Xuyên Việt Chi Độc Sủng Tiểu Phu Lang

Chương 55: Chương 55




Edit: Arisassan

Lúc Cố Thần tỉnh lại thì đã canh ba, hơi động đậy một chút liền cảm thấy toàn thân đều đau, không có chỗ nào là không đau cả. Nhớ đến chuyện trước khi hôn mê, y nhớ bản thân nghe bà đỡ bảo hài tử đã đi ra mới hoàn toàn ngất đi, vốn tưởng mình sẽ cứ thế mà đi, ai ngờ y vẫn còn sống. Cố Thần định mở miệng gọi người, muốn nhìn nhi tử của mình một chút, còn có, còn có Đình Sinh nữa, thế nhưng khi mở miệng lại một câu cũng không nói được.

Mãi đến khi được một bàn tay ôn nhu nhưng không mất lực đạo đỡ dậy, Cố Thần mới miễn cưỡng mở mắt ra, đập vào mắt là Lục Đình Sinh mắt đầy tơ máu, mặt mày uể oải, tóc tai cũng không được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ như lúc trước. Cố Thần hơi nghi hoặc một chút, tại sao y chỉ hôn mê ngủ một giấc, phu quân liền biến thành bộ dạng như vậy, có cảm giác còn chật vật hơn cả người sinh là y.

Không đợi y nghi hoặc được bao lâu, lập tức bị nước đưa tới bên môi thu hút toàn bộ sự chú ý, có thể do lúc trước quá đau, kêu đến mức cổ họng hiện tại rát đến đòi mạng, uống hết chén nước mới cảm thấy tốt hơn một chút.

“Tướng công, hài tử đâu, hài tử đâu rồi?” Thấy Lục Đình Sinh đút y uống hết nước xong liền định rời đi, Cố Thần lập tức cuống lên, vội vàng kéo tay Lục Đình Sinh lại, khí chất cao lãnh vốn có cũng không che giấu được nỗi lòng lo lắng kia.

Tay nắm cốc của Lục Đình Sinh nắm lại thật chặt, hắn đứng dậy chỉ định bảo hạ nhân đến nhà bếp nhìn, xem thuốc đã nấu xong chưa. Sau khi Cố Thần tỉnh lại hắn không nói chuyện với y đầu tiên cũng vì sợ y nhắc tới chuyện đứa bé, vốn định kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, thế nhưng cuối cùng Cố Thần vẫn nhắc đến hài tử.

Thần nhi của hắn ngóng trông đứa bé trong bụng là nam hài đến cỡ nào, không ai biết rõ hơn hắn. Lúc này y mới vừa tỉnh, thân thể vẫn chưa khoẻ, sợ nhất là tâm tình dao động lớn ảnh hưởng đến quá trình hồi phục, nếu y biết mình sinh ra một song nhân…

Cố Thần thấy Lục Đình Sinh bất động nửa ngày, tưởng hài tử có vấn đề gì, đấy chính là hài tử y vất vả cược mệnh sinh ra nha: “Tướng công, hài tử đâu rồi, có phải hài tử xảy ra vấn đề gì không?” Cố Thần không dám nói tiếp, chỉ sợ lời nói của mình sẽ ứng nghiệm, tay cầm lấy cổ tay của Lục Đình Sinh cũng không tự chủ mà dùng sức.

Lục Đình Sinh bị cảm giác đau đớn trên cổ tay thức tỉnh, mãi đến khi đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng kia của Cố Thần, lúc này tay cầm cốc mới thả lỏng ra. Hắn tự nhủ bản thân vừa nãy đúng là ma chướng, nguyên nhân Thần nhi muốn có nam hài không phải hoàn toàn do hắn hay sao, chỉ cần sau này hắn mạnh mẽ hơn, có thể làm trụ cột cho Thần nhi cùng hài tử dựa vào, Cố Thần sao cần phải lo lắng về giới tính của hài tử chứ, từ lâu hắn đã sớm biết, Thần nhi của hắn là người rất dễ mềm lòng.

Suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện xong, Lục Đình Sinh một bên nhét người vào chăn, để y nằm nghỉ yên ổn, một bên ôn nhu nói: “Hài tử không có chuyện gì cả, Thần nhi mới vừa tỉnh, mau nằm xuống đi. Ta đây liền bảo nhũ mẫu ôm hài tử đến.” Nha hoàn đứng ngoài phòng đã sớm nghe thấy động tĩnh trong phòng, lúc này nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, vội vàng chạy đi truyền lời cho nhũ mẫu ôm hài tử đến.

Một lát sau, nhũ mẫu nhanh chóng ôm hài tử đến. Đúng lúc nhà bếp bên kia cũng nấu xong thuốc mà đại phu đã kê, Lục Đình Sinh trước hết bưng chén thuốc tới chuẩn bị tự tay uy Cố Thần uống thuốc. Thế nhưng Cố Thần lại không chịu, y vội vã muốn xem hài tử, sao có thể tốn thời gian để uống thuốc chứ, lập tức cầm tay Lục Đình Sinh, cũng không dùng muỗng, trực tiếp uống một hơi cạn hết cả chén. Lục Đình Sinh thấy y ngoan ngoãn uống thuốc như vậy, chỉ đành đút cho y một khối mơ ngào đường ngọt lịm rồi bất đắc dĩ ôm hài tử từ trong lồng ngực của nhũ mẫu đến đặt bên người Cố Thần. Khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử kia tuy vẫn còn nếp nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài đường viền di truyền từ Cố Thần, Lục Đình Sinh phát hiện ra điều đó trước tiên, liền cảm thấy vô cùng thích.

Cố Thần gian nan kiểm tra hài tử, thấy nơi bả vai có một nốt ruồi son liền biết đây là song nhân, chỉ đành thở dài một tiếng, càng ôm hài tử chặt hơn, bé con nho nhỏ này chính là hài tử của y, sao y có thể không yêu chứ. Thế nhưng kiếp song nhân vốn phải chịu khổ, bản thân y chính là một ví dụ, may mắn như Dung đệ có bao nhiêu đâu chứ, còn như mình có một thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau cũng không dễ, nhi tử y sau này lớn lên rồi không biết phải làm sao đây.

Lục Đình Sinh thấy Cố Thần đầy mặt lo lắng, cho rằng y sợ mẫu thân sẽ lấy cớ hài tử không phải nam hài mà ép hắn nạp thiếp nên canh cánh trong lòng, liền vươn tay ôm Cố Thần cùng hài tử vào trong lồng ngực, ngữ khí chưa bao giờ kiên định hơn: “Thần nhi, đứa bé này cực kỳ giống ngươi, ta rất thích nó. Chỗ mẫu thân ngươi cứ yên tâm, ta đảm bảo sau này sẽ không để bà ấy đến đây làm phiền ngươi nữa, vi phu có ngươi và hài tử là đủ rồi, chỉ mong Thần nhi không bao giờ doạ ta giống hôm nay thôi. Nếu Thần nhi không ở đây, vi phu không biết phải làm sao nữa.” Nói đến câu cuối, hắn không tự chủ liền nhớ lại cảm giác tuyệt vọng lúc vừa mới vào phòng sinh, nhìn thấy Cố Thần sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

Do thân thể Lục Đình Sinh từ nhỏ đã không tốt, kiêng kỵ nhất là để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, cho nên vẫn luôn mang bộ dáng ôn hoà thân thiện. Cố Thần chưa từng thấy một tướng công như vậy, lúc trước đối với chuyện nạp thiếp, tuy Lục Đình Sinh sợ y đau lòng, chưa từng chấp nhận, nhưng lại chưa hề thẳng thừng từ chối trước mặt mẫu thân mình. Xem ra lần này bản thân đi dạo qua lằn ranh sinh tử một vòng đã thật sự hù đến hắn, bất quá không biết tướng công có thể vẫn luôn như vậy hay không.

Nhớ tới kẻ tên Ngọc nhi đã đẩy y kia, Cố Thần dù tính tình tốt đến cách mấy cũng không thể nhịn được. Lúc đó trùng hợp là người hầu đắc lực y mang theo từ nhà mẹ đẻ đều không ở bên cạnh y, những người khác thì phần lớn là do Lục mẫu phái tới chăm sóc Lục Đình Sinh, đối với hắn khó tránh khỏi không tận tâm. Điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc khi Ngọc nhi điên cuồng xông vào, bọn hạ nhân lại không hề vội vàng ngăn cản.

Lục Đình Sinh không phát hiện điểm dị thường của phu lang trong lồng ngực, nhớ tới lý do khiến cho Cố Thần phải chịu tội lần này, ngữ khí lập tức mang theo vài phần tàn nhẫn: “Đám hạ nhân này không chăm sóc tốt cho ngươi, cả một ả nha đầu tầm thường thôi mà cũng trông không được, ta thấy Lục gia ta cũng không thể chứa bọn họ được nữa, phải nhanh chóng đuổi hết ra ngoài mới tốt. Ta đã cho Tống ma ma bên cạnh ngươi đi xử lý chuyện này, sau này còn ai dám không tận tâm nữa thì cứ bán hết đi, cũng không phải không thay thế được. Còn nha đầu kia nữa, đừng tưởng đến từ chỗ mẫu thân thì có thể lên mặt, hồi đó là do ta quá hồ đồ thôi, ta đã cho người dùng côn đánh chết ả, để xem sau này còn ai dám làm con thiêu thân như vậy không.”

Cố Thần nằm trong lồng ngực của Lục Đình Sinh lập tức trợn to hai mắt, thật sự không thể tin được, tướng công cư nhiên hạ lệnh đánh chết người, nhất thời trong lòng Cố Thần đều là sóng to gió lớn. Lục Đình Sinh cảm thấy thân thể trong lồng ngực đột nhiên cứng lại một chút, tưởng rằng ngữ khí của mình hồi nãy đã doạ sợ y, liền vỗ nhẹ lưng người trong ngực, động viên nói: “Có phải Thần nhi mệt rồi không, nằm xuống ngủ thêm một hồi đi, đại phu nói ngươi sinh sản lần này bị tổn thương nguyên khí, ngoại trừ uống thuốc đúng cữ thì phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt nữa.”

Cố Thần cũng thật sự mệt mỏi, mặc dù trong lòng vẫn còn lại vài phần lo lắng, nhưng nhiều hơn là cam kết cùng an tâm mà từ trước đến giờ Lục Đình Sinh chưa từng để y cảm nhận được, cộng thêm động tác vỗ nhẹ tràn đầy ý động viên trên lưng, chỉ trong chốc lát y liền ôm hài tử ngủ thiếp đi.

Mãi đến tận hôm sau khi Cố Thần tỉnh lại, Lục Đình Sinh mới nói chuyện Hạ Dung phái tiểu thị thiếp thân đến xem cho y biết. Tâm trạng Cố Thần nói không cảm động là giả, Dung nhi vừa trở thành Hầu gia phu nhân, vừa đang mang hài tử, thế mà vẫn có lòng lo lắng cho y khi y xảy ra chuyện, liền vội vàng cho người gọi Hà Hân tới.

Lúc Hà Hân tiến vào đầu tiên là hành lễ với Cố Thần, thấy sắc mặt của Cố Thần tốt hơn rất nhiều so với thời điểm sau khi sinh ngày hôm qua thì mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, sau đó lại cúi người nói rõ lý do mình đến đây, nguyên lai chính quân muốn tự mình đến, chỉ là thân thể không cho phép, nên hiện tại mới phái cậu đến đây v.v… Lục Đình Sinh lại cẩn thận hỏi thêm vài câu về tình trạng sức khoẻ của Hạ Dung, biết được tất cả đều ổn mới thôi.

Cuối cùng Lục Đình Sinh còn cười nói: “Thân thể của chủ nhân ngươi cũng càng ngày càng nặng rồi, là thời điểm không thể thiếu người hầu hạ bên cạnh nhất, vậy ta cũng không giữ ngươi lại thêm. Tâm ý của Dung đệ ta đều hiểu, ngươi trở về nói y rằng không cần phải lo lắng cho ta.” Hà Hân đáp một tiếng “Vâng”, sau đó mang theo một chút lễ vật do Lục gia đáp lễ rồi hồi phủ phục mệnh.

——————————

Thời gian thấp thoáng trôi qua, ngày sinh càng gần kề, tâm trạng của Thẩm Tương Ngôn càng thấp thỏm hơn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng xốc lại tinh thần, chỉ sợ trạng thái không tốt của mình sẽ ảnh hưởng đến Hạ Dung.

Đêm nay, Thẩm Tương Ngôn chợt giật mình thức tỉnh từ trong mộng, ngồi dậy kiểm tra tình huống của phu lang thì phát hiện quả nhiên Hạ Dung ngủ không hề yên ổn. Hắn liền xốc chăn lên, thành thục ấn ấn chân Hạ Dung. Thủ pháp xoa bóp này hắn học được từ chỗ Lý đại phu, số tháng càng lớn, buổi tối chân Hạ Dung càng dễ bị chuột rút hơn, lúc đó chỉ cần dùng thủ pháp này ấn ấn một chút sẽ tốt hơn nhiều.

Xoa bóp đủ thứ gần nửa canh giờ, Thẩm Tương Ngôn mới buông tay ra, kéo chăn đắp kín cho Hạ Dung trở lại. Điều này dẫn đến việc ngày hôm sau trạng thái tinh thần của Thẩm Tương Ngôn không được tốt, Tần Việt đến bẩm báo Lưu Nhiên muốn tự mình đến dập đầu cám ơn hắn, hắn nghe hai lần mới nhớ Lưu Nhiên này là ai.

Thẩm Tương Ngôn xoa xoa mi tâm, nửa ngày sau mới nói: “Lưu Nhiên kia muốn đến dập đầu cám ơn ta, tại sao lại nhờ ngươi giúp truyền lời vậy?”

Tần Việt bị câu hỏi của Thẩm Tương Ngôn làm nghẹn, ấp úng hồi lâu mới nói: “Hầu gia, không phải gần đây ngài dặn tiểu nhân thường xuyên đến cửa hàng xem sao, thường xuyên gặp mặt nên cũng thân hơn.”

“Thường xuyên gặp mặt, cuối cùng ngươi lại bám lên song nhân nhà người ta, ta dặn ngươi đến cửa hàng, chứ đâu có dặn ngươi đến gần người ta đâu chứ? Ngươi được đấy, Tần Việt.” Tiểu tử thúi này, bản thân trêu hoa ghẹo nguyệt lại đẩy hắn ra làm lá chắn, bất quá Lưu Nhiên kia tuy là hài tử của Lưu lão tam, nhưng đã dám nói ra chân tướng sự thật ngay trước mặt mọi người, xem ra cũng không phải là hạng hư hỏng.

Tần Việt cẩn thận giương mắt nhìn thần sắc của chủ tử nhà mình một chút, mặc dù lời nói là đang trách y không nể mặt, thế nhưng thần sắc lại không hề thật sự tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lấy lòng nói: “Hầu gia, ngài xem tiểu nhân cũng không phải là người không có cha mẹ, nên chỉ muốn nhanh chóng tìm được một người hợp ý. Ngài đại nhân độ lượng tạm tha tiểu nhân lần này đi.”

Hắn biết rõ gia cảnh của Tần Việt, thế nhưng trông thấy bộ dạng vô lại kia vẫn cảm thấy tức giận không chỗ phát tiết: “Được rồi được rồi, bình thường đừng theo Trần Tài ca của ngươi học mấy câu nịnh nọt đó nữa, để ta khỏi phải mệt tâm. Ngươi cũng không còn nhỏ, bản thân có ý là được, chớ làm song nhân người ta thương tâm, đứa nhóc kia sống cũng không dễ dàng.”

“Hầu gia ngài đáp ứng sao? Vậy ngày mai ta liền dẫn cậu ấy đến dập đầu lạy ngài, song cậu ấy vì chuyện này mà cả ngày không được an lòng, có thể sẽ khiến ngài phải sứt mẻ đầu óc đấy.”

Chuyện này thì là thật sự, tuy Lưu Nhiên là con của Lưu lão tam, nhưng chưa một ngày hưởng thụ được chỗ tốt nào từ người cha này. Mà dù sao đó cũng là cha của mình, làm ra chuyện oan uổng người khác tới bậc này, cậu thân làm con quả thật xấu hổ muốn chết, huống chi Thẩm Hầu gia không hề thù dai, còn rộng lượng cứu giúp cậu, để đại phu xem bệnh cho cậu, khiến cậu thật lòng muốn đến trước mặt Thẩm Hầu gia để dập đầu cám ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.