Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 16: Chương 16




“Cha ngươi sao có thể bị đau răng chứ. Ta bây giờ toàn thân đều đau nhức, không có chỗ nào là không đau.” – Dương Dật chuyển mình một cái nằm sấp xuống, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn không ít.

“Để ta đi gọi a mỗ, ta lập tức đi gọi a mỗ, cha không được chết đâu, không được chết đâu đấy ô ô…” – Nhóc Béo ngay lập tức khóc lên, cũng chẳng đợi cho Dương Dật nói hết câu đã chạy nhanh ra ngoài.

Nói cái gì mà “không được chết”. Ta chỉ là toàn thân đau nhức một chút thôi, cùng với chết có tí quan hệ quái nào với nhau đâu. Dương Dật bị Nhóc Béo làm cho dở khóc dở người, toàn thân đau nhức làm sao mà chết được.

Trần Tĩnh nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn mưa. Buổi sáng y đãn mở các vạc lớn ra xem qua, bên trong cũng không bị ẩm ướt, thật là quá tốt. Nếu không may bị ướt thì năm nay y lại phải đi mua tinh mễ cho phu quân và Tiểu Bảo ăn, như vậy rất khó khăn, bởi vì nhất định năm nay giá tinh mễ sẽ rất cao.

“A mỗ, a mỗ, cha sắp chết rồi.” – Nhóc Béo vừa chạy đến nhà chính liền ôm lấy chân a mỗ nó khóc nức nở, bộ dáng rất đáng thương. Nếu cha mà giống như lúc trước thì nó sẽ mặc kệ, nhưng mà bây giờ cha rất tốt, luôn luôn chơi đùa với nó, lại còn cho nó ăn ngon, lần trước mua cả mức quả cho nó nữa. Nếu cha mà chết đi rồi, nó ngay cả mứt quả cũng không có. A mỗ có rất nhiều việc phải làm, không có cha sẽ không có người chơi cùng với nó.

“Tiểu Bảo, ngươi nói bây bạ cái gì đó, cha ngươi rất tốt làm sao mà chết được.” – Trần Tĩnh đây là lần đầu tiên mắng Tiểu Bảo.

“Cha toàn thân đều bất động, a mỗ mau đi cứu cha.” – Nhóc Béo nước mắt lưng tròng nhìn a mỗ của nó.

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ liền cảm thấy Tiểu Bảo là bị cái chết của a ma nó dọa sợ. Phu quân thời gian này thân thể rất tốt, nhất định là do hôm qua lúc gần tối thu tinh mễ vào nhà, lần đầu dùng quá nhiều sức cho nên bây giờ toàn thân mới bị đau như vậy. Nghĩ đến đó, Trần Tĩnh liền đi rót một chén rượu rồi mới đi vào phòng. Tiểu Bảo giống y như cái đuôi, đi theo một bước cũng không rời.

“Tiểu Bảo đừng lo lắng, cha ngươi sẽ không có việc gì, a mỗ giúp cha ngươi xoa bóp một chút rất nhanh sẽ khỏe lại.” – Tiểu Bảo vừa đi vào cửa thì nghe Trần Tĩnh nói với nó.

“Cha nhất định sẽ không sao, cha còn phải chơi cùng Tiểu Bảo nữa.” – Tiểu Bảo lẩm bẩm nói.

Dương Dật nằm ở trên giường nghe thấy lời nhóc béo có cảm giác muốn ngất đi cho rồi, tình cảm cha con của hắn với nó chỉ có nhiêu đó thôi đấy. Chỉ vì muốn có người chơi cùng nên mới mong mình không xảy ra chuyện, đúng là uổng công yêu thương thằng nhóc này mà.

Trần Tĩnh thấy phu quân nằm ở trên giường vẻ mặt phiền muộn liền hướng hắn nở nụ cười, đúng như y dự đoán, phu quân đây là do hôm qua làm việc quá sức mà ra.

“Trên người rất khó chịu sao?” – Trần Tĩnh ấn ấn lên lưng Dương Dật một cái.

“Đau, đau, ngươi ấn nhẹ nhẹ một chút.” – Dương Dật bị ấn đau đến kêu to lên, eo của hắn tưởng như muốn gãy luôn rồi.

“Để ta xoa bóp cho ngươi, khả năng sẽ bị đau thêm mấy ngày nữa, nhưng mà không sao, cũng không chết được, yên tâm đi.” – Trần Tĩnh cười, kéo cao áo Dương Dật lên.

Ở trên tấm lưng trắng nõn của Dương Dật Trần Tĩnh đổ lên một ít rượu, bàn tay nhẹ nhàng ấn lên, cảm giác lành lạnh khiến cho Dương Dật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Lên trên một chút, bên trái, đúng rồi, chính là chỗ đó, đúng là thoải mái.” – Dương Dật được Trần Tĩnh không nặng không nhẹ xoa bóp cho, thoải mái đến rên hừ hừ.

“Cha có phải rất thoải mái hay không? A mỗ, a mỗ cũng giúp Tiểu Bảo xoa xoa được không?” – Nhóc Béo vốn đang ghé vào bên mép giường đột nhiên nói ra, nhìn bộ dạng của cha có vẻ thực sự rất thoải máy đấy.

“Cái thằng nhóc con nhà ngươi cũng đòi xoa bóp cái gì? Chỉ vì cha trên người đau nhức mới phải xoa bóp, ngươi có đau đâu mà cũng đòi.” – Dương Dật thò tay ra hướng đầu Nhóc Béo mà chà đạp.

Hôm nay cũng giống như dự đoán của Trần Tĩnh, trời cứ mưa liên tiếp không ngừng, không những ban đêm mưa, mà ban ngày cũng mưa. Trận mưa này không lớn, nhưng cứ rơi liên tục không ngừng đến cả sàn nhà cũng đã ngập hết rồi, nếu như bọn hắn mà thu hoạch tinh mễ muộn một chút thì nhất định sẽ bị thối hết.

“Cha, đã vài ngày rồi mà sao mặt trời gia gia vẫn chưa chịu chui ra vậy?” – Nhóc Béo chu chu miệng nói. Nó muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mà không có mặt trời, đường thì lại rất trơn, ngày hôm qua nó ở trong sân còn bị ngã một cái, tất cả quần áo đều bị ướt hết. Hiện tại quần áo giặt sạch vẫn chưa khô nên phải đặt bên cạnh lò để hong.

Dương Dật nhìn mưa nhỏ bên ngoài không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Kiếp trước tháng năm tháng sáu mới đến mùa mưa nhưng ở nơi này rõ ràng bây giờ là giữa hè, sao đã có mưa dầm rồi?

“Tối đa mười ngày trận mưa này mới dứt, nếu như nhanh nhất thì cũng phải năm sáu ngày.” – Trần Tĩnh đang ở bên trong nấu mì nói. Bời vì bên ngoài trời mưa, phu quân và Tiểu Bảo cũng đã ngốc ở trong nhà vài ngày, đại khái là do quá nhàm chán mà ra. Xem chừng khi trận mưa này kết thúc thì gạo thô cũng sắp được thu hoạch, khoảng chừng nửa tháng nữa là có thể cắt xuống rồi.

“Trời cứ mưa như thế này thật quá nhàm chán, Nhóc Béo lại đây với cha, chúng ta đi xem thử rượu nho cha nhưỡng bây giờ thế nào.” – Dương Dật nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến hai bình rượu nho đầu tiên mình nhưỡng, hẳn là bây giờ cũng đã được rồi. Mặc kệ chúng nó thành ra cái gì, cứ đi xem trước cái đã nếu không sẽ rảnh rỗi đến mốc meo mất.

Hiện tại bên trên mỗi vò rượu đều có thời gian làm và một ít ghi chép, Dương Dật hy vọng làm vậy có thể nhưỡng ra được loại rượu nho ngon. Đem hai cái bình gốm ôm ra, bởi vì trên miệng bình đã được dùng đất sét bịt lại nên một chút mùi cũng không ngửi thấy.

“Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem liệu chúng ta có thể nhưỡng ra được rượu không? Nếu làm không tốt thì phải làm sao bây giờ?” – Dương Dật đem bình gốm để lên mặt đất nói.

“Không có gì đâu. Thứ đã làm ra đương nhiên là tốt, còn nếu làm không tốt thì chúng ta cũng không có tổn thất gì, coi như là một thêm một ít bình gốm mà thôi, cũng không tốn nhiều tiền.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Chỉ cần phu quân có thể vui vẻ, thì số tiền mua bình gốm này y rất vui lòng mà bỏ ra.

“Ông trời phù hộ, nhất định là phải thành công.” – Dương Dật chắp tay trước ngực bái bái, lúc này mới dùng gậy gỗ nhẹ nhàng, chậm rãi gõ lớp đất sét đã cứng lại trên miệng bình ra. Hắn không dám mạnh tay, sợ dùng sức nhiều quá sẽ đập vỡ luôn cả bình gốm.

Trần Tĩnh dưới bếp đã bắt đầu nấu thức ăn, hôm qua y đến nhà người bán thịt heo ở thôn bên cạnh mua được một ít thịt ba chỉ và hai khúc xương lớn, cùng với rất nhiều lòng heo. Thịt ba chỉ đem chiên vàng hai mặt ăn rất ngon, quan trọng nhất là trong nhà hai người kia rất thích ăn, mà ngay cả y cũng rất thích. Hai cái xương thì đem hầm lên làm canh, còn lòng heo đem rửa sạch, luộc lên sau đó xào tỏi ăn cùng với mì sợi thì đúng là mĩ vị.

“Phu quân cứ ăn mì trước đi đã, đợi một lát nữa ăn xong chúng ta cùng mở.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y đây là sợ nếu lỡ nhưỡng không ra rượu sẽ ảnh hưởng đến hứng thú ăn cơm của hắn, cho nên mới một mực nói như vậy. Vốn dĩ Dương Dật rất kén ăn, nếu không thì Trần Tĩnh cũng không để hắn chỉ ăn tĩnh mễ. Bất quá, hiện tại đã không còn tật xấu này nữa rồi, nhưng mà nếu bỏ ăn một bữa thì không sao, bỏ ăn đến bữa thứ hai thì đối với thân thể của hắn quả thực là không tốt một chút nào. Đối với Trần Tĩnh thì việc để cho Dương Dật ăn no bụng lúc nào cũng là việc quan trọng nhất.

“Sắp mở ra được rồi. Chờ ngươi nấu xong mì thì cái này cũng mở xong thôi.” – Dương Dật nói. Chỉ có điều hiện tại lông mày hắn đã nhíu chặt. Ai có thể nói cho hắn biết vì sao hắn lại nghe được một cỗ vị chua từ trong cái bình này phát ra vậy?” Mặc dù may mắn là không phải mùi thối, nhưng mà, cái loại mùi chua này sao mà giống cái mùi giấm quá. Bao nhiêu nhiệt huyết trong lòng Dương Dật bây giờ đã nguội lạnh đi một nửa, rượu nho của hắn nhất định là đã nhưỡng thành giấm rồi. (Thanh niên hãy khóc đi, moa ha ha ha)

Dương Dật trong nội tâm âm thầm nhỏ huyết, vô cùng xoắn xuýt mở cái lá lắp trên miệng bình ra, lập tức trong phòng toàn bộ đều là vị chua.

“Cha, đây là cái gì? Vì sao bây giờ trong phòng toàn là vị chua như vậy?” – Nhóc Béo tỏ mò hỏi, nó cảm thấy mùi vị toàn bộ là từ cái bình trong tay cha phát ra, cái mũi của nó cứ mỗi lúc lại tiến lại càng gần.

“Thằng nhóc thối này, chua không chết được ngươi đâu.” – Dương Dật đem giấy dầu cũng mở ra, lập tức cả phòng toàn bộ đều là mùi chua, lại còn rất thơm. Mà cái người cảm thấy thơm thơm chỉ có Trần Tĩnh.

“Cha, ngươi mới là phôi đản.” – Nhóc Béo kêu to, lập tức chạy ra thật xa, cái mũi của nó nhất định sẽ bị phá hư mất thôi. Vừa rồi đứng quá gần, cái mùi chua kia sộc thẳng vào mũi nó.

“Nhóc Béo nói rất đúng, cha là đại phôi đản chuyên ăn tiểu phôi đản là Nhóc Béo ngươi.” – Dương Dật cười lớn đối với Nhóc Béo đang chạy rất xa kêu lên.

(Phôi đản = trứng thối:v Thanh niên Dật chơi chữ.)

“Tiểu Bảo mới không sợ cha đâu.” – Tiểu gia hỏa nghe xong lời đó lập tức đáp lại. Hiện tại nó đã không còn sợ cha nữa rồi, đã từ rất lâu rất lâu rồi cha không có trừng mắt với nó, lại càng không đánh nó. Nó rất yêu thích cha của bây giờ.

“Phu quân, cái này mùi vị không tồi, có thể uống được hay không?” – Trần Tĩnh nói xong còn hít sâu một hơi. Y rất thích cái mùi chua này. Trần Tĩnh biết đó chính là do mình đang mang thai mà ra.

Dương Dật nghe xong lời của Trần Tĩnh liền ngộ ra ở nơi này người ta còn chưa có dùng giấm chua. Hai ngày trước bọn hắn đi phiên chợ, chỗ đó có chao, cũng có rượu nhưng mà giấm chua thì tuyệt không tìm thấy.

Lúc đó hắn có hỏi thử ở đây có bán giấm chua không, nhưng mà không ai biết, có lẽ ở đây có nhưng mà chưa có người thử qua thôi.

“Uống cũng được, nhưng mà rất chua đấy. Chúng ta có thể dùng thứ này để nấu thức ăn, cũng giống như lần trước bắt tôm rang lên ấy, chúng ta có thể trộn vào mì để ăn. Gọi nó là giấm chua là được rồi.” – Dương Dật cao hứng nói, trước hết cứ đặt cho nó một cái tên để miễn cho người gọi loạn.

Mặc dù bình gốm này của hắn là nhưỡng hư, nhưng mà không có nghĩa là tất cả những bình kia đều hư. Lát nữa hắn sẽ đem một cái bình khác mở ra xem, hắn không tin tất cả đều thành giấm hết.

Hơn nữa, vừa rồi Dương Dật cũng đã nếm qua, cái vị chua này cũng rất không tồi. Đợi lát nữa ăn cơm trưa xong tìm một cái bình gốm nhỏ đến đem số giấm này đổ ra. Cứ nghĩ đến việc sau này có thể làm mấy món chua ngọt để ăn tâm tình của hắn lập tức tốt lên rất nhiều. Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc, nếu không có rượu bán thì hắn có giấm bán. Nếu mà không thể bán thì hắn sẽ tìm cách khác để tiêu thụ ở quán rượu của Tần Huy. Cùng lắm thì hắn làm ra vài món chua ngọt để làm mẫu, mấy người đầu bếp ở quán của Tần Huy tay nghề rất lợi hại, chắc chắn có thể nghĩ ra thêm nhiều món dùng đến giấm chua.

Dương Dật cầm một cái muôi gỗ múc nửa bát giấm chua ra sau đó lại dùng giấy dầu bịt miệng bình gốm lại để trái cho vị chua đều bay đi mất.

“Thế nào? Ăn cùng với cái này rất ngon đúng không?” – Dương Dật nói xong liền kẹp mì lên bắt đầu ăn. Hắn vừa rồi cho vào trong chén mì một muôi giấm. Đã rất lâu rồi không được ăn lại cái vị chua này, cảm giác thực là quá tuyệt vời.

“Ừ, ta thích cái vị này. Trước kia ăn nhiều quả chua sẽ cảm thấy rất khó chịu, cái này độ chua rất vừa phải.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Lần này mang thai y rất thích ăn chua, nhưng mà ô mai lại rất đắt cho nên nếu thèm y sẽ đi hái quả chua đến ăn. Chỉ có điều mỗi lần ăn nhiều thêm vài quả là răng lại ê hết cả răng.

“A mỗ, cái này ăn rất ngon sao? Tiểu Bảo có thể ăn một ít được không?” – Nhóc Béo trong tay cầm cái muỗng nhỏ, chỉ chỉ mì trong tay Trần Tĩnh nói. Nó vừa rồi bị vị chua dọa, không dám cho giấm vào bát của mình.

“Phu quân, ngươi gắp cho Tiểu Bảo một ít đi, bát của ta nhất định rất chua đấy.” – Trần Tĩnh nói. Vừa rồi y cho vào bát của mình cả nửa bát giấm, còn Dương Dật chỉ cho có một muỗng nhỏ thôi.

Tiểu Bảo cắn cắn cái muỗng nhỏ của mình, thật sự ăn ngon quá, nó cũng muốn cho giấm vào ăn.

“Tiểu Bảo thích ăn sao?” – Trần Tĩnh nhìn tiểu gia hỏa ban đầu thì nhíu nhíu mày một chút, về sau dần dần giãn ra, cặp mắt to đen láy nhìn chằm chằm bát giấm bên bàn. Cái này biểu lộ rằng nó thực sự rất muốn ăn rồi.

“A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo thích ăn giống như trong bát của cha ấy.” – Tiểu Bảo vội vàng kêu lên, giống như nếu nó nói chậm một chút thì sẽ không có ăn ấy.

Cầu trời phù hộ, cái bình này nhất định phải là rượu, đừng là giấm, nhất định là rượu, nhất định là rượu. Dương Dật một bên gõ gõ đất sét, một bên lại lẩm bẩm cầu khẩn. Trần Tĩnh nghe vậy thì rất muốn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng sợ hắn xấu hổ. Nếu quả thật không nhưỡng ra được rượu, hắn nhất định sẽ rất thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.