CHƯƠNG 37
Tình huống như vậy, trong lúc nhất thời Lưu huyện lệnh cũng không dám tùy tiện bắt người. Hắn kéo nhi tử bảo bối của mình qua, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, sau khi xác định nhi tử bình an vô sự lúc này biểu tình khẩn trương của hắn mới thả lỏng xuống.
Tuy rằng ngày thường, nhi tử của Lưu huyện lệnh cũng là hoa hoa công tử, không có bản lãnh thật sự gì, nhưng ngoài chuyện đó thì làm người cũng coi thành thật, chuyện vong ân phụ nghĩa thì hắn tuyệt đối làm không được. Vậy nên
hắn nói với Lưu huyện lệnh:
“Cha, hôm nay dù sao thì cũng nhờ Lục chưởng quầy cứu ta, chúng ta nên báo đáp người ta một phen.”
Lưu huyện lệnh thấy nhi tử không có việc gì, liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không bày ra kiểu cách nhà quan , nhưng bảo hắn bỏ xuống mặt mũi mà xin lỗi Lục Thanh thì lại không có khả năng . May mà Lục Thanh cũng không quan tâm việc Lưu huyện lệnh có xin lỗi hay không, hắn chỉ là than thở nói:
“Đáng tiếc a, tuổi nhỏ như vậy mà lại nghiện thuốc phiện, thật sự là đáng tiếc.”
Liên tục nói hai chữ đáng tiếc, giống như búa tạ đánh vào trái tim Lưu huyện lệnh. Hắn khó có thể tin mà nhìn con của hắn, thanh âm run rẩy nói:
“Nhi tử, ngươi cũng nhiễm cái loại kia ?”
Nhi tử của Lưu huyện lệnh đứng yên không nói một lời, điều này làm cho tâm tư của Lưu huyện lệnh triệt để rơi vào đáy cốc. Trách không được gần đây nhi tử cứ mang một bộ dáng buồn bã ỉu xìu, hắn chỉ cho là nhi tử ngủ không tốt, cho nên hắn còn cố ý mua nhân sâm cho nhi tử bổ thân thể. Nào dự đoán được nhi tử cư nhiên cũng giống như hắn, hút thuốc phiện.
Lưu huyện lệnh vốn nghĩ rằng bản thân hắn nghiện cái loại kia thì không tính cái gì, dù sao một đời này của hắn cũng chỉ có thể làm một huyện lệnh nho nhỏ ở đây, Lục viên ngoại đưa cho hắn thuốc phiện, hắn mặc dù có chút cho rằng Lục viên ngoại là giả dối nhưng nhìn chung thì hắn lại vừa lòng . Thế nhưng con của hắn thì không giống nhau a !
Lưu huyện lệnh chỉ có một nhi tử, cho nên từ nhỏ đã rất cưng chìu, hắn hy vọng nhi tử có thể cố gắng vươn lên, thế nhưng hiện tại toàn bị làm hỏng ! Lưu huyện lệnh là người đã nếm qua sự lợi hại của thuốc phiện, tất nhiên biết là một khi lây dính thì sẽ rất khó từ bỏ. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho nên đánh nhi tử một bàn tay, tuy nhiên do hai người đều là nạn nhân của thuốc phiện, cho nên chẳng có chút khí lực nào. Một bàn tay này đánh xong, cả hai phụ tử đều có chút thở hồng hộc. Con của hắn cũng hối hận, nhưng hiện tại sự tình đã phát sinh, thì có thể làm gì được nữa.
Buổi trưa hôm nay, con hắn vì tới cử ghiền, cho nên chạy đến Lục gia muốn lấy thuốc, nào dự đoán được còn chưa đi đến cửa của Lục gia liền té xỉu , lúc này mới được Lục Thanh về.
Tin tức này giống như đã chạm vào điểm mấu chốt của Lưu huyện lệnh, khiến cho Lưu huyện lệnh không thể tiếp tục duy trì tôn nghiêm của một quan phụ mẫu, hắn ngồi bệt xuống mặt sàn sạch bóng của Thực Vi Thiên. Lưu huyện lệnh nghĩ, đời này của hắn xem như xong …… nhưng, cho dù như thế thì hắn cũng sẽ không để cho Lục viên ngoại dễ chịu !
Lão già kia, chính mình đã giúp hắn nhiều năm như vậy, cư nhiên còn dám tính kế con của mình. Lưu huyện lệnh nghĩ cho dù liều mạng mạng già của mình thì cũng muốn kéo Lục viên ngoại xuống nước ! Nhưng hắn nhớ tới những lúc lên cơn nghiện thì sẽ có loại cảm giác đào tâm cào phế như thế nào, lúc này liền không tự chủ mà rùng mình.
Lục viên ngoại là không dùng thuốc phiện, hắn chuyên môn dùng thứ này gậy họa cho người khác, lấy thứ này đến khống chế người khác. Lưu huyện lệnh sở dĩ không để ý đến trạng cáo mấy ngày gần đây về Lục gia, chính là bởi vì trong tay Lục viên ngoại có thứ để uy hiếp hắn. Nhưng hiện tại Lưu huyện lệnh không sợ , con của hắn cũng bị hại, nếu hắn cứ để cho tên kia cứ tiếp tục tự do xằng bậy như thế thì hắn thật là uổng công làm người.
Lưu huyện lệnh bảo nhi tử nâng hắn lên, lập tức tính toán đi tìm Lục viên ngoại tính sổ. Quan đại một đầu đè chết nhân, huống chi trong nhà Lục viên ngoại cũng chỉ là có tiền mà thôi, Lưu huyện lệnh tùy tiện tìm một tội danh liền có thể đem người bắt đến trong lao mà tra tấn một phen.
Tuy nhiên, lúc sắp hắn sắp đi lại bị Lục Thanh ngăn cản, Lưu huyện lệnh không kiên nhẫn quay đầu nhìn Lục Thanh, ý bảo hắn có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, phải biết rằng hiện tại hắn nhìn thấy người họ Lục là cảm giác khó chịu.
Lục Thanh từ đầu tới đuôi đều thực bình tĩnh, hắn biết Lưu huyện lệnh sẽ sinh khí, cũng biết Lưu huyện lệnh sẽ tìm Lục viên ngoại gây phiền toái, nhưng nếu muốn tìm Lục gia gây phiền toái, thì làm sao có thể thiếu phần của hắn?
“Đại nhân không cần sốt ruột, thu thập Lục viên ngoại kia sớm hay muộn đều không sao, việc lệnh lang nghiện thuốc tuy rằng nghiêm trọng thế nhưng cũng không phải không có cách trị liệu.”
“Cái gì? Ngươi nói có thể trị liệu?” Lưu huyện lệnh mừng rỡ, ánh mắt mở to nhìn Lục Thanh, thiếu chút liền kích động hô lên.
Lúc này, nhi tử Lưu huyện lệnh lại càng cao hứng, hắn vốn cảm giác nhân sinh của mình cứ như thế mà bị hủy đi, lại không nghĩ rằng chính mình còn có khả năng khôi phục, hắn lôi kéo tay áo phụ thân, biểu tình rất giống Lưu huyện lệnh:
“Cha, ta tin tưởng Lục chưởng quầy, vừa rồi, khi nhi tử té xỉu ở trên đường cái, chính là Lục chưởng quầy đã cứu tỉnh ta.”
Lưu huyện lệnh vừa nghe lời này, càng cao hứng phấn chấn, nhưng hắn dù sao cũng là một lão hồ ly, cho nên vẫn có chút không tín nhiệm Lục Thanh:
“Ngươi cũng biết lừa gạt mệnh quan triều đình là sẽ bị hình phạt , cho dù ngươi có công danh trong người, cũng không thể nói bậy.”
Lục Thanh đã sớm dự đoán được Lưu huyện lệnh sẽ không dễ dàng tin tưởng chính mình, hơn nữa hắn cũng không muốn làm cho chuyện hồ lô bị tiết lộ, cho nên trước đó, hắn đã nghĩ đến một biện pháp vô cùng tốt để đối phó với Lưu huyện lệnh:
“Ta từng là đại thiếu gia Lục gia, phương thuốc kia là do ta trộm từ trong thư phòng của Lục viên ngoại, hiện tại ta cùng Lục viên ngoại thế bất lưỡng lập, nếu đại nhân có thể giúp ta giải quyết Lục gia, Lục Thanh tự nhiên sẽ không giấu diếm phương thuốc.”
Vừa nghe nói đến phương thuốc là trộm được từ trong thư phòng của Lục viên ngoại, Lưu huyện lệnh lập tức tin 80%, mà 20%còn lại, thì ngay sau khi Lục Thanh cầm ra phương thuốc thì hắn mới hoàn toàn tin.
Nhìn xem dược liệu trong phương thuốc này: nhân sâm trăm năm, linh chi trăm năm, hà thủ ô trăm năm ……
Một chén dược tốn hết mấy trăm lượng bạc, Lưu huyện lệnh cũng là kẻ có tiền, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là huyện lệnh trong một thị trấn nhỏ, cho nên dù giàu thì cũng có giới hạn. Về phần Lục Thanh, hắn nhìn thấy biểu tình đầy đau lòng của Lưu huyện lệnh, trong lòng âm thầm bật cười. Huyện lệnh này vẫn luôn quan hệ rất tốt với Lục viên ngoại, nếu không phải cần người này để đối phó với Lục gia, Lục Thanh mới sẽ không đại phát thiện tâm. Mà Lục Thanh cố ý viết nhiều dược liệu quý báu như vậy là vì khiến cho Lưu huyện lệnh phun ra hết tất cả ngân lượng mà mấy năm nay hắn đã thu vào.
Mà lúc này, Lưu huyện lệnh rốt cuộc hạ quyết tâm:“Hảo ! liền bốc thuốc theo phương thuốc này!”
Chung quy hắn cũng không phải là người yêu tiền như mạng, giữa tiền đồ của nhi tử cùng tiền bạc thì hắn không chút do dự mà lựa chọn vì nhi tử. Lưu huyện lệnh không là một quan tốt, thế nhưng đối với con của hắn thì lại là một người cha tốt. So với Lục viên ngoại vì tiền ngay cả nhi tử đều không muốn, thì vị Lưu huyện lệnh này thoạt nhìn là khả ái hơn.
Lục Thanh cũng không sợ Lưu huyện lệnh thấy được phương thuốc rồi không làm việc , chung quy thứ trọng yếu nhất vẫn còn trên tay hắn, nhưng đây chính là bí mật mà hắn không thể nói cho Lưu huyện lệnh.
“Đại nhân chỉ cần đem ba thứ dược liệu quý báu này tới Thực Vi Thiên, ta sẽ thay đại nhân màtiên/nấu dược, chung quy là vì phương thuốc này vô cùng trân quý, không thể truyền ra ngoài.”
Lưu huyện lệnh nhìn nhìn phương thuốc trong tay, quả nhiên là không trọn vẹn, trong lòng thầm mắng một tiếng tiểu hồ ly, nhưng trên mặt vẫn cười cười:
“Lục chưởng quầy yên tâm, ngươi muốn làm gì thì bản quan toàn lực duy trì, Lục viên ngoại tổn hại vương pháp, nhất định sẽ bị xử trí nghiêm khắc, chỉ hy vọng đến lúc đó Lục chưởng quầy sẽ không niệm tình bọn họ là cha mẹ của mình.”
Nhắc tới Lục viên ngoại, sắc mặt Lục Thanh lạnh lùng:“Ta cùng với hắn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, chính hắn muốn chết, lại oán được ai.”
Lúc này Lưu huyện lệnh mới vừa lòng gật gật đầu, xoay người cáo từ.
Sau khi Lưu huyện lệnh đi, Tần Hải đóng cửa Thực Vi Thiên, có chút lo lắng nhìn Lục Thanh:
“Phương thuốc kia thật có thể giúp nhi tử Lưu huyện lệnh hết nghiện?” Hắn đã nghe nói qua, thứ này một khi nhiễm thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng đều không thể thoát khỏi được.
“Có phải Tần lão cho rằng, ta là vì muốn Lưu huyện lệnh giúp nên mới lừa hắn .” thần sắc của Lục Thanh như thường, căn bản nhìn không ra một tia chột dạ.
Tần Hải buồn bực nói:“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Lục Thanh liếc nhìn Tần Hải, chẳng lẽ trong mắt Tần Hải thì hắn chính là một tên lừa đảo chuyên nghiệp? Được rồi, tuy rằng trong chuyện này hắn quả thực có chút tư tâm, nhưng thực tế thì trên tay hắn cũng có thứ có thể chữa được bệnh chon hi tử của huyện lệnh .
“Phương thuốc là thật , loại chuyện này ta sẽ không lấy ra để đùa giỡn, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Tần Hải thấy bộ dáng Lục Thanh giống như là có chuẩn bị trước nên không có nói thêm gì, có nghi ngờ thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Thật cũng được, mà giả cũng thế, đều giao cho Lục Thanh xử lí đi !
Lục Thanh chuẩn bị xong đâu đấy, thần thanh khí sảng mà đi tìm Tiểu Ngốc Tử. Toàn bộ buổi chiều hắn đều hao phí cho chuyện Lưu huyện lệnh, cũng chưa có thể ở cùng với Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh nghĩ nghĩ, sau đó đi ra trước cửa mua đường hồ lô rồi mới dám đi gõ cửa phòng của Tiểu Ngốc Tử.
“Bảo Bảo có ở bên trong không?”
“Bảo Bảo không có ! mễ mễ cũng không có !” (^^)
Hảo gia hỏa, nghe âm thanh, xem ra Tiểu Ngốc Tử là đang giận, mà cón là giận không nhẹ.
Lục Thanh đứng ở cửa, cố gắng nghe động tĩnh bên trong, giả vờ thất vọng nói:
“Nga, phải không, vậy xuyến đường hồ lô này ta đành ăn một mình vậy, dù sao thì Bảo Bảo cũng không ở đây.”
Tiểu Ngốc Tử đang giận dỗi ở trong phòng, vừa nghe nói đường hồ lô sẽ bị Lục Thanh ăn luôn , lập tức ném mễ mễ vốn đang ghé vào trên người y ngủ gật, vội vã chạy tới mở cửa. Vừa chạy vừa kêu:
“Bảo Bảo ở đây, Bảo Bảo ở đây, đường hồ lô là của Bảo Bảo !”[yuki-hana: cưng quá]
Lục Thanh đứng tại chỗ chờ, đợi đến một thân thể mềm mềm đụng vào trên người mình, Lục Thanh liền ôm eo Tiểu Ngốc Tử, hôn hôn miệng Bảo Bảo.
“Bảo Bảo ngoan, có nhớ phu quân hay không?”
Tiểu Ngốc Tử nhìn nhìn đường hồ lô tràn ngập dụ hoặc trong tay Lục Thanh, liếm liếm miệng, ngọt ngào nói:“Nhớ !”
Lục Thanh sủng nịch nhéo nhéo gương mặt Tiểu Ngốc Tử, sau đó lưu luyến không rời mà hôn thêm vài cái, lúc này mới đem đường hồ lô đưa cho Tiểu Ngốc Tử.
“Bảo Bảo ngoan, ngày mai phu quân có chuyện phải bận rộn, Bảo Bảo ngoan ngoãn chờ ở trong nhà được không?”