Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan)

Chương 76: Chương 76




“Còn đứng ngây ra đó làm gì, Tiểu Kỳ, mau lên thị trấn gọi đại phu, còn hai người các ngươi, mau đi xử lý miệng vết thương rồi chiếu cố Tần Hiên.” – Trần Tĩnh sau khi tỉnh táo lại quát, y cẩn thận ôm lấy Dương Dật không còn bao nhiêu sức nặng chạy về Thường Thanh Các.

Thể chất của Tần Hiên nguyên bản đã tốt, mà hai ca nhi thân thể cũng không kém, lại còn trẻ tuổi, rất nhanh đã khôi phục lại.

Mà Dương Dật thì không được như vậy, hắn sau khi hôn mê hai ngày tỉnh lại thì không để ý đến Trần Tĩnh, cứ nằm co ở trên giường không chịu đứng dậy

Dương Dật ôm đầu, trong đầu hắn cứ không ngừng phát ra những tiếng ong ong, một khắc cũng không chịu ngừng, thực sự rất khó chịu. Hắn hận không thể hướng vào tường đập đầu mấy cái để chính mình ngất đi, nhưng mà, hắn không muốn để Trần Tĩnh lo lắng. Hắn biết lúc đó Trần Tĩnh không phải cố ý đánh mình, nếu không, lúc tỉnh dậy hắn cũng sẽ không thấy trên mặt y hồng hồng, lại còn có dấu tay, nhất định là do y tức giận tự đánh mặt mình.

“A Dật, đến ăn chút cháo, ngươi đã hai ngày không ăn gì rồi.” – Trần Tĩnh ngồi ở đầu giường nói, sau khi đánh Dương Dật xong y liền hối hận. Thân thể A Dật yếu như vậy, sao có thể chịu được một bạt tai kia của mình, đại phu nói, rất có thể lỗ tai A Dật sẽ lưu lại di chứng.

Tai phải của Dương Dật lúc này đã không thể nghe được thanh âm của Trần Tĩnh, tử khi hắn tỉnh lại, lúc nói chuyện với Trần Tĩnh hắn đã tự hiểu rõ, nhưng mà, hắn vẫn không hiểu, nếu điếc rồi sao hắn vẫn có thể nghe được những thanh âm cổ quái kia?

“Ngươi ra ngoài đi, ta tự mình uống.” – Dương Dật nói.

“Được, ngươi nhân lúc còn nóng mau uống, A Dật, ngươi nếu sinh khí thì cứ đánh ta, đừng giữ trong lòng như vậy có được hay không? Thân thể của ngươi vốn đã không tốt, nếu giận cứ trút lên người ta là được rồi. A Dật, tai của ngươi thế nào rồi? Lý đại phu nói muốn biết tình huống của ngươi, ngươi nói cho ta biết có được không?” – Trần Tĩnh nhỏ giọng dỗ.

“Ta rất tốt, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ uống.” – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh nhìn người đang co lại trên giường không chịu đi ra ngoài, y hận chính mình không chiếu cố tốt Dương Dật, còn để cho hắn bị thương. Lỗ tai A Dật nhất định đã xảy ra vấn đề, nếu không A Dật sẽ không một mực cường điệu là mình rất tốt. Phải biết rằng, A Dật chỉ cần hơi khó chịu một chút sẽ làm nũng, nhưng mà, bây giờ ngay cả để y đến gần hắn cũng không chịu, có phải hay không là nghe không được thanh âm nữa.

“Được, được, ta đi ra ngoài.” – Trần Tĩnh cầm chén đặt ở đầu giường, sau đó đi ra ngoài, y trốn ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong.

Một lúc lâu sau cơn chóng mặt của Dương Dật mới giảm bớt, toàn thân vô lực, hắn ngồi ở bên mép giường hồi lâu mới bắt đầu lấy cháo ở đầu giường.

Hai tay hắn vô lực bưng cháo, chén trong tay có chút run run, Trần Tĩnh đứng ngoài cửa cũng bắt đầu khẩn trương, hận không thể chạy vào giúp hắn cầm chén.

Dương Dật cầm thìa uống một ngụm, một cỗ buồn nôn xông thẳng lên đầu, chén trong tay cứ thế rơi trên mặt đất.

“A Dật, ngươi không sao chứ?” – Trần Tĩnh mở cửa xông tới lo lắng hỏi.

“Ta không sao, chỉ là có chút khó chịu, ngươi lấy cho ta một chén nước cơm tới.” – Dương Dật nói, hiện tại cả người hắn đều toát ra một trận mồ hôi lạnh.

“Chúng ta xuống dưới lầu phơi nắng chút được không? Hoạt động gân cốt một chút.” – Trần Tĩnh lập tức rót nước ấm cho Dương Dật nhuận họng.

Hai người ngồi bên đình, Trần Tĩnh cẩn thận từng muỗng từng muỗng đút Dương Dật uống nước cơm, ngoài nó ra, bất cứ thứ gì có hương vị đều khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

“Khá hơn chút nào không?” – Trần Tĩnh đút Dương Dật uống xong chén nước cơm liền hỏi.

Dương Dật gật gật đầu, ánh nắng mùa hè chiếu lên trên người rất ấm áp, uống xong một chén nước cơm, bụng cũng cảm thấy thoải mái không ít, nếu như có thể xem nhẹ loại thanh âm ong ong trong đầu thì càng tốt hơn.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Dương Dật gật gù một lúc liền ngủ, Trần Tĩnh cầm thảm che lên người Dương Dật, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, y cảm thấy đau lòng khôn siết. Thân thể này sao lại kém như vậy, rõ ràng y đã rất cẩn thận dưỡng cơ mà.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tuy rằng đã tìm rất nhiều đại phu, thuốc cũng đã uống không ít, nhưng tình trạng thân thể Dương Dật vẫn rất không xong, không hề có dấu hiệu khá lên chút nào. Thân thể hắn càng ngày càng gầy, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, mà sắc mặt của Trần Tĩnh cũng càng ngày càng khó coi.

“Cha, ngươi thế nào rồi?” – Tiểu Bảo sau khi biết cha sinh bệnh liền từ Đại Ngạo quốc chạy về, mà ngay cả Long Ngạo cũng chạy đến. Hắn nhìn bộ dạng của Dương Dật liền biết người này sống không được bao lâu nữa. Một cái tát của Trần Tĩnh liền chặt đứt toàn bộ sinh lộ của người này, đầu óc bị tổn thương, với khoa học kỹ thuật ở nơi này nhất định không thể trị khỏi.

“Tiểu Bảo, ngươi trở về rồi. Long Ngạo, ngươi không khi dễ Tiểu Bảo đấy chứ.” – Dương Dật hơi nghiêng người nói. Hiện tại mỗi lần ngồi, hắn đều có xu hướng nghiêng về bên phải, như vậy tai trái sẽ nghe được rõ hơn một chút. Trần Tĩnh đã phát giác hành động mờ ám của Dương Dật từ lâu. Kỳ thực sau khi Dương Dật tỉnh lại, Lý đại phu xem bệnh cho hắn đã chuẩn đoán ra, Dương Dật càng không chịu nói thật, Trần Tĩnh lại càng đau lòng.

“Ta như thế nào sẽ khi dễ hắn chứ, hắn không khi dễ ta đã là tốt rồi.” – Long Ngạo vừa cười vừa nói, tiểu tử này so với khi còn bé còn vô lại hơn, cả ngày thích động thủ động cước.

“Cha, Long Ngạo hắn mới không khi dễ ta, thương ta còn không kịp đấy.” – Tiểu Bảo vừa cười vừa nói, tuy rằng hiện tại bọn họ chưa phát sinh chuyện gì, nhưng hắn tin rằng một ngày nào đó sẽ đem lão Long kiêu ngạo này ăn tươi.

“Các ngươi sống tốt là được rồi. Được rồi, đừng vây quanh cha nữa, Long Ngạo cũng thật vất vả mới tới một lần, ngươi dẫn hắn ra ngoài thăm quan một chút, trong trang viên nhà chúng ta có loại nho ngọt nhất, ngươi mang hắn đi nếm thử.” – Dương Dật đem Tiểu Bảo cứ vây quanh mình đuổi đi, hắn hiện tại có chút lực bất tòng tâm, âm thanh ong ong trong đầu vang lên mỗi lúc một lớn.

Nhìn Long Ngạo và Tiểu Bảo đi về hướng xa xa, Dương Dật cười cười, hiện tại hài tử cũng đã lớn, đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy, hải tử nhỏ xíu bên mình ngày nào giờ đã muốn cao hơn hắn rồi.

“Trần Tĩnh, ta khát rồi, ngươi đi lấy cho ta chút trà sâm được không.” – Dương Dật quay đầu nhìn về phía Trần Tĩnh nói.

Đợi Trần Tĩnh đi xa, Dương Dật liền dùng sức gõ đầu mình, thực sự rất thống khổ, những âm thanh này đến bao giờ mới chịu biến mất, để cho hắn có thể hảo hảo nghỉ ngơi.

“A Dật, ngươi làm gì đó?” – Trần Tĩnh vừa bưng trà sâm đi ra liền nhìn thấy Dương Dật dùng hai tay gõ đầu mình.

Dương Dật ngây ra một lúc, hắn rõ ràng nhớ Trần Tĩnh làm một chén trà sâm phải tốn một hồi lâu, sao có thể trở lại nhanh như vậy.

“Đầu có chút đau, trà đâu rồi, đưa ta.” – Dương Dật chuyển đi chủ đề.

Tiếp nhận chén trà Trần Tĩnh đưa tới, Dương Dật miệng lớn uống vào, hiện tại hắn ăn cái gì cũng không có tư vị. Dương Dật cảm thấy những ngày này đầu óc hắn thực sự đã xảy ra vấn đề, nếu không sao ngay cả vị giác cũng không cảm thấy, bất cứ món ăn nào cũng đều không có mùi vị.

“A Dật, ngươi đến cùng là bị làm sao? Nói cho ta biết được không? Có phải đầu rất đau hay không? Nói cho ta biết a, đừng gạt ta.” – Trần Tĩnh đem Dương Dật ôm vào trong ngực, y có chút không chịu nổi, đem mặt chôn trên lưng hắn, khóe mắt rất nhanh đã ẩm ướt.

“A Tĩnh, ngươi đừng như vậy, ta chỉ là đau đầu chút thôi, bệnh này chính là như vậy. Chỉ là, tai phải của ta nghe không được, bất quá không có tai phải thì còn tai trái, ta không sao, ngươi đừng lo lắng.” – qua một lúc lâu, Dương Dật vỗ vỗ đầu Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn Dương Dật, một khắc này, hắn cảm thấy y thật yếu ớt, y cứ như vậy, nhìn Dương Dật đến suất thần.

“Cha!” – Quân Hạo cầm sổ sách đi vào phòng Dương Dật.

“Đừng gọi, cha ngươi vừa mới ngủ.” – Trần Tĩnh trừng nhi tử, nhỏ giọng nói.

“A mỗ, đây là sổ sách tháng này bán rượu, người nhìn qua chút.” – Quân Hạo nhỏ giọng nói, bởi vì bọn họ tùy hứng mà để cha bị thương, trong lòng cả hai đều thấy không an, bọn họ đều mong cha mau chóng tốt lên.

“Những thứ này đều giao cho ba người các ngươi, ý tứ của cha ngươi các ngươi hẳn đã biết rồi. Sau này, những thứ này ngươi cùng với đệ đệ, Tần Hiên thương lượng mà làm, không cần cầm đến đây nữa.” – Trần Tĩnh nói, y quyết định buông sự tình trong tay cho bọn nhỏ, để bọn chúng đi con đường của chính mình, sau này dù không có y và A Dật, bọn nhỏ cũng không phải luống cuống tay chân.

“Còn không mau cầm đồ đạc ra ngoài, muốn đánh thức cha ngươi sao? Coi chừng a mỗ quất ngươi.” – Trần Tĩnh vỗ một cái lên đầu nhi tử. Con của mình y sao có thể không đau, y biết hài tử rất áy náy, dù nói thế nào cũng không có biện pháp, những thứ này đều cần thời gian để xóa đi.

Quân Hạo nghe được a mỗ đuổi người liền vội vàng cầm sổ sách chạy ra ngoài. Những ngày này thân thể cha luôn không tốt, chuyện trong nhà đại bộ phận đều là y giải quyết, mà bên ngoài lại giao cho Quân An cùng Tần Hiên. Hai ngày này Tiểu Kỳ phải bế quan, trong bốn huynh đệ công phu của nó là tốt nhất, ước chừng rất nhanh có thể đột phá tầng cao nhất của tâm pháp.

Thời tiết càng ngày càng nóng, thân thể Dương Dật hiện tại ngay cả một chút nóng cũng không chịu được, vừa đến giữa trưa liền đổ mồ hôi không ngừng. Lý đại phu nói nên đưa Dương Dật đến một nơi mát mẻ nghỉ mát, nếu để mồ hôi đổ quá nhiều sẽ đem tinh khí trên người chảy đi hết, hiện tại thân thể hắn quá kém, không thể chịu đựng nổi.

Trần Tĩnh và Dương Dật mấy năm trước đã sớm đem tiểu sơn cốc làm thành nơi nghỉ mát, chỗ đó bây giờ còn xây thêm cả phòng trúc của đám hài tử, bất quá, nơi bọn nó dựng phòng đều khá kín đáo. Có lần Dương Dật còn bị dọa cho hoảng sợ, không biết từ bao giờ ở nham bích phía trên sơn cốc vậy mà dựng một phòng trúc nhìn qua có cảm giác như gió thổi qua sẽ bay mất, cái đó chính là phòng của Tiểu Kỳ. Đến mùa hè, bọn nó cũng sẽ đến nơi này ở mấy ngày.

Dưới ánh tà dương, Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, nhìn về trang viên phía xa xa. Hiện tại ở chỗ này đã không còn bao nhiêu đất hoang, bởi vì có rất nhiều nông dân đến đây trồng nho, mà tới mùa nho chín, từng trùm từng trùm nho màu tím sậm sẽ được mọi người hái xuống đặt vào trong sọt đưa đến sưởng rượu nhà hắn.

“A Tĩnh, ngươi xem, những người kia trông nhỏ như con kiến vậy.” – Dương Dật chỉ vào những người nông dân đang hái nho nói.

“Ừ, ngươi xem, bọn họ mỗi người đều nhỏ như vậy, bận rộn thức dậy từ rất sớm, thực sự rất giống kiến.” – Trần Tĩnh kéo lại cái thảm đắp trên người Dương Dật, ngồi ở trên nham bích rất mát, gió thổi qua cũng có chút lớn.

“Trang viên của chúng ta cách chỗ này rất xa, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy, chỗ nho nhỏ kia, không biết bây giờ bọn nhỏ đang làm gì? Có lẽ hai tên tiểu tử kia lại đang bắt nạt Tần Hiên nhỉ. Ngươi nói xem, Tần Hiên lớn như vậy, rõ ràng lợi hại hơn Quân An Quân Hạo rất nhiều, sao lại để hai tiểu gia hỏa kia khi dễ nha.” – Dương Dật nhích lại, lui vào sâu trong lòng Trần Tĩnh nói.

“Đó là do đứa nhỏ Tần Hiên kia yêu thích ca nhi nhà chúng ta, nếu không hai đứa nhỏ nhà chúng ta có cộng lại cũng không thể bắt được nó.” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y biết thân thể Dương Dật càng lúc càng kém, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. A Dật của y a, lá gan rất nhỏ, buổi tối đi tiểu còn sợ tối, không bật đèn còn không dám đi, hài tử còn nhỏ lá gan so với hắn còn lớn hơn.

Hai người ta một câu ngươi một câu, mãi cho đến lúc Dương Dật ngủ quên trong ngực Trần Tĩnh, nơi này là một khối nham bích nhô lên, Trần Tĩnh đào ra, bên trong đặt bàn đá ghế đá, mùa hè ngồi ở chỗ này xem phong cảnh phía xa xa, rất tự tại tiêu dao.

Trần Tĩnh đem Dương Dật trở về phòng, từ rất lâu trước đó Trần Tĩnh đã dùng nội lực truyền cho hắn, hiện tại sắc mặt Dương Dật có thể hồng nhuận như vậy tất cả đều là nhờ nội lực mà trước kia y đã truyền vào.

“Long Ngạo, thật sự không có biện pháp gì sao?” – Trần Tĩnh đứng ở trong sân hỏi Long Ngạo vừa đi tới.

“Không có cách nào. Dùng nội lực chống cũng chẳng được bao lâu. Lần này hắn bị thương ở đầu, có lẽ ở một thế giới khác có thể trị liệu, nhưng ở đây nhất định là không thể. Ta đã thấy qua mổ ruột thừa, nhưng mà mổ óc khẳng định không được, đụng vào nhất định sẽ chết. Còn kéo được một ngày thì là một ngày thôi. Nếu như tuân thủ trị liệu, may ra còn có chút hy vọng.” – Long Ngạo nói. Không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn thực sự không có cách nào. Hiện tại bọn họ tối đa cũng chỉ có thể làm được một ít thuốc tiêu viêm, có thể làm được vài ca giải phẫu đơn giản, nhưng nếu để đạt được trình độ như kiếp trước thì không biết còn phải cố gắng bao nhiêu năm nữa.

“Nếu như A Dật đi rồi, ta hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt Tiểu Bảo, đứa nhỏ kia rất thích ngươi.” – Trần Tĩnh nhìn Long Ngạo nói.

Nếu như y và A Dật đều đi, vậy người mà bọn họ không yên lòng nhất chính là đám hài tử kia. Quân An Quân Hạo hiện đã cùng Tần Hiên cùng một chỗ, Trần Tĩnh cũng không lo lắng, dù sao Tần Hiên là người y một tay nuôi lớn, tính cách như thế nào y là người hiểu rõ nhất. Mà Tiểu Kỳ, về sau sẽ có ca ca y chăm sóc, mấy năm này cũng không có chiến sự, ca ca y còn có thể sống rất nhiều năm. Còn lại cũng chỉ có Tiểu Bảo, đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác lại chỉ thích người mà y nhìn không rõ nhất, không biết nó còn đi bao nhiêu lâu nữa mới có thể tu thành chính quả.

“Yên tâm đi, Tiểu Bảo là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, có lẽ về sau chúng ta không nhất định sẽ cùng một chỗ, nhưng mà chủ ý của nó ta nhất định sẽ nghe theo, ta còn một ngày nhất định sẽ bảo hộ nó một ngày.” – Long Ngạo nói. Bất quá, sao hắn lại có cảm giác những lời này của Trần Tĩnh giống như đang bàn giao hậu sự? Không đến mức như vậy đi? Cho dù Dương Dật có chết, Trần Tĩnh cũng không nhất định sẽ như vậy, người này nhìn kiểu gì cũng thấy nhất định sẽ sống thêm vài chục năm nữa mới đúng. Kỳ thực, từ lúc Long Ngạo gặp Trần Tĩnh đến nay, qua nhiều năm như vậy, bộ dáng của Trần Tĩnh không hề có chút thay đổi nào, chỉ là đôi mắt có thêm sự từng trải qua từng năm tháng mà thôi.

“Ta nói, Trần Tĩnh ngươi đây là có chuyện gì? Bàn giao hậu sự sao? Ngươi phải hảo hảo chiếu cố Dương Dật, cho dù mỗi ngày đều dùng nội lực nuôi hắn thì tốt xấu gì ngươi cũng sẽ sống thêm rất nhiều năm a.” – Long Ngạo nói.

Trần Tĩnh nhìn Long Ngạo, chỉ cười một cái. Y không nói gì, ai biết được, có lẽ người bình thường có thể chống thêm hai ba năm nữa, nhưng A Dật không giống vậy, những chén thuốc bổ kia đối Dương Dật cũng chẳng có mấy tác dụng, dùng đến nội lực là phương pháp cuối cùng, y cũng hy vọng A Dật có thể chống thêm vài năm lắm chứ.

“Được rồi, không nói những cái này nữa, ngươi chạy đến đây Tiểu Bảo có biết không? Tiểu tử kia không tìm thấy người còn không phải sẽ phát điên sao?” – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

“Mới vậy mà đã đuổi người rồi sao? Có lẽ chết cũng phải là chuyện thống khổ gì, hiện tại Dương Dật sống như thế này rất mệt mỏi, chết, nói thật cũng không phải chuyện không tốt. Ta đi trước, không làm phiền các ngươi nói chuyện yêu đương nữa, nếu không quay về không chừng tiểu tử kia lại làm loạn lên mất.” – Long Ngạo nói xong cũng quay trở lại trang viên.

Trần Tĩnh trở lại trong phòng, mỗi lần Dương Dật ngủ y đều sẽ điểm huyệt ngủ của hắn, nếu không chẳng được bao lâu Dương Dật sẽ tỉnh, rồi sẽ lại dùng lực mà gõ đầu mình. Trần Tĩnh biết đó là do hắn đau đầu đến không thể chịu nổi mới làm như vậy, người ta phải đau đớn đến cỡ nào mới có ý định đem đầu đập lên tường để vơi bớt đi thống khổ kia chứ. Rất nhiều đêm, sau khi Dương Dật tỉnh lại, đều sẽ len lén đem đầu mình đập lên tường. Trần Tĩnh đều biết, nhưng y không nói ra, bởi vì A Dật không muốn y biết, thế thì y vẫn sẽ vờ như không biết. Bất quá, từ đó trở đi, mỗi lần Dương Dật ngủ, y sẽ lặng lẽ điểm huyệt ngủ của hắn. Trần Tĩnh biết đây chẳng phải biện pháp tốt gì, nhưng mà, y không nỡ nhìn hắn mỗi đêm đều phải thống khổ như vậy.

Cả đêm hôm đó Dương Dật một mực không tỉnh dậy, Trần Tĩnh cứ như vậy ngồi một đêm, trời tờ mờ sáng rút cuộc hắn cũng tỉnh.

“Trần Tĩnh, hiện tại đã là lúc nào rồi? Trời tối rồi ngươi cũng không gọi ta?” – Dương Dật sờ đến người ngồi ở mép giường liền hỏi.

Trần Tĩnh đưa tay đến trước mặt Dương Dật quơ quơ, cặp mắt kia hiện tại có chút mông lung, không tìm đâu ra ánh sáng linh động như nhày xưa, cũng sẽ không chuyển động theo hướng ngón tay của y, chỉ thẳng tắp nhìn về phía trước.

“Ừm. Để ta giúp ngươi mặc y phục. Hôm nay hết nến với dầu để thắp, cũng đến lúc phải đi mua rồi, để ta đi lấy chút thức ăn.” – Trần Tĩnh ở trên trán Dương Dật hôn một cái nói, y nhớ Long Ngạo đã từng nói qua, nếu như đầu óc xảy ra vấn đề, chuyện gì cũng có thể phát sinh, hiện tại hai mắt của A Dật ngay cả ánh sáng cũng không thể nhìn thấy rồi.

“Không có nến sao? A Tĩnh, vậy ngươi làm một bó đuốc cũng được.” – Dương Dật vừa cười vừa nói.

“Phòng của chúng ta là phòng trúc, lỡ đốt cháy thì phải làm sao bây giờ? Huống chi ta nhìn thấy là được rồi, cũng sẽ không đem cơm đút nhầm vào mũi ngươi đâu, đêm nay để ta đút ngươi ăn có được không?” – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai Dương Dật nói, giữa ban ngày y như thế nào có thể thắp đuốc cơ chứ.

“Được, đã rất lâu rồi ngươi không đút ta ăn, đồ ăn A Tĩnh uy hương vị đều rất ngon.” – Dương Dật vừa cười vừa nói, nghe tiếng bước chân của Trần Tĩnh đi xa, Dương Dật đưa ngón tay ra trước mặt mình quơ quơ, cho dù có tối cũng phải nhìn thấy bóng mờ mờ chứ. Dương Dật phi thường uể oải, mắt của hắn, xem chừng là mù mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.