bộ dáng như vậy.
Thẩm Tương Ngôn như muốn trừng phạt mà hôn lên đôi môi của Hạ Dung, xúc cảm mềm mại nhuyễn nhu, không cần so sánh cũng biết thứ này ăn ngon hơn sủi cảo bắp cải phỉ thúy trên bàn gấp nhiều lần. Thẩm Tương Ngôn bên này thưởng thức vô cùng ngon miệng, Hạ Dung lại không cảm thấy tốt chút nào, vốn đang ngủ ngon, đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình như bị chặn lại, vừa định há to miệng để hô hấp thì bị Thẩm Tương Ngôn thừa cơ mà trắng trợn không kiêng dè gì xông vào. Cứ như thế, hô hấp không thuận liền biến thành hoàn toàn không thể hô hấp. Điều này khiến Hạ Dung sao có thể ngủ tiếp được nữa, mở mắt ra thấy phu quân thì không hề bất ngờ tí nào, chỉ giơ một chưởng vỗ người này ra, giận đến mức mặt đỏ rần.
Thẩm Tương Ngôn thấy tiểu phu lang sắp tạc mao, lập tức phanh lại đúng lúc, nhẹ giọng cười nói: “Dung nhi đứng lên ăn một chút rồi hẵng ngủ tiếp, được không?” Thẩm Tương Ngôn chưa kịp dứt lời, bụng Hạ Dung vừa nghe hắn nhắc tới thức ăn đã kêu réo lên. Thẩm Tương Ngôn giả vờ như chưa hề phát hiện, đùa thêm một ít nữa thì người nọ sẽ tạc mao mất, liền ôm người đến trước bàn: “Không biết phu lang có thể nể tình công sức tướng công ta tự bưng đồ ăn từ bếp tới đây mà ăn một chút chứ?”
Hạ Dung liếc mắt một cái liền trông thấy đĩa sủi cảo hình bắp cải đã được bày sẵn trên bàn, nhưng vẫn làm bộ miễn cưỡng nhàn nhạt nói: “Thế ta đành ăn một chút vậy.”
Thẩm Tương Ngôn cũng không chọc thủng vỏ bọc của y, thấy y hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm sủi cảo thì biết y đang rất muốn ăn, lập tức gắp một cái đưa đến bên miệng y. Hạ Dung cũng không khách khí, hiện tại y chỉ thấy bụng mình đói cồn cào, liền ăn hết cái sủi cảo kẹp trên đũa của tướng công vào miệng, nhân bánh là măng mùa đông với thịt gà, ăn thật ngon.
Cả một cái sủi cảo cho vào miệng vẫn có hơi to, Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung ăn đến phồng cả hai má, không nhịn được gắp một cái lên nếm thử, tuy mùi vị không tệ lắm, nhưng làm thế nào cũng cảm thấy cái trong miệng Hạ Dung ngon hơn cái của mình. Thẩm Tương Ngôn mở nắp chung cháo kia lên, múc một chén đưa cho Hạ Dung, thấp giọng cười nói: “Ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi đâu. Tướng công dù đói nhưng cũng phải hầu ngươi xong rồi mới ăn.”
Hạ Dung bùm một phát mặt càng đỏ hơn, y thiếu chút nữa đã quên chuyện lúc trước mình đáp ứng tướng công rồi, vậy hiện tại y có nên ăn hay không đây. Thẩm Tương Ngôn biết y đang xoắn xuýt, liền khẽ mỉm cười, nói: “Không ăn à? Vậy bây giờ đến lượt ta.”
Hạ Dung vội vàng nâng chén cháo lên, hoảng hốt nói: “Không, không có, ta vẫn chưa no.” Khiến cho Thẩm Tương Ngôn phải dở khóc dở cười.
Đợi đến khi Hạ Dung thật vất vả phiền phiền nhiễu nhiễu ăn xong, Thẩm Tương Ngôn rốt cuộc không nhịn được mà ôm người lên giường, Hạ Dung vừa muốn trốn liền bị Thẩm Tương Ngôn kéo thắt lưng lại, lôi vào trong lồng ngực: “Muốn chạy trốn đi đâu thế? Hửm? Đừng sợ, tướng công ta sẽ vô cùng nhẹ nhàng.”
Hạ Dung thấy chạy không được cũng phá quán tử phá suất, kiên trì lấy bụng mình làm bài tử bảo mệnh: “Vậy tướng công nhớ cẩn thận một chút, nếu không nhi tử sẽ đá ngươi.”
Thẩm Tương Ngôn cười to: “Được rồi, được rồi, tướng công sẽ cẩn thận.” Nói xong liền lấy tay cởi thắt lưng của Hạ Dung ra, sau đó đưa lên che lại đôi mắt mông lung của y, cuối cùng còn nhanh chóng thắt nút phía sau đầu.
Hạ Dung hơi kinh hoảng, mắt bị che tối sầm lại, cố cỡ nào cũng không nhìn thấy được gì, định đưa tay lên gỡ ra thì bị Thẩm Tương Ngôn nắm lại: “Ngoan, đừng sợ, cứ giao hết cho tướng công, đừng sợ.”
Trong bóng tối, thân thể Hạ Dung càng mẫn cảm hơn, phát hiện ngón tay của tướng công từ môi mình bắt đầu dần dần trượt xuống, mãi đến khi cả người mát lạnh, mặt y không tự chủ mà càng nóng hơn hẳn. Thẩm Tương Ngôn khẽ cười một tiếng, nắm lấy eo Hạ Dung, đỡ y ngồi lên người mình, trong lúc đó còn không ngừng dụ dỗ Hạ Dung: “Ngoan, như vậy tướng công sẽ không áp vào bụng ngươi có đúng không. Dung nhi ngoan, tự ngươi di chuyển được chứ?”
Suốt đêm nay, Hạ Dung bên trong một mảnh tăm tối thỉnh thoảng liền gọi tên Thẩm Tương Ngôn một lần, tựa như nếu y không chú ý thì tướng công sẽ biến mất vậy. Cũng may Thẩm Tương Ngôn là một người có lương tâm, tuy vẫn chưa ăn no, nhưng chỉ cần Hạ Dung làm một lần thôi là bỏ qua cho y, lúc đang ôm Hạ Dung nằm trên giường, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được mà suy nghĩ, sau này nhất định phải đòi bồi thường từ tổn thất hôm nay mới được.
Hết chương 46