Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 65: Chương 65




“A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đâu rồi? Có phải ta sắp chết rồi không? Có phải ta đã nhiễm thiên hoa rồi không?” – Dương Dật bối rối kêu to.

Trần Tĩnh vừa đi ra ngoài rót nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dương Dật từ trong phòng truyền ra. Thời điểm nghe thấy câu “ta sắp chết” kia thì hai tay run lên, chậu sứ thanh hoa cứ như vậy từ trên tay y rơi xuống đất vỡ tan tành.

“A Dật, ngươi làm sao vậy?” – Trần Tĩnh vội vã chạy vào phòng hỏi.

“A Tĩnh, ta bị làm sao thế này? Không phài là bị thiên hoa đó chứ? Thế nhưng mà rõ ràng ta đã chích ngừa rồi cơ mà, không thể nhiễm bệnh mới đúng.” – Dương Dật vô cùng bối rối, tuy rằng trên tay đầy những mụn đỏ, nhưng mà nốt đậu do chích ngừa vẫn thấy rất rõ ràng, như vậy chứng minh hắn đã thành công rồi, không thể nhiễm thiên hoa mới đúng. Càng nghĩ, hắn lại càng thấy mình không thể nào bị thiên hoa được.

“Ngươi không có nhiễm thiên hoa, chỉ là do dùng rượu mạnh lau người nên mới nổi một ít mụn đỏ mà thôi.” – Trần Tĩnh nói xong vội vàng đi lấy quần áo cho Dương Dật mặc vào.

“Nói vậy thì ta đây chính là bị dị ứng rượu cồn rồi.” – Dương Dật kêu lên, rõ ràng là hắn uống rượu nho không có bị thế này.

“Dị ứng rượu cồn là cái gì?” – Trần Tĩnh hỏi.

“Ọt ọt ọt…” tiếng bụng đói kêu vang khiến mặt Dương Dật lập tức đỏ bừng. Vừa rồi do quá lo lắng cho nên không để ý, hiện tại biết mình đã an toàn cho nên cái bụng cũng ra mặt nhắc nhở chủ nhân mình một chút là nó đã đói bụng rất lâu rồi.

Nghe thấy tiếng bụng Dương Dật kêu vang, vấn đề vừa rồi của hắn lập tức bị Trần Tĩnh bỏ ra sau đầu. Nhìn khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng lên của hắn, Trần Tĩnh cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhịn không được hôn lên.

“Đói bụng rồi à, chúng ta đi ăn cơm thôi.” – xoa xoa đầu Dương Dật, Trần Tĩnh nói.

Tuy rằng bụng đói khiến Dương Dật không ngớt nghĩ đến, nhưng mà chuyện càng làm hắn để ý hơn chính là cái đám mụn đỏ mọc khắp trên mặt mình kia. Mặc dù biết rằng Trần Tĩnh rất yêu mình, nhưng mà lần này hắn đúng thật là bị y làm cho cảm động đến tận tâm khảm, nếu không phải rất rất rất yêu thì nhất định không thể nào hôn xuống cái khuôn mặt khủng bố này của hắn. Dương Dật nghĩ, nếu để hắn tự đi hôn khuôn mặt hiện tại này của mình, cho dù đánh chết hắn cũng làm không được. Đúng là làm khó cho Trần Tĩnh rồi, Dương Dật cảm động nghĩ.

“A Tĩnh, hay là ngươi đem đồ ăn vào trong phòng đi, cái bộ dạng này của ta không đi ra ngoài thì tốt hơn, nếu hù đến người khác thì không hay.” – Dương Dật giữ chặt lấy Trần Tĩnh đang muốn đi ra ngoài.

“Sao lại hù đến người khác cơ chứ? Kỳ thực ngươi vẫn rất đáng yêu đấy.” – Trần Tĩnh nói xong lại sờ sờ mặt Dương Dật, một bộ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

“Ây da, ngươi mau mang thức ăn đến đi, nếu không ta chết đói mất.” – Dương Dật bày ra bộ dáng nếu ngươi không chịu mang thức ăn đến phòng ta dù bị đói cũng không chịu ăn cơm.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật bày ra bộ dáng lưu manh thì cười cười, y cũng không nói gì thêm, lập tức đi ra ngoài lấy thức ăn đến, nếu thực sự để hắn bị đói quá cũng không hay.

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi.” – Thấy Dương Dật ăn như hổ đói, Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đây là lần đầu tiên y thấy Dương Dật ăn ngon miệng như vậy, xem ra thực sự đã không có việc gì nữa rồi, nếu không thì sao khẩu vị tốt được như thế kia chứ.

“Ta sắp chết đói mất.” – Dương Dật một tay cầm bát cháo lên húp, một tay lại gắp một khối điểm tâm, nếu không phải bởi vì thân thể vừa mới phục hồi, chỉ được phép ăn mấy món thanh đạm thì hắn đã đòi ăn thịt rồi.

Sau khi húp xong bát cháo lót dạ, Dương Dật mới ăn chậm lại, cái bộ dạng của hắn vừa rồi đúng là không khác gì quỷ đói đầu thai.

“Ngươi làm sao mà ngay cả ngồi cũng không yên ổn thế kia? Hay là mông bị ngứa? Để ta giúp ngươi xoa xoa.” – Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngồi trên ghế cứ uốn qua uốn lại bèn nói.

Quả thật là Dương Dật cảm thấy có chút… kỳ quái. Trên người hắn đúng là có chút ngứa, nhưng mà không hiểu sao lại cảm thấy mông mình đặc biệt vừa ngứa lại vừa đau. Vừa rồi bởi vì đói bụng nên không chú ý lắm, nhưng mà bây giờ ăn uống no đủ rồi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, hai mông có chút khó chịu. Không phải là hắn bị phi lễ thật đó chứ? Dương Dật dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Tĩnh, đừng có nói là tiểu tử này nhân lúc hắn không thanh tỉnh đem hắn abc xyz gì đó nhá.

“Ngươi nói, có phải vừa rồi ngươi sờ mông của ta, lại còn dùng sức nhéo có đúng không? Ta hiện tại ngồi xuống cảm thấy khó chịu như vậy, nhất định là mông bị niết sưng rồi.” – Dương Dật lên án gia hỏa không biết tuân thủ quy củ Trần Tĩnh kia. Nào có ca nhi nhà nào lại cứ thích đi nhéo mông phu quân mình như thế chứ, hơn nữa, lại còn nhéo đến nghiện, trước khi đi ngủ không niết vài cái là không được.

Thấy Dương Dật dùng ánh mắt ủy khuất nhìn mình, Trần Tĩnh liền biết lúc chiều đã quá tay. Lúc đó y thất thần nên không khống chế được lực đạo, lúc hồi phục lại thì cái mông của Dương Dật đã sưng thành một vòng rồi, nghĩ vậy y có chút chột dạ.

“Làm sao có thể như vậy? Ngươi đang bị bệnh, ta sao lại cam lòng đi tổn thương ngươi kia chứ? Có thể là lúc đó lau bằng rượu quá nhiều lần, không cẩn thận nên bị thương.” – Trần Tĩnh giải thích, mặc kệ cái cớ có khó tin ra sao.

“Ngươi đừng có chống chế. Nhất định là do ngươi niết, hơn nữa lại còn nhéo mông ta có đúng không. Hại ta bây giờ ngay cả ngồi cũng khó chịu.” – Dương Dật hung hăng trừng Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh xấu hổ cười cười, quả thật là chiều nay y đã sai, lại để cho Dương Dật nổi cáu rồi.

“Cha! Cha! Tiểu Bảo tới thăm cha này!” – Tiểu Bảo ở ngoài cửa kêu lớn, sợ cha nó không nghe được. Đã hai ngày rồi nó không được gặp cha vừa rồi nghe quân y và gia gia báo lại là cha đã không sao, a mỗ còn phân phó nhà bếp mang đến điểm tâm và cháo cho cha ăn nên nó lập tức từ chỗ gia gia chạy tới. Nó nhớ cha muốn chết luôn rồi.

“Được rồi, đừng tức giận nữa, là ta không tốt, chưa được sự đồng ý của ngươi đã sờ soạng lung tung. Ta cam đoan lần sau sẽ không tái phạm nữa, nếu không thì ngươi muốn phạt thế nào cũng được. Tiểu Bảo đến rồi, việc này chúng ta để sau hãy nói đi.” – Trần Tĩnh vội vàng trấn an.

“Tiểu Bảo sao lại chạy đến đây? Cái bộ dạng này của ta sợ là lại hù đến nó mất.” – Dương Dật rút cuộc nhớ đến khuôn mặt không ra hồn của mình, vội vàng hướng Trần Tĩnh nói.

“Dọa cái gì mà dọa. Ngươi là cha nó, dù là bộ dáng gì nó cũng không sợ ngươi.” – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Dương Dật, sao hắn lại cứ sợ người khác nhìn thấy cơ chứ.

Làm ơn đi, mấy cái nốt mụn kia đâu có mọc trên mặt ngươi đâu chứ, đứng đó nói thì dễ hơn làm ấy, Dương Dật trong lòng nhủ thầm.

“Oa! Cha! Cha làm sao mà trên mặt lại đầy là mụn hồng nhỏ nhỏ thế kia? Cha biến thành xấu xấu rồi.” – Tiểu Bảo chạy vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt cha mình thì phun ra một câu như vậy.

Vốn dĩ tâm tình Dương Dật vô cùng tốt khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nhưng sau khi nghe thấy câu đó thì tâm trạng bắt đầu tụt dốc không phanh. Nó nói vậy ý là ghét bỏ người làm cha này rồi có đúng không? Biết ngay mà, vậy mà Trần Tĩnh còn không tin.

Trần Tĩnh vô thanh vô thức trừng Tiểu Bảo một cái, tiểu tử kia đầu lưỡi trơn vô cùng, hai mắt lúng liếng đảo qua đảo lại.

“Cha! Cha! Dù là ngươi có biến dạng thì Tiểu Bảo vẫn thích cha nhất.” – Tiểu gia hỏa lập tức đổi giọng nói.

Tâm trạng đang tụt dốc của Dương Dật vì những lời này liền trở nên vô cùng tốt, hắn đem Tiểu Bảo ở dưới chân ôm lên.

“Cha có rất nhiều điểm tâm nha, Tiểu Bảo thích ăn cái nào?” – Dương Dật chỉ vào số điểm tâm trên bàn hỏi Tiểu Bảo.

Thấy Dương Dật đã quên đề tài lúc nãy Trần Tĩnh mới đem đồ vật không cần đến ở trên giường dọn đi. Y biết, lúc này A Dật nhất định không muốn để người hầu đi vào nhìn mặt hắn. Hơn nữa, đại đa số những việc liên quan đến A Dật từ trước đến nay đều là do y tự thân làm lấy. Kỳ thực, như vậy cũng một phần xuất phát từ độc chiếm dục của y dành cho hắn, dù bình thường Dương Dật không bị làm sao, Trần Tĩnh cũng không cho phép người hầu tiến vào phòng của bọn họ.

Đến đêm, Trần Tĩnh đến chỗ phụ thân mình đón hai tiểu ca nhi trở về. Có lẽ là do đã lâu không được gặp cha, hai tiểu gia hỏa liền đối với cha mình vô cùng nhiệt tình. Chúng nó tất cả đều không quan tâm cha mình bộ dáng xấu hay đẹp, chỉ cần là cha bọn chúng, chúng liền ở trên người Dương Dật loạn gặm. Đêm đó, một nhà năm người lại lần nữa ngủ cùng nhau.

“Phụ thân, sao ngài lại đến đây?” – Dương Dật ngồi ở trong sân, vừa thấy Trịnh lão gia tử đi đến liền đứng dậy kêu lên. Bởi vì mấy cái mụn màu đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất nên hắn không muốn ra ngoài. Nhiều lúc thầm nghĩ, giá như hắn đen một chút, mấy cái điểm đỏ nhàn nhạt này sẽ không thấy rõ nữa. Đáng tiếc, khuôn mặt hắn lại trắng nõn khiến dù chỉ là một chấm nhỏ cũng hiện lên vô cùng rõ ràng.

“Mặt ngươi bị làm sao vậy?” – Trịnh lão gia tử vừa nghe tin thân thể của Dương Dật đã tốt lên, sáng sớm đã chạy tới thăm. Dù sao ông cũng là trưởng bối, cũng phải quan tâm vãn bối một chút mới phải. Mấy hôm trước nghe A Tĩnh nói đứa nhỏ Dương Dật này phát sốt, ba đứa cháu cũng bị nhi tử đưa tới nhờ ông chăm hộ, mãi đến đêm qua A Tĩnh mới đón chúng về.

“Phụ thân, con không sao. Mấy hôm trước phát sốt có chút nghiêm trọng, ngày hôm qua Trần Tĩnh đem rượu mạnh lau người giúp nên trên người nổi lên chút mụn đỏ. Ngày mai chúng nó lặn hết thì toàn bộ không sao nữa.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, chờ đến mai là hắn lại có thể ra ngoài gặp người được rồi.

“Không có việc gì là tốt rồi, về sau chú ý nhiều hơn một chút. Ta nghe nói, thân thể ngươi vốn không tốt là do có chút nội tình. A Tĩnh đứa nhỏ kia, thời điểm ngươi sinh bệnh ngay cả tâm tư chăm sóc cho hài tử cũng không có, ngươi về sau càng phải chú ý thân thể mình nhiều hơn, đừng để cho A Tĩnh phải lo lắng.” – Lão gia tử nói lời thấm thía. Nhìn bộ dạng giống như người mất hồn mấy hôm trước của nhi tử, trong lòng ông đến giờ vẫn có chút đau, nếu Dương Dật thực sự xảy ra chuyện gì thì ca nhi nhà ông phải làm sao bây giờ. Ông có thể nhìn thấy con mình dành bao nhiêu tình cảm cho người này, vì thế, ông cũng không hi vọng đứa nhỏ này phải chịu thống khổ.

“Phụ thân yên tâm đi, con sẽ không nỡ chết đâu. Muốn con đem A Tĩnh và hài tử để lại cho người khác là có có khả năng.” – Dương Dật vỗ vỗ ***g ngực có vẻ đơn bạc của mình nói.

Sau khi nghe những lời này của Dương Dật, Trịnh lão gia tử rút cuộc thỏa mãn nở nụ cười. Không phải chỉ có mỗi nhi tử mình đơn phương với người ta thì tốt rồi, đối với lão gia tử ông, có thể thấy con mình phu phu ân ái đã đủ thỏa mãn.

Rất nhanh đã tiến vào thời kỳ nóng bức nhất của mùa hạ, ở Thượng Kinh, Triệu Phượng Nghi lại càng không yên lòng về tiểu ca nhi và Dương Dật. Ông nhận được thư bạn già nhà mình gửi, lúc đọc tới đoạn Dương Dật bị bệnh rất nặng, trong nội tâm trách thầm nhi tử sao lại không chăm sóc tốt cho Dương Dật nhà nó. Thậm chí ông còn cùng phụ thân thương lượng chuyện sẽ đến chăm sóc cho hai tên tiểu tử không hiểu chuyện kia. Còn có, Trần Tĩnh sao lại để Dương Dật làm chuyện ẩu tả như vậy kia chứ. Cho lây loại bệnh kia là có thể yên tâm không nhiễm phải thiên hoa thật sao? Triệu Phượng Nghi vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi. Tĩnh ca nhi nhà mình đúng là quá mức sủng ái Dương Dật rồi, chuyện gì cũng dung túc hắn làm bậy, nếu không như vậy thì hắn cũng không phải bệnh nặng như thế.

Dương Dật đang chuẩn bị nói với Trần Tĩnh chuyện quay về sơn trang thì nghe một hồi sấm sét giữa trời quang. Ông trời ơi! Vì cái gì mà a mỗ của Trần Tĩnh lại muốn tới đây cơ chứ, chẳng lẽ lịch sử tăm tối của cuộc đời hắn lại tái diễn nữa hay sao. Dương Dật đứng trong gió bi thương không ngừng.

“Ngươi có cái thái độ đó là sao chứ? A mỗ đến đây có thể giúp chúng ta trông chừng Tiểu Bảo và tiểu ca nhi. Bình thường để cho người hầu trông chúng nó ta vẫn là có chút lo lắng, nếu như a mỗ đến thì để cho người trông chừng bọn chúng, ta dẫn người đi ra ngoài một chuyến. Có được không?” – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật đang bị đả kích. Y hiểu rất rõ vì sao Dương Dật lại thống khổ như vậy. Nhớ năm đó y cũng đã từng phát rầu vì chuyện tương tự. Cũng may là hiện tại y đã không bị a mỗ lôi kéo đi thử các kiểu quần áo kỳ quái nữa, thường ngày phần lớn y phục Trần Tĩnh mặc đều chỉ là màu đen.

“Thật sao? Đây là ngươi nói đó nha. Có điều, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi sợ là sẽ khóc, bọn chúng nó chưa từng rời xa chúng ta lâu bao giờ.” – Dương Dật lại bắt đầu lo lắng đám hài tử nhà mình không chấp nhận chuyện này. Tiểu Bảo bây giờ đã trưởng thành, có thể nói cho nó hiểu, nhưng mà tiểu ca nhi thì không giống như vậy, hai tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, không thể diễn đạt cho chúng hiểu được.

“Không sao đâu. Ta chỉ dẫn ngươi đi ra ngoài một chút, cũng sẽ không đi quá lâu, buổi tối sẽ trở về. Huống chi có Tiểu Bảo ở nhà, tiểu ca nhi sẽ không có ý kiến, a mỗ và phụ thân sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, để hài tử cho a mỗ mình, y đích thực là không phải lo lắng.

Dịch thiên hoa bắt đầu lẳng lặng tràn tới bên này. Hiện tại, ngay cả đại phu bình thường cũng biết được phương pháp chích ngừa cho nên bọ họ đã triển khai trích ngừa lên người mình. Bọn họ tin rằng quân y trong quân doanh sẽ không gạt người.

Chiến tranh giữa Đại Ngạo quốc và Nam Nhạc vẫn không có chút tiến triển nào. Trịnh Quân Nghị lúc này đúng là đã thực sự gặp được đối thủ, mỗi kế hoạch tác chiến của hắn giống như đều bị người ta hiểu rõ. Bởi vì không chiếm được lợi từ địa thế, lại thêm việc đối phương không gấp gáp tiến công nên hai bên cứ như vậy giằng co. Hiện tại, Trịnh Quân Nghị vô cùng gấp. Binh khí của Đại Ngạo quốc so ra tốt hơn của bọn hắn một bậc, nếu để binh sĩ hai bên vầm đao chém nhau, chắc chắn đao của bọn hắn chém không lại đối thủ.

Nửa tháng sau, Tiểu Bảo ngồi trong lòng ngoại công đi đến quân doanh luyện binh, tiểu ca nhi lại cực độ không an phận ngồi trên ghế trúc. Không được gặp ca ca, ngay cả cha và a mỗ cũng không thấy, may là hai người chúng nó còn chưa có bị tách ra. Hai cặp mắt đen linh động của bọn chúng loạn chuyển bốn phía, hi vọng ca ca sẽ từ một chỗ hẻo lánh nào đó đột nhiên chui ra.

Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, hiện tại bọn họ đang cưỡi con ngựa thiên lý mã mà phụ thân y đưa đến. Con ngựa này chẳng những sức chịu đựng tốt, mà ngồi lên cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“A Dật, phong cảnh ở đây thế nào?” – Trần Tĩnh chỉ vào phiến thảo nguyên trước mắt nói. Tuy rằng đã vào giữa hè, nhưng gió trên thảo nguyên vẫn rất lớn cho nên tương đối mát mẻ.

“Tầm mắt khoáng đạt. Ở một chỗ như thế này, thúc ngựa phi như bay nhất định tâm tình sẽ rất tốt.” – Dương Dật quay đầu lại nhìn Trần Tĩnh nói. Gắn thật không ngời vừa ra khỏi thành, cưỡi ngựa qua vài khúc ngoặt là có thể nhìn thấy thảo nguyên lớn như vậy. Ở nơi này, chỉ cần một trận gió thổi qua, mảng lớn cỏ xanh sẽ cao thấp phập phồng tựa như là sóng biển vậy.

Nằm ở trên bãi cỏ, Trần Tĩnh khum hai tay lại, che đi ánh mặt trời có chút chói mắt, đầu Dương Dật thì gối lên bụng y, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ xanh, tay còn không thành thật mò đến trên đùi Trần Tĩnh. Nhìn bộ dạng của bọn họ có vẻ như đang thích ý lắm, ngay bên cạnh đó là con ngựa nhàn nhã ăn cỏ.

“A Tĩnh, nằm trên đồng cỏ thế này chẳng thú vị gì cả, chúng ta làm chút chuyện gì đó đi, nếu không ta sẽ nhàm chán mà ngủ mất.” – Trong lòng Dương Dật bắt đầu loạn chuyển đủ loại chủ ý.

Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn thấy tròng mắt đảo qua đảo lại của Dương Dật liền biết tiểu tử này trong lòng lại đang nghĩ tới mấy chuyện xấu xa.

“Ngươi muốn làm gì?” – Trần Tĩnh híp mắt hỏi.

“Mạc thiên tịch địa, chúng ta tới đánh dã chiến nha.” – Dương Dật hào hứng bừng bừng từ dưới đất ngồi dậy, lấy chân khều lưng Trần Tĩnh.

(Mạc thiên tịch địa = màn trời chiếu đất. Để hán việt cho nó có vẻ nguy hiểm:v)

“Dã chiến là cái gì?” – Trần Tĩnh chưa từng nghe qua mấy lời này, y không rõ dã chiến là có ý gì. Bất quá, nhìn hành động của Dương Dật y hiểu rõ là hắn muốn làm gì.

Dương Dật một tay vội vàng cởi quần áo của Trần Tĩnh, một tay cách quần áo vân về điểm nhỏ nhô lên trên ngực Trần Tĩnh.

“Dã chiến chính là ở bên ngoài dã ngoại làm, rất kích thích có đúng không?” – Dương Dật sau khi cởi sạch quần áo của Trần Tĩnh bớt chút thời gian nói.

Nhìn Dương Dật đang bận rộn trên người mình, Trần Tĩnh thực sự cảm thấy chẳng có chút kích thích gì cả. Nơi này hiện tại ngay cả chim cũng chẳng thèm đến ị, lại càng không có người đi qua, cùng với trong nhà chẳng khác nhau là bao. Làm như thế này nếu có người đi qua thì mới gọi là kích thích chứ.

“Cái biểu cảm này của ngươi một chút tình thú cũng không có. Cho ta chút động lực được không, đừng bày ra cái bộ dạng không chút biểu tình như thế chứ.” – Dương Dật bất mãn, sao y có thể bày ra cái bộ dạng một chút cảm giác cũng không có như vậy.

Gặp Trần Tĩnh không hiểu phong tình, Dương Dật bất mãn cúi đầu cắn lên khỏa đậu đỏ trên ngực y, bắt đầu hút. Hắn biết rõ hành động như vậy là có bao nhiêu kích thích đối với Trần Tĩnh, thời điểm cơ bắp trên người y co rút nhanh hắn có thể cảm giác được.

“A Dật, ta cảm thấy chúng ta vẫn là đừng nên làm thì tốt hơn. Trời cũng sắp mưa rồi, mau mau đi tìm chỗ tránh nếu không sẽ phải dầm mưa đấy.” – Nhìn đám mây đen từ đằng xa bay đến, Trần Tĩnh nói.

Nghe những lời này, ngay lập tức Dương Dật cảm thấy như bị tạt một thùng nước lạnh. Hắn nhìn đám mây đen đang từ từ bay tới kia, trong lòng thầm rủa lão thiên gia phá hỏng chuyện tốt mà thật vất vả hắn mới khơi lên được.

Trần Tĩnh rất nhanh mặc lại quần áo, huýt một tiếng sáo miệng, con ngựa đang gặm cỏ ở xa xa lập tức chạy về.

Dậm chân một cái, Trần Tĩnh lưu loát leo lên lưng ngựa, duỗi tay về phía Dương Dật. Đáng tiếc, tâm tình Dương Dật nhà chúng ta hiện tại không tốt, vẫn còn đang trừng mắt oán hận đám mây đen đang chậm rãi bay tới phá hư chuyện tốt của mình kia.

“A Dật, mau lên, chúng ta rời khỏi chỗ này, ta dẫn ngươi đến một chỗ, chỗ đó có thể tránh mưa.” – Trần Tĩnh lên tiếng, gọi thần trí vẫn còn đang du đãng của Dương Dật trở về.

Dương Dật dựa vào trên ngực Trần Tĩnh, cùng A Tĩnh cưỡi ngựa thật thoải mái, không giống như tự mình cưỡi, lần nào về nhà xong cũng đều đau lưng.

“Chúng ta đến chỗ kia. Mây đen hình như càng lúc càng gần rồi.” – Dương Dật giương mắt nhìn bầu trời sắp mưa nói. Hắn hiểu rõ là tốt nhất mình không nên bị dính mưa, nếu không không chừng lại phải chịu xui xẻo. Bệnh đậu bò trên tay hắn còn chưa có khỏi hẳn, nếu mà bây giờ còn phát sốt nữa thì phải làm thế nào bây giờ.

“Rất nhanh sẽ đến. Ngươi có thấy ngọn núi phía trước kia không? Trong sơn động ở đó có một suối nước nóng.” – Trần Tĩnh thì thầm bên tai Dương Dật, ngụ ý là lát nữa có thể tắm suối nước nóng.

Vừa nghe đến có suối nước nóng tự nhiên, tinh thần Dương Dật lập tức tỉnh táo. Trước kia ngâm ở hồ nước nóng trong nhà đều là hàng tự làm, hắn còn chưa có thực sự ngâm qua suối nước nóng chân chính đâu. Hơn nữa, ở chỗ kia còn có thể phát sinh rất nhiều chuyện lãng mạn không phải sao. Đáng tiếc, Dương Dật không có nghĩ tới, với cái thân thể khó đỡ của mình thì hắn rút cuộc có thể làm được bao nhiêu lãng mạng kia chứ.

Dương Dật ngẩng đầu lên nhìn, đúng thực là phía trước có một ngọn núi lớn, bất quá, hắn không thấy được cái sơn động mà Trần Tĩnh nói. Có điều, hắn có thể thấy rõ cảnh sắc nơi này bị phân chia rõ ràng, một bên cây cối xanh tốt, bên còn lại thì ngay cả một ngọn cỏ cũng không có. Thấy tình huống như vậy, hai mắt Dương Dật liền tỏa sáng, không có một ngọn cỏ nào không phải là mỏ kim loại gì đó chứ? Nếu như đúng là mỏ sắt thì không phải là hắn đã đại phát tài rồi sao? Năm nay trong nhà cũng không nhưỡng nhiều rượu nho, mà hiện tại, số tiền chi tiêu đều là lấy của Trần Tĩnh, chuyện này đối với hắn thực sự là một sự kiện rất là quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.