Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 53: Chương 53






Edit: Arisassan

Diệp tri huyện vốn muốn tự mình trở về quý phủ tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho Vinh thân vương, thế nhưng lại bị Vinh thân vương lấy cớ phải đến nhà Thẩm Tương Ngôn mà uyển chuyển từ chối, đồng thời cũng tỏ rõ trước mặt Diệp tri huyện rằng quan hệ giữa hay người không phải chuyện nhỏ, Diệp tri huyện tất nhiên không dám ý kiến thêm, đành phải cúi người hành lễ đưa hai người ra khỏi nha phủ.

Thẩm Tương Ngôn một đường dẫn Mộ Dung Thành về Thẩm trạch, trên đường khó có thể tránh được việc bị bách tính vây xem, còn có rất nhiều tiểu thư song nhân đến tuổi đứng xa xa nhìn về phía hai người. May là hiện tại bọn họ e sợ thân phận của hai người nên không dám đến gần, bằng không đúng là phiền chết mất.

Mặc dù hai người cố ý tăng nhanh tốc độ chân, thế nhưng do trên đường nhiều người vây xem cho nên lúc hai người về tới Thẩm trạch, nhà bếp bên kia cũng gần như chuẩn bị xong cả bàn tiệc rượu.

Hạ nhân ở cửa thấy chủ tử nhà mình cùng Vinh thân vương trở về, vội vàng bước nhanh vào hậu viên bẩm báo với chính quân. Hạ Dung đã sớm thay xong quần áo ngồi chờ, nghe tiểu tư kia truyền lời thì lập tức nhanh chóng đi đến tiền viện. Thấy Thẩm Tương Ngôn dẫn theo một nam nhân trang phục màu mực về, Hạ Dung liền biết vị này nhất định là Vinh thân vương, thân phận của đối phương vô cùng cao quý, trước khi tới Hạ Dung còn hơi sốt sắng một tí. Đến khi gặp được rồi, có thể do trong tiềm thức biết rằng có tướng công ở đây, Hạ Dung không những không mất bình tĩnh, mà còn biểu hiện rất đúng mực.

Lúc Hạ Dung dẫn theo một đoàn hạ nhân định hành lễ với Vinh thân vương, Mộ Dung Thành lại hành động trước một bước dìu lấy y: “Vị này chắc là em dâu nhỉ, không cần đa lễ đâu. Thẩm đệ có ân cứu mạng với ta, em dâu còn đang hoài thai nữa, cứ coi ta như khách nhân bình thường là được.” Nói xong liền quay người nói với Thẩm Tương Ngôn: “Quên không chúc mừng Thẩm đệ, ngươi cũng sắp lên chức phụ thân rồi.”

Nghe thấy lời chúc của Vương gia, Thẩm Tương Ngôn chẳng những không có cảm giác lo sợ, ngược lại còn tự hào tiếp nhận, đây chính là phu lang mà hắn hiểu rõ nhất, trong bụng cũng chính là hài tử của hai người họ, sao có thể không kiêu ngạo được chứ.

Hạ Dung thấy Vương gia dễ ở chung như thế, có hơi bất ngờ khi nghe y không xưng “bản vương” mà lại xưng “ta” với bọn họ, giương mắt thấy tướng công ôn như cười với mình, trong mắt hắn còn tràn đầy hàm ý động viên, Hạ Dung cũng bình thường trở lại. Nếu tướng công bảo y không cần phải lo lắng, thì y cũng sẽ không hề lo lắng chút nào.

Thẩm Tương Ngôn thấy có Vinh thân vương ở đây, Hạ Dung dù cố gắng cỡ nào cũng hơi câu nệ một chút, đành không buộc y ở lại tiếp khách nữa, chỉ đưa tay ra sờ sờ đầu y, rồi bảo Hà Miêu đưa người về hậu viện nghỉ ngơi, đúng lúc này, nhà bếp bên kia cũng phái người đến truyền lời rằng thức ăn có thể dọn lên bất cứ lúc nào.

Xem thời gian thì cũng sắp đến giờ cơm, Thẩm Tương Ngôn liền dặn nhà bếp, bảo người mang thức ăn ra. Chỉ trong chốc lát trên bàn đã bày đầy món ăn với nhiều kiểu dáng khác nhau, trong đó có rất nhiều món là do Thẩm Tương Ngôn kết hợp với các món đã ăn ở nhà hàng đời trước, cùng nhà bếp trong nhà thương thảo rồi cải tiến lại, mặc dù nhìn thoáng qua một cái sẽ không hề thấy chỗ nào đặc biệt, nhưng khi ăn vào vẫn có thể phát hiện ra mùi vị khác biệt trong đó.

Mộ Dung Thành sống trong cung từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng đã được ăn qua, thế nhưng lúc ăn một bàn đồ ăn do Thẩm gia chuẩn bị này, y cũng phát hiện ra có vài thứ không đúng, trong đó có rất nhiều đồ ăn còn hợp khẩu vị của y, liền không keo kiệt mà liên tục tán thưởng.

Thẩm Tương Ngôn cười nói cách làm một vài món trong đó cho Mộ Dung Thành, chúng cũng chỉ vì thoả mãn bé tham ăn nhà hắn nên hắn mới chế tạo ra. Tuy người Phượng Dụ quốc vẫn mang tư tưởng quân tử xa nhà bếp, nhưng lúc Thẩm Tương Ngôn làm những việc này lại không hề nghĩ nhiều, mỗi lần nhìn thấy Hạ Dung ăn vô cùng vui vẻ, lòng hắn cũng cảm thấy hân hoan, cho nên căn bản không ngại mà thảo luận chuyện nhà bếp với người khác, cũng may Mộ Dung Thành không phải người thích để ý đến tiểu tiết.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau ba chén, Mộ Dung Thành giơ chén rượu lên nói thẳng: “Thẩm đệ, bản danh của ta kỳ thực là Chu Thành mới đúng, Mộ Dung chính là họ của người sư phụ đã dạy ta cưỡi ngựa bắn cung, lúc trước bất đắc dĩ không thể không che giấu, mong Thẩm đệ không trách tội. Bất quá ta đây thật lòng muốn cùng Thẩm đệ tương giao, nếu ngươi không ngại, về sau cứ gọi ta một tiếng đại ca đi.” Lúc đó khi y được Thẩm Tương Ngôn cứu lên từ trong nước, không khó để tưởng tượng xung quanh chắc chắn vẫn có nhiều nhân mã đang tìm kiếm tung tích của y, vì ẩn náu khỏi tai mắt người khác, y mới không thể không tự xưng Mộ Dung Thành, bất quá hành động này dù sao cũng là lừa dối Thẩm Tương Ngôn, cho nên hiện tại y mới nâng chén giải thích.

Chu chính là quốc họ, kể từ khi biết được thân phận của Mộ Dung Thành, Thẩm Tương Ngôn cũng biết cái tên Mộ Dung Thành chắc chắn cũng chỉ là một cái tên giả. Cho nên khi nghe Vinh thân vương nói thế, hắn cũng không quá kinh ngạc, trông thấy thành ý tràn ngập trong mắt Chu Thành, Thẩm Tương Ngôn nhanh chóng suy nghĩ một chút rồi cũng không dị nghị gì mà đáp lại: “Vậy tiểu đệ liền gan lớn, nhận ngươi người đại ca này, đến, đại ca, tiểu đệ mời ngươi một chén.” Nói xong liền bưng chén rượu lên một hơi uống cạn.

“Được, được, hôm nay hai người chúng ta không say không về.” Chu Thành thấy Thẩm Tương Ngôn sảng khoái như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, cho rằng mình không hề nhìn lầm người, lập tức bưng chén rượu lên một lần nữa, uống cạn trong một hơi y như Thẩm Tương Ngôn.

Đây cũng do Thẩm Tương Ngôn là người có ký ức từ đời trước, xuyên đến đây lại luôn sống ở trấn Phù Dung cách xa nơi tập trung quyền lực, không hề có ý định muốn chen một chân vào trung tâm quyền lợi, cho nên lúc biết đối phương là Vương gia, cũng không có ham muốn lợi ích giai cấp quá lớn, mới có thể dễ dàng xưng huynh gọi đệ với Vương gia như vậy.

Bất quá Thẩm Tương Ngôn cũng không phải người bản địa, nếu không nhìn trúng Chu Thành là người trọng tình trọng nghĩa có thể kết giao được, hắn tất nhiên sẽ không đối xử với đối phương như thế. Hơn nữa dù có nói gì thì căn cơ của Thẩm Tương Ngôn ở đây cũng không sâu, hiện tại Vinh thân vương tự động đưa tới cửa làm chỗ dựa, hắn mà không thuận thế dựa vào thì đúng là váng đầu rồi.

Do đó bàn tiệc rượu hôm nay lấy việc hai người đều có ý giao hảo với nhau làm điều kiện tiên quyết, bầu không khí diễn ra vô cùng tốt, đến tận đêm khuya mới chấm dứt. Thấy Chu Thành cũng hơi say rượu, Thẩm Tương Ngôn liền đề nghị đối phương ở lại Thẩm trạch nghỉ ngơi một đêm, còn cái khác ngày mai hẵng nói.

Việc Vinh thân vương cũng không khách khí với Thẩm Tương Ngôn, thật sự qua đêm ở Thẩm trạch tất nhiên không cần phải nói. Sau khi Thẩm Tương Ngôn an bài xong cho nhóm người Vinh thân vương, rốt cuộc cũng có thể trở về Hải Đường Viện tìm Hạ Dung.

Hạ Dung vẫn luôn ở trong phòng chờ tướng công trở về, chờ chờ một chút thì bất tri bất giác mà ngủ quên. Thẩm Tương Ngôn vừa vào phòng liền trông thấy Hạ Dung chống tay trên ghế ngủ gà ngủ gật, không khỏi lắc đầu cười, nhìn khuôn mặt buồn ngủ mông lung dưới ánh nến của Dung nhi, hắn chỉ cảm thấy lòng mình đều bị lấp đầy, loại cảm giác hạnh phúc kia cũng sắp tràn ra ngoài hết.

Thẩm Tương Ngôn tiến lên hai bước cúi người bế Hạ Dung lên, chuẩn bị đặt người xuống giường ngủ, ai ngờ mới vừa ôm lấy thì Hạ Dung lập tức tỉnh giấc. Hạ Dung quen thói duỗi hai tay vòng qua ôm cổ Thẩm Tương Ngôn, vui vẻ nói: “Tướng công về rồi à?”

“Nếu không về thì Hầu gia phu nhân sẽ cuống lên mất.” Tuy Hạ Dung đã tỉnh, nhưng Thẩm Tương Ngôn vẫn đặt người xuống giường.

Hạ Dung nghe Thẩm Tương Ngôn gọi một tiếng Hầu gia phu nhân, cuối cùng cũng nhớ tới ý định muốn hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì của mình, y từ sau khi nghe tiểu tử Tần Việt kia bẩm báo lại vẫn luôn lo lắng, mãi mới chờ được tướng công trở về nhưng lại không thể lập tức hỏi kỹ, quả là gấp chết y mà.

Mọi chuyện dù sao đã chấm dứt, Thẩm Tương Ngôn cũng không giấu y, kể lại mọi chuyện rõ ràng một lần. Hạ Dung nghe xong mà sợ, hoá ra lúc y không biết gì thì có nhiều chuyện đã phát sinh như vậy, liền nắm chặt ống tay áo của tướng công: “Diệp Trăn kia cũng thật là, chúng ta từ trước tới giờ chưa bao giờ đắc tội gã, thế nhưng lại làm ra chuyện như thế, tướng công ngươi cũng thật là, nếu hôm nay không gặp Vương gia thì mọi chuyện có thể sẽ không thuận lợi như vậy đâu.”

Thẩm Tương Ngôn biết phu lang đang lo lắng cho mình, liền hôn một cái lên má y rồi cười nói: “Yên tâm, tướng công của ngươi không phải là người dễ đối phó như vậy, huống chi còn có nhiều bách tính đứng về phía của ta, Diệp tri huyện dù thế nào cũng sẽ không gây khó dễ cho ta trước mặt mọi người.”

Chưa kể thiệt thòi hôm nay nếu cứ như vậy mà nhẫn nhịn, không chỉ Diệp Trăn, mà những kẻ vẫn luôn như hổ rình mồi đối với phương thức chế hương trong tay hắn cũng sẽ nghĩ Thẩm Tương Ngôn hắn là người dễ ức hiếp, nếu như vậy thật, việc làm ăn sau này của hắn mới thật sự khó khăn.

Bất quá hôm nay vô duyên vô cớ lại có được tước vị Hầu gia, sau này chỉ cần hắn không tự mình muốn tìm đường chết, lúc làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Hắn nhớ trong quý phủ tri huyện còn có một cái Đào Chi nữa, trước đây là do e ngại Diệp tri huyện nên không đụng vào y, hiện tại thì không thể nói được.

Hạ Dung cũng nghĩ đến việc thân phận hiện tại của Thẩm Tương Ngôn đã cao quý hơn lúc trước, cho dù Diệp Trăn có ngu xuẩn đến mấy cũng sẽ không đến gây sự với bọn họ nữa, liền yên lòng không ít. Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại câu chuyện tướng công vừa kể, Hạ Dung vẫn không rõ một vài chỗ trong chuyện của Lưu lão tam, đành mở miệng hỏi: “Đúng rồi, tướng công, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bình nước hoa trong tay Lưu lão tam vậy, tại sao có thể là giả chứ? Lẽ nào gã thật sự tự mua hàng giả đến để vu oan? Cũng không đúng lắm, gã đã dám đến thì chắc chắn sẽ không gặp sai sót ở loại chuyện nhỏ như thế này.”

“A, cái này à, Lưu lão tam kia thật sự đã vào Hương Tự Lai để mua nước hoa, chỉ có điều…” Thẩm Tương Ngôn nói đến câu cuối, lại cố ý lấp lửng không nói tiếp.

“Chỉ có điều gì?” Hạ Dung thấy tướng công nói đến phân nửa rồi dừng lại, vội vàng lắc lắc ống tay áo của tướng công hỏi.

Thẩm Tương Ngôn chỉ chỉ vào khuôn mặt đang cười của mình, nói: “Dung nhi hôn vi phu một chút, vi phu sẽ nói cho ngươi biết là gì.”

Hạ Dung do dự một chút, vẫn không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, liền nhắm mắt đưa môi lên, ai ngờ Thẩm Tương Ngôn lại ngay lúc này nghiêng đầu sang, lúc Hạ Dung hôn lên thấy xúc cảm có gì đó không đúng, mở mắt ra thấy mình đang hôn môi tướng công thì nhất thời xấu hổ không thôi, muốn đổi ý lùi về sau cũng không kịp nữa rồi.

Thẩm Tương Ngôn sao có thể bỏ qua vật nhỏ tự mình đưa đến cửa như thế chứ, không suy nghĩ nhiều liền vươn tay chặn sau đầu Hạ Dung, làm sâu hơn nụ hôn này. Đưa lưỡi liếm liếm đôi môi mềm mại, hươngvị vẫn luôn ngọt ngào như mọi lần, mãi đến khi nghe thấy thanh âm ngâm nga phát ra từ người trong lồng ngực, Thẩm Tương Ngôn mới bộc phát lương tâm mà rời bỏ đôi môi mềm mại kia.

Lúc thả Hạ Dung ra, thứ Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt kết hợp giữa ngây ngô và mê hoặc, đôi mắt ngập tràn hơi nước càng khiến cho người khác phải động lòng. Thẩm Tương Ngôn mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào bờ môi do vừa hôn môi mà trở nên vô cùng phấn nộn kia của Hạ Dung, thật lâu sau mới tìm lại được lý trí của mình, ôm người vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, vừa an ủi phu lang vẫn chưa hồi thần, vừa tự cho mình thời gian để bình phục.

Thẩm Tương Ngôn hắng giọng một cái rồi tiếp tục nói: “Cái Lưu lão tam mua quả thật là nước hoa trong cửa hàng của chúng ta, chuyện đó ngược lại hoàn toàn là thật, bất quá trước khi gã đến cửa hàng, tướng công của ngươi đã chú ý tới gã, cho nên ngày gã đến cửa hàng, Thẩm An mới tự mình ra bắt chuyện với gã. Bình nước hoa do gã mua cũng đã được cố ý chuẩn bị từ trước, đương nhiên, bên trong chiếc lọ đó không hề có dấu hiệu của cửa hàng chúng ta.”

Lúc này Hạ Dung mới hiểu ra, hoá ra tất cả mọi thứ đều y như những gì tướng công đã đoán trước, Lưu lão tam kia đụng tới tướng công cũng thật xui xẻo. Ngay khi Hạ Dung trằn trọc trong lồng ngực của Thẩm Tương Ngôn muốn tìm một vị trí thoải mái hơn để ngồi, y lại đột nhiên phát hiện dưới thân mình có hơi khác thường. Trong lòng Hạ Dung vừa đau lòng vừa buồn cười, đau lòng tướng công có phản ứng nhưng vì lo cho y nên không thể thư giải, buồn cười tướng công đã như vậy rồi mà còn có thể đàng hoàng trịnh trọng giải thích mọi chuyện cho y, nếu không phải y động đậy một chút thì đã không biết rồi.

Nghĩ đến việc ngày thường đều là tướng công táy máy tay chân với y, còn thường hay đùa giỡn y nữa, Hạ Dung đột nhiên nảy ra ý định phản kích, liền duỗi tay nhỏ ra làm xằng làm bậy trên người Thẩm Tương Ngôn. Hô hấp của Thẩm Tương Ngôn theo động tác của Hạ Dung mà càng ngày càng gấp, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà nắm lấy bàn tay nhỏ đang làm loạn khắp nơi kia, bất đắc dĩ nói: “Dung nhi, ngươi muốn làm tướng công ta nghẹn chết hay sao, ta chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, ngươi lại không biết đau lòng cho vi phu chút nào, còn đổ thêm dầu vào lửa như thế nữa.”

Hạ Dung cũng biết tướng công cảm thấy rất khó chịu, liền mím môi tự hỏi một lúc lâu, sau đó tựa như hạ xuống quyết tâm nào đó mà nhỏ giọng nói: “Nếu tướng công khó chịu thì Dung nhi có thể, có thể lấy tay giúp ngươi.” Tuy hai người đã từng làm loại chuyện thân mật này rất nhiều lần, nhưng lần nào Hạ Dung cũng vô cùng non nớt cùng ngại ngùng, hôm nay lần đầu tiên chủ động nói muốn làm như vậy cho tướng công, tướng công còn chưa kịp phản ứng lại, bản thân y đã cảm thấy xấu hổ muốn chết rồi.

Khoé miệng Thẩm Tương Ngôn hơi run run, tuy cảm thấy mừng rỡ vì con cá trong lồng ngực đã chủ động mắc câu, nhưng hắn vẫn điều chỉnh cho biểu tình bình thường trở lại, không để Hạ Dung nhìn ra tâm tư của mình, bên ngoài thì bày ra bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt mà nói: “Tướng công đúng là rất khó chịu, bất quá vì Dung nhi, tướng công có thể nhẫn một chút, không sao đâu.” Nói thì nói như vậy, thế nhưng khuôn mặt lại bày ra một loại thần sắc cố gắng kiềm nén vô cùng thống khổ.

Hạ Dung thấy tướng công nhẫn nại khổ cực như thế, tâm trí khó tránh khỏi vì những cử chỉ hồi nãy mà tự trách bản thân, cảm xúc đau lòng tướng công cuối cùng vẫn chiếm thượng phong, chủ động ngẩng đầu hôn một cái lên môi tướng công rồi nói: “Nhẹ chút chắc được mà, lần trước, lần trước cũng đâu có chuyện gì đâu.” Hạ Dung nói ra lời này với âm thanh vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức khiến cho Thẩm Tương Ngôn hoài nghi rằng nếu hai người cách nhau xa thêm một chút thì sẽ không nghe thấy gì.

Nhưng Thẩm Tương Ngôn đã nghe thấy được, nên liền giả vờ như bị Hạ Dung thuyết phục, ỡm ờ chuẩn bị ăn tiệc lớn đêm nay. Không biết đại hôi lang đã sớm đánh chủ ý lên tiểu bạch thỏ trong lồng ngực này, nhìn tiểu bạch thỏ từng chút từng chút mắc câu, khỏi nói trong lòng hắn vui mừng cỡ nào, chưa kể tiểu bạch thỏ khi cần hắn chăm sóc sẽ biến thành tiểu cừu non nữa. Nói chung đêm nay Hạ Dung lại một lần nữa bị lăn qua lộn lại ăn sạch.

Nhìn tiểu phu lang mệt mỏi ngủ say trong lồng ngực mình, Thẩm Tương Ngôn như có như không vuốt vuốt tóc của người trong ngực, thuận tiện suy nghĩ một chút, nếu hắn hiện tại đã có tước vị Hầu gia, thì toà nhà bây giờ cũng có thể sửa sang lại một chút. Đúng lúc toà nhà sát vách cũng là một tứ hợp viện, toà nhà kia vẫn khá lớn, năm trước người trong nhà cũng vừa dọn đi, chỉ cần hắn mua lại rồi tu sửa một phen, khơi thông tường giữa hai nhà là được.

Kỳ thật từ trước hắn đã suy tính đến việc này, dù sao sau khi tiểu tử trong bụng Dung nhi được sinh ra, trong nhà liền xuất hiện thêm một tiểu chủ nhân nữa. Đến lúc đó không thể không mua thêm vài hạ nhân để túc trực bên cạnh đứa bé, qua mấy năm còn phải xây cho nó một tiểu viện độc lập. Nhưng lúc đó Thẩm Tương Ngôn cũng chỉ suy tính đến việc đổi một tứ hợp viện lớn hơn hoặc đổi hẳn sang ngũ tiến, vì nếu cứ thế đả thông hai cái tứ hợp viện thì độ lớn của toà phủ đệ này sẽ vượt quá giới hạn cho phép, bất quá lúc này hắn có tước vị rồi, không cần lo lắng vấn đề này nữa.

Một chuyện khác cần phải suy nghĩ là hắn có nên đưa một trong số những phương pháp chế tạo hắn đang nắm giữ trong tay cho Chu Thành hay không, dù sao lúc trước hắn cũng từng nhận một cái ngân bài của đối phương, một ngân bài kia có thể đến ngân hàng Khai Nguyên đổi mười vạn lượng bạc. Tuy khi trước luôn nghĩ rằng nếu có duyên gặp lại sẽ trả ngân bài cho y, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn chưa kịp nhắc tới chuyện này thì đã biết đối phương là Vinh thân vương. Một cái ngân bài như thế, trong mắt Vinh thân vương chắc chắn cũng không phải là thứ đáng để tâm, hơn nữa Vinh thân vương người này vừa nhìn là biết y thật lòng muốn kết giao với hắn, nếu hắn nhắc đến việc trả đồ cho Chu Thành, nói không chừng đối phương sẽ ngay lập tức trở mặt.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giao một phương pháp ra, như vậy chẳng những có thể công khai củng cố tước vị của mình, mà còn có thể trả lại phần ân tình này cho hoàng gia. Nhân gian có câu cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, hắn tặng một món lễ vật thật lớn, vị đang ngồi trên long ỷ kia cũng có thể nảy thêm vài phần hảo cảm với mình. Nghĩ đến đây, hắn liền cân nhắc nên lấy phương pháp chế tạo nào, dù sao loại xuyên tạc thời đại như hoả dược chắc chắn không được, hơn nữa nếu hắn muốn chế hoả được cũng phải cần qua nhiều lần nghiệm chứng tỉ lệ, vì hắn chỉ biết nguyên liệu cùng cách phối đại khái, chứ chưa từng tự tay phối ra. Mà phương pháp quá mức bình thường cũng không được, loại đó thì thà không nói còn hơn.

Nghĩ như thế, Thẩm Tương Ngôn liền ôm thân thể nhỏ bé mềm mại trong lồng ngực rồi ngủ, mãi đến tận hừng đông hôm sau bị động tác vùng vẫy của Dung nhi đánh thức mới chợt thanh tỉnh lại. Thẩm Tương Ngôn vừa mở mắt ra liền trông thấy tiểu phu lang nhà mình dường như đang mơ một giấc mơ rất đẹp, y vươn tay ôm lấy chăn, khuôn mặt cười vô cùng ngọt ngào, khiến hắn cũng không đành lòng đánh thức. Bản thân thì cẩn thận không đụng đến Hạ Dung, vươn mình xuống giường chuẩn bị đến thư phòng viết phương pháp mà tối hôm qua hắn cuối cùng cũng nghĩ ra được, đêm qua hắn suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra mình có thể sử dụng phương pháp chế gương, hơn nữa phương pháp chế gương này còn không phải phương pháp chế ra loại thành phẩm thấp kém thông dụng đời trước, mà là phương pháp chế gương bằng bột bạc xa xỉ hơn.

Do đó, sản phẩm do phương pháp này tạo ra chính là mặt hàng xa xỉ chỉ có nhân sĩ thượng tầng mới có thể sử dụng được, vừa giúp Chu Thành có thêm một phương pháp kiếm tiền khá tốt, vừa không ảnh hưởng quá lớn đến Phượng Dụ quốc hiện tại, càng nghĩ càng cảm thấy không tồi, liền không nhịn được mà đến thư phòng viết một phong thư, đem phương pháp cùng ý kiến của hắn viết xuống toàn bộ.

Thẩm Tương Ngôn vốn cho rằng Vinh thân vương có thể ở lại trấn Phù Dung thêm vài ngày, ai ngờ hắn vừa viết xong phong thư này liền nghe Tần Việt đến bẩm báo, nói là nhóm người Vinh thân vương chuẩn bị cáo từ, đặc biệt sai người đến truyền lời muốn gặp hắn lần cuối. Thẩm Tương Ngôn nghe thế liền cả kinh, vội vàng cầm thư chạy đến tiền viện.

Hết chương 53

*Bột bạc

bột bạc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.